Chương 5 Đêm tốt lành
Màn đêm miên man, không gian dày đặc hương hoa khiến người ta cảm giác chưa uống đã say. Thi thoảng một cơn gió thổi qua, nhìn thấy cánh hoa đỏ tươi từng cánh từng cánh tách ra, bay bập bềnh trong đêm tối trong vắt như nước, tựa như một tiếng than thở chưa thể buông thuở còn bé. Đằng xa có vị khách ngà say đầu đội mũ nỉ, lảo đà lảo đảo bước đi, cất cái giọng chẳng còn trẻ tuổi hát một khúc chiến ca xa xôi thuở trước. Tiếng ca khàn khàn thê lương nhưng vậy mà lại ăn ý với đêm xuân thế này. Chỉ trong thoảng chốc, thời gian đã cuốn hết cảnh giáo vàng ngựa sắt năm đó mà đi, dù có ngàn mối phong tình cũng đã thành tâm sự se lòng, hòa tan trong gió xuân lãng đãng, trong bóng trăng mông lung.
Nam tử áo xanh rụt hai tay trong tay áo, guốc gỗ bước trên nền đá xanh vang tiếng lanh lảnh, như có như không hòa hợp với tiếng ca đằng xa. Đây đại khái là phẩm chất độc đắc của riêng người này, bất kể trong tình cảnh nào đều có thể trở thành một phần của cảnh vật một cách tự nhiên mà không tỏ ra nổi trội. Chẳng qua tâm trạng lúc này lại khác với cái dáng vẻ nhàn nhã tản bộ xa lắm.
“Phiền phức.” Lý Thuần Phong cười khổ nhớ lại tình hình vừa mới đây. Cái vị Trưởng sử Ung Châu nọ gần như kéo rách tay áo hắn, nhất định muốn hắn ở lại bảo vệ mình. Nếu không phải tùy cơ hành sự thì hiện tại sợ là vẫn chưa thoát nổi thân.
“Chẳng qua…” Ánh mắt chuyển động rồi tụ lại, nụ cười nhẹ hiện ra. “Phiền phức cũng là một loại lạc thú…”
Tiếng ca lặng lẽ lan tỏa trong màn đêm, sau đó, hệt như tiếng vọng, dẫn tới một dòng khí ngầm, lướt qua cây cỏ ven đường. Một đám hoa đào bởi dòng khí ngầm này mà rời cành rơi xuống, ào ào trải lên vai hắn. Cùng lúc đó, đằng sau có tiếng quát trầm thấp: “Đứng lại!”…
Lý Thuần Phong dừng chân, nhíu mày rồi lại giãn ra.
“Xin hỏi, con đường này có đi được không thế?”
Bóng đen trước mắt loang loáng một cái, có thêm một người tay nắm thanh trường kiếm sáng choang cản đường: Chính là hán tử say rượu hát vang lúc trước, cái mũ nỉ khiến cho toàn bộ khuôn mặt chìm trong bóng khuất. “Người khác đi được, ngươi lại không!”
“Vì sao?”
“Ít lời thừa, đưa ra đây!”
“Chà, hẳn là trong tay tráng sĩ tiền nong không đủ?” Lý Thuần Phong vỗ vỗ trên người, lại chìa tay áo trống không về phía đối phương: “Tiếc là Lý mỗ cũng không đem gì trên người, không khỏi phụ kỳ vọng của hai vị rồi.”
Người sau lưng hừ một tiếng, nói: “Chớ có giả ngốc, mau giao Du Hiệp lệnh ra đây!”
Ba chữ kia lọt vào tai, trong lòng Lý Thuần Phong tức khắc máy động, trên mặt lại không lộ ra vẻ gì: “Các hạ làm sao biết Du Hiệp lệnh nằm trong tay ta?”
Người sau lưng nọ rõ ràng ngập ngừng một chút, có thể cảm giác được, hắn đang hỏi ý kẻ đứng phía trước mình đây. Từ đó mà đoán, kẻ đội mũ nỉ thân phận cao hơn, hẳn là kẻ đầu têu việc này.
“Hỏi nhiều thế làm cái gì? Giao ra, tha ngươi một mạng.”
“Cái hai vị muốn vốn là đồ vật, không phải cái mạng nhỏ của Lý mỗ.” Lý Thuần Phong thần sắc thản nhiên, ngược lại khiến cho người trước mắt không dò được nông sâu. “Chẳng qua tại hạ là người làm ăn, người làm ăn có quy củ của người làm ăn, nếu không có lợi ích, há lại dễ dàng cấp hàng?”
“Ngươi…” Người sau lưng tính tình hơi nóng vội, vừa quát lên một tiếng đã bị người đội mũ nỉ ngăn lại. “Ngươi đòi điều kiện gì?”
“Chỉ cần hai vị chịu nói, là kẻ nào tiết lộ Du Hiệp lệnh ở chỗ ta, ta sẽ nói tung tích của nó cho các vị. Cái điều kiện nho nhỏ này, ta nghĩ hẳn không thành vấn đề.”
Kẻ đội mũ nỉ hiển nhiên đã có chút đắn đo. “Ngươi nói thật chứ?”
“Đương nhiên. Ta cầm cái thứ đó cũng chẳng có chỗ dùng, cần gì phải lừa tráng sĩ?”
Từ cục diện trước mắt mà bàn, Lý Thuần Phong đã nằm trong tay hai người, lời nói cũng là sự thật; người đội mũ nỉ cuối cùng gật đầu.
“Được. Người đó chính là…”
Lời chưa dứt, sắc mặt đột nhiên thay đổi: Giữa tầng không vọng tới một tiếng quát lớn, một thân ảnh cực lớn bổ mạnh tới. Trong lòng hắn cả sợ, trường kiếm trong tay đâm thẳng đối phương; người xông tới nọ chẳng mảy may né tránh, chỉ nghiêng người qua, đưa một tay tóm chặt mũi kiếm. Sau đó thân kiếm liền nhẹ đi, chưa thấy đối phương vận sức thế nào, kiếm đã bị bàn tay to lớn cứng như sắt thép kia bẻ làm đôi.
Người đội mũ nỉ sợ tới hồn phi phách tán. Luyện kiếm bao nhiêu năm, trước giờ chưa từng thấy chiêu thức cổ quái, sức lực thần kỳ tới vậy. Trước mắt là đại hán tựa như Cự Linh thần, nửa thân trên để trần, làn da đen bóng dưới ánh trăng hơi lóe sáng. Trong lòng bỗng nhiên xẹt qua muôn dạng truyền thuyết về chủ nhân Tùy Ý lâu, chớp mắt gần như đã chắc chắn đây là thần tướng do pháp thuật gọi tới.
Người đằng sau vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, thấy tình hình có biến, trường đao lập tức bổ về nam tử áo xanh, nhưng lại bị một thanh đao khác cản giữa không trung. Chủ nhân đao đó thân thể cao lớn, anh khí bức người, thân mặc sắc phục hiệu úy, chính là Uất Trì Phương của phủ Huân Vệ.
“Đi mau!”
Kẻ đội mũ nỉ bị đại hán tay không bẻ kiếm hô lớn, sau đó quay người vọt đi. Người kia sớm đã ăn ý, phóng trong tay áo ra một nhúm bột khói trắng, nhân lúc khói mờ lan tỏa, người đã khuất vào màn đêm.
“Thật là đúng lúc!” Giọng này chính là của chủ quán rượu, tiện tay phủi đi cánh hoa rụng trên quần áo. “Mỗi tội, thật đáng tiếc…”
Hai chữ “đáng tiếc” này rõ ràng có ám chỉ khác, quả thật, nếu chậm hơn một chút, đầu mối cũng không tới mức đứt ở đây, có điều Uất Trì Phương hiển nhiên không biết.
“Ta tới Tùy Ý lâu tìm huynh, đợi mãi mà không gặp được, trên đường về lại gặp huynh bị hai tên vô lại kia đe dọa.” Quay đầu nhìn qua đại hán, Uất Trì Phương kinh ngạc thốt: “Ngươi là… Chung Quỳ?”
“Là ta.” Khuôn mặt đại hán như phát sáng, rõ ràng là vui vẻ vì đối phương vẫn nhớ mình. “Ngươi là, đại nhân?”
“Gọi ta Uất Trì là được, sao huynh lại ở đây?”
“Ta, lẳng lặng, theo chủ nhân.” Tiếng Hán nói không lưu loát, đại hán Chung Quỳ vừa nói vừa khua khoắng. “Giặc nhép, có ta, không cần sợ.”
Chung Quỳ là người tộc Sa Đà lang bạt, trời sinh thần lực, đã từng được Lý Thuần Phong cứu giúp.
“Ta với huynh vốn không phải chủ tớ, cho dù có ơn, lần này cứu giúp cũng coi như trả hết rồi.” Đưa tay phủi đi cánh hoa trên vai, Lý Thuần Phong lãnh đạm nói: “Đi đi thôi.”
Trên khuôn mặt đen thui của Chung Quỳ hiện vẻ không biết thế nào. Chủ quán rượu không để ý tới hắn nữa, kéo hiệu úy, đi về phía trước. Uất Trì Phương có chút không nỡ: “Lý huynh, giữ hắn lại cũng tốt.”
“Thêm một người, ràng buộc lại thêm một phần.”
“Ầy, đây là lời gì thế, huynh lại chẳng phải hòa thượng, sợ cái gì mà thế tục ràng buộc.”
“Ha ha.”
“Không đúng.” Nghe thấy tiếng cười quai quái, Uất Trì Phương đột nhiên nhớ tới cái tính tình kẹt xỉn của vị bằng hữu mới kết giao này, không khỏi sinh lòng ngờ vực: “Chắc không phải huynh sợ phải nuôi thêm một người nữa đấy chứ?”
“Ai da da…” Trên mặt gã chủ quán rượu lộ ra cái vẻ thẹn thùng khi bị người khác nói trúng tâm sự. “Xem thân thể kẻ này, sức ăn ắt cũng không ít đâu… Nếu giữ lại, nói không chừng là mua bán lỗ vốn…”
“Vậy mà lại là thực…” Không biết nên giận hay nên cười, quay đầu thấy đại hán vẫn đứng nguyên đằng xa, người thì to như thế vẻ mặt trông lại chán nản hệt như một đứa bé bị người ta bỏ rơi. “Huynh cũng thật là nhẫn tâm.”
“Bằng vào năng lực của Chung Quỳ, tự nhiên sẽ có chỗ của mình.” Lý Thuần Phong thản nhiên tiếp tục bước đi. “Lý mỗ là hạng phàm phu, không quản được nhiều chuyện không đâu như thế.”
“Chớ khoác lác. Thật sự không quản, sao lại có người truy sát?”
“Một chút việc nhỏ, vừa hay gặp phải mà thôi, vẫn nói về huynh đi, đợi ta muộn thế này, hẳn là phải có chuyện gì đặc biệt?”
“Đúng vậy.” Nhớ tới chuyện gặp phải hồi trưa, thần sắc Uất Trì Phương cũng trịnh trọng hơn nhiều. Kế đó đem sự tình kể lại đầu đuôi. Lý Thuần Phong nghiêng tai lắng nghe, mi mày dần nhíu lại.
“Trong hộp có mắt người… nói như vậy, Uất Trì huynh cũng là mục tiêu của tập đoàn ám sát rồi.”
“Thì ra Lý huynh cũng nghe nói về chuyện đạn bi chì giết người.”
“Há chỉ nghe không thôi.” Chủ quán rượu lắc đầu, đầu mày vẫn chưa giãn ra. Uất Trì Phương cho rằng hắn đang lo cho mình, vội vàng nói: “Lý huynh không cần lo lắng, không phải khoe khoang, có thanh đao này trong tay, bất kể là ai, muốn động tới ta đều phải đắn đo cho kỹ.”
“Không phải vì cái đó. Liên quan tới việc này, trong lòng ta vốn có một giả thiết. Nhưng huynh đem tới…”
Chưa nói hết lời, bên tai đã vang lên giọng nói trong trẻo. “Trăng sáng đêm lành, há lại bỏ không. Xin mời tới cùng uống một chén, được chăng?”
Giọng nói tới từ dòng sông cạnh con đường, một chiếc thuyền hoa nho nhỏ. Không hề sơn thếp trang trí gì, chỉ thuần màu gỗ mà thôi, nhưng hình dáng cực độ tinh xảo. Uất Trì Phương sửng sốt, quay đầu nhìn Lý Thuần Phong, đối phương lộ ra nụ cười.
“Quận chúa có lệnh, không dám chối từ.”
Vẻ kinh ngạc của Uất Trì Phương càng đậm, vội vàng nhìn sang chiếc thuyền. Vừa khéo vào lúc ấy, rèm châu trong suốt nơi cửa sổ điêu hoa nhẹ nhàng vén lên, lộ ra một khuôn mặt. Cái cổ thon dài hơi cúi xuống, dung nhan thanh đạm, hơi phản chiếu ánh trăng thanh khiết. Chỉ nhìn một cái, trong tim hắn như đột nhiên bị cái gì đó đập vào. Gió quét qua, lập tức có ngàn vạn cánh hoa trong chớp mắt rời khỏi cành mà bay lên, bồng bềnh bay bổng, thật không biết thân đang ở chốn nào.