Chương 7 Khéo trùng hợp
Từng có người tổng kết những việc làm cụt hứng trên đời, ví dụ như là giữa đồng hoa mà lại la hét dẹp đường, hay là đốt đàn để nấu hạc. Nhưng theo Uất Trì Phương thấy, cái sự mất hứng nhất không gì hơn là bản thân có một bụng cảm xúc muốn mau mau thổ lộ, ấy vậy mà lại cứ gặp phải một tay thính giả chẳng để tâm chẳng hứng thú.
“Thật là bất ngờ, ấy vậy mà lại gặp được Phất Vân quận chúa…”
“Ừm.”
“Ngay tửu lượng cũng hơn người như vậy, thật là không thể ngờ…”
“À.”
“Huynh có thấy nàng liệu có…”
“Ờ.”
“…Cái gì, ta còn chưa nói hết…”
“Trật tự.”
Hai chữ này ấy vậy mà rành rọt, đơn giản mà hữu lực, lập tức khiến một bụng tiếng lòng của hiệu úy nghẹn xuống. Im lặng đi một lát, Lý Thuần Phong mới như tỉnh mộng.
“Xin lỗi, vừa rồi nhất thời phân tâm. Huynh mới nói gì?”
“…Thôi đi, không gì cả.” Đương nhiên là những lời liên quan tới cuộc hội ngộ kinh diễm mới rồi đã không cách nào nói tiếp nữa, mà phải chuyển sang sự tình cần quan tâm trước mắt. “Có đầu mối gì à? Không ngại nói ra cùng nhau suy xét.”
“Vừa khéo ngược lại, không phải là không có đầu mối, mà là đầu mối quá nhiều.”
“Phải rồi Lý huynh, mấy kẻ phục kích huynh hình như có nói, muốn huynh giao ra một thứ gì đó, là gì thế?”
“Ta cũng không biết.”
“Không biết? Vậy sao bọn chúng lại cho rằng đồ ở trong tay huynh?”
Quẳng một hạt lạc vào miệng, Lý Thuần Phong nói một cách mơ hồ không rõ ràng: “Đây chính là đầu mối thứ nhất: ít nhất là có một đám thân phận chưa rõ đang tranh đoạt Du Hiệp lệnh. Lúc trước ta chỉ biết đó là tên của một tập đoàn thích khách, giờ xem ra, nó hẳn còn là một dạng bảo vật, rất có khả năng chính là lệnh phù có can hệ tới tổ chức đó.”
“Vậy đáng lẽ nên nói rõ huynh không biết việc này, đồ cũng không phải huynh giữ.”
Lý Thuần Phong lắc đầu: “Nếu làm như thế đầu mối sẽ đứt mất, chẳng thà tương kế tựu kế, khiến bọn chúng không rõ thực hư. Lại nói, cho dù ta có bảo không biết, chắc chắn chúng cũng không chịu tin. Cái thật sự thú vị chính là kẻ dẫn đầu mối này đến chỗ ta, nếu như chỉ là muốn lấy mạng ta, cần gì phải xách động lắm người như thế; nếu không phải, mục đích của người đó thật sâu xa khó dò.”
Dưới ánh trăng, con ngươi của Lý Thuần Phong lấp lánh trong sắc đêm, thật giống thần thái của một đứa trẻ phát hiện ra trò chơi mới mẻ, nhao nhao muốn thử. Hắn quay đầu sang Uất Trì Phương: ”Đã từng luyện lực cổ tay chưa?”
“Đương nhiên.”
“Tốt.” Lý Thuần Phong lấy ra viên bi chì nọ, đưa vào tay Uất Trì Phương. “Dùng sức lớn nhất, bắn vào cái cây kia.”
Cái cây nọ cách hai người không tới một trượng, tuy không rõ ý của đồng bạn, hiệu úy vẫn theo lời mà làm. Kình phong quét đi, tách một tiếng, viên bi chì đã găm vào thân cây.
“Lực đạo thật lớn!” Lý Thuần Phong khen một câu, bước tới đó nhìn kỹ. Viên bi chì ghim sâu vào thân cây khoảng độ nửa tấc, khảm chắc trong thân cây. Lấy trong tay áo ra một con dao nhỏ, chủ quán rượu cậy nó ra.
“Dùng sức của huynh mà chỉ có thể găm sâu vào thân cây được nửa tấc. So với gỗ liễu, xương đầu còn phải cứng hơn nhiều, vậy mà hung thủ lại có thể bắn sâu một tấc, công phu thật khó bề tưởng tượng.”
“Sâu vào xương tận một tấc?” Uất Trì Phương không khỏi líu lưỡi. “Hay là dùng dạng đồ có lẫy bắn như nỏ?”
“Quả nhiên là người trong nghề.”
“Nhưng mà đồ có lẫy bắn trong quân chỉ sợ cũng không có uy lực đó.”
“Tà môn mật thuật trong giang hồ đương nhiên không giống với hai quân đối chiến. Nếu như là dùng đồ có lẫy bắn, hung thủ không còn chỉ bó hẹp trong hạng võ công cao cường. Cho dù là phụ nữ trẻ em yếu ớt cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng người khác. Nếu đã như thế, phạm vi truy tìm hung thủ nới rộng ra nhiều rồi. Ngoài ra, chính là cây đàn đó…”
Nghe thấy câu này, tinh thần của Uất Trì Phương phấn chấn lên. “Huynh nói tới cây đàn trong tay quận chúa.”
“Cho tới lúc này, sáu người bị hại ta đều đã mời Dịch trưởng sử điều tra qua bối cảnh, phần lớn không hề có chỗ nào khả nghi. Mà cây đàn đó của Lưu Quân rất có khả năng chính là điểm đột phá. Mọi chuyện đều không thoát khỏi vòng nhân quả, trừ phi tình cờ lỡ tay, còn không kẻ sát nhân nhất định có nguyên nhân của hắn, hoặc là mưu đồ tiền tài, hoặc là báo thù, hoặc là bịt miệng, trong đấy ắt có mối quan hệ mà chúng ta chưa biết.”
“Lẽ nào hung thủ giết Lưu Quân là vì cây cổ cầm nọ?”
“Nếu thực thế,” bình tĩnh nhìn về phía trước, Lý Thuần Phong thong thả nói: “Bị hiềm nghi lớn nhất chính là chủ nhân hiện tại của nó.”
“Cái gì?!” Uất Trì Phương đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của đối phương, lập tức nhảy dựng lên. “Huynh, huynh vậy mà hoài nghi quận chúa?”
Lý Thuần Phong đưa ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng, ra hiệu ý bảo bình tĩnh một chút. “Chỉ là lấy việc luận việc thôi.”
“Thế cũng không nên! Quận chúa không câu nệ lễ tiết hạ mình kết giao với kẻ dưới, khoan thai gần gũi tới bậc nào, huynh lại nói nàng vì ham của mà giết người!”
“Chính vì một điểm này mới thành ra đáng ngờ, há chưa từng nghe câu: Hạ mình lễ độ với kẻ khác, ắt là có điều cầu xin?”
“Huynh!” Cạn lời đuối lý, Uất Trì Phương chỉ đành tức tối trừng mắt nhìn đối phương, nam tử áo xanh vẫn một bộ mặt thản nhiên vô tội.
“Ai da, giả thiết mà thôi, chớ tổn thương hòa khí.”
“Không bằng không cớ, giả thiết cái gì mà giả thiết!”
“Đương nhiên không phải là một chút bằng cớ cũng không có.” Không để tâm tới sự giận dỗi của đồng bạn, Lý Thuần Phong vẫn cứ việc mình mình nói. “Có còn nhớ cái hộp đựng đàn thấy trên thuyền không?”
“Chẳng qua là một cái hộp bình thường…” Nói tới đây, Uất Trì Phương đột nhiên im bặt, láng máng nhớ lại trên cái hộp đó có khắc một đóa hoa sen, cực kỳ giống với cái hộp chứa mắt người mà mình nhận được.
“Xem ra huynh cũng nhớ được.”
“Nói không chừng chỉ là trùng hợp…”
“Tất nhiên là có khả năng này. Nhưng nói ngược lại, trong cái trùng hợp có lẽ là đang chứa đựng huyền cơ.”
Lần này Uất Trì Phương thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi. Im lặng đi một đoạn, chủ quán rượu liếc nhìn hiệu úy còn đang ấm ức tức giận, trên mặt liền có nụ cười ẩn hiện: “Uất Trì.”
“Cái gì?”
“Huynh cũng là một kẻ cổ quái.”
“Quá khen.” Hiệu úy hẵng còn chưa nguôi giận, tức tối nói: “So với Lý huynh, tại hạ tự thấy hẵng còn bình thường lắm.”
“Ha ha. Lần đầu tiên ta thấy có người không lo tới chuyện sống chết của chính mình mà lại đi cáu giận không đâu vì người khác đấy.”
Uất Trì Phương lúc này mới nhớ ra chuyện lúc đầu. “Ầy, việc đó có gì đáng lo, binh tới tướng chặn, nước tới đê ngăn là được. Ta không có được nhiều ý tưởng vòng vèo khó lường như huynh, chỉ có một thân võ nghệ, dù sao hẵng còn có chút tác dụng.”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Thủ đoạn gian trá của thích khách rất nhiều, khác hẳn với việc một đao một thương đối chiến trên sa trường.”
“Sợ cái gì, ta cũng chưa từng làm việc gì thẹn với lòng…” Hiệu úy chợt nhớ tới lời đối phương vừa nói ban nãy: “Phải rồi, huynh mới nói kẻ giết người ắt có nguyên nhân, nhưng ta thật sự không nghĩ ra là ai lại muốn đẩy mình vào chỗ chết.”
“Phải, đây chính là chỗ khó hiểu lúc trước có nói.” Nói tới đây, chủ quán rượu đưa ngón tay búng lên trán, ngây ngẩn xuất thần.
Thấy hắn như thế, trong lòng Uất Trì Phương lại có chút áy náy, an ủi rằng: “Lý huynh yên tâm, chẳng lẽ huynh còn không tin bản lĩnh của ta? Kết giao bằng hữu là phải giảng hai chữ ‘tín nhiệm’. Thứ cho ta mạo muội, có lúc huynh quả thật hoài nghi quá nhiều rồi.”
“Ha ha, được rồi được rồi, ta không hoài nghi quận chúa là được.”
“Khụ…” Mặt Uất Trì Phương đỏ bừng, biện bạch. “Ta không nói nàng… đúng rồi, hôm khác ta giới thiệu một vị bằng hữu khác cho huynh, chính là huyện lệnh huyện Hoa Nguyên, Phương Khác. Đấy thật sự là một vị nam tử tốt, nhân phẩm, kiến thức đều là hạng nhất. Huynh gặp hắn rồi nhất định sẽ thấy hợp.”
“Ừm.” Lý Thuần Phong ậm ừ một tiếng, lại quay trở về trạng thái lòng ở đâu đâu. Hồi lâu mới ngẩng đầu. “Huynh nói cái gì? Ai cơ?”
“Phương huyện lệnh của Hoa Nguyên, gần đây mới được điều vào kinh nhậm chức. Sớm nay chính là cùng hắn đi du xuân.”
Đột nhiên đưa tay tóm chặt vai hiệu úy, không kịp đề phòng, hiệu úy bị dọa giật bắn người, lại trông thần sắc đối phương ấy vậy mà nghiêm túc tới bất ngờ.
“Huynh muốn nói, sớm nay huynh cùng hắn ở cùng nhau?”
“Không sai.”
“Lúc nhận được hộp gỗ, hắn cũng ở đó?”
“Phải rồi…”
Không đợi hắn nói hết lời, Lý Thuần Phong lập tức hỏi: “Hiện hắn đang ở đâu?”
“Chuyện này… hắn… hẳn là ở trong dịch quán.” Uất Trì Phương bị làm cho đầu óc quay cuồng. “Làm sao thế?”
“Mau đi!”