Chương 8 Mồi nhử
Đêm đã sâu, mây mỏng bay ngang trời, che mất ánh trăng. “Búp” một tiếng, là tiếng bấc đèn nổ. Phương Khác dụi dụi đôi mắt khô mỏi, cầm lấy kéo cắt nến, vừa chạm tới bấc đèn, đột nhiên một cơn gió nhẹ xao xác thổi tới, cánh tay chợt run, lửa nến theo đó tắt ngúm, chỉ để lại một dải khói trắng mờ, dần tan trong bóng tối.
Quay đầu lại, chỉ thấy bóng cây đung đưa nơi ngoài cửa sổ. Bấy giờ con mắt đã dần quen với tối tăm, bèn đứng dậy, mượn ánh trăng sao mờ mờ lần tới trước cửa sổ, nhưng cửa sổ vẫn đóng nghiêm chỉnh, giấy dán cũng hoàn hảo không tổn hại. Chính lúc ấy, bên tai thình lình vọng tới tiếng thở than như có như không.
Lông mao toàn thân Phương Khác dựng lên ngay tắp lự, khàn giọng kêu: “Ai? Là ai?”
Bóng tối mù mịt chìm vào yên ắng trong chốc lát, kế sau liền nghe thấy một vài tiếng kỳ quái nho nhỏ, tựa như tiếng khóc lóc và kêu cứu bị áp dưới mặt đất. Nơi bản thân đang đứng bỗng đâu hóa thành một ngôi mộ cực lớn, bốn bề chỗ nào cũng là những người tuyệt vọng hấp hối, không khí bị lấy đi từng chút từng chút một, hít thở cũng trở nên khó khăn, dưới áp lực nặng nề liền nghe được cả tiếng tim mình đập như trống vỗ.
“Không!”
Phương Khác dốc hết sức gào to một tiếng, liền đó trước mắt tối sầm, rồi rơi vào một không gian không hay biết.
“Không!”
Tiếng kêu này đã rất gần với tiếng gào thảm thiết, sắc mặt Dịch Thu Lâu so với người chết trông chẳng khá được hơn tí nào. “Cái khác đều có thể thương lượng, muốn ta là mồi nhử, vạn lần không thể!”
Kinh Liệt chẳng biết làm sao liếc sang Lý Thuần Phong một cái, trên mặt là vẻ “ta đã sớm biết như thế không được mà”. Lúc này vị Trưởng sử Ung Châu, công tử thế gia, trước nay tự nhận phong lưu đang dựa vào người thị tỳ mình sủng ái nhất, bọc mình trong hai lớp chăn gấm mà run lên cầm cập, chẳng mảy may còn dáng vẻ phóng khoáng trong chốn phấn son ngày thường.
“Đây không phải là ta nhát gan… Lý tiên sinh huynh cũng thấy rồi, nay ta đang lâm bệnh nặng, quả thật không dậy nổi.”
Dịch Thu Lâu quăng tới ánh mắt đáng thương tội nghiệp, dẫu có là kẻ lòng dạ sắt đá cũng không đành lòng, ấy vậy mà cái gã nam tử áo xanh trước mặt lại cứ như chẳng cảm thấy gì.
“Oa? Trưởng sử bị ốm sao? Không hề gì, tại hạ có thể chẩn trị cho.”
“Ấy, không cần, không cần…”
“Sao lại bảo không cần?” Lý Thuần Phong không cho phân bua, tóm lấy cổ tay hắn. “Mạch Tả Thốn phù mà thũng, mạch Hữu Xích mảnh, đây là hiện tượng tâm hỏa ứ đọng. Không nên nằm lì trên giường, ngược lại cần phải lao động mới được.”
“Kinh Liệt…” Con mắt Dịch Thu Lâu chuyển về phía thuộc hạ, tựa như cầu cứu. “Ngày thường ta đối đãi ngươi không bạc…”
Thở dài một tiếng, Kinh Liệt nói: “Nếu Trưởng sử đại nhân đã bệnh, cái kế dụ địch này thi hành chậm lại cũng không hại gì.”
“Phải, phải, chậm lại, chậm lại.” Dịch Thu Lâu như được đại xá, lập tức liên tục phụ họa.
“Trưởng sử có thể thong thả, thích khách thì sẽ không. Đêm qua, huyện lệnh Hoa Nguyên là Phương Khác đã bị giết tại dịch quán.” Chủ quán rượu cụp mắt xuống, khiến người khác không sao thấy được thần thái trong mắt hắn. “Việc này vốn ta có thể ngăn cản, chỉ đáng tiếc là số trời run rủi, thích khách đưa nhầm bộ phận thân thể cho một người khác, dẫn tới thời gian bị kéo dài. Lúc ta và Uất Trì tới nơi, thích khách vừa mới rời đi.”
“Sao cơ? Phương đại nhân cũng…”
Kinh Liệt gật đầu, thấp giọng: “Chính vào đêm qua, là do Lý tiên sinh phát hiện.”
“Trời ơi!”
Một tiếng kêu rên, Dịch trưởng sử ngã xuống, hai mắt trợn trắng.
“Cho tới bây giờ, thích khách đã giết bảy người, chưa một lần sẩy tay.” Nhìn xung quanh, Lý Thuần Phong nói: “Thứ cho ta nói thẳng, phòng vệ ở đây của Dịch đại nhân đối phó với đám giặc nhép còn được, nhưng bảo đối phó với sát thủ, chỉ sợ không có tác dụng.”
“Thế… thế phải làm sao mới được?”
“So với việc ngồi im chờ chết, chẳng bằng lấy thực làm hư, lấy hư làm thực, cố ý lộ cho đối phương kẽ hở dễ công kích nhất, dẫn dụ gã sa vào lưới. Kế sách này của Kinh đại nhân có thể coi là diệu, Lý mỗ cũng cho rằng khả thi.”
“Nhưng mà, nếu thích khách không mắc câu, ta…”
“Yên tâm.” Kinh Liệt tiến tới một bước, đôi môi nhếch lên. “Ty chức sẽ bố trí hết thảy, bảo đảm không mảy may sơ sót.”
Nhìn hai người trước mắt, Dịch Thu Lâu chỉ đành gật đầu. Thần sắc trên mặt quả thật đau buồn thê lương theo dạng gió hiu hiu hề*, không cần nói tới nước sông Dịch, ngay cả chăn gấm trong lòng cũng lạnh lẽo như sắt.
Bài Dịch thủy ca tương truyền do Kinh Kha hát khi qua sông Dịch, lên đường sang Tần ám sát Tần vương Doanh Chính: Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn. (Gió hiu hiu chừ nước sông Dịch lạnh ghê, Tráng sĩ một đi chừ không trở về.) “hề” (chừ) là tiếng đệm. (DG)
Vào lúc chạng vạng, cửa Dịch phủ hai ngày nay vẫn đóng chặt đã được mở ra, tám tên kiệu phu khiêng một cỗ kiệu mềm phủ rèm xanh từ trong đi ra. Trên rèm kiệu dùng mực màu vẽ hỉ tước đậu cành mai, lờ mờ thấy được bóng người trong kiệu. Trước kiệu sau kiệu đều có năm binh sĩ tráng kiệt tháp tùng, Kinh Liệt tay đặt chuôi đao, không cưỡi ngựa, đi bộ cạnh kiệu, thần sắc như thường, đôi mắt tựa chim ưng liếc nhìn hai bên, không bỏ qua bất cứ kẻ nào bên cạnh, bất cứ điểm nào khác thường.
Sắc trời đã tối, người trên đường đa phần mang dáng vẻ tất bật, không hề có ai chú ý tới đội ngũ này. Chuyển qua góc phố, trước mặt là một gã bán rong cà thọt, trên vai gánh gánh bánh đường, tập tà tập tễnh đi về phía kiệu mềm. Trên khuôn mặt thô mà thuần hậu, đầy vết nhăn và dấu ấn mà việc lao động vất vả một thời gian dài lưu lại. Nhìn thoáng qua, quả giống hệt mọi gã bán rong trung niên bình thường trong thành này.
Kiệu rèm xanh đi lên hướng bắc, gã hàng rong đi xuống phía nam, thoáng cái đã thấy sắp kề vai ngang qua. Chính vào lúc này, một con quạ đen thình lình hoảng hốt cất cánh trên một ngọn cây, Kinh Liệt theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, gần như đồng thời, một tia sáng mau như điện xẹt sao băng, thế như sét đánh không kịp bịt tai bắn thẳng vào kiệu.
“Khiến Uất Trì đại nhân phải hộ vệ cho ta, thật sự là quá áy náy rồi.”
Dịch Thu Lâu vẫn như cũ, ngả cả vào người thị tỳ cứ như người không có cái xương nào, mở miệng uể oải cảm ơn người trước mặt.
“Nói gì thế.” Uất Trì Phương thẳng thắn: “Phương huynh bị hại, ta không cứu được hắn đã là có lỗi vạn phần. Nay chỉ đành mau chóng bắt lấy hung thủ, miễn cho hắn lại hại thêm người.”
“Chí phải, chí phải. Có điều…” Trưởng sử thấp thỏm bất an nhìn xung quanh. “Không biết thích khách liệu có trúng kế hay không? Nếu mà bị hắn phát hiện ra…”
Giờ khắc này hai người chính là đang ở trong phòng ngủ của Dịch Thu Lâu. Kế dụ địch vốn là kế trong kế, ngồi trên kiệu mềm mà ngày thường Trưởng sử dùng đi ra ngoài chính là Lý Thuần Phong, còn Uất Trì Phương thì được mời tới Dịch phủ mai phục, đề phòng sơ sẩy.
“Yên tâm.” Uất Trì Phương tỏ ra tự tin mười phần: “Có ta ở đây, thích khách quyết không làm bị thương huynh được.”
“Thế thì tốt rồi.” Dịch Thu Lâu yên tâm thở phào một hơi, rúc vào trong chăn. Lại dường như nhớ ra điều gì đó, thò đầu: “Nhưng Lý tiên sinh ở bên đó…”
“Đã có Kinh Liệt đi theo hộ vệ. Lý huynh trước nay hành sự nhạy bén, nhất định sớm đã có phương pháp ứng biến.” Nhắc tới Lý Thuần Phong, xem ra Uất Trì Phương còn có lòng tin hơn đối với chính bản thân mình cả mười phần.
Gần như cùng lúc với luồng kình phong nọ ập đến, Kinh Liệt cũng lập tức rút đao, nhưng vẫn chậm mất một bước. Hàn quang lóe lên, đã khuất vào trong rèm kiệu. Gã bán hàng rong trông tưởng thật thà trung hậu lúc này tưởng như đã hóa thành kẻ khác, thân thể xoay vòng, đồng thời tung ra hai cước, đá gánh bánh đường về phía Kinh Liệt, còn bản thân rút cái đòn gánh, nhanh chóng lùi lại sau. Động tác mau lẹ lưu loát, một hơi là xong, hiển nhiên đã luyện tập thành quen.
Nhưng Kinh Liệt là nhân vật bậc nào, hắn hiệu xưng đệ nhất danh bổ kinh thành, tự nhiên không phải là hạng nhạt nhẽo hư danh. Quát lớn một tiếng, chẳng chút bận tâm tới cái sọt đang lao thẳng về phía mình, mà đạp mạnh chân một cái, thân hình như cơn gió cuốn lướt qua khe hở, đồng thời, trong ống tay áo phóng ra một sợi xích sắt, đen thùi lũi nhắm cuốn lấy cổ đối phương. Thích khách rõ ràng thoáng sững lại, dường như không nghĩ tới thân thủ của đối phương lại nhanh như thế hơi chút phân thần, cổ đã bị xích sắt thít chặt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi tưyệt vọng, khàn giọng kêu: “Ngươi…” Không đợi hắn nói hết, tay phải nắm xích sắt của Kinh Liệt đã phát lực, thít lấy cổ họng thích khách lôi về phía mình, bên tai chỉ nghe có tiếng kim loại va nhau chói tai.
“Dừng tay!”
Một tiếng hô lớn vang lên. Kinh Liệt không chút dừng lại, cổ tay lật một cái, xích sắt lượn nửa vòng tròn, chỗ yếu hại của thích khách bị khống chế, chỉ có thể lộn theo, trọng tâm không vững, ngã ập xuống đất. Kinh Liệt đang định tiến lên, đột nhiên a một tiếng, một tay ôm bụng, thân thể sụm xuống.
Đây quả đúng là thời cơ tốt. Không chút do dự, thích khách tháo sợi xích đang khóa trên cổ, chụp lấy đòn gánh rồi vọt đi. Nhưng vào đúng thời khắc ấy bỗng dưng lại đứng khựng lại, miệng há hốc tựa hồ đã nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng được, sau đó từ từ quỳ xuống.
Một thanh kiếm, một thanh trường kiếm sáng loáng không biết từ đâu bay tới, đâm ngập vào ngực hắn. Máu tươi lập tức phụt ra, nhuộm ngực trước thành một mảng đỏ hồng. Thích khách sụp người đổ gục, không còn động đậy. Cánh tay phải một mực nắm chặt đòn gánh lúc này đã buông lỏng, mang theo sự giãy giụa cùng không cam lòng trước lúc chết. Đứng trước hắn là một người chắp tay sau lưng, đạo bào trắng toát, thân hình cao gầy, diện mạo gầy guộc.
“Đáng tiếc…” Người lúc nãy lên tiếng vén rèm kiệu, từ bên trong bước ra, chính là Lý Thuần Phong ngụy trang thành Dịch Thu Lâu. Trong tay còn cầm một cái mặt nạ bằng đồng xanh, nơi mi mày của mặt nạ có chỗ lõm vào, đó chính là vị trí viên bi chì của thích khách ban nãy bắn trúng.