Chương 9 Trong phủ
Kinh Liệt mặt mày trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, đang muốn đứng thẳng người, lại bị Lý Thuần Phong ấn xuống.
“Đừng động đậy.”
Hắn mở áo Kinh Liệt, chỉ thấy vùng ngực có một vùng thâm tím. May mắn là Kinh Liệt mặc hộ giáp vào người, nếu không viên đạn chì mà thích khách bắn ra lúc mưu đồ tẩu thoát đã đục lỗ trên người hắn rồi. Lý Thuần Phong lấy trong người ra một lọ thuốc, đổ vào lòng bàn tay rồi xoa tan ra, kế đó xát lên vùng bị thương, Kinh Liệt lập tức cảm thấy cơn đau giảm hẳn. Thấy Kinh Liệt đã không có gì đáng ngại, bấy giờ Lý Thuần Phong mới chuyển ánh mắt sang đạo nhân áo trắng đang đứng cạnh thích khách.
“Còn cứu được không?”
Đạo nhân im lặng một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Huynh mời ta ra tay, hẳn nên biết được hậu quả.”
Thở dài một tiếng, Lý Thuần Phong nhìn cái cơ thể đã không còn sức sống nằm trên mặt đất nọ. “Một kiếm Thiên tuyệt… kiếm của huynh quả thật là vật vô tình.”
Kinh Liệt rõ ràng có chút ngây người, lúc này mới kịp phản ứng, chính là vị đạo nhân hệt như quỷ mị trước mắt đã giết thích khách, cứu mạng mình, vội vàng nói: “Kinh Liệt cảm tạ ân cứu mạng của đạo trưởng.”
“Không cần.” Đạo nhân thốt ra hai chữ, khiến cho Kinh Liệt sửng sốt ngây người. Lý Thuần Phong hiểu rõ trong lòng, chắp tay nói: “May được giúp đỡ, đa tạ đa tạ. Việc ở chỗ này đã xong, ngày khác nhất định sẽ đem rượu hoa đào cùng ngài say một trận.”
Lúc này trên mặt đạo nhân mới có nụ cười. “Được, chớ có bắt ta chờ lâu.”
Hắn không nhiều lời, xoay người đi luôn. Kinh Liệt tò mò hỏi: “Vị đó là ai thế?”
“Bằng hữu.”
Lý Thuần Phong bỏ mặt nạ xuống, đi thẳng tới cạnh thi thể, lục xem một lúc, trong tay đã có thêm một cái hộp sắt nho nhỏ, dài mà dẹt, trông không hề bắt mắt, nhưng lại khiến hai mắt hắn sáng lên. Kinh Liệt không nhịn được hỏi: “Vật đó là gì thế?”
Nhìn Kinh Liệt một cái, Lý Thuần Phong gạt lẫy cơ quan bên cạnh, toác một tiếng, một viên bi chì từ cái lỗ tròn bên dưới bắn ra, ghim xuống đất, đục ra một cái lỗ sâu dưới nền đất cứng rắn.
“Hung khí!”
“Chính xác.”
Lý Thuần Phong thuận tay nhét cái hộp vào người mình, lật thi thể, một thứ gì đó từ trên người rơi ra. Đó là một cái thẻ gỗ, vì ma sát lâu ngày, lớp sơn đen trên bề mặt đã phai mất, biến thành vẻ bóng loáng đen láy, trên thẻ có khắc một chữ “Vũ”.
“Thì ra là dư đảng của quân phản nghịch!”
Trong mắt chủ quán rượu lóe lên một tia dị sắc. “Kinh đại nhân từng thấy thứ này?”
“Không sai!” Kinh Liệt tiếp lấy tấm thẻ gỗ trong tay Lý Thuần Phong, xem xét thật kỹ. “Tám năm trước…”
Hạ vương Đậu Kiến Đức là một phe thế lực cát cứ cuối thời nhà Tùy, người này tính tình hào hiệp khẳng khái, kiêu dũng thiện chiến, chiếm cứ một dải Sơn Đông, Hà Bắc, sau vì cứu viện Vương Thế Sung mà bị bắt. Họ Vương là hạng tiểu nhân nham hiểm, nhưng Đậu Kiến Đức lại rất có khí thế anh hùng, cũng rất được lòng người. Loại người này tự nhiên là cái họa tâm phúc của vương triều nhà Đường, bởi thế cho nên bèn tha Vương Thế Sung nhưng buộc phải chém đầu Đậu Kiến Đức. Trước lúc hành hình, triều đình nhận được mật báo rằng có tử sĩ mưu đồ cướp pháp trường.
“Những người đó có nhân số độ hơn chục, ai nấy võ nghệ cao cường vả lại tựa hồ còn có tà thuật.” Kinh Liệt chìm vào hồi ức, chầm chậm kể: “Hơn trăm quan binh vây bắt tử thương quá nửa, mãi cho tới về sau xuất hiện mấy người thần bí che mặt, thế cục mới có chuyển biến, tiêu diệt được toàn bộ nghịch đảng. Sau khi sự việc kết thúc, kiểm tra thì thấy trên người những kẻ nọ đều mang một tấm thẻ gỗ thế này.”
“Xem ra Vũ phái cuối cùng nương nhờ họ Đậu.”
“Vũ phái?”
“Ừm.” Bí sử về Du Hiệp lệnh mà Chủng Đào đạo nhân từng kể cho Lý Thuần Phong, trong đó có nhắc tới một chi lấy lãng khách giang hồ làm chủ đạo, chính là Vũ phái.
“Vậy thì phiền phức rồi.” Kinh Liệt nhíu chặt mày. “Lẽ nào ở đây có âm mưu phản nghịch?”
“Lúc này vẫn chưa thể nói chắc. Kinh đại nhân còn đi được không?”
Kinh Liệt cử động một chút, đau đớn chỗ vết thương đã giảm đi không ít. “Không có gì trở ngại.”
“Tốt, quay về phủ Trưởng sử thôi.” Đôi mắt sâu thẳm của nam tử lúc này hơi híp lại. “Nếu ta đoán không sai, việc bọn họ trải qua hẳn càng thú vị hơn.”
Nếu mà có hai mảnh bông, Uất Trì Phương rất muốn nhét kín lỗ tai mình; còn như nếu chỉ có một, thế nào cũng sẽ nhét vào miệng Dịch Thu Lâu. Bất hạnh chính là lúc này trong tay hắn tới cả một sợi chỉ cũng không có, chỉ đành mặc cho Trưởng sử đại nhân lật tới lật lui lải nhải về sự bất an với lại lo lắng của bản thân.
“Nhất định là lần trước lúc truy bắt giặc cướp ở Sơn Đông đã đắc tội với đám bạt mạng đó.” Dịch Thu Lâu mặt mày ủ rũ nói: “Nhưng mà ta cũng là vâng mệnh làm việc… Uất Trì huynh cũng biết, lệnh trên đâu có do mình, sao lại cứ phải kết cừu oán lên thân ta chứ? Đây mới gọi là họa trên trời rơi xuống…”
Một bên hắn việc mình mình nói, bên kia đứng ngồi không yên dáo dác nhìn xung quanh. Mới đầu Uất Trì Phương còn an ủi đôi câu, mắt thấy chẳng có hiệu quả gì, chỉ đành tiết kiệm chút sức lực, mặc kệ hắn nói gì thì nói. Dịch Thu Lâu lại nói: “Lý tiên sinh bên kia vẫn chưa có tin tức. Liệu có phải…”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà sắc trời đã khuya thế này rồi…”
Quả thật, vốn đã ước định trước khi mặt trời lặn sẽ quay về, lúc này trời đã tối đen. Uất Trì Phương vốn cực kỳ có lòng tin cũng bị làm cho có chút sốt ruột rồi. Hắn nhìn Dịch Thu Lâu, bất đắc dĩ nói: “Nếu không để ta đi xem xem?”
“Chớ! Chớ có đi!”
Dịch Thu Lâu hoảng sợ chụp lấy tay Uất Trì Phương: “Huynh đi rồi, ta biết làm sao?”
Chẳng biết phải làm sao, hiệu úy chỉ đành ngồi xuống. Chính lúc này, ngoài cửa bỗng có hai tiếng vang nhẹ, Trưởng sử thoắt cái mặt đã vàng như đất, Uất Trì Phương lập tức rút đao cầm trên tay, trầm giọng hỏi: “Ai?”
“Mời các vị đại nhân dùng bữa.”
Nghe giọng, chính là quản gia trong phủ. Dịch Thu Lâu mới thở phào một tiếng, nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra, tiến vào lại là một trận cuồng phong, vù một cái đã thổi tắt tất tật đèn nến trong phòng. Bên tai chỉ nghe thấy Uất Trì Phương quát to một tiếng, đao quang vụt vung, quấn lấy một đạo kiếm quang.
Bóng tối đến bất thình lình khiến cho mắt người không thể thấy gì. Uất Trì Phương lùi lại một bước, kiếm quang phiêu hốt như linh xà, lật hai cái đã thoát khỏi sự đeo bám của đao quang, tựa như mọc thêm con mắt mà lao thẳng tới cái góc Dịch Thu Lâu náu mình, kế đó liền có tiếng keng rất lớn, tựa hồ là vật nặng đụng nhau. Kiếm quang ngừng bặt, rồi lại một lần nữa bạo phát.
“Ngừng tay!” Đi theo tiếng quát, một đường đao quang khác cuốn vào. Cùng lúc đó, cuồng phong lại nổi, bóng người phóng ra khỏi cửa tựa như bay, tốc độ nhanh tới không thể tưởng tượng, chỉ kịp thoáng nhìn.
Ánh đèn tỏ lại, chiếu rạng bóng tối trong phòng. Uất Trì Phương trường đao bảo hộ trước ngực, một người khác chính là Kinh Liệt vừa mới chạy tới. Trưởng sử ngồi bệt dưới đất, bình an lành lặn, chỉ là mặt cắt không còn giọt máu. Ánh mắt rời tới người đang cầm nến đứng ở cửa, áo xanh tóc buộc, chính là Lý Thuần Phong.
“Kinh Liệt! Lý tiên sinh!” Dịch Thu Lâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi. “May mà các người tới kịp, nếu không…”
Hắn rùng mình một cái, câu tiếp theo không nói ra được nữa. Lý Thuần Phong gật đầu, thắp lại đèn trong phòng, rồi cúi xuống nhặt lên một đồ vật.
“Là viên bi chì đó!” Uất Trì Phương kêu lên.
Nhè nhẹ vuốt lên bề mặt bi chì, nam tử áo xanh không lên tiếng.
• • •
Bờ liễu rủ ven cầu Bá Kiều vẫn cứ níu chân người như cũ. Gió nhẹ hiu hiu, khiến cho lòng người cũng ấm áp dào dạt, mềm mại vui vẻ, đây chính là cái hay ho riêng có của mùa xuân, huống chi bây giờ còn là lúc thảnh thơi nhàn hạ buổi chiều về. Nam tử bỏ guốc mộc đặt ở một bên, lưng tựa cây liễu, để chân trần ngồi trên đất, trông khá là nhàn nhã. Trong tay có một cái cần câu, bên cạnh là một đống vỏ lạc, chứng tỏ người này đã ngồi đây được một lúc rồi, nhưng mà sọt đựng cá bên người vẫn rỗng không.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ, càng lúc càng gần. Lý Thuần Phong đang buông cần câu lúc này giãn mi mày, không quay đầu mà thong dong chào hỏi.
“Kinh đại nhân.”
Người nọ dừng ở sau lưng, cách khá xa rồi mới trầm giọng hỏi: “Ngươi biết chính là ta?”
Một nụ cười hiện trên khóe môi của chủ quán rượu. “Đã tới đây, vậy thì đúng rồi.”
“Oa, đợi kẻ tình nguyện mắc câu sao?”
“Tại hạ họ Lý, không phải họ Khương*.” Đặt cần câu xuống, nam tử áo xanh duỗi cái lưng mỏi, sau đó đứng lên, quay đầu lại. Một tia nắng xuyên qua tán lá chiếu tỏa xuống, vừa khéo chiếu ngay lên thanh kiếm sắc đã tuốt khỏi vỏ trong tay kẻ mới tới, lại phản xạ lên khuôn mặt Lý Thuần Phong, làm ánh đôi mắt sáng. Đường nét vốn tuấn tú nhu hòa, lúc này trông lại sắc bén dị thường.
Ở đây chỉ tích thời xưa Khương Tử Nha buông cần câu không lưỡi ở sông Vị, sau gặp được Cơ Xương rồi theo phò Cơ Xương, Cơ Phát dựng lên cơ nghiệp nhà Chu. (DG)
“Kết giao với gã thiếu niên, Lạc Dương báo hận ở miền Bắc Mang. Trong tay kiếm bén ngân vang, Một chiêu hồn xuống suối vàng, xác đơ*. Kiếm trong tay Kinh đại nhân là vì ta mà ngân sao?”
Bài Kết khách thiên của Tào Thực nhà Ngụy: Kết khách thiếu niên trường, Báo oán Lạc Bắc Mang. Lợi kiếm minh thủ trung, Nhất kích nhi thi cương. Núi Bắc Mang nằm ở Lạc Dương. (DG)
Trầm mặc một hồi, Kinh Liệt chầm chậm nhấc tay, kiếm trỏ về cổ họng đối phương: “Xin thứ lỗi.”
“Nói như vậy là ngài đã phát hiện ra?”
“Đêm qua ta sai người đi tìm thi thể Trần Lục mới phát hiện hắn đã mất tích rồi. Đem liên kết những chuyện hôm đó lại mà suy xét, đột nhiên bừng hiểu cái bố cục mà Lý tiên sinh bố trí.”
“Không sai. Thanh kiếm đó của quán chủ vốn chỉ là kiếm gãy, đâm vào ngực không tới nửa phân. Chỉ là ta đã bôi chút thuốc lên kiếm, có thể khiến người ta tê liệt hôn mê như chết.” Gật đầu, Lý Thuần Phong thật tình khen ngợi: “Một chút trò che mắt nho nhỏ, quả nhiên không lừa nổi đệ nhất danh bổ thành Trường An.”
“Quá khen.” Kinh Liệt mặt không cảm xúc nói: “Bất kể ngươi dựa vào pháp thuật yêu tà gì, hay là thật sự có thể biết trước tương lai, ta đều không thể để ngươi sống.”
“Oa? Lẽ nào ngài cho rằng, chỉ có tà thuật mới có thể phá giải bí mật của ngài sao?”
Chẳng bận tâm tới mũi kiếm của đối phương, quay người lại, chìa lưng dưới kiếm đối phương, Lý Thuần Phong việc mình mình nói: “Ngài tìm Trần Lục, buộc hắn quay lại nghề cũ, đồng thời lại khuyên bảo Dịch trưởng sử, muốn hắn ra ngoài dụ địch. Kế hoạch vốn là ngài sẽ giết Trần Lục, một khi như thế, chuyện thích sát trong thành Trường An sẽ đổ cả lên đầu Vũ phái trong Du Hiệp lệnh, lại che giấu được hung phạm thật sự, đây chính là kế quýt làm cam chịu. Đồng thời một tên hai đích, đả kích dư đảng Du Hiệp lệnh, cắt đứt lòng muốn báo thù ngài của bọn họ.”
Kinh Liệt bỗng siết chặt kiếm trong tay. “Báo thù ta? Vì sao chứ?”
“Vì cuộc đồ sát tám năm về trước thật ra là mượn dao giết người.” Lý Thuần Phong đột nhiên quay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Kinh Liệt không chớp lấy một cái. “Vũ phái chưa từng nương nhờ Hạ vương Đậu Kiến Đức, càng chưa từng muốn cướp pháp trường. Từ đầu tới cuối đấy đều là một cái bẫy từ không hóa có, mà ngài hoặc đồng bọn của ngài chính là kẻ đặt bẫy.”