Chương 10 Một lời hứa
“Tõm”, một chú cá lớn vọt khỏi mặt nước, vảy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thoáng cái lại chìm vào lòng nước, chỉ lưu lại trên mặt nước từng vòng từng vòng rung động. Tiết mục nho nhỏ bất thình lình này đã phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, Kinh Liệt trầm giọng cười.
“Các hạ đang chủ trì chính nghĩa sao? Hay là nói, tự cho rằng mình có quyền phán xét tại hạ?”
“Đương nhiên không phải.” Có thể thấy Lý Thuần Phong đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ, tránh chọc giận đối phương. “Ân oán lằng nhằng giữa hai phái Mạc - Vũ đã có cả mấy trăm năm, Lý mỗ là kẻ bên ngoài, làm sao hiểu được? Phàm chuyện gì cũng có nhân quả, hành vi việc làm của ngài tự nhiên cũng có lý do riêng.”
Vẻ mặt của Kinh Liệt hòa hoãn xuống, trường kiếm cũng hạ xuống. “Được rồi. Đoán được ra lai lịch của ta, ngươi cũng là người thông minh, không ngại nói tỏ tường chuyện này. Từ sau khi Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, Du Hiệp lệnh đã suy sụp chia rẽ, hai phái chém giết lẫn nhau. Cho tới hơn hai chục năm trước, trong hai phái lần lượt xuất hiện hai vị thủ lĩnh, một tên là Mạc Kỳ, một là Vũ Chi. Bấy giờ giang sơn nhà Tùy đã bập bềnh mưa gió, thiên hạ đại loạn, dân chúng không được sống yên. Mạc Kỳ, Vũ Chi đều là bậc hiểu biết hơn người, lại đều có lòng hiệp nghĩa, thế là bèn ước hẹn liên minh, buông xuống ân oán quá khứ, đồng lòng chung sức cứu dân chúng khỏi cơn nước lửa. Để bày tỏ lòng thành, đôi bên đều đem khắc tổ chức và phương thức liên hệ tại các nơi của phe mình lên một tấm thẻ gỗ, giao cho đối phương.”
“Khó trách có kẻ đòi ta Du Hiệp lệnh, hóa ra chính là vật này.” Lý Thuần Phong trầm ngâm: “Đối với một tổ chức bí mật mà nói, đây cũng tương đương với đem tính mạng gia đình giao vào tay đối phương rồi.”
“Đúng vậy. Bấy giờ quần hùng đuổi hươu, thế cục Trung Nguyên vẩn đục không rõ ràng*. Hai người kia đều coi trọng thế lực của nhà Lý Đường, liền đặt ra kế hoạch, Mạc phái ngoài sáng, Vũ phái trong tối, cùng giúp Lý gia. Đệ tử Mạc phái vốn có rất nhiều người là thiếu niên thuộc dòng thế gia, vậy là bèn lũ lượt tòng quân, không ít người tích lũy quân công thành bậc đại tướng, đương nhiên cũng có vô số trang nam nhi máu nhuộm sa trường. Cuối cùng vua Đường đăng cơ, thiên hạ thái bình, đệ tử Mạc phái bỗng dưng lũ lượt chết đi một cách li kỳ, chỉ trong một năm đã tổn thất rất nhiều tinh anh.”
Điển trong Hoài Âm hầu liệt truyện sách Sử ký. Ví thiên hạ như con hươu, việc đuổi hươu, săn hươu chính là ẩn dụ của việc tranh đoạt thiên hạ. Đoạn đầu Lộc Đỉnh ký của Kim Dung có đoạn luận về điển này, độc giả có thể tham khảo. (DG)
“Lẽ nào việc này có quan hệ tới Vũ phái?”
“Thân phận đệ tử vốn bí mật, không phải là người bên trong tông phái thì rất khó biết được, mà Vũ phái lại có Du Hiệp lệnh của Mạc phái, tất cả những thứ ấy đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ một điểm này thôi Vũ phái đã là đáng nghi nhất. Nhưng tông chủ Mạc Kỳ và Vũ Chi sớm đã thành bạn tri giao, không tin đối phương lại phản bội tình bạn. Vậy là ngài bèn hẹn gặp Vũ Chi, định hỏi cho rõ ràng. Ngày hẹn đã qua, đệ tử lại không đợi được ngài quay về. Lòng biết không hay, chạy tới nơi gặp mặt thì phát hiện ra thi thể của ngài, nửa mảnh Du Hiệp lệnh thuộc về Vũ phái đã bị cướp đi. Rõ ràng là do bằng hữu tốt Vũ Chi mà ngài tín nhiệm hạ thủ.”
“Vậy Vũ Chi có từng thừa nhận không?”
Hừ một tiếng, Kinh Liệt nói: “Gã đớn hèn đó đương nhiên không chịu nhận, cực lực phản bác. Nhưng sự thật rành rành, hắn cũng không cách nào chối cãi. Bấy giờ thế lực của Mạc phái trong kinh thành gần như bị ám sát hết, vốn cho rằng không còn hy vọng báo thù, ai ngờ vừa hay gặp được một cơ hội tốt trời ban. Một người thần bí tới tìm Mạc phái, tiết lộ hành tung của Vũ Chi, nói rằng hắn cùng đệ tử là Lãnh Huyết Thập Tam sẽ gặp mặt tại Trường An vào ngày này, tháng này, đồng thời đặt ra kế hoạch bí mật tố cáo, mượn tay triều đình, trừ bỏ Vũ phái tới tận gốc rễ.”
“Vũ phái hà cớ gì lại tụ tập ở Trường An? Người kia là ai? Lại làm sao mà biết được tin tức bí mật như thế?”
“Chuyện này thì không rõ, nhưng lời người nọ rất chuẩn xác, lại còn bảo đây là thời cơ tốt nhất để báo thù cho tông chủ Mạc phái. Sự thật chứng minh tin tức của hắn không sai. Vụ vây bắt hôm đó…” Ánh mắt Kinh Liệt có hơi giãn ra, tựa hồ đang quay về tình cảnh hôm ấy “… là một trường ác chiến, đâu đâu cũng là máu tươi… Ta cũng từng tòng quân tham dự mấy chục chiến dịch lớn nhỏ, nhưng tràng cảnh ngày hôm đó ta vĩnh viễn khó quên. Vũ phái đều là những kẻ dũng mãnh, thề chết không lui. Mà Vũ Chi lại toàn thân tắm máu, người găm đầy tên. Trường mâu đã đâm xuyên qua bụng ông ta, ruột lòi ra ngoài, nhưng vẫn cứ thần dũng phi thường, không ai dám lại gần. Cuối cùng vẫn là đệ tử của ông ta, người đứng sau cùng trong Lãnh Huyết Thập Tam đột nhiên phản bội, tự tay chặt đầu ông ta xuống mới kết thúc việc ấy.”
“Người nọ chính là Trần Lục?”
“Không sai, cũng chính là kẻ duy nhất thuộc Vũ phái còn sống sau cuộc vây giết đó. Nha môn đưa hắn về, tra khảo đủ kiểu, hắn giả điên, thừa cơ trốn thoát, ở ẩn nơi phường phố, mãi tới tháng trước ta mới tìm được. Thằng quỷ sợ chết này để được sống tiếp đành nhận lời ta hành thích kiệu quan. Vốn dự định bất kế thành hay bại đều sẽ giết hắn diệt khẩu, đem chuyện hiềm nghi mấy vụ thích sát sang Vũ phái. Không ngờ thằng nhãi ấy vẫn có gan giãy chết phản kích, lại bị các hạ tương kế tựu kế, cứu lấy hắn.”
“Kỳ thực đây cũng là chỗ sơ hở của ngài.” Lý Thuần Phong bình thản như không nói: “Mã Chu từng nói với ta về thủ pháp phá án của ngài, khen ngài là người cực kỳ cẩn thận chu đáo, cho nên mới có ngoại hiệu là Thiên la địa võng. Nhưng, cái kế hoạch để Dịch trưởng sử ra ngoài dụ địch của ngài khá là sơ sài, đã không phái thêm quân lính bảo hộ, lại chẳng hề có dự phòng, đơn giản là cố ý tạo ra cơ hội hành thích. Tính tình người ta không phải một sớm một chiều mà đổi được, quy luật trong đó thậm chí còn bất biến hơn cả lẽ vận hành của trăng sao, việc lên xuống của thủy triều, của mặt trời mặt trăng. Nếu đột nhiên làm trái lệ thường, trong đó ắt phải có duyên do. Bản thân việc trái lệ thường đã là kẽ hở.”
“Đây chính là nhân quả mà ngươi nói?” Trong mắt Kinh Liệt có vẻ chế nhạo.
“Tự nhiên là còn cái khác. Kinh đại nhân có biết, trong Tùy Ý lâu của Lý mỗ cái gì là nổi tiếng nhất không?”
“Rượu hoa đào?”
“Không sai.” Vỗ tay một cái, chủ quán rượu tựa như đã quên đi tất tật tình hình, tỏ ra cực kỳ đắc ý. “Nói tới ủ rượu, tại hạ đành việc nhân nghĩa không nhường ai. Thật ra để ủ được rượu ngon, nguyên liệu với thời gian đều là thứ yếu, quan trọng là khứu giác nhạy bén, lúc nào đưa ra khỏi hầm, pha chế ra sao, mũi, lưỡi phải phân biệt được những sai khác cực kỳ nhỏ bé. Mà đây chính là sở trường của Lý mỗ.”
“Việc này có liên quan gì tới ta?” Kinh Liệt mất kiên nhẫn hỏi, kiếm trong tay lại nhấc lên.
“Nói ra cũng đơn giản, Phương Khác bị hành thích, trong phòng hắn có mùi Thanh Hao cực nhạt, đây vừa khéo là mùi mà sáng hôm đó ta ngửi được trên người ngài. Chính chút mùi ấy đã khiến ta nghi ngờ ngài. Sau đó ngài đề xuất kế hoạch dụ địch, sau đó ta bèn báo cho đạo trưởng, để ông ta đi theo kiệu quan. Một khi phát hiện thích khách thì phải ra tay trước ngài.”
“Lẽ nào khi ấy ngươi đã biết được toàn bộ sự việc?”
Lý Thuần Phong lắc đầu, thành thật nói: “Lý mỗ không có pháp thuật, chỗ dựa dẫm chỉ là chút suy đoán. Mãi tới sau khi Trần Lục tỉnh lại, ta mới từ miệng hắn mà chứng thực được hung thủ chính là ngài.”
“Hung thủ?” Kinh Liệt ha ha cười lớn. “Đợi sau khi ngươi chết, không ngại đi hỏi mấy kẻ chết trong tay ta, xem xem rốt cuộc ai mới là hung thủ!”
Không khí thoắt cái trở nên căng thẳng. Kiếm quang chập chờn bất định, mũi kiếm nhọn hẹp tựa như một con linh xà, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn người.
“Việc đã thế này, ta không thể không giết ngươi.” Vẻ mặt Kinh Liệt vậy mà có mấy phần tiếc nuối. “Thật ra các hạ không đáng tội chết, đáng tiếc là thông minh quá mức.”
“Quá khen rồi.” Chủ quán rượu tựa hồ chưa từng nhìn thấy kiếm quang lạnh lẽo, vui vẻ nói: “Chỉ là nếu ta đã thông minh như thế, sao có thể không lưu lại đường lui cho chính mình đây?”
Câu này vừa nói ra, nét mặt Kinh Liệt đột nhiên thay đổi, kiếm trong tay cũng theo đó phóng ra, kiếm quang như thác đổ cuốn tới Lý Thuần Phong, nhưng trước khi tới được người đối phương thì đột nhiên khựng lại, toàn thân run rẩy, sau đó lảo đảo tựa như say rượu.
“Ngươi!” Trong cơn trời đất quay cuồng, miễn cưỡng lấy kiếm chống thân thể, Kinh Liệt vừa phẫn nộ vừa kinh sợ. “Người dùng tà thuật gì…”
“Không phải là tà thuật, chính là thuốc chữa thương ta dùng cho ngài hôm trước. Thuốc là thuốc tốt, chẳng qua cho thêm mấy vị bổ trợ đặc thù. Trong vòng ba ngày không thể dùng sức lực một cách bừa bãi, nếu không sẽ có hiện tượng này.”
Cắn răng, Kinh Liệt nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm.” Thở ra một tiếng, Lý Thuần Phong lại ngồi xuống. “Thời tiết đẹp thế này, chỉ muốn tắm nắng, câu mấy con cá.”
Hắn nói là lời thật lòng. Trong không gian có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, bốc lên lãng đãng dưới ánh dương. Ở một chỗ rất gần bờ lại vang lên tiếng cá nhảy, gần tới mức có thể cảm nhận được bộ dạng nguẩy đầu quẫy đuôi dưới mặt nước của chú cá liều mạng nọ. Ngày xuân tràn trề sức sống thế này, khiến lòng người ta tự dưng nảy sinh cảm giác hạnh phúc yên ổn, tựa như có thể bỏ mặc tất cả, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng kế đó, Lý Thuần Phong nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động khác lạ. Quay phắt đầu lại, kiếm trong tay Kinh Liệt đã cắm vào chính ngực mình.
“Kinh Liệt!”
Nam tử áo xanh nhanh chóng bật dậy chạy tới, đỡ lấy đối phương, liền đó nhận ra, cho dù là kẻ tinh thông y thuật như bản thân cũng không có cách xoay chuyển. Bổ đầu kinh nghiệm phong phú đã cắm thẳng trường kiếm vào quả tim yếu hại, thần thái trên mặt vậy mà lại bình tĩnh khiến người ta phải bất ngờ.
“Nếu ta không chết, việc này không dừng… Huynh… hứa với ta…”
Lời của hắn tới đây thì bỗng dừng lại, đầu đã gục xuống, từ từ ngã đổ, không còn hơi thở. Một cái trống bỏi từ trên người hắn rơi xuống, lăn một vòng dưới đất. Trên thân trống sơn đỏ có vẽ hai đứa bé mũm mĩm đáng yêu, đây chính là món đồ chơi trẻ con ưa thích. Hẳn kẻ làm cha này mua ở chợ, chuẩn bị đem về cho đứa con ốm nặng mới khỏi.
Lý Thuần Phong nhặt cái trống lắc lên, trầm mặc hồi lâu. Sau mới mở miệng, trịnh trọng nói với người đã không còn nghe được nữa: “Được, ta hứa với huynh.”