← Quay lại trang sách

Chương 11 Chuyện ẩn giấu

Trên cầu Bá Kiều, xuân vẫn nồng, vẫn là hai người lúc câu chuyện mở màn, nhưng lần này thì lại là tiễn biệt.

“Thật sự phải đi?” Uất Trì Phương có chút mù mờ hỏi, trước mặt hắn vậy mà chính là Phương Khác vốn đã chết kia. Sự thật là lúc bọn họ chạy tới dịch quán, thích khách còn chưa đến nơi, thế là Lý Thuần Phong bảo Phương Khác lót thêm một miếng sắt bên trong mũ, làm công tác chuẩn bị, giả chết thoát thân, rồi lại tiến vào đúng lúc Kinh Liệt định kiểm tra thi thể, khiến hắn không kịp nhận ra bố cục. Trừ có chịu chút chấn động, Phương huyện lệnh không bị tổn thương gì. Có điều lúc này nguy hiểm đã qua, Phương Khác lại ở trên triều chủ động đề xuất từ bỏ việc lưu lại triều đình đảm nhiệm chức vụ mới, mà xin tới Nguyên Châu xa xôi nơi nằm ở biên giới Đột Quyết và Đại Đường.

Phương Khác dắt ngựa, trầm mặc ngắm nhìn thành Trường An đang chìm trong sắc liễu, quan bào màu xanh trên người đón gió bay bổng. Hắn tới Trường An một thân một mình; lúc này rời khỏi Trường An cũng vẫn là một thân một mình.

“Một dải Nguyên Châu chiến loạn liên miên, luôn luôn bị Đột Quyết xâm phạm, cực kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ…” Uất Trì Phương không chú ý tới thần sắc của bằng hữu, vẫn sốt sắng chân thành lo toan cho đối phương.

“Không có ngộ nhỡ. Còn nhớ lời ta nói với huynh trên cầu này chăng? Chống địch giữ biên cương, vốn là chí nguyện một đời. Lần này tới kinh đô, chính là vì muốn thi triển hoài bão, cho dù da ngựa bọc thây cũng không hối hận.”

“Phương huynh quả là bậc quân tử hiểu đại nghĩa!” Uất Trì Phương kính nể.

Thần sắc Phương Khác ảm đạm, nói: “Cũng là kẻ đáng chết.”

“Sao cơ?”

Hiệu úy kinh ngạc nhìn Phương Khác, đối phương cụp mắt, không đón nhìn ánh mắt hắn.

“Uất Trì có biết cảnh tượng Hoa Nguyên ngày đó không?” Không đợi Uất Trì Phương trả lời, Phương Khác đã tự nói: “Trước giờ chưa từng gặp tuyết lớn như thế, từ đầu mùa thu, một mạch liên tục tới giữa đông. Ta đem toàn bộ bổng lộc của bản thân quyên hết để mua lương cứu tế, nhưng chẳng thấm tháp vào đâu, lương thực còn lại của cả Hoa Nguyên đã không đủ vạn thạch. Mỗi ngày đều có người đói rét mà chết, thậm chí ngay trước cửa huyện nha cũng thường gặp thi thể nạn dân… Nhưng, triều đình lại bí mật tập trung lương thảo, chuẩn bị đánh Đột Quyết. Một bên là lệnh vua việc nước, một bên là lê dân trăm họ, ta không sao chọn được, chỉ đành hạ lệnh vận chuyển lương thực cứu mạng tới kinh thành.”

“Nhưng… nhưng mà…” Uất Trì Phương há mồm líu lưỡi. “Nhưng mà chẳng phải thánh thượng nói huynh có công cứu tế…”

Phương Khác chầm chậm lắc đầu, nói: “Không, không phải. Tin tức điều động lương thực lộ ra phong thanh, nạn dân trong thành liên hợp lại, ý đồ cướp lương. Thế cục trong thành Hoa Nguyên lúc ấy, có thể nói chạm vào là vỡ. Sau khi nhận được thông báo, ta liền biết trong tình huống này, muốn bình yên vận chuyển lương thực vào kinh thành đã là không thể. Ba ngày ba đêm, ta ăn ngủ không yên, cuối cùng làm ra một kế hoạch, dán bố cáo trong thành, nói rằng sẽ mở kho phát chẩn, nhưng cần phải chiêu mộ thanh niên trai tráng giúp vận chuyển, vừa làm thế những người kia đã nô nức tới báo danh.”

Ngữ khí của hắn bình hòa nhưng tựa có ẩn chứa một thứ nguy hiểm, Uất Trì Phương mơ hồ cảm thấy không ổn. Chỉ nghe hắn kể tiếp: “Trước đó ta từ tay trong đã có được danh sách tên tuổi của những người có ý cướp quân lương, liền theo danh sách đó chọn người, rồi triệu tập họ xuống kho thóc dưới đất, sau đó khóa cửa kho. Mặt khác lại lệnh cho sai nha ngụy trang lương thảo thành củi, ngầm chuyển ra khỏi thành, cứ như thế, lương thảo mới an toàn vận chuyển tới Trường An.”

“Vậy thì, những người kia…”

Hai mắt nhìn thẳng, Phương Khác thấp giọng nói: “Sáu ngày sau mở cửa hầm, không còn ai sống sót.”

Uất Trì Phương “A” lên một tiếng, chỉ tay vào đối phương, không biết nói thế nào cho phải.

“Cảnh tượng trong hầm ngày đó, trọn đời khó quên.” Ánh mắt Phương Khác nhìn xuống vạt dưới áo quan của mình, giọng cực nhẹ, dường như sợ kinh động tới linh hồn dưới đất. “Những cái xác đó… huynh có biết thế nào gọi là chết không nhắm mắt không? Ta đi trong kho ngầm đó, đột nhiên có cánh tay trong đống xác thò ra, nắm lấy áo ta. Người đó cũng không nói gì liền chết đi, có lẽ chỉ là hồi quang phản chiếu. Nhưng ta nhớ rõ ánh mắt hấp hối người ấy nhìn ta… Ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác tưởng chừng nhắm mắt là có thể nhìn thấy. Từ đó về sau, trên quan bào của ta liền có thêm vết ố này, dẫu có giặt thế nào cũng không phai hết được…”

Uất Trì Phương nhìn kỹ vạt áo Phương Khác, vết tích mờ mờ vào khoảnh khắc ấy trở nên rõ nét khôn tả. Tiết trời tuy ấm, hắn lại không nhịn được rùng mình.

“Vì sao? Vì sao phải làm như thế?”

Phương Khác không đáp mà hỏi ngược lại: “Đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?”

Lệnh triều đình không thể trái, huống chi lương thực trưng thu là để dùng vào việc đánh Đột Quyết. Còn như nạn dân, nhìn ở một góc độ khác, đã có ý đồ chống đối cướp lương, đấy chính là phản nghịch, giữ lại chắc chắn là gốc họa, giết đi cũng không xem là sai, hành động của Phương Khác thậm chí có thể nói là tận trung làm tròn chức vụ. Cứ thế mà nghĩ, chuyện ở Hoa Nguyên triều đình cũng chưa chắc đã không biết, khen thưởng Phương Khác cũng chẳng phải khen công cứu chẩn thiên tai của hắn mà là khen hắn biết lấy đại cục làm trọng, ngăn cản một hồi hỗn loạn. Nghĩ tới chỗ này, Uất Trì Phương đột nhiên hiểu được thần thái sâu xa khó dò của chủ quán rượu lúc hắn đem chuyện Phương Khác rời kinh nói cho Lý Thuần Phong.

“Ta, có lẽ ta sẽ trình tấu lên triều đình, thỉnh cầu miễn thu.”

Trên mặt Phương Khác lộ nét trào phúng, nhưng không hề có ác ý. “Huynh thân ở Trường An, lại là con em quan lại, làm sao hiểu được cái khổ của bọn quan lại nho nhỏ nơi địa phương chẳng có ai làm chỗ dựa trong triều đình như ta. Kể có dâng thư, đợi tới khi đến được triều đình sợ cũng phải một tháng có dư, mà cục diện lúc ấy thì một khắc cũng không thể chậm.”

“Kể cả như thế, ta cũng sẽ không giết hại bách tính!” Cơn giận thình lình trỗi lên trong lòng, Uất Trì Phương trừng mắt nhìn bằng hữu. “Hành vi của huynh có gì khác với chuyện giết dân lành giả mạo công trạng! Lẽ nào đấy chính là không kể được mất, chỉ cầu no ấm cho dân mà huynh nói với ta?”

“Vậy triều đình thì sao? Lẽ nào Kim Ngô vệ chưa từng phụng lệnh xua đuổi nạn dân ở cửa thành, trong gò Loạn Táng ngoài thành Trường An, có bao nhiêu người vẫn còn hơi thở mà bị vứt bỏ không ngó ngàng tới?” Phương Khác không chút lùi bước đón nhận ánh mắt khiển trách của đối phương, trầm giọng nói: “Ta là học trò nghèo, sinh ra đã không có thân phận thế tập, cũng không ai tiến cử. Nếu muốn cầu được chức quan, chỉ có dựa vào cố gắng của bản thân, nếu không, chỉ có một thân hoài bão không thôi cũng chẳng có chỗ mà thi triển. Thử hỏi ta làm như vậy thì có gì sai?”

Uất Trì Phương đặt tay lên trán, lòng dạ rối bời. Bỗng nhiên hắn có chút mong mỏi cái vị chủ quán rượu lúc nào cũng tủm tỉm bình thản như không có ở bên cạnh. Với cái sự nhìn thấu việc đời của người đó, ắt hẳn có thể phân rõ đúng sai, chia tỏ trắng đen, sẽ không mê muội khủng hoảng như mình.

“Xin lỗi…” Giọng trầm thấp khiến Uất Trì Phương tỉnh khỏi cơn trầm tư, Phương Khác nhìn hắn, thần sắc phức tạp, có cả cảm giác bi ai. “Khiến cho Uất Trì thất vọng rồi. Điều ta nói với huynh ngày đó, câu nào cũng là lời từ đáy lòng, ta cũng muốn làm vị quan tốt yêu dân như con, nhưng… ta không có lựa chọn…”

“Im miệng!”

Câu này nói ra, quả thật đem tới yên lặng. Thần sắc Phương Khác ảm đạm tang tóc, quay người đi. Trong lòng Uất Trì Phương bỗng dưng cảm thấy bất nhẫn, định nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng buồn bã nói: “Mà thôi. Bất kể thế nào, xem như huynh đã được như mong muốn.”

Cười không ra tiếng, Phương Khác hỏi: “Uất Trì huynh có biết trong lòng ta có cảm giác gì không?”

“Là gì?”

Huyện lệnh quay người đi, trầm mặc hồi lâu.

“Ác mộng quấn thân, sống không bằng chết.”

Hắn kéo vạt áo dưới, soạt một tiếng xé đi, vứt xuống đất. Sau đó liền nhảy lên ngựa, cũng chẳng quay đầu, hướng ra ngoài thành Trường An mà đi. Liễu xanh mờ ảo như sương khói, che khuất bóng lưng Phương Khác vào trong mình, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.

• • •

Nam tử trẻ tuổi ống tay áo được vén lên, trên vai là một cái cần câu, tay trái xách sọt cá, mặt buồn rười rượi tiến vào Tùy Ý lâu dưới ánh tịch dương, sau lưng kéo theo cái bóng dài dài. Trước cửa có một chú heo béo ngáy khò khò nằm cạnh một con tuấn mã màu đen, xem ra rất hài lòng với vị trí hiện giờ của mình. Thấy hắn nó chỉ ụt ụt hai tiếng, vẫy vẫy tai, rồi lại nhắm mắt lại. Thiếu niên đứng quầy nghe thấy liền ngẩng đầu, sắc mặt không được dễ coi, mi mày nhíu lại thành ba đường thẳng, môi thì bĩu ra.

“Cuối cùng cũng chịu về.”

“Này, giọng điệu gì đấy.” Chủ quán rượu quơ quơ cần câu. “Tiên sinh nhà ngươi là làm chuyện nghiêm chỉnh.”

“Chuyện nghiêm chỉnh?” Giằng lấy cái sọt cá, môi của thiếu niên tên gọi Dao Quang lại càng bĩu tợn. “Đoán không sai mà, quả nhiên lại rỗng không.”

“Ai da…” Vẻ mặt nam tử bất đắc dĩ. “Vận may không tốt mà thôi. Cá không mắc câu, làm sao kéo chúng lên được?”.

“Thế cái kẻ bên trong kia lại là có chuyện gì? Tự cắn mồi mà tới à?”

Lý Thuần Phong xuôi theo ánh mắt Dao Quang nhìn vào, vị trí mình thường ngồi trong quán lúc này có một người khác ngồi, xem ra đã say lừ đừ rồi. Áo xống banh ra, mũ thì đội lệch, ngoại hình vốn không chút cẩu thả lúc này cũng biến thành lôi thôi - đấy chính là cái kẻ nổi tiếng phong lưu tiêu sái khắp Trường An Dịch Thu Lâu, Dịch công tử. Chủ quán rượu thở dài một tiếng, lấy một vò rượu ôm vào lòng rồi bước về phía người kia.

“Dịch đại nhân.”

Dịch Thu Lâu ngẩng đầu, đôi mắt đã đầy tơ đỏ, nhãn thần cũng có chút lờ đờ. Bỗng nhiên mỉm cười: “Lý… a… Lý tiên sinh.”

Lý tiên sinh không đáp, ngồi xuống đối diện Dịch Thu Lâu, mở nắp vò rượu, rót đầy cái chén đã cạn không trước mặt đối phương.

“Mời!”

Dùng hai tay bưng chén rượu lên, Trưởng sử tham lam một hơi uống cạn.

“Rượu ngon!”

“Thích thì uống thêm mấy chén.”

Dịch Thu Lâu chẳng chút khách khí lại nâng chén, cánh tay đột nhiên dừng giữa không trung. “Kinh Liệt hắn… hắn nói gì với huynh rồi?”

“Hắn nói, nếu hắn không chết, việc này không dừng.”

“Còn gì nữa?”

“Hắn muốn ta hứa không truy cứu tiếp nữa. Ta đã nhận lời rồi.” Thần sắc bình tĩnh, Lý Thuần Phong nói: “Từ đầu tới cuối, hắn không nhắc một chữ nào tới ngài.”

Cánh tay Dịch Thu Lâu bất chợt không khống chế được mà run rẩy, suýt nữa không giữ được cái chén. Rượu bên trong bắn ra ngoài, càng lúc càng nhiều.

“Hắn không nên chết…”

“Ta biết.”

“Làm sao huynh biết?”

“Kinh Liệt chỉ là một nha quan, tuy võ nghệ cao cường nhưng lại không đủ thế lực. Sau lưng hắn ắt có người sai phái.” Lý Thuần Phong đưa tay đón lấy cái chén trong tay Dịch Thu Lâu, giúp hắn đặt xuống bàn, nói: “Hiện ngài hẳn cũng đã nghĩ ra, việc hành thích ngài trong phủ ngày hôm đó, thật ra là do ta an bài.”

“Không sai… thích khách trong thành Trường An là do ta điều khiển, ta đương nhiên biết sẽ không có người tới hành thích, ai mà ngờ thật sự lại…”

“Lúc sống chết tới nơi, con người đều có bản năng sinh tồn. Ngài không biết được thích khách đó chỉ là làm trò, trong lúc hoảng hốt tự nhiên sẽ sử dụng chiêu cứu mạng.” Nói tới đây, chủ quán rượu ngừng lại, lấy trong tay áo ra viên bi chì nọ. “Lúc ấy trong mấy người hiện diện ở đó, Uất Trì là do ta an bài bên cạnh ngài, hắn không hề biết tình hình; đóng giả thích khách là Tiểu Hầu Nhi, cũng không biết sử dụng hộp bắn đạn. Vậy thì, viên bi chì ở hiện trường chỉ có một nguồn gốc duy nhất, đó chính là ngài. Ngài vì giữ mạng đã bắn ra viên bi chì này.”