← Quay lại trang sách

Chương 12 Kết cục

Sau một lúc, khóe miệng Dịch Thu Lâu nhếch lên cười lạnh, đôi mắt mờ mịt say mèm hỏi: “Thế thì làm sao?”

“Ngài đích xác cải trang rất đạt, ai mà ngờ được, Dịch đại công tử nức tiếng Trường An chỉ biết nằm hoa ngả liễu, vậy mà lại là kẻ sai khiến tập đoàn thích khách.”

“Vẫn không thể tránh khỏi đôi mắt của huynh. Lý Thuần Phong của Tùy Ý lâu quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Quá khen. Lúc đầu ta cũng không hề phát giác, mãi tới khi ngài nói ra một câu mới lộ sơ hở.”

“Câu gì?”

Lý Thuần Phong chăm chú nhìn vào mắt đối phương, nhả từng chữ: “Hôm đó ngài nói, bối cảnh của mấy người bị giết nọ không ai giống ai, có người thuộc dòng dõi Sơn Đông, cũng có người xuất thân học trò nghèo Giang Nam, hàng thần của triều trước. Thật ra ta từng điều tra những người chết đó, lúc đó trong những người bị hại không hề có ai ở Giang Nam. Mới đầu ta chỉ cho đó là nói lầm, cho tới tận tối hôm trước, Uất Trì nói với ta, lúc nhận được hộp gỗ chứa mắt người có một đồng bạn đi cùng, ta mới hiểu ra, vị huyện lệnh đó mới là mục tiêu thật sự của thích khách.”

“Quê gốc của Phương Khác là ở Dương Châu, gia cảnh bần cùng, chính là học trò nghèo Giang Nam. Nhờ đó ta biết câu đó của ngài quả đúng là lỡ miệng, nhưng không phải là nhớ nhầm mà là vô tình để lộ ra một mục tiêu tiếp theo mà ngài sẽ động thủ. Trong lòng ngài, hắn đã thành vật hy sinh, cho nên mới thuận miệng nói ra.”

“Bốp bốp” một loạt tiếng vỗ tay vang lên, Dịch Thu Lâu tặc lưỡi nói: “Không sai… không sai, gã họ Phương đó, ha ha, ta còn nhớ hắn. Tên khốn nạn đó vì lập công xin thưởng đã giết hại bách tính vô tội, sớm nên giết đi. Những kẻ đó, hừ, ai nấy đều là quân khốn nạn, tất cả đều nên chết đi. Lưu Quân lão nhi là gã mê đàn, vì tham cây cổ cầm gia truyền của nhà họ Trác, bèn hãm hại cả nhà Trác Đông Dã bắt vào nhà lao, còn cả hai tên hoạn quan kia, nhận đút lót của kẻ khác, liền giả mạo thư từ, vu cho Vương Tư Mã là dư đảng của Đông Cung đang mưu đồ tạo phản, hại chết một nhà ông ta…” Bỗng dưng hắn ngây ngẩn mất hồn. “Nhưng Kinh Liệt… Kinh Liệt không nên chết, hắn là hán tử tốt, bằng hữu tốt, một bụng nhiệt huyết… không nên vì ta mà từ bỏ tính mạng…”

“Xin lỗi, là ta không kịp ngăn cản. Ta cũng không ngờ được hắn lại muốn chết, nếu không thì…”

Tự rót cho mình một chén rượu, Lý Thuần Phong tự bịt mồm mình. Ở trong quán rượu vắng vẻ, chỉ nghe có gã say lẩm bẩm.

“Thật ra một trận diệt Vũ phái nọ có thể nói là lưỡng bại câu thương, tinh nhuệ Mạc phái trong kinh thành tổn thất toàn bộ. Sư phụ ta, đại đệ tử Lâm Phi của tông chủ cũng chết trong trận ác chiến đó. Tông chủ chết quá đột ngột, không kịp giao phó về sau, mà sau chuyện nọ trên xác Vũ Chi cũng không tìm được Du Hiệp lệnh khắc phương thức liên hệ ở các nơi. Cứ như thế, tổ chức Du Hiệp lưu truyền mấy trăm năm gần như bị hủy diệt hoàn toàn.”

“Ngài muốn xây dựng lại Du Hiệp lệnh?”

Khiến người khác bất ngờ, Dịch Thu Lâu dường như đã có chút tỉnh rượu lại lắc đầu. “Không, nhiều năm nay, nội bộ Du Hiệp lệnh đã chia rẽ khiến cho nó mình mẩy thương tích. Đệ tử trong phái có kẻ cậy mạnh khinh yếu, cũng có hạng chỉ vì tiền tài mà giết người bừa bãi. Ta không muốn đi vào vết xe đổ, chỉ muốn dựa vào sức mình, báo thù cho những người yếu đuối bị oan khuất bị chết uổng kia, khiến cho những kẻ hại người kia cũng phải nếm mùi vị không dễ chịu của báo ứng.”

“Cho nên ngài và Kinh Liệt bắt tay, ám sát những kẻ các người cho là nên giết?”

“Phải.” Dịch Thu Lâu híp mắt, đôi mắt say rượu mông lung nhìn người đối diện. “Huynh… hẳn là chưa từng giết người? Nếu như thế, huynh sẽ không thể nào hiểu được giết bớt một kẻ ác trên đời vui vẻ nhường nào. Những kẻ khốn nạn đó trong lòng ấp ủ toàn điều bẩn thỉu, lúc chính mình thành mục tiêu thích sát liền hoảng hốt cả ngày, những đau khổ chúng khoác lên người khác khi trước, từng cái một báo ứng lên người chính chúng. Thật là sảng khoái!” Hắn quăng mạnh chén rượu lên bàn, cười lớn: “Ha ha, thật là con mẹ nó sảng khoái!”

“Nhưng ngài làm thế nào để quyết định một người đáng giết hay không?”

Dịch Thu Lâu nghe thế ngẩn ra, nói: “Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là vì bọn chúng lạm sát người vô tội.”

“Vậy thì, nếu chính ngài giết lầm người, có tính là lạm sát người vô tội không?”

“Đương nhiên không thể.” Dịch Thu Lâu tỏ ra kiêu ngạo.

“Những kẻ ta giết đều có chứng cứ xác thực.”

“Ồ? Vậy vợ con Trần Lục thì có tội gì?”

“Hừ, một kẻ tiểu nhân tráo trở phản bội sư phụ, đây là báo ứng hắn nên nhận. Mấy cái mạng hèn nào đáng kể đến?”

“Vương hầu khanh tướng, dân đen tầm thường, chỉ cần là mạng người thì không có phân biệt sang hay hèn. Trong mắt Dịch trưởng sử, hẳn Lý mỗ cũng là một cái mạng hèn.”

“Huynh?” Sửng sốt một hồi, Dịch Thu Lâu mới vỗ đầu: “Nghĩ lại, là Kinh Liệt muốn giết huynh… Chẳng qua, hắn cũng bất đắc dĩ.”

“Kẻ sát nhân đều có thể nói, là bất đắc dĩ.” Lý Thuần Phong chăm chăm nhìn chén rượu trên bàn, nói: “Nếu Kinh Liệt giết được ta, ta còn biết kêu ai? Lại nói tranh đấu của Mạc - Vũ, những người thuộc Vũ phái kia chẳng lẽ đều đáng tội chết, trong đó liệu có ẩn tình khác không?”

Cái đầu bị rượu mạnh làm cho tê dại của Dịch Thu Lâu tựa hồ không sao theo kịp suy nghĩ của đối phương, ngây ra một lúc. Lý Thuần Phong lắc đầu, nói: “Thôi đi, không nhắc tới nữa. Việc cái hộp gỗ giao nhầm vào tay Uất Trì là cố ý phải không?”

“Phải. Phụ trách án này là ta, vốn ra tuyệt đối không lo bại lộ. Nhưng án ngày một nhiều ra, bàn tán lắm dần, thánh thượng muốn Thường trung lang hiệp trợ, Mã Chu lại đề cử huynh*, cho nên phải có kẻ gánh tội, dẹp yên đồn thổi. Bọn ta lập mưu định giá họa cho dư đảng Vũ phái để thoát khỏi can hệ. Không ngờ cuối cùng vẫn bị huynh nhìn thấu.”

Mã Chu bấy giờ là người trong nhà Trung Lang tướng Thường Hà. (TG)

Hắn chụp lấy vò rượu trên bàn, ngửa cổ uống, hồn nhiên không cảm thấy rượu đã ướt đẫm toàn thân. Buông tay một cái, vò rượu rơi xuống đất vỡ đánh choang, đôi mắt đỏ quạch trừng lên nhìn Lý Thuần Phong.

“Giờ ta đã nói tất tần tật. Sao còn chưa báo cho quan nha? Đợi cái gì nữa?”

“Tự nhiên là đợi ngài thanh toán.” Lời đáp của chủ quán rượu vượt ngoài ý liệu, nhưng lại hợp lẽ. “Một vò rượu hoa đào, a, còn cả cái vò này, tổng cộng mười hai lượng bốn tiền.”

Dịch Thu Lâu bật cười khổ. “Phải, ta thiếu chút thì quên.” Móc bao tiền trong người ra, quẳng lên bàn. “Cầm đi!”

“Đa tạ.” Chủ quán rượu ang áng túi tiền rồi nhét vào trong lòng. “Tiền đã thanh toán, ngài nên đi thôi.”

“Đi?” Vốn đang suy sụp như bùn nhão, Trưởng sử kinh ngạc ngẩng đầu. “Đi đâu?”

Không đợi hắn nói xong, Lý Thuần Phong ngắt lời: “Đương nhiên là về nhà ngài, lẽ nào muốn trọ lại? Đây chỉ là quán rượu, không có chỗ trú lại.”

“Huynh… huynh không báo cho quan nha bắt ta quy án?”

“Lý mỗ là chủ quán rượu này, không phải là bổ khoái. Với ta mà nói, ngài chỉ là khách tới uống rượu. Ngài uống rượu, ta thu tiền, không có quan hệ gì khác.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Nếu đã hứa hẹn với Kinh Liệt, Lý mỗ tự nhiên sẽ giữ lời.” Do dự một chút, Lý Thuần Phong lấy trong ống tay áo ra một cái trống bỏi, đặt vào tay Dịch Thu Lâu đang trợn mắt há miệng. “Đi đi, nhớ thường xuyên chiếu cố cho người nhà hắn.”

Trong rừng hoa đào, đạo nhân áo trắng khua thanh kiếm trong tay, thanh đòn gánh theo đó đứt ra. Một thứ gì đó từ bên trong rơi xuống, phát ra tiếng kim loại.

“Đây chính là tấm Du Hiệp lệnh nọ?” Lý Thuần Phong nhặt tấm lệnh bài dài đen thui lên, liếc một cái rồi hỏi.

“Không sai, đây chính là tấm mà Mạc tông chủ giao cho sư phụ tôi.” Trần Lục nhặt lại mạng sống trong chỗ chết hiện đứng buông tay, ánh mắt cũng nhìn xuống dưới đất, không dám chạm cùng người khác. Tám năm ẩn mình sống cuộc sống hèn kém nơi phố chợ đã triệt để thay đổi con người này, hiện giờ dẫu có là ai cũng không thể liên tưởng hán tử trung niên dáng vẻ thành thật mặt nhuốm phong sương này với đệ tử đắc ý nhất của Vũ Chi khi trước.

“Tám năm trước, sư phụ nhận được một bức thư mật, sau đó dẫn mười ba người bọn tôi bí mật vào kinh thành. Trước khi đi, người giao lệnh bài khắc phương thức liên hệ cùng tổ chức các nơi của Mạc phái cho tôi giữ gìn, muốn tôi cho dù có phải hy sinh tính mạng cũng phải bảo đảm lệnh bài không mất. Đây là lời hứa của người với Mạc tông chủ năm xưa. Về sau, không biết vì sao tin tức lộ ra, bị đông đảo quan binh triều đình vây bắt. Bấy giờ tình thế nguy cấp, người bên bọn tôi đã tử thương quá nửa, sư phụ cũng bị trọng thương. Ông ấy… ông ấy bắt tôi… bắt tôi giả vờ phản bội, chặt đầu ông ấy…”

Nói tới đây, toàn thân Trần Lục run rẩy, đôi chân lại càng run, trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẻ đê hèn trên mặt chưa từng thay đổi, tựa như diễn xuất này đã khắc sâu vào da thịt. Một cánh tay đưa tới, nhè nhẹ vỗ vỗ lên vai hắn. Lòng bàn tay ấm áp, chính là Lý Thuần Phong.

“… Từ đó, tính mạng của tôi còn lưu lại trên đời chỉ là để bảo hộ tấm lệnh bài này… Cho dù có nhục nhã hơn nữa, có đớn hèn hơn nữa cũng phải cố gắng sống tiếp… Đây là di mệnh của sư phụ.” Trần Lục bỗng ngẩng đầu, nói lớn: “Cái chết của tông chủ Mạc phái quyết không phải do sư phụ tôi làm! Sự phụ còn coi trọng tấm lệnh bài này hơn cả mạng mình, sao có thể phản bội lòng tin của Mạc Kỳ?”

Lại gật đầu, vẻ mặt chủ quán rượu ôn hòa. “Ta biết.”

Thoáng cái, hán tử trung niên đã trải hết gió sương này bỗng quỳ xuống, gục xuống đất mà khóc lớn như một đứa bé. Chủng Đào đạo nhân than một tiếng, đưa ánh mắt về phương xa. Thiếu nữ tóc trắng một mực ngồi trên cây thì tò mò chăm chăm nhìn Trần Lục. Cái người kỳ quái này sao lại khóc thế? Lẽ nào là vì không được ăn bánh đường?

“Vì di mệnh của sư phụ, không tiếc gánh tội danh phản đồ, sống tạm bợ trên đời, huynh mới chân chính là hiệp khách, cũng là chủ nhân chân chính của Du Hiệp lệnh. Lệnh sư dưới suối vàng biết được, hẳn sẽ vì huynh mà kiêu ngạo.” Đưa tay đỡ hán tử trung niên dậy, Lý Thuần Phong trịnh trọng đặt tấm Du Hiệp lệnh nọ vào tay hắn. “Hiệp khách dựa vào võ công phạm vào cấm kỵ, trong buổi thịnh thế vốn không dung chứa kẻ hiệp khách. Trên đời có thể không có hiệp khách nhưng không thể không có hiệp khí. Tấm lệnh bài này hãy để nó là dấu tích còn lại chứng minh hiệp khí vẫn còn đi.”

Mắt tiễn bóng hình Trần Lục lảo đảo ra khỏi Huyền Diệu quán, đạo nhân áo trắng nhấc chén rượu trên bàn.

“Kết thúc rồi?”

“Ừm.” Đối diện hắn, Lý Thuần Phong thở ra một hơi dài, tách hạt lạc trong tay. “Kể ra vẫn phải đa tạ quán chủ, nếu không nhờ huynh giúp đỡ, nhất định không được thuận lợi thế này.”

Đạo nhân mỉm cười. “Giữa ta với huynh, không cần khách khí.”

“Kỳ thực vẫn còn có chỗ chưa được tháo gỡ.” Lý Thuần Phong quăng hạt lạc vào miệng, dường đang suy tư. “Ví dụ như, cuối cùng là ai tạo ra tranh chấp giữa hai phái Mạc - Vũ? Mục đích là gì? Mạc Kỳ chết trong tay ai? Việc tám năm trước giờ xem lại, rõ ràng là một âm mưu, nhắm vào việc hủy diệt Du Hiệp lệnh, vậy thì, đây là kế hoạch của ai?”

Có âm thanh vang khẽ, một bông hoa đào không biết vì sao lại rụng từ trên cây xuống, không nghiêng không lệch rơi vào giữa hai người, cánh đào đỏ tươi, bên rìa đã ngả màu trắng nhạt. Đạo nhân than một tiếng, nói: “Cái bệnh tò mò này của huynh quả thật khó chữa. Chẳng lẽ muốn thấu tỏ sự đời sao?”

Chăm chú nhìn hoa đào một hồi, chủ quán rượu bỗng im lặng mỉm cười. Đứng dậy, khoan khoái duỗi duỗi cái lưng mỏi.

“Không, không muốn. Thời tiết đẹp thế này, chỉ muốn tắm nắng, câu vài con cá.”

Hắn nhặt bông hoa đào nọ lên, cài nghiêng vào trong vạt áo mình, quay người đi ra ngoài rừng. Thiếu nữ áo trắng trợn to đôi mắt lớn, chẳng hiểu gì mà nhìn đạo nhân từ trong trầm mặc dần lộ nụ cười tủm tỉm, không biết trên đời vừa xảy ra chuyện gì.

Mùa xuân năm thứ hai niên hiệu Trinh Quán, quân Đường đánh Đột Quyết; tháng Bảy, kỵ binh Đột Quyết vây công Nguyên Châu. Huyện lệnh Bách Tuyền là Phương Khác dẫn người kháng cự, dùng sức hai ngàn quân chống lại ba vạn thiết kỵ, huyết chiến bỏ mình. Mùa đông năm ấy, Trưởng sử Ung Châu là Dịch Thu Lâu bị người ta chặt đầu trong lúc ngủ say, không rõ tung tích hung thủ, đoán rằng đây là hành vi của kẻ có thù. Từ đó về sau, không ai biết được tung tích của Du Hiệp lệnh, cũng không còn ai nhắc tới nữa.

Gió tuyết miết đêm dài,

Bình minh mãi chửa khai.

Một kiếm từ tây tới,

Ngựa phi ngàn dặm dài.

Tình cờ gặp được ngài,

Nghiêng lọng thành tri kỷ.

Uống cạn chuyện thiên hạ,

Chí khí đang sảng khoái.

Uống xong lại lên ngựa,

Đem chém mười tám gã

Há nề mưu rắn chuột,

Trọng nghĩa khinh sống chết.

Khí hào hùng trên đời,

Kẻ nào được như thế?

Sông Dịch trắng tựa bạc,

Cỏ ven xanh như gột.

Không thấy mặt cố nhân,

Liền biết phải chia khuất.

Bẻ kiếm hát trường ca,

Cây lá xao xác lay.

Trời đất riêng mình mình,

Tới lui chẳng tên tuổi.

… Tới đây kết thúc.