← Quay lại trang sách

Quyển 3 ĐỒNG TIỀN KÝ Chương 1 Thuật trù yểm

Ánh nến chiếu lên bức tường mờ tối, bóng người bị kéo ra chợt dài chợt ngắn. So với bóng tối thăm thẳm xung quanh, chút ánh sáng này gần như có thể bỏ qua không tính. Thi thoảng lại có tiếng lích rích vọng lên, hẳn là bọn chuột trên xà bị ánh đèn làm cho kinh sợ, trừ đó ra, chỉ có thể nghe tiếng bước chân cùng tiếng hít thở nặng nề. Càng đi vào sâu, con đường cũng càng lộ vẻ chật hẹp, chỉ vừa đủ một người đi. Bỗng dưng, người đang tới dừng bước, ánh nến chiếu tỏ khuôn mặt vặn vẹo sợ hãi.

“Ai đấy?”

Không có ai trả lời, chỉ nghe tiếng nước nhỏ khe khẽ, lặp đi lặp lại đơn điệu mà lê thế. Qua một hồi lâu, người cầm nến nọ mới thở phào một hơi, tiếp tục tiến tới. Vượt qua một bậc thềm đá, trước mắt hiện ra một gian phòng tối. Đưa bàn tay có chút run rẩy mở cánh cửa đá, mượn ánh nến, trong căn phòng bé nhỏ chật chội rành rành hiện ra một cái xác. Định thần nhìn kỹ, cái xác ấy hình dạng gầy nhỏ, đang ở tư thế nằm sấp, có thể mơ hồ nhìn ra màu xám tro của y phục. Đầu cái xác ngoặt sang một bên một cách không tự nhiên, lộ ra mái tóc đen khô héo như cỏ hoang. Xem ra đã chết rất lâu rồi.

Người nọ lùi về sau mấy bước, đôi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đánh rơi ngọn nên trong tay, may mà vẫn miễn cưỡng đứng vững được. Sợ sệt đưa mắt nhìn khắp trong phòng một lượt, lúc rơi vào một thứ đồ vật bên trong, đôi mắt bỗng nhiên phát sáng.

“Thứ này là…”

Chẳng quản tới cái xác nọ, cất bước chân định tiên lại gần. Chính vào lúc ấy, sau lưng hắn một thân hình hệt như quỷ mị lặng lẽ xuất hiện.

Một tiếng “bình” nặng nề vang lên. Qua một lúc, cái bóng trên tường tựa như là của một gã say uống quá nhiều rượu, từ từ sụp xuống với một tư thế quái lạ.

Ánh nến theo đó vụt tắt, xung quanh lại chìm vào màn đêm tối mịt.

• • •

Gã thanh niên hiên ngang eo mang trường đao, mình mặc sắc phục hiệu úy bước vào một tửu lâu ở khu bắc thành Trường An, tấm biển hiệu bằng gỗ mun đề ba chữ “Tùy Ý Lâu”. Bấy giờ hẵng sớm, trong điếm còn chưa có khách, đứng quầy chỉ có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, một tay bày tính, một tay cầm bút, nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi ghi sổ sách.

“Tiên sinh nhà cậu…”

“Mới sớm đã ra ngoài rồi.” Thiếu niên vẫn bận bịu sổ sách, đầu cũng chẳng buồn ngẩng mà cắt ngang câu hỏi của hắn. Bằng hữu thường hay lui tới đều biết, chủ nhân chân chính của Tùy Ý lâu này không phải là cái gã thanh niên biếng nhác hành tung bất định kia, mà chính là tiểu quản gia mẫn cán Dao Quang này.

“Lúc nào quay về?”

Dao Quang mặt mày rắn đanh không chút biểu cảm. “Ta là quản gia, không có quản người.” Rồi quay đầu lấy trên quầy xuống một vò rượu. “Này.”

Mùi hương trào ra từ sau lớp giấy dán ẩm ướt mới được mở, thơm tho mát lạnh, mơ hồ có luồng hương ngọt ngào thấu đượm, giống như tiết trời xuân thoáng đãng này.

“Rượu hoa đào?” Biểu cảm của Uất Trì Phương lúc này có thể gọi là được sủng ái quá đâm kinh sợ. “Dao Quang, cậu có lấy nhầm không thế?”

Thiếu niên trợn trắng mắt. “Là tiên sinh dặn thế, ta cũng không có cách nào.”

“Lý huynh biết ta sẽ tới?” Uất Trì Phương có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ mấy, ngược lại còn như trút được gánh nặng. Chủ quán rượu thường làm việc khiến người khác không ngờ tới, đoán trước mình tới cũng không xem là kỳ lạ.

“Trừ ông ta, còn ai lại đem một vò rượu ngon giá mười lượng bạc ra chiêu đãi gã ăn chùa?” Trên mặt Dao Quang tràn trề vẻ đau lòng xót của.

“Này, nói xấu người khác cũng phải có chứng cứ.” Hiệu úy bất đắc dĩ thò tay vào áo, lấy ra một đĩnh bạc, đặt lên bàn. “Từ khi quen biết tiên sinh nhà cậu tới giờ, ta nào từng uống không của hắn chén nào?”

“Thế còn tạm được.” Trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, không hề khách khí cầm lấy thỏi bạc, nhìn màu sắc, áng cân lạng, sau mới hài lòng thu lấy.

“… Cái gã quản gia là cậu quả thật danh xứng với thực.”

“Đó là đương nhiên.” Dao Quang nghiêm chỉnh nói. “Người kia vừa lười vừa ngốc, cứ đi quản việc không đâu, lại toàn kết giao với mấy gã bằng hữu linh tinh vớ vẩn, nếu ta không thay ông ấy quản lý, chút gia sản này sớm muộn sẽ bị ông ấy phá sạch.”

Cái gọi là “bằng hữu linh tinh vớ vẩn” này, không nghi ngờ gì cũng quàng cả hiệu úy vào trong, Uất Trì Phương chỉ đành lắc đầu, ho khan một tiếng.

“Gần đây có người lạ nào tới không?”

“Có.” Dao Quang thẳng thắn đáp một tiếng, lật sổ sách đọc: “Vương lão phu nhân khám bệnh, tiền khám hai lượng, tiền thuốc bốn lượng ba tiền. Lạc viên ngoại xem chỗ ở, thu mười lượng bạc, còn có Tần tiểu thư…”

“Không phải cái này, ta muốn nói, có chuyện gì cổ quái không?”

Đóng sổ lại, thiếu niên than thở như ông cụ non. “Cổ quái nhất trong cái Tùy Ý lâu này, ngoài tiên sinh nhà ta ra còn ai vào đây?”

Uất Trì Phương há mồm, tựa hồ định nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ đành ngậm lại. Bất kể thế nào, lời này của thiếu niên nói chẳng sai đi đâu được.

Gã chủ quán rượu bị người ta nói xấu sau lưng lúc này đang nằm ườn dưới cây liễu ngủ ngon lành một cách không chút hình tượng: Đầu thì gối lên đá, tay áo phủ lên mặt che nắng, tóc dài rối tung lẫn với đám lá cỏ một chỗ, bên người là cái sọt cá rỗng không. Một con hỉ tước từ trên cây bay xuống, đậu cạnh người hắn, nghiêng đầu nhìn ngó một cách tò mò, rồi lại sáp gần một chút, ý đồ muốn tới mổ mấy hạt lạc trên mặt đất, đợi tới khi phát hiện mấy củ lạc liền đều toàn là vỏ rỗng thì mới hậm hực ngừng sự cố gắng này lại. Bỗng dưng, dường như phát hiện cái gì đó, con hỉ tước dáo dác bay lên, quay trở về đậu trên cành cây.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng nhẹ. Cái người tay áo phủ mặt, đang ngủ gật nọ mở miệng: “Quận chúa.”

Bước chân ngừng lại, qua một lúc, người đang tới mới cười khẽ, có chút dí dỏm: “Lẽ nào Lý huynh có pháp nhãn, có thể không cần nhìn mà vẫn thấy được người?”

Chủ quán rượu buông tay áo xuống, ngồi dậy, bộ dạng vẫn nguyên vẻ uể oải buồn ngủ. “Không phải, chẳng qua ngửi được mùi hương Vân Đầu thôi.”

Vân Đầu là một loại hương liệu, cực kỳ quý giá, là cái ngày thường Phất Vân quận chúa thích dùng nhất. Cho dù là người tính tình rộng rãi như nàng cũng không khỏi hơi đỏ mặt, trên làn da trắng muốt tựa như có ráng chiều bừng hiện: “Huynh…”

Lý Thuần Phong không mảy may cảm thấy mình mạo muội, đứng dậy chắp tay: “Không kịp nghênh đón, xin thứ tội.”

Trên mái tóc hắn còn dính hai cái lá, lắc lắc đưa đưa giống như cánh chuồn chuồn, trông rất thú vị. Phất Vân tuy đang tâm sự trùng trùng mà cũng không nhịn được muốn cười. Vội vàng nghiêng mặt, hắng khẽ một tiếng rồi nói: “Lý huynh không cần khách khí. Hôm nay đặc biệt tới tìm huynh là có chuyện thỉnh giáo.”

“A?”

Đối diện với ánh mắt mang vẻ dò hỏi của đối phương, Phất Vân hơi nâng cằm. Động tác này khiến khuôn mặt nàng càng thêm đoan trang xinh đẹp, không hề có nét kiêu ngạo nhưng lại khiến người ta tự thẹn xấu xí. “Có từng nghe nói qua về thuật trù yểm* chăng?”

Thuật trù yểm: Phép thuật nguyền rủa vào thời cổ đại ở Trung Quốc, tương truyền là lấy gỗ đào đẽo gọt thành hình người, viết tên người muốn nguyền rủa cùng phù chú lên trên, rồi dùng thêm lời nguyền đặc thù liền có thế khiến người đó bệnh nặng dẫn tới tử vong. Người xưa rất tin thuật này, cũng do đó mà sinh ra không ít mê án trong lịch sử. (TG)

Ánh mắt Lý Thuần Phong bất chợt ngưng lại. “Thuật trù yểm?”

“Ừm.”

Phất Vân lấy trong tay áo ra một hình người nho nhỏ khắc bằng gỗ đào, chu sa vẽ ngũ quan sinh động như thật, trên trán, trước ngực mơ hồ nhận ra được lỗ châm, đây chính là công cụ để thi hành trù yểm. Lý Thuần Phong đón lấy hình nhân, ngón tay khẽ vuốt lên bề mặt.

“Tìm thấy ở chỗ nào?”

Sắp tới tiết Đoan Ngọ, theo lệ cần phải vào cung chúc mừng. Phủ đệ các nhà liền làm ra rất nhiều các loại bánh điểm tâm cầu kỳ mới lạ để đưa vào cung làm đồ tiến cống, hình nhân bằng gỗ chính là tìm được trong hộp đựng đồ ăn mà phủ quận chúa chuẩn bị mang vào nội cung.

“Ai từng tiếp cận hộp đồ ăn?”

Suy nghĩ kỹ lưỡng, Phất Vân quận chúa đáp: “Không có ai khác. Bánh điểm tâm trong hộp là do chính tay ta làm, vì bơ hạnh nhân phải tươi mới tốt, cho nên cố ý đợi tới tối mùng Bốn mới làm. Tới khi làm xong đã là cuối giờ Tuất. Cũng chính tay ta đặt vào trong hộp, dán niêm phong vàng tiến dâng, định sớm ngày hôm sau đưa vào trong cung.”

“Hộp đã dán niêm phong, vốn không thể lại mở ra, nhưng trời xui đất khiến thế nào, thị nữ bưng hộp lỡ tay đánh rơi xuống đất, ta lo điểm tâm bị tổn hại, mới mở ra kiểm tra, kết quả phát hiện ra cái này.”

“Lúc ấy là giờ nào?”

“Độ khoảng đầu giờ Dần.”

“Cũng chính là nói, hình nhân gỗ nhất định được bỏ vào trong vòng ba canh giờ, Hợi, Tý, Sửu.”

“Hộp thức ăn đặt tại sảnh tây, có hai thị nữ gác đêm. Chúng nói không hề thấy người ngoài tiến vào. Hai đứa đều theo ta từ nhỏ, rất đáng tin, hẳn là không nói dối.”

“Thế còn giấy niêm phong thì sao?”

“Hoàn hảo không tổn hại.”

Nói xong câu này, quận chúa đột nhiên ngập ngừng. Lý Thuần Phong liếc nàng một cái nhanh như điện chớp, tựa hồ nhận ra cái gì. “Sao thế?”

Phất Vân một lần nữa cắn môi, nói: “Lý huynh thấy nhiều biết rộng, liệu có biết những truyền thuyết về quỷ thần là có thật hay không?”

“Cõi u minh có đường riêng của mình, thánh nhân cũng khó nói chắc là có hay không, huống chi ta là hạng phàm phu tục tử.”

“Nơi ta ở vốn là phủ đệ riêng của Vũ Văn Hóa Cập triều trước, nếu lời đồn không giả, thì nơi đó thật ra là một tòa hung trạch.”