Chương 2 Hung trạch
Nghe nói, phủ đệ này vốn thuộc về một sủng cơ của Vũ Văn Hóa Cập. Vị thái sự tiền triều nọ cực kỳ sủng ái mỹ nhân đó, không tiếc vàng bạc, bỏ ba năm thời gian xây dựng tòa phủ đệ này cho nàng. Nhưng cái ngày xây xong cũng là khi sắc tàn tình đổi, ba năm thời gian đủ để nam nhân quyền thế hiển hách thay đổi sủng ái. Nữ tử kia không cam lòng chịu cảnh lạnh nhạt liền mất đi lý trí, lại vọng tưởng dùng thuật nguyền rủa trù chết sủng cơ mới, đoạt lại lòng sủng ái của nam nhân nọ. Sau khi việc thất bại, nữ tử tự sát bỏ mình, về sau phủ đệ một mực hoang phế, cho tới khi hoàng đế đem tặng nó cho quận chúa.
“Quận chúa cho rằng là do âm hồn chết oan của cô gái kia không chịu tan?”
“Ta không hề nghĩ thế, chẳng qua giả như cái mà sức người không làm được…”
“Rất nhiều việc đều không phải sức người làm được.”
Lý Thuần Phong mau mắn tiếp lời Phất Vân, chém đinh chặt sắt nói chắc. “Nhưng không phải việc này. Quỷ hồn đòi mạng có lẽ là có, còn như giá họa thì không phải việc làm của cõi u minh.”
“Ý của huynh là…”
“Chính là cái này.”
“Tách” một tiếng, Lý Thuần Phong bất ngờ tách đôi hình nhân gỗ, bên trong lộ ra một mảnh lụa vàng. Lấy mảnh lụa ra, đưa tới trước mặt Phất Vân. Phất Vân liếc cái tên đứng trên muôn người, kiêng kỵ tột độ viết trên đó, sắc mặt lập tức trắng bệch, thân hình cũng lảo đảo muốn ngã.
“Cái… cái này…”
Ra hiệu yên lặng, Lý Thuần Phong dứt khoát lấy trong người ra một cái mồi lửa, sau khi mồi lên thì dí vào mảnh lụa vàng. Lửa bén tức khắc, thoắt cái đã chỉ còn một làn khói xanh. Phất Vân cắn môi, sắc mặt lúc đầu là hoảng sợ sau tới kinh hãi, rồi chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng là bình tĩnh.
“Lòng dạ thật độc ác! Nếu không phải ta tình cờ phát hiện, đợi tới khi hộp thức ăn được đưa vào trong cung…”
Chủ quán rượu ngắt lời nàng: “Trong hộp thức ăn không có gì hết, ta với ngài hôm nay cũng chưa từng gặp mặt, hiểu không?”
Phất Vân vốn thông minh, lại sống trong gia đình đế vương từ nhỏ, thế nào lại không hiểu lợi hại trong đó, lập tức ngậm miệng, gật đầu. Thấy đối phương xoay người cầm cái sọt dưới đất lên, bèn lên tiếng: “Lý huynh!”
“Hử?”
“Ta muốn điều tra chuyện này.” Phất Vân quận chúa khe khẽ nói, thái độ rất mực kiên quyết. “Người này nếu đã muốn đẩy ta vào chỗ chết, lần này không thành, ắt có lần khác. Phất Vân không thể ngồi yên đợi chết.” Nàng ngước mắt nhìn Lý Thuần Phong, trong mắt đượm vẻ cầu khẩn: “Có thể tương trợ không?”
Gió khẽ vờn qua mai tóc của nữ tử, đưa tới mùi hương như có như không, hòa lẫn với mùi hương cây cỏ thanh thanh trong rừng cây; từa tựa như đang trong một cuộc gặp gỡ tình cờ, thấm vào cõi lòng nhưng cũng lại mê ly mơ hồ như cảnh mộng. Chủ quán rượu mặt không tỏ vẻ gì, quay đầu lại, nhè nhẹ thở ra một hơi, bỗng hỏi: “Trên người quận chúa có đem theo ngân lượng chứ?”
Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, làm cho Phất Vân ngẩn người, lắc lắc đầu. Quả thực, với thân phận của nàng, đi đâu cũng có thị nữ theo hầu, ngân lượng không cần mang theo bên người. Rồi bỗng nghĩ ra cái gì đó, lấy trên cổ xuống một đồng tiền được xỏ dây xuyên qua.
“Chỉ có cái này…”
Lý Thuần Phong nhận lấy xu tiền đồng còn vương hơi ấm cơ thể đối phương, nhìn một cái. Đây là một đồng tiền cực kỳ phổ thông, tựa hồ không thể làm đồ trang sức, càng chớ nói là đeo trên người cái vị nữ tử tôn quý trước mắt đây. Nhưng hắn cũng không hỏi, thuận tay thu vào tay áo.
“Quy củ của Tùy Ý lâu, tiền - hàng sòng phẳng, ai cũng không phải hối hận. Nếu đã thu tiền cọc của quận chúa, việc này ta nhận lời rồi.”
Hắn xách sọt cá trên tay, quay người nghênh ngang mà đi, để lại Phất Vân vẫn đang ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ.
“Nói như vậy, huynh đã gặp quận chúa?”
Ngữ khí của hiệu úy vừa ngưỡng mộ vừa không cam lòng. Lúc này Lý Thuần Phong đã về tới Tùy Ý lâu, đang ngồi đối diện cùng uống rượu với Uất Trì Phương, hắn đưa một củ lạc đã bóc vỏ lên mũi ngửi ngửi, dường như có điều suy nghĩ.
“Đúng thế. Sao nào?”
“Lại còn có thể sao nữa?” Hiệu úy trẻ tuổi hào sảng toét miệng. “Ta uống rượu hoa đào, Lý huynh thì gặp vận đào hoa.”
“Ha ha.”
“Ít ha ha đi.” Uất Trì Phương bất mãn với cái thái độ mập mờ cái gì cũng được của đối phương, truy hỏi: “Phải rồi, quận chúa tìm huynh vì chuyện gì thế?”
“Làm ăn.”
“Làm ăn?”
“Gặp người làm ăn không nói chuyện làm ăn, chẳng lẽ đi bàn chuyện võ nghệ?” Nhìn Uất Trì Phương đang hào hứng bừng bừng, chủ quán rượu lộ nụ cười tủm tỉm: “Nếu bàn võ nghệ, quận chúa phải đi tìm huynh mà không phải là ta.”
“A, nhưng mà ta không…” Uất Trì Phương ngượng mặt, vội vàng đổi đề tài: “Thật quá bất công, bắt ta ở đây đợi hơn nửa ngày, Lý huynh lại một mình đi hẹn người đẹp!”
“Ai da, bằng hữu với nhau, lẽ nào còn so đo mấy cái này? Thói đời ngày một đi xuống, tình bạn cũng biến thành kiểu con buôn rồi.” Chủ quán rượu lắc đầu cau mặt, làm bộ đau lòng buốt dạ.
“Đây là cái Lý huynh tự mình nói đấy, người làm ăn chỉ nói chuyện làm ăn.” Nắm được sơ hở trong lời nói của đối phương, Uất Trì Phương rõ ràng đắc ý dào dạt: “Dù sao ở Tùy Ý lâu, bằng hữu cũng có thể đem ra làm ăn, tiện tay bán đi là được.”
“Sai to rồi.” Lý Thuần Phong nghiêm chỉnh nói: “Bằng hữu giá ngàn vàng, bằng hữu tốt như Uất Trì càng là của báu vô giá, bán một mất một. Chính thuộc cái gọi là hàng lạ phải giữ, sao có thể ‘tiện tay bán đi’ được? Đương nhiên là phải cân nhắc lời lỗ, được giá cao thì mới bán ra.”
“Cao bao nhiêu? Hai vò rượu hoa đào?”
“Cho nên mới bảo Uất Trì không phải người buôn bán, không khỏi nghiệp dư: Giá mua với giá bán tự nhiên là khác nhau.”
Uất Trì Phương đang định tiếp lời, ngoài cửa vang tiếng bước chân hỗn loạn, chưa kịp phản ứng, một người đã xông vào, khiến hắn giật nảy mình. Người nọ thân hình khôi ngô, trên người khoác cà sa màu tro, đầu tóc tán loạn, mặt mày hung dữ. Thấy hắn lao thẳng tới trước mặt Lý Thuần Phong, hai tay khua khua, a a gọi loạn, ra là một đầu đà câm. Hiệu úy sợ gã làm tổn hại tới Lý Thuần Phong, vội vàng đứng dậy ngăn giữa hai người, bàn tay đặt lên chuôi đao lại bị người sau lưng giữ lại.
“Không sao.” Nhìn dấu tay của đầu đà nọ, chủ quán rượu than một tiếng. “Đáng tiếc lại có phiền phức rồi.”
Đằng xa trông thấy một đám người quây lại giữa chợ, thỉnh thoảng lại vọng tới tiếng nữ nhân đanh đá. Tới gần xem, thì ra là một người đàn bà trung niên đang giậm chân mắng chửi một gã hòa thượng. Hòa thượng mới độ hơn hai mươi, mi thanh mục tú, hai tay rủ xuống, thật là tướng mạo tốt, nhân phẩm tốt. Hòa thượng khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm hai mắt, tay chắp trước ngực, miệng không biết đang lầm rầm đọc cái gì, nữ nhân bên cạnh thì tiếng rung cả trời, hắn vẫn cứ làm ngơ không nghe.
“Đây còn có vương pháp nữa không?” Nữ nhân trung niên nọ mặc áo đỏ tươi không hợp với tuổi tác, khuôn mặt béo tròn như bánh, một bên cầm khăn tay lau mắt, bên kia lớn tiêng: “Tôi vất vả bao nhiêu mới nuôi lớn được đứa con, lại bị tên dâm tăng này lừa đi mất!”
Đám người quây xem lập tức dấy lên một màn bàn luận, ồn ào huyên náo, chẳng đi tới đâu. Lại trông hòa thượng nọ, đã chẳng biện hộ, cũng không có vẻ gì xấu hổ, chỉ niệm kinh như cũ, mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
“Phi! Đồ lừa trọc làm bộ làm tịch!…”
Nữ nhân xắn tay áo, xem ra sắp động thủ, bên cạnh bỗng truyền tới tiếng quát uy nghiêm.
“Tránh ra! Đang làm gì thế?!”
Nữ nhân trung tuổi ngước mắt, thấy một quân gia trẻ tuổi mặc quan phục hiệu úy, lập tức lấy lại tinh thần, quỳ xuống đánh phịch một tiếng, khóc lóc mếu máo nói: “Đại nhân! Con lừa trọc không biết xấu hổ này lừa con gái tôi trốn nhà rồi!”
“Con gái bà?”
Mắt thấy hiệu úy này đanh mặt lại, tựa hồ rất không hiểu chuyện tình cảm, bà ta không khỏi có chút sợ sệt, vội vàng nói tiếp: “Chính vậy! Là tiểu phụ nhân nhận nuôi!”
Uất Trì Phương biết tỏng: Trong thành Trường An cũng có ổ điếm lậu, không có trong danh sách giáo phường, thường do nữ tử đã trung tuổi tiếng là nhận nuôi rồi dạy ca múa, đợi cho học nghệ xong thì sẽ bắt tiếp khách, từ đó mưu lợi, phụ nhân này đại khái thuộc loại ấy. Đưa ánh mắt tới người đằng sau, không đợi hắn mở miệng, Lý Thuần Phong đã tiếp lời: “Con gái bà bao nhiêu tuổi, tên là gì?”
Thái độ hắn nhã nhặn, lời nói ôn hòa, nữ nhân trung niên thầm cân nhắc một chút, cảm thấy cái người cùng tới này dễ nói chuyện hơn vị quan gia trẻ tuổi kia nhiều lắm, bèn ân cần đáp: “Tên là Đào Nhụy, năm nay mười bảy.”
“Ừm. Quen hòa thượng này khi nào, bỏ trốn khi nào?”
“Chuyện này…” Thấy Uất Trì Phương trợn mắt, người nọ vội vàng đáp: ”Sớm nay trốn mất rồi, nếu không phải tôi lục tủ quần áo của nó phát hiện ra một tràng hạt, thì còn không biết kẻ dụ dỗ nó là một tặc hòa thượng!”
“Nếu đã hợp mưu bỏ trốn, sao hòa thượng vẫn còn đây?”
“Còn chưa trốn kịp liền bị tôi bắt được!” Nữ nhân nâng một cái bọc đồ bằng vải lam trong tay: “Đây chính là bọc đồ của đứa con gái chết giẫm kia, lại bắt được trong tay hòa thượng, chứng cứ rành rành, sao có thể không phải là hắn!”
“Hóa ra ngươi nói hắn lừa gạt, là vì bọc đồ ở trong tay hắn.” Lý Thuần Phong quay sang hỏi tăng nhân: “Bọc đồ này của ngươi có từ đâu?”
Hòa thượng đang niệm kinh bèn dừng lại, nhìn hắn một cái, bình thản nói: “Một vị cô nương đưa cho bần tăng.”
Xung quanh rộ lên một tràng, nữ nhân trung niên mặt mày đắc thắng, đang định mở miệng, Lý Thuần Phong lại không để ả nói, hỏi tiếp: “Có quen biết cô gái đó chăng?”
“Chưa từng quen biết.”
“Nói láo!” Phụ nhân kêu lên. “Làm gì có chuyên đưa bọc đồ cho người không quen chứ!”
“Bà có biết trong bọc đồ này có thứ gì không?”
“Đương nhiên biết!” Nữ nhân trung niên mất kiên nhẫn nói: “Tôi sớm đã kiểm tra đồ vật bị mất trong nhà, có hai bộ y phục đẹp của nó, một cây thoa đầu phượng của tôi, còn cả tiền dành dụm riêng nó giấu tôi gom góp! Quân trời đánh! Con chết giẫm ấy muốn cướp sạch cả nhà tôi đây mà!”
“Thế thì không phải rồi.” Nam tử áo xanh tiếc nuối lắc đầu: “Cái bọc đồ này không phải của con gái nhà bà.”
“Ngài nói sao cơ?!” Nữ nhân trung niên nhảy dựng, quay trở về nguyên dạng dáng vẻ hùng hổ lúc trước. “Bọc đồ nhà tôi sao tôi nhận lầm được?”
“Nhưng mà trong bọc đồ này không hề có quần áo tiền bạc, chỉ có mấy cục đá.”
“Sao lại thế được?” Ả trợn tròn mắt, gần như muốn nuốt tươi Lý Thuần Phong.
“Không tin à? Vậy chúng ta cược đi. Nếu ta nói sai, vị đại nhân này sẽ bồi thường cho bà một trăm lượng bạc; nếu nói đúng, việc này không liên quan tới hòa thượng, để hắn đi đi.”
Uất Trì Phương vốn khoanh tay đứng xem, đột nhiên nghe nhắc tới mình, sững cả người: “Ta?”
“Ờ.” Chủ quán rượu bình thản như không vỗ vỗ vai hắn. “Bằng hữu đáng ngàn vàng, bằng vào giao tình giữa ta với huynh, một trăm lượng có tính là gì, phải không?”
“Chuyện này…” Nghĩ tới đối thoại trong lầu lúc nãy, hiệu úy liền biết bản thân lại bị cái gã bằng hữu này bán một lần, chỉ đành gật đầu cam chịu.
Ả kia nghe thế bèn giằng lấy bọc đồ, vội vội vàng vàng mở toang ra. Theo đó là tiếng kinh hô, toàn thân cứng đờ tại chỗ: Bên trong quả nhiên không phải y phục nữ trang mà là mấy hòn đá, đúng như lúc trước nói.
Xung quanh ồn ào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nam từ áo xanh. Lý Thuần Phong vỗ tay, không đoái hoài tới nữ nhân ngây ngẩn kia, nói với hòa thượng: “Không sao rồi, đi đi thôi.”
Cho tới lúc này ả nọ mới hoàn hồn, kêu: “Ngài là ai thế? Làm sao ngài biết?”
Dừng bước, Lý Thuần Phong chắp tay: “Tại họ họ Lý, là chủ nhân Tùy Ý lâu ở thành bắc.”
Lời này vừa ra, đám đông xung quanh lại càng huyên náo. Lời đồn nơi phường phố thường thích thêm mắm dặm muôi, đều bảo “Lý tiên sinh của Tùy Ý lâu” là con người kỳ dị, những chuyện dạng như nối mạng cho Tạ tướng quân của phủ Huân Vệ, đuổi ma quỷ ở ngôi thành cũ được lưu truyền sôi nổi, chỉ là không biết hóa ra chính là vị nam tử nho nhã dáng vẻ uể oải trước mắt. Ả kia há hốc miệng, sững người hồi lâu, đợi tới khi tỉnh ngộ thì ba người kia sớm đã đi xa, tới bóng lưng cũng chẳng thấy.