Chương 3 Tăng nhân
Một bụng nghi vân nín nghẹn của Uất Trì Phương sau khi thấy hòa thượng nọ ăn cơm thì toàn bộ đã nuốt trở vào. Cái vị tăng nhân này đầu tiên hai tay chắp trước ngực, niệm một đoạn kinh không biết là kinh gì, bảo tướng trang nghiêm, thần thái cương nghị. Hiệu úy vốn đã nhấc đũa, lúc ấy chỉ đành đặt xuống. Đúng vào lúc hắn không biết phải làm sao, hòa thượng kia đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nâng bát lên, chớp mắt một cái trong bát đã sạch không. Đợi tới khi Uất Trì Phương uống được một chén rượu vào bụng, bên đó sớm đã xới ba lần cơm trắng, quả thật là gió cuốn mây tan cũng không đủ hình dung cái tốc độ đó, sói ăn hổ cắn cũng không đủ để hình dung cái dáng vẻ đó, thật khiến kẻ khác trợn mắt há mồm.
Cuối cùng sau khi kết thúc bát thứ năm, hòa thượng mới buông bát đũa xuống, khép mi cụp mắt, khôi phục lại bộ dạng thật thà lúc trước. Há mồm cứng lưỡi có thừa, Uất Trì Phương buột miệng: “Sức ăn thật là lớn!”
“Ngũ cốc luân hồi, vạn vật hóa sinh; có là vô dụng, mới thấy vĩnh hằng.”
“… Cái gì?”
Uất Trì Phương một câu cũng không hiểu, không khỏi vò đầu. Bên kia Lý Thuần Phong ha ha cười lớn.
“Đại hòa thượng, chớ quên siêu độ cho gạo trong bụng mình nhé. Này, mùi vị trốn nhà cùng người ta thế nào?”
Hòa thượng ngước mắt, thành khẩn nghiêm túc trả lời:
“Ta tự là ta, họ tự là họ. Mặc họ giận ta, ta không giận họ.”
“Ha ha, năm xưa ở Thiên Trúc có vị cao tăng, người ta bảo ông này tư thông với nữ nhân, ông ta không nói câu nào. Tu vi của đại hòa thượng, gần được như thế rồi.”
Nghe thấy hai chữ Thiên Trúc, trong mắt tăng nhân đột nhiên hiện ra vẻ mong mỏi. Uất Trì Phương nhìn hai người, tò mò hỏi: “Lý huynh, huynh quen vị này?”
“Huyền Trang* pháp sư của Chùa Vô Lậu, Uất Trì có nghe tới chưa?”
Huyền Trang sinh năm 602, chuyện trong chương này xảy ra vào năm Trinh Quán thứ ba tức năm 629, tuổi sẽ là 27, lớn hơn Lý Thuần Phong hai tuổi. (TG)
“Huyền Trang?” Mắt Uất Trì Phương sáng lên, hỏi: “Mấy ngày trước có vị hòa thượng dâng thư lên triều đình thỉnh cầu đi Thiên Trúc, chính là đại sư?”
Hòa thượng gật đầu, chắp tay nói: “A Di Đà Phật, chính là bần tăng.”
“Thì ra là ngài!” Hiệu úy có chút tò mò nhìn người trước mắt. “Có điều ta từng nghe nói, Huyền Trang pháp sư là bậc cao tăng, tài biện luận tới mức tuyệt đỉnh. Vì sao ban nãy ngài…”
“Biện hộ vô ích, chẳng bằng không biện.”
“Vô ích cái gì, rõ ràng là muốn kéo ta xuống nước.” Lý Thuần Phong cười hì hì tiếp lời: “Để Sa hành giả bảo ta thay huynh báo quan, đây thật là giỏi tính toán.”
Thần sắc không đổi, tăng nhân khẽ niệm Phật hiệu.
“Làm phiền thí chủ.”
“Thôi đi, chịu thiệt trong tay hòa thượng, ngang với tích phúc. Có điều huynh sao lại bị ả đó quấn lấy?”
Hôm nay Huyền Trang rời chùa đi hóa duyên, tới đầu cầu liền thấy một thiếu nữ ôm một bọc đồ vải lam hớt hả chạy tới, không nói rõ ràng giao luôn cho hắn, bảo là nhờ hắn trông hộ một lúc sẽ quay về, kết quả là đợi mãi, cô gái kia một đi không trở lại, lại đợi được ả trung niên nọ. Hòa thượng nói tới đây, Uất Trì Phương mới chợt nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Lý Thuần Phong: “Sao huynh biết được trong đó là đá?”
“Đoán.”
“Cái gì?” Uất Trì Phương suýt nữa bật dậy. “Đoán mò lung tung cũng dám đánh cuộc với người ta?”
“Sợ cái gì?” Gã chủ quán rượi lười nhác đáp: “Có thua cũng đâu phải bạc của ta.”
“…”
Liếc hiệu úy đang tiu nghỉu, Lý Thuần Phong cuối cùng cũng tốt bụng nói lời an ủi: “Đương nhiên không phải tự dưng đoán thế, nữ tử bỏ nhà kia giao bọc đồ cho người qua đường không quen biết, hiển nhiên là đang kéo người gánh tội, cố ý chơi trò nghi binh để kéo dài thời gian, sao có thể thật sự để trang sức trong đó? Xem chỗ đầu cầu ấy cũng chẳng có gì khác, chỉ có sỏi đá đầy đất, đổi lại là ta, trong lúc vội vàng chỉ sợ cũng đành nhét ít đá sỏi cho đủ số”
Nghe quả thật là đúng tình đúng lý, nhưng nghĩ tới cái con người này vậy mà lại tiện tay đem mình bồi vào, Uất Trì Phương lại thấy rất không cam lòng. Đang định nói gì đó, đầu đà đứng ở cửa đột nhiên chạy vào, bên người còn có một tiểu sa di, thấn sắc hoảng loạn.
“Không hay rồi Huyền Trang sư phụ! Trong chùa xảy ra chuyện rồi!”
Thất Tầng bảo tháp cao vượt tầng mây, là kiến trúc cao nhất trong chùa Vô Lậu, ngay dưới tháp đang có một cái xác nằm ngang. Trên mình là tăng bào màu tro, cái đầu trọc giờ toàn máu với dịch não, vỡ tan nát, đã không nhận ra được dung mạo. Đám hòa thượng tụ lại một bên, thần tình hoảng sợ không yên.
Trong đám người bỗng vang lên tiếng gào khóc, tới từ một tăng nhân trung tuổi. Lảo đảo đi tới, ôm mặt khóc lóc: “Thủ tọa à! Thủ tọa! Sao ngài lại trượt chân ngã khỏi bảo tháp chứ?”
Uất Trì Phương mở miệng định hỏi đại hòa thượng cùng mình tới đây, lại thấy Huyền Trang đã khoanh chân ngồi xuống, tụng kinh cho tăng nhân quá cố, thần sắc không có vẻ đau buồn kinh hoảng, ngược lại còn bình tĩnh tường hòa, ánh dương chiếu nơi chân mày khóe mắt của nhà sư này, vậy mà đem tới một cảm giác thần thánh. Hiệu úy đành phải thu lời trở về, cuối cùng lại là chú tiểu sa di lanh lợi bên cạnh nói: “Người quá cố là Tịnh Tu đại sư phụ, thủ tọa của chùa, vị đang khóc kia là đại đệ tử của ngài, Tăng Trị* Nguyên Giác.”
Là một trong các chức vụ phụ trách công việc trong chùa bao gồm: Giám viện, Tri khách, Tăng Trị, Duy na, Điển tọa, Liêu nguyên, Y bát và Sự ký. Trong đó:##Giám viện là tăng nhân phụ trách kho.##Tri khách là tăng nhân phụ trách Khách đường, lo việc tiếp khách.##Tăng Trị là tăng nhân phụ trách duy trì trật tự, giám sát các tăng trong chùa.##Duy na là tăng nhân phụ trách thi hành điển lễ.##Điển tọa là tăng nhân phụ trách Tế đường,##Liêu nguyên là tăng nhân phụ trách Vân thủy đường, lo việc tiếp tăng lữ chùa khác.##Y bát là tăng nhân phụ trách Phương trượng đường.##Sự ký là người ghi chép mọi sự. (DG)
Trầm ngâm một thoáng, Lý Thuần Phong im lặng tiến tới, cúi người xem xét thi thể nằm trên mặt đất, thần thái chuyên chú. Nguyên Giác mắt nhòa lệ, bỗng thấy có người lại, không khỏi sửng sốt.
“Ngươi là ai?”
Lý Thuần Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao ngài biết ông ấy trượt chân ngã khỏi tháp?”
“A…” Nguyên Giác ngẩn ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới lại bị hỏi thế này. “Chuyện… chuyện này, ông ấy ở dưới tháp, đương nhiên là ngã chết rồi.”
“Thế sao?” Lý Thuần Phong duỗi ngón tay dài, nhón một nhón đất ướt máu. “Từ trên cao rơi xuống, trông vết thương vùng đầu, máu chảy ra hẳn phải rất nhiều; nhưng trên mặt đất lại chỉ có chút máu, với lại vị trí đều ở xung quanh đầu, không có dấu vết bắn ra xung quanh. Lại còn vết thương này, kéo từ đỉnh đầu ra sau gáy, vết rách kéo dài, rõ ràng là do đồ vật cùn gây nên, tuyệt đối không phải là trượt ngã bình thường.”
Đứng thẳng dậy, chủ quán rượu chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn Nguyên Giác, nhàn nhạt nói: “Ông ấy không phải là trượt chân ngã khỏi tháp, mà là bị người ta đánh vào sau đầu rồi mang tới đây.”
Nguyên Giác há miệng quên cả ngậm lại, ấp úng hỏi: “Thế… rốt cuộc là ai giết ông ấy?”
Lý Thuần Phong còn chưa kịp mở miệng, đằng sau bỗng có xao động, đám hòa thượng nhất loạt rũ tay đứng thẳng, bốn người thị hầu kiệu một vị lão tăng khí độ phi phàm xuất hiện sau lưng Lý Thuần Phong. Lúc này Huyền Trang cũng đứng dậy, cung kính hành lễ với lão tăng.
“Tự chủ*.”
Tự chủ là một trong ba chức Tam Cương trong chùa gồm: Thượng tọa, Tự chủ, Duy na, là chức đứng đầu cai quản mọi sự vụ trong chùa. Sau khi Bách Trượng thiền sư Hoài Hải lập ra quy củ về tổ chức trong chốn chùa chiền, thì đứng đầu chùa đổi sang gọi là “Trụ trì”. Ở đây vẫn thuộc trước thời Hoài Hải thiền sư, cho nên tác giả vẫn để là Tự chủ. (DG)
Tự chủ chùa Vô Lậu Phưởng Hy là bậc cao tăng đức cao vọng trọng, từng vào cung giảng kinh cho Cao Tổ hoàng đế, được khâm phong là Đại Đức thiền sư. Tuy phải nằm liệt giường do bệnh tật liên miên một thời gian dài nhưng vẫn được người trong chùa sùng kính sâu sắc. Đây cũng là lần đầu tiên Uất Trì Phương gặp nhân vật trong lời truyền này, chỉ thấy lão tăng nọ râu mày nhuốm bạc, thân hình gầy gò, tuy là đang ngồi nhưng vẫn nhìn ra được người này khá thấp bé. Đôi mắt thì trong sáng, tuyệt đối không vấn đục mất hồn như lão nhân thông thường, mà là có tia sáng lóe động, tựa như ẩn giấu sâu bên trong là đại trí tuệ. Ánh mắt gặp nhau, trong lòng hắn đột nhiên nhảy thót, mất tự chủ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào lão tăng.
“Tự chủ!” Nguyên Giác vừa thấy lão tăng, lập tức quỳ phịch xuống, mếu máo nức nở: “Sư phụ Tĩnh Tu, ông ấy… ông ấy chết rồi!”
Thấy hắn như thế đám tăng lữ sau lưng cũng quỳ xuống theo, nhất thời tiếng khóc vang một vùng.
Bậc trưởng giả nọ không lên tiếng, vươn cánh tay khô gầy vỗ về đầu Nguyên Giác. Ánh mắt từ từ nhìn khắp đám người, khuôn mặt dày đặc nếp nhăn không tỏ vẻ gì nhưng trong mắt toát vẻ an ủi ấm áp, khiến lòng người ổn định lại. Bất tri bất giác, tiếng không dần lắng xuống, bốn bề quay về yên tĩnh.
“Có sinh ắt có diệt, đây là cái lẽ vô thường của chư pháp. Đi thôi, không cần bi thương.”
Nguyên Giác đứng dậy, tuy vẫn buồn bã nhưng thần sắc đã không hoang mang như trước. Nam tử áo xanh lặng yên chăm chú quan sát tình cảnh trước mắt, cho tới khi ánh mắt lão tăng nhìn qua hắn, lúc này mới bước về phía trước thi lễ thật sâu: “Tại hạ Lý Thuần Phong, ra mắt đại sư.”
Lão tăng gật đầu, đã không hỏi hắn là ai, vì sao ở đây, lại cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Nhấc tay vỗ lên tay vịn, thị hầu hiểu ý, lập tức nâng lão Phưởng Hy lên, định quay về nội viện.
“Chậm đã!” Tiếng gọi đột xuất này tới từ Uất Trì Phương, Phưởng Hy quay đầu, nhìn hắn một cái, hiệu úy trẻ tuổi không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng dày mặt nói: “Cái chết của vị sư phụ này rất kỳ lạ, tuy nói chùa có luật chùa nhưng nước cũng có phép nước. Thân mang chức trách, hạ quan cần báo lên triều đình để điều tra triệt để việc này, còn xin cho phép.”
Ánh nắng bỏng rực, Uất Trì Phương cảm thấy cái nhìn sắc bén của Phưởng Hy gần như xuyên qua mình, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Không biết vì sao, tuy trước mắt chỉ là một lão tăng tàn phế nhưng vẫn toát ra một vẻ uy nghiêm khôn tả.
“Người xuất gia không quản việc thế tục, thí chủ cứ tự nhiên.”
Thấy Phưởng Hy được kiệu vào hậu đường rồi, Uất Trì Phương lúc này mới thở phù một tiếng, quay người lại thì thấy Lý Thuần Phong đang giơ ngón tay cái lên với mình.
“Hay cho một vị hiệu úy đại nhân tận trung vì nước, chính trực giữ gìn pháp luật, Lý mỗ bội phục.”
Khuôn mặt Uất Trì Phương đã có chút không nhịn được, cáu giận nói: “Lý huynh, đùa cũng có mức độ thôi!”
“Ui, sao lại bảo là đùa?” Gã chủ quán rượu nghiêm mặt nói. “Tại hạ là ngưỡng mộ thật lòng. Không lúc nào quên đi công vụ, phép nước, theo lý mà đấu tranh, đây chính là chỗ Uất Trì làm người khác khâm phục.”
“Hầy, chớ nhắc nữa. Phải rồi, huynh bảo vị hòa thượng này là bị người ta đánh chết?”
“Có khả năng này.” Lý Thuần Phong ngẩng đầu nhìn bảo tháp. “Thi thể nặng nề, nơi nạn nhân bị hại không thể cách đây quá xa. Có lẽ… là ở trong tháp.”