← Quay lại trang sách

Chương 4 Quét tháp

Một cơn gió thổi qua, chuông đồng trong tháp ngân tiếng trong trẻo như tiếng phạn ngâm giữa tầng trời. Trời trong biếc như gột, cổ thụ rủ bóng che mát, thuần một vẻ bình yên tĩnh mịch, làm gì có ai có thể gắn chốn Phật môn thanh tịnh nhường này với hiện trường án mạng, nhưng máu trên mặt đất lại vô tình biểu lộ cái sự thật này. Uất Trì Phương vén vạt áo tiến tới cửa tháp, nhưng bị Nguyên Giác cản lại.

“Thí chủ, không thể tiến vào.”

“Sao vậy?”

Nguyên Giác trỏ một tấm bia đá dựng trước tháp, bên trên có khắc chữ “Ngự sắc”. “Trong tháp có cất giữ xá lị của các bậc cao tăng tiền bối, thượng hoàng từng tới tham bái rồi ban chiếu sắc, không phải tăng nhân chùa này không được tự tiện tiến vào.”

Không ngờ lại còn cái tầng cản trở này, Uất Trì Phương ngẩn ra, đúng lúc ấy, Huyền Trang nãy giờ đứng một bên không lên tiếng lúc này chắp tay làm lễ rồi bước tới chỗ tăng hầu đứng ở cửa, cầm lấy cái chổi trong tay hắn, sau đó hai tay nâng ngang cây chổi, quỳ lạy bảo tháp.

“Máu me là thứ không sạch sẽ, khiến Phật khí nhuốm bụi trần. Đệ tử Huyền Trang, hôm nay xin tẩy đi bụi bặm, trả lại chốn thanh tịnh cho các vị tiên sư.”

Không hề liếc hai người kia lấy một cái, Huyền Trang đi thẳng vào trong tháp. Nguyên Giác há miệng líu lưỡi, tới lời ngăn cản cũng không kịp nói, chuyển mắt lướt qua tấm bia ngự sắc nọ, trên mặt hiện ra sắc thái khác lạ.

Thấy bóng Huyền Trang đã khuất vào trong cửa tháp, Uất Trì Phương mới sực tỉnh ngộ, không khỏi bội phục cực kỳ, thấp giọng nói: “Lý huynh, vị bằng hữu hòa thượng này của huynh quả thật là có thủ đoạn.”

Khóe miệng hiện lên nét cười, Lý Thuần Phong nói: “Yên lặng quan sát là được.”

“Chẳng qua…” Hiệu úy liếc nhìn Nguyên Giác lúc này đang mang thần sắc hoảng hốt một cái: “Không cảm thấy người này rất kỳ quái sao?”

Lý Thuần Phong không góp ý gì, nhìn Nguyên Giác, chỉ thấy hòa thượng nọ vẫn đứng ngơ ngẩn nhìn bia đá ở cửa, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp sung sướng an nhàn đã rịn mồ hôi. Trầm ngâm một lúc, Lý Thuần Phong quay sang tiểu sa di bên cạnh, hòa nhã hỏi: “Tiểu sư phụ, bình thường có nhiều người ra vào tháp này lắm không?”

Lý Thuần Phong phong thái sáng sủa, khí độ ôn hòa dễ gần, chú tiểu sa di kia rất có hảo cảm với hắn, vội vàng trả lời: “Không nhiều. Nơi đây là chốn các vị sư tổ gửi lại xương cốt, tự chủ từng dặn bọn tiểu tăng không được làm phiền, lúc thường ít khi có người tới đây.”

“Khách dâng hương cũng ít qua sao?”

“Khách dâng hương đều dâng ở tiền điện, trừ phi có vị khách quý nào đó muốn vào chùa du lãm thì mới có Tri khách dẫn vào, chẳng qua thông thường cũng không lên tháp, toàn ở dưới tháp chiêm ngưỡng.”

Lý Thuần Phong quay đầu nhìn địa thế, tháp này nằm trên triền núi phía sau chùa, cách đại điện tiền viện rất xa. Mấy thiền phòng xung quanh, bên trái chính là Phương trượng đường, bên phải thì là một khoảnh rừng rậm, đích thực là rất thanh tĩnh.

“Nguyên Giác sư phụ phụ trách coi sóc nơi đây sao?”

“Ông ấy là Tăng Trị, chuyên coi xét quy củ lễ nghi, bọn tiểu tăng đều sợ ông ấy.” Tiểu sa di thè lưỡi, trên khuôn mặt thanh tú hiện vẻ trẻ con. “Tội lỗi, tội lỗi, không cẩn thận nói xấu sư phụ, thí chủ ngài chớ có nói cho ông ấy đấy.”

“Ha ha, được, ta không nói đâu. Đấy là nơi ông ấy ở hả?”

Duỗi ngón tay chỉ bừa một gian thiền phòng trong chỗ đó, quả nhiên tiểu sa di lắc đầu, chỉ một căn phòng nhỏ dưới tháp. “Không, ở kia kìa.”

Chủ quán rượu đang định hỏi tiếp, một sa di khác đã chạy tới gọi: “Biện Cơ, Biện Cơ! Mẹ ngươi tới thăm ngươi đấy!” Tiểu hòa thượng lập tức tung tăng chạy khỏi, chạy được một lúc mới sực nhớ, quay đầu hấp tấp thi lễ nói: “Đệ tử cáo lui.”

Dõi theo bóng tiểu sa di Biện Cơ, trong mắt Lý Thuần Phong hiện ra vẻ suy nghĩ. Uất Trì Phương ở sau lưng “Ý” lên một tiếng, ra là Huyền Trang tay cầm chổi từ trong tháp đi ra. Hiệu úy lòng đang sốt ruột lập tức tới nghênh đón.

“Thế nào?”

“A Di Đà Phật,” Đôi mắt Huyền Trang khép hờ: “Vạn pháp đều có đạo, tâm này vốn không dính bụi trần.”

“Gì… gì cơ?”

Huyền Trang đưa trả cây chổi cho tăng nhân quét dọn bên cạnh, không liếc nhìn Nguyên Giác đại hòa thượng đang thấp thỏm không yên lấy một cái, chăm chăm đi về phía trước. Uất Trì Phương chỉ đành theo chân, thấp giọng hỏi: “Không phải huynh lên tháp xem xét sao? Kết quả thế nào? Có phát hiện đầu mối gì không?”

“Vật gì theo tâm tới, cũng theo tâm mà đi; xét ra dấu lúc tới, liền biết vết khi đi.”

“Huynh…” Hiệu úy không khỏi nghẹn lời, cười khổ nói: “Ta nói này hòa thượng, huynh có thể nói một câu để người khác nghe hiểu được hay không?”

“Có thể.”

Vượt ngoài mong đợi, câu này hòa thượng đáp cực kỳ dứt khoát. Huyền Trang dừng bước, quay nhìn khuôn mặt tràn trề mong đợi của hiệu úy, nghiêm túc nói: “Bần tăng đói rồi.”

Thong thả bóc lạc trong tay, nhìn vẻ mặt tức anh ách của hiệu úy, rồi lại nhìn hòa thượng đang úp mặt vào bát thành kính và cơm, chủ quán rượu cuối cùng cũng không nhịn nổi buông tiếng cười lớn.

“Cười cái gì?” Cơn tức của Uất Trì Phương hẵng chưa nguôi, vừa hay tìm được đối tượng phát tác. “Chẳng lẽ cứ toàn là các huynh đều biết cả, nhưng lại giấu giếm mình ta!”

“Ai da, nặng lời rồi, nặng lời rồi, bọn ta sao có thể làm ra chuyện không có nghĩa khí như vậy.”

“Hừ!”

“Chẳng qua là…” Vì nhịn cười, đôi mắt gã chủ quán rượu cứ hấp háy. “Lẽ nào huynh muốn đại hòa thượng đem những gì phát hiện được công bố giữa sân rộng người đông? Lắm người nhiều tai mắt, nói không chừng hung thủ cũng ở trong đó, đương nhiên là phải tới chỗ này nói thì mới an toàn hơn.”

Hiệu úy bây giờ mới bừng tỉnh ngộ, nhìn Huyền Trang. Người nọ lúc này đã kết thúc đại nghiệp ăn cơm, ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Không có vết máu.”

“Hửm?”

“Tháp có bảy tầng, từ dưới lên trên, cửa, cửa sổ, mặt đất, tường đều không có vết máu. Các tầng đều có bụi tích lại, có mỗi tầng đỉnh là cực kỳ sạch sẽ, tay vịn, cầu thang đều sạch bách, hẳn là có người thường xuyên tới lui.”

Một tràng này bắn, tuần tự đâu vào đấy, làm gì còn bóng dáng gã tăng nhân cổ hủ ban nãy. Uất Trì Phương há mồm cứng lưỡi, Lý Thuần Phong lại chẳng lấy làm lạ, hẳn là đã sớm biết rõ năng lực của Huyền Trang.

“Nói như thế trên tháp không phải là hiện trường giết người. Xem vết thương trên đầu nạn nhân, thời gian ngắn ngủi như thế, trừ phi quét sơn lại hết nếu không vết máu rất khó xử lý triệt để tới vậy.”

Huyền Trang gật đầu, lấy trong tăng bào ra một món đồ. “Cái này phát hiện ở dưới chấn song cửa sổ tầng đỉnh.”

Vật đó đen sì sì, làm bằng gỗ mun, dài độ nửa ngón tay, hơi thô hơn châm, một đầu chĩa đôi. Lý Thuần Phong đặt vào lòng bàn tay xem xét, đầu mày nhăn lại. Uất Trì Phương mong đợi dạt dào nhìn hắn, hỏi: “Là gì thế?”

“Không nhìn ra.”

Uất Trì Phương chấn động tinh thần. “Ha, hóa ra cũng có cái Lý huynh không biết.”

Lý Thuần Phong phì cười: “Lý mỗ mở quán rượu chứ không mở tiệm tạp hóa.”

Hắn nhét đồ vật nọ vào trong tay áo, đúng lúc ấy, ở cửa xuất hiện một thị nữ, tuổi độ trên dưới hai mươi, thái độ cởi mở tự nhiên.

“Quấy rầy rồi, xin hỏi Lý tiên sinh có ở đây chăng?”

“Việc gì thế?”

“Quận chúa có lời mời.”

• • •

Dịp tháng Năm đầu hè, trong hồ sen còn chưa có hoa nhưng lá sen thì đã tươi tốt đẹp đẽ, vươn khỏi mặt nước. Gió khẽ khàng thổi qua, lay động cành lá, ánh lên làn nước biêng biếc, thật là có một vẻ đẹp trong trẻo khác biệt. Mà bên cạnh cái hồ này đang có một cái xác phụ nữ nằm đó. Vùng bụng trương lên như quả bóng, hai mắt khép hờ, tóc ướt phủ lên trên mặt, sắc diện trắng bợt. Lúc nhìn kỹ thì có chút quen mặt: Chính là vị thị nữ luống tuổi bên người Phất Vân quận chúa hôm lần đầu tiên gặp nàng ở phủ của Dịch Thu Lâu. Có điều lúc này diện mạo đã hoàn toàn vặn vẹo, trông cực kỳ đáng sợ.

Lý Thuần Phong cúi xuống, mở mí mắt cái xác xem xét, rồi lại kéo hàm dưới, kiểm tra mũi miệng. Uất Trì Phương ở bên cạnh không chịu nổi phải quay mặt đi, thần thái của Lý Thuần Phong thì vẫn cứ tự nhiên như thường. Tới khi đã xem xét tỉ mỉ toàn thân một lượt xong thì mới thắt lại áo quần cẩn thận, thái độ rất trịnh trọng. Kế đó thì rửa sạch đôi tay trong ao sen, đứng dậy, đi tới một tòa thủy tạ trong vườn. Thiếu nữ quý tộc mình mặc áo trắng vốn đang đứng xoay lưng, nghe tiếng bước chân bèn quay đầu lại, trên khuôn mặt trong sáng có vẻ buồn rầu nhưng vẫn không che lấp ánh rạng ngời của dung mạo.

“Lý huynh, Uất Trì huynh.”

Lý Thuần Phong gật đầu, nói: “Đích thực là chết đuối, trên người không có vết thương nào.”

“Nhưng mà Phùng ma ma rất mực quen thuộc hồ sen sau viện này, bà ấy còn là một người làm việc cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, sao có thể…”

“Bà ấy ở trong phủ bao lâu rồi?”

“Từ lúc ta nhớ được thì bà ấy đã ở đây, bà ấy là một trong những thị nữ ta tín nhiệm nhất. Mọi chuyện to nhỏ trong phủ toàn bộ do bà ấy quản lý.”

“Ừm. Mất tích vào lúc nào, lại làm thế nào mà phát hiện ra thi thể?”

“Giờ Hợi tối qua vẫn còn có người trông thấy bà ấy. Phát hiện được thi thể bà ấy lúc quá trưa. Ta không muốn việc này kinh động tới quan phủ, chỉ thông báo ra ngoài là mất tích.”

“Xem tình trạng của thi thể, thời điểm tử vong hẳn là đêm qua.” Không đợi Phất Vân mở miệng, chủ quán rượu nói tiếp: “Nơi ở của bà ấy là chỗ nào? Có thể dẫn ta tới đó xem không?”

“Đi theo ta.”

Một đường đi tới, Uất Trì Phương phát hiện phủ quận chúa chia rõ ràng trước sau. Tiền viện là phòng ốc, hậu viện là hoa viên, ở giữa có một bức tường chia tách, chỉ mở thông một cái cửa nhỏ. Có điều tường viện cũng không cao lắm, chủ yếu để trang trí. Men theo hành lang đi tới một gian phòng yên tĩnh sạch sẽ, mở cửa ra thấy bên trong đồ vật được bày đặt ngăn nắp đâu ra đấy, hẳn sinh tiền vị Phùng ma ma này cực kỳ sạch sẽ. Trên giường chăn đệm được gấp chỉnh tề, không hề được trải ra; ở góc tường còn có một cái hòm gỗ khắc hoa, được khóa cẩn thận.