← Quay lại trang sách

Chương 5 Trâm hoa

Lý Thuần Phong đưa ánh mắt dò hỏi về phía Phất Vân, không đợi hắn mở miệng, nữ tử nọ gật đầu nói: “Tùy ý xử trí.”

“Uất Trì.”

Hiệu úy nghe gọi bèn rút đao gạt nhẹ một cái, khóa liền bị cắt đứt. Lúc mở ra, bên trong có mấy bộ quần áo, vài món trang sức với túi thơm, đều là những vật dụng bình thường. Lật tới đáy thì thấy một cái đầu hổ làm bằng vải, là đồ chơi thường thấy của trẻ nhỏ, dùng một tấm vải gấm phai màu bọc lại cẩn thận. Xem hình dạng thì là đồ vật cũ, được cái đường khâu rất tinh xảo.

“Phùng ma ma có con cái gì không?”

“Không có. Bà ấy luôn ở trong phủ, chưa từng kết hôn.”

“Ừm.”

Hắn lấy trong người ra một cây ngân châm, cậy mở đường may trên đầu hổ. Bên trong lót một ít ruột vải, là loại vải vụn bình thường, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt; đành dùng vải gấm nọ bọc lại, đặt trả về chỗ cũ. Nhìn khắp căn phòng, ánh mắt rơi xuống giường, Lý Thuần Phong bèn nhấc cái gối lên, dưới gối ngoài một vài đồ vật thường dùng của phụ nữ còn có một cây xăm bị bẻ gãy. Ánh mắt hắn sáng lên, mở cây xăm đó ra. Đoạn trên viết một chữ “Hạ”, bên dưới có một hàng chữ nhỏ, viết rằng “Chỉ là hoa trong kính trăng trong nước, xin chớ tìm nhau”, cuối cùng là chữ đỏ viết chữ “Chùa Vô Lậu”.

“Phùng ma ma tới chùa Vô Lậu lúc nào?”

Phất Vân thoáng ngẩn người, đáp: “Ta cũng không rõ. Chuyện bà ấy đi ra đi vào phủ đã thành quen rồi, lúc thường ra ngoài không cần phải báo cho ta.”

“Trong đám thị nữ có người nào thân quen với bà ấy không?”

Phất Vân nghĩ một chút rồi thấp giọng sai bảo thị nữ bên người. Chẳng bao lâu có một người được gọi đến, tuổi tác gần tới bốn chục, trông rất chững chạc, trên mặt còn vương dấu lệ.

“Ngày thường cô thường ở cùng với Phùng ma ma?” Nhìn thị nữ tên gọi là Cần nương, Lý Thuần Phong hòa nhã hỏi.

“Vâng.”

“Gần đây bà ấy có làm điều gì bất thường không?”

“Không hề. Tối qua gặp bà ấy, bà ấy hẵng còn dặn dò tôi không được quên kiểm lại vải vóc ở đông viện, ai ngờ hôm nay…”

“Bà ấy tới chùa Vô Lậu vào lúc nào?”

“Chùa Vô Lậu?” Thị nữ ngập ngừng lắc đầu. “Bà ấy không nói với tôi.”

“Trước kia lúc ra ngoài có hay đi cùng với cô không?”

“Tính tình Phùng ma ma lãnh đạm, không dễ thân cận, nhưng ở cùng lâu ngày liền nhận ra kỳ thực tâm địa bà ấy rất tốt. Thị nữ trong phủ phần lớn tuổi còn trẻ, chỉ có tôi với bà ấy tuổi tác khá gần, bởi thế có vài chuyện bà ấy cũng có nói với tôi. Ngày trước lúc ra ngoài, bà ấy luôn gọi tôi.”

“Theo cô thấy, liệu có phải bà ấy tự sát không?”

“Đương nhiên là không phải!” Vượt ngoài dự liệu, thần thái Cần nương kích động. “Lúc bọn tôi trò chuyện riêng vẫn nói là…”

Thần thái muốn nói lại thôi của thị nữ lọt vào mắt Lý Thuần Phong. “Cứ nói không cần ngại.”

“Tiên sinh hẳn biết tòa phủ đệ này… có chút không sạch sẽ?”

Phất Vân nhíu mày, khiển trách: “Cần nương!”

“Không cần ngăn cô ấy, chuyện quỷ thần vốn như là khe có hở thì gió mới lùa, nói ra cũng không hại.”

“Việc này…” Cần nương nhìn chủ nhân một cái, cúi thấp đầu xuống, ấp a ấp úng: “Bọn tôi lén lút bàn luận, có lẽ Phùng ma ma… đã trúng tà…”

“Sao lại cho là như thế? Nhỡ là sẩy chân ngã xuống hồ thì sao?”

“Bà ấy đã ở đây mấy chục năm, cho dù có nhắm mắt cũng không thể đi lạc, làm sao có chuyện sẩy chân?”

Chủ quán rượu gật đầu, nói: “Đã biết, vất vả rồi.” Thần thái thị nữ buông lỏng, vội vàng hành lễ, định lui ra. Vừa tới cửa, Lý Thuần Phong thình lình mở miệng.

“Còn một chuyện: Con trai Phùng ma ma hiện đang ở chỗ nào?”

Câu này vừa nói ra, toàn bộ những người có mặt đều sững cả. Cần nương kinh hoàng, mặt vàng như đất. “Tiên sinh, ngài… ngài…”

“Tới lúc này rồi còn muốn giấu giếm sao?” Đôi mắt Lý Thuần Phong chăm chăm nhìn vào thị nữ trước mặt, không hề có vẻ nghiêm khắc bức hỏi, nhưng lại mơ hồ sinh ra một thứ uy nghiêm khiến người ta không cách nào kháng cự. “Nếu thật muốn tốt cho bà ấy, muốn tìm ra nguyên nhân chân chính gây nên cái chết của bà ấy thì đem những gì cô biết nói cả ra đi!”

Quỳ đánh phịch một tiếng, Cần nương không nhịn nổi nữa, nước mắt đầy mặt: “Vâng vâng, Phùng ma ma bà ấy quả đúng là có đứa con trai, nhưng đã mất rất lâu rồi.”

Phất Vân quận chúa cũng biến sắc: “Vì sao ta lại không hay biết?”

“Khi ấy quận chúa hẵng còn nhỏ… không biết bà ấy lén lút với ai, bụng mang dạ chửa, bấy giờ vừa khéo trong nhà bà ấy anh trai cùng chị dâu cùng lúc qua đời, bà ấy bèn lấy danh nghĩa lo liệu việc nhà, xin nghỉ phép rời phủ, thật ra là để sinh con. Trừ tôi ra không có ai khác biết chuyện này.”

“Người kia là ai?”

“Từ trước tới giờ bà ấy chưa từng nhắc tới. Đứa bé kia bị để lại ngoài phủ, về sau lại hỏi thăm bà ấy, bà ấy bảo nó nhiễm phải ôn dịch yểu mệnh chết non rồi.” Quệt nước mắt đầy trên mặt, Cần nương nói với Lý Thuần Phong: “Thì ra lời đồn là thật, Lý tiên sinh của Tùy Ý lâu quả đúng là không gì không biết, tôi cũng không giấu ngài nữa: Mấy ngày trước tôi tới tìm bà ấy, thấy bà ấy ở trong phòng, hai mắt đỏ hồng tựa vừa mới khóc lóc. Tôi hỏi bà ấy có chuyện gì, bà ấy lại không chịu nói, chỉ bắt tôi thề không được nói chuyện bà ấy lén khóc một mình cho người khác. Còn về nam nhân bên ngoài của bà ấy…” Thị nữ do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra: “Chắc hẳn là một hòa thượng.”

“Hòa thượng?” Uất Trì Phương không nhịn được thốt lên. “Sao cô biết?”

“Không giấu gì ngài, mấy hôm trước bắt gặp bà ấy nói chuyện với một hòa thượng trên đường, hai người giấu giấu giếm giếm, bộ dạng rất khác thường.”

“Hòa thượng đó dáng vẻ thế nào?”

“Điều này… lúc ấy tôi lòng thấy kinh sợ, lập tức tránh đi, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng người đó mặc cà sa là chuyện không sai vào đâu được.”

Lý Thuần Phong ừm một tiếng, phất tay cho Cần nương lui xuống, bản thân thì ngây ngẩn mất hồn, mãi tới khi Uất Trì Phương kéo tay áo hắn thì mới nhận ra Phất Vân quận chúa đang nói chuyện với hắn.

“Xin lỗi… nhưng việc này Lý huynh làm sao biết được?”

“Không khó để đoán ra. Đầu hổ bằng vải cho thấy có một đứa bé, lại cất cẩn thận như thế nói rõ có quan hệ không cạn với Phùng ma ma, khả năng là con tư sinh cực lớn. Cần nương qua lại thân thiết với bà ấy, hai người lại cùng ở trong phủ bao năm là thế, tất nhiên có nghe được chút phong thanh, bởi vậy lừa cô ta một lần.”

“Thì ra là thế?’ vẻ mặt Phất Vân quận chúa rõ ràng buông lỏng. “Còn tưởng Lý huynh thật sự có năng lực nhìn thấu lòng người đây.”

“Nếu quả thật có cái tài năng ấy, người đời trông thấy ta đại khái đều sẽ muốn giết phứt đi cho hả rồi.”

“Vì sao thế?”

Đôi mắt nam tử gắn chặt vào người trước mắt, thần sắc tập trung, khiến cho Phất Vân vốn ung dung trang nhã cũng không tự chủ được phải tránh né ánh mắt, mặt hơi đỏ lên.

“Nhân tính vốn sâu xa đen tối, chỗ sáng sủa tất nhiên trời quang mây tạnh, nơi u tối nào có chứa bẩn đựng nhơ, những kẻ trong ngoài bất nhất rất nhiều. Nếu ta có thể thấu tỏ thâm tâm, há chẳng khiến kẻ khác sinh lòng úy kỵ sao?”

“Ta lại không sợ.” Phất Vân ngẩng mặt, nụ cười như hoa xuân khoe sắc. “Trong lòng không có việc không dám nói cho người khác tất sẽ không sợ Lý huynh.”

“Thế sao?”

Kẻ nói vô tâm, nhưng mà người nghe thì trong chốc thoáng ráng hồng càng đậm, nét mặt rạng ngời khiến cho đóa mẫu đơn nồng thắm cài bên mai tóc cũng không sánh nổi. Lý Thuần Phong bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia kỳ dị, vậy mà lại dám đưa tay tựa hồ muốn chạm vào đóa hoa nọ.

“Lý huynh!”

Cùng một tiếng hô nhưng tới từ hai người, Uất Trì Phương thì tiến tới một bước, Phất Vân quận chúa thì lùi lại một bước, thần thái hai người đều kinh ngạc, người sau còn mang thêm cả chút e thẹn - mà lại là thẹn nhiều hơn giận.

“A.” Như là mới tỉnh khỏi cơn mộng du, Lý Thuần Phong ú ớ một tiếng, bộ mặt trông đầy nghi hoặc, tựa hồ có chuyện gì đó xảy ra. “Cái quận chúa cài bên mai tóc là gì thế?”

Phất Vân nghe thế liền lấy cây trâm xuống, nó được làm bằng mặc ngọc, dài nửa ngón tay, một đầu hơi thô, được tách đôi. “Là trâm cài tóc, đám con gái thường dùng nó để cài hoa lên tóc, màu gần với màu tóc, phối vào trong mái tóc sẽ không bị nhìn ra, sẽ tưởng như có đóa hoa tự nhiên sinh trưởng nơi mái tóc.”

Lý Thuần Phong lấy cây trâm gỗ mun mà Huyền Trang tìm được trên tháp ở chùa Vô Lậu, đưa qua. “Loại này cũng thế sao?”

Lúc này Phất Vân mới biết màn vừa rồi của đối phương là có nguyên do, lập tức cả tai cũng đỏ bừng, rồi lại mau chóng nhạt đi.

“Không sai, tuy chất liệu không giống nhưng ngắn dài, hình dáng là cùng một kiểu, quả thật là trâm cài tóc.”

“Khó trách, khó trách!” Đưa tay búng lên trán mình một cái, chủ quán rượu bừng tỉnh ngộ, quay sang nói với Uất Trì Phương: “Thì ra là vật trang sức của nữ tử, chẳng trách ta với huynh đều không nhận ra.”

Hắn bên thì nói, bên kia cao hứng bừng bừng, tay múa chân giậm, trông hệt một đứa nhỏ đang khoái chí dạt dào, hồn nhiên không nhận ra cử chỉ đường đột thất lễ của mình vừa mới rồi. Hai người còn lại chỉ biết nhìn nhau, không khỏi nghẹn lời.