← Quay lại trang sách

Chương 6 Dò xét lúc nửa đêm

Trăng sáng mới lên, chiếu mặt đất nhuốm màu bàng bạc, so ra còn sáng hơn cả ánh lửa nến. Từ trên triền núi trông xuống, bảo tháp lung linh, chùa viện nguy nga, thậm chí ngay cả làn khói xanh nhàn nhạt bốc lên từ bảo đỉnh trước đại điện cũng nhìn thấy được rõ ràng.

Trong thiền phòng bóng người lấp loáng, là các tăng nhân vừa kết thúc khóa tụng kinh tối. Không gian tựa như hẵng còn vẳng vất tiếng ngân nga của chuông đồng, khiến tòa thiền viện đương hưng thịnh này lại càng được tôn thêm vẻ trang nghiêm.

“Làm du khách đường đường chính chính thì không làm, thế mà lại muốn làm trộm…”

“Suỵt.”

Không cần hoài nghi, đây chính là hai vị Lý Thuần Phong và Uất Trì Phương mà chúng ta quen thuộc. Vị trí là triền núi đằng sau chùa Vô Lậu, ở một chỗ bụi cây rậm rạp, một tảng đá lớn chắn ngang trước mặt, làm thành bức vách tự nhiên, bên dưới chính là bảo tháp, nếu không tiến gần tới phía trước, tuyệt đối sẽ không thấy được bóng người. Mà do duyên cớ ở trên cao giám sát bên dưới, cổ tháp cùng chùa viện bên dưới triền núi tất tật đều lọt cả vào mắt, quả thật là một nơi phục kích lý tưởng.

Lý Thuần Phong vẫn ăn mặc như thường, chỉ dùng thừng mảnh buộc ống tay áo lại, tránh vướng víu; Uất Trì Phương thì toàn thân y phục đen, vải đen buộc từ trên trán đổ lên, hận không thể che đi toàn bộ diện mạo, chỉ lưu lại đôi mắt. Liếc hắn một cái, chủ quán rượu liền đưa tay kéo tuột mảnh vải che mặt của Uất Trì Phương xuống.

“Làm gì thế?”

“Ở chỗ này chẳng có ai trông thấy, che mặt không thấy bí à?”

Hiệu úy tức tối lấy lại mảnh vải che mặt trở lại. “Nhỡ đâu có người nhìn thấy thì biết làm sao!”

“Hiểu rồi hiểu rồi. Lần đầu làm trộm, khó tránh trong lòng sợ sệt.”

Lắc đầu chẳng biết phải làm sao, Uất Trì Phương nói: “Huynh lại giống như làm quen rồi…”

“Quá khen, chỉ hơi rành mà thôi.” Gã chủ quán rượu dứt khoát thoải mái thư giãn ngả người tựa lên tảng đá lớn, một bên nhét hạt lạc vào miệng, một bên qua loa nói: “Yên tâm, lúc này khóa tụng kinh chiều mới kết thúc, sẽ chưa có động tĩnh gì đâu.”

“Vậy làm sao huynh biết hôm nay sẽ có động tĩnh?”

“Không biết. Chẳng qua canh vài ngày, nhiều ít gì cũng sẽ nhìn được chút manh mối.”

“Còn phải canh mấy ngày?!”

Câu này là buột miệng hô lên. Lý Thuần Phong than: “Nếu muốn bị người ta phát hiện, không ngại to tiếng thêm chút nữa.”

Hiệu úy vội vàng che miệng, thấp giọng hỏi: “Lý huynh hẳn sẽ không nghĩ tới chuyện một mực canh ở đây đấy chứ?”

“Rất khó nói, chẳng qua là, nếu mọi đầu mối đều chỉ tới chùa Vô Lậu, gặp may hẳn cũng là chuyện đương nhiên.”

“Ta cứ cảm thấy hòa thượng Nguyên Giác rất đáng nghi.”

“Oa?”

Thấy đối phương trở nên nghiêm túc, Uất Trì Phương không khỏi đắc ý: “Huynh nghĩ xem, hắn cứ khăng khăng chắc chắn Tịnh Tu ngã chết, lại trăm kiểu cản trở, không muốn chúng ta lên tháp. Nói không chừng gã chính là gian phu của Phùng ma ma, hai người mượn đỉnh tháp làm nơi lén lút hẹn hò, lại bị hòa thượng Tịnh Tu bắt gặp, thế là giết người diệt khẩu; sau đó Phùng ma ma vì vừa sợ hãi lại vừa hổ thẹn nên tự sát, cứ như thế, hai vụ án đều thông suốt rồi.”

Lý Thuần Phong lắc đầu: “Thoạt nhìn bộ dạng thi thể, đại đa số đều sẽ cho là ngã chết, trong lúc hoảng loạn nhận định lầm là chuyện rất bình thường; cái quy tắc người ngoài không được lên tháp kia vốn có từ trước, cũng không phải do hắn định ra. Nguyên Giác giữ chức Tăng Trị, giữ gìn quy củ nhà chùa là việc trong bổn phận của hắn, không thể tính là chỗ đáng ngờ. Cái quan trọng nhất là: Tuổi tác của hắn và Phùng ma ma không tương xứng, trông bộ dạng hắn chẳng qua mới hơn ba chục, Phùng thị thì đã bốn chục có dư.”

Hiệu úy nghe thế có chút không phục, nói: “Há chẳng nghe hòa thượng là đám quỷ đói gái? Tuổi tác lớn hơn một chút, nói không chừng lại còn tiện đường dụ dỗ.”

“Ừm. Uất Trì không ngại đem bàn luận cao siêu này nói cho Huyền Trang nghe, xem xem hắn trả lời huynh thế nào.”

“Chuyện này…” Vừa nghĩ tới bộ dạng nghiêm chỉnh của Huyền Trang hòa thượng, da đầu Uất Trì Phương liền có chút tê tái. Lại thấy đôi mắt người đối diện lấp lánh trong sắc đêm, rõ ràng là đang nhịn cười, lập tức hiểu ra Lý Thuần Phong đang trêu chọc mình, không khỏi hơi tức tối: “Này, ta đang nghiêm túc thảo luận tình tiết vụ án đấy!”

“Ai da, lẽ nào cái ta nói lại không nghiêm túc à?” Gã chủ quán rượu thản nhiên ngồi thẳng dậy, bộ mặt bỗng dưng nghiêm lại. “Mau nhìn.”

Đã là canh hai, bóng người qua lại trong tăng phòng không còn, chỉ lưu lại một mảnh yên ắng. Mây mỏng che khuất ánh trăng, trong không gian nửa tỏ nửa mờ có một bóng người, lén la lén lút tới gần bảo tháp. Trông dáng người thì rất giống vị Tăng Trị Nguyên Giác nọ.

“Vận may không tệ.” Lý Thuần Phong nhỏ giọng buông một câu, so với thái độ lười biếng ban nãy tưởng cứ như hai người.

Uất Trì Phương cũng rất hưng phấn, hỏi: “Giờ làm sao?”

Khoát tay tỏ ý yên lặng xem tình hình. Qua một lúc, bóng người nọ đã khuất vào trong tháp. Lại đợi thêm một lúc, trên đỉnh tháp tháp thoảng ánh sáng, tựa như có ai đó thắp nến bên trong. Ánh sáng nhạt nhòa thoắt ẩn thoắt hiện trong tháp, lúc trái lúc phải, hình như người nọ đang tìm thứ gì đó, thi thoảng có thể thấy được bóng người một cách rõ ràng. Thình lình, bóng người nọ rung lên, ánh nến cũng theo đó vụt tắt.

“Không hay!” Lý Thuần Phong buột miệng bật thốt, thân thể cũng theo đó phóng ra khỏi chỗ ẩn nấp. Uất Trì Phương bám sát theo. Quả nhiên cửa tháp mở, Lý Thuần Phong xông thẳng vào, một đường chạy lên đỉnh tháp, lúc tới đầu cầu thang liền châm đuốc lửa trong tay, liền đó bèn trông thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt: Ở góc đỉnh tháp có một hòa thượng áo xám đang nằm, đầu gần như bị đập nát, một bên con mắt lòi ra ngoài, nằm vắt vẻo bên hốc mắt. Từ phần còn lại của khuôn mặt có thể ang áng nhận ra đây chính là hòa thượng Nguyên Giác. Một đoạn nến rơi bên cạnh, nằm cạnh chân y.

Gần như cùng lúc, bên ngoài tháp vọng lại tiếng ồn ào. Nhìn từ cửa sổ xuống, có mười mấy tăng nhân tay cầm thiền trượng, chổi… chạy lại, trong hỗn loạn chỉ nghe có người gào: “Có trộm!”

“Hỏng bét!”

Uất Trì Phương không khỏi kêu khổ. Lại nhìn Lý Thuần Phong, thấy hắn dường như không nghe thấy, đôi mắt lập lòe sáng, bước tới trước cái xác, vạch bàn tay Nguyên Giác lấy thứ gì đó.

“Còn không chuồn cho mau?”

Uất Trì Phương đằng thì giậm chân, đằng thì lo tới mức mồ hôi đẫm lưng. Thực ra thì nếu thật phải đánh nhau, hắn cũng chẳng sợ đám tăng nhân nọ, nhưng bản thân lén lẻn vào chùa, hành vi chẳng khác gì trộm cắp, với lại lên tháp càng là hành động vi phạm sắc lệnh, lúc này lại đụng phải việc hòa thượng bị giết, một khi bị tóm vậy thì khó bề giải thích rồi.

“Không kịp rồi.”

“Sao cơ?”

Không trả lời Uất Trì Phương, Lý Thuần Phong bỗng nhiên đưa cây đuốc trong tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, thình lình hét thật to: “Có ai không! Có ai không! Quân trộm cướp giết người rồi!”

Uất Trì Phương không khỏi hồn bay phách lạc, còn chưa kịp lên tiếng trách cứ, Lý Thuần Phong đã “phù” một hơi thổi tắt lửa trong tay, rồi kéo Uất Trì Phương chạy xuống tháp, náu mình sau cánh cửa tầng một.

Đám tăng nhân bên ngoài chỉ thấy trên đỉnh tháp có ánh lửa, lại nghe ai đó gào lên có người bị giết, đâm ra loạn hết cả lên, phần lớn đều chẳng kịp nghĩ ngợi mà lao lên tầng bảy. Bên tai nghe tiếng chân ồn ã, trán hiệu úy mồ hôi chực ứa ra. May là người ta hay có tư duy quán tính, phản ứng đầu tiên chính là chạy tới nơi xảy ra sự việc, ngược lại chẳng có ai để ý những chỗ khác. Im lặng nghe ngóng thấy tiếng bước chân đã lên trên hết cả, Lý Thuần Phong thấp giọng nói: “Còn không chuồn mau!”

Sau đó liền đẩy phắt hiệu úy ra ngoài, đột ngột không kịp đề phòng, suýt nữa đụng vào mũi một người. Định thần nhìn kỹ, người nọ đầu trọc lóc, tai to to, chính là Huyền Trang pháp sư.

• • •

“Khó trách ai cũng không muốn làm hòa thượng.” Chiếm luôn cái giường thiền duy nhất trong phòng, gã chủ quán rượu vẫn cứ phàn nàn mát mẻ: “Cái chỗ tí tẹo này chỉ ngồi là tốt, ngay cả ngủ cũng không ngủ được bình thường, tu luyện quả đúng là việc khổ sở.”

“Lý huynh tạm thời chấp nhận đi.” Uất Trì Phương tức tối nói. “Ở lại đây một đêm tóm lại còn tốt hơn bị gô cổ giải lên quan nhiều.”

Lúc này hai người đang ở trong phòng của Huyền Trang, rốt cuộc xem như tạm thời thoát được hiểm cảnh.

“Yên tâm, chỉ cần không bị tóm được, rời khỏi hiện trường là không sao rồi. Đợi tới sáng khách dâng hương vào thắp hương, đi lẫn vào trong đám đông lẳng lặng chuồn đi là được.”

“Đương nhiên là yên tâm.” Hiệu úy không nhịn được buông lời điêu ngoa. “Nếu chẳng phải đi theo Lý huynh, làm gì có được phen kỳ ngộ này.”

“Ha ha.” Ngồi thẳng dậy trên giường thiền, đôi mắt chủ quán rượu lóe sáng. “Chẳng qua lần này quả thật rất đáng.”

Lý Thuần Phong xòe tay, lộ ra một món đồ. Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ có thể lờ mờ nhìn ra, đây là một miếng ngọc bội, tỏa ra ánh sáng êm dịu.

“Đây là đồ vật Nguyên Giác nắm trong tay trước khi chết.” Ngón tay thon dài của Lý Thuần Phong vuốt quan chữ khắc bên trên. “‘Thụ mệnh Đông Cung’, nếu ta không nhìn nhầm, miếng ngọc bội này hẳn là vật tùy thân của Ẩn thái tử*.”

Ẩn thái tử tức Lý Kiến Thành. (TG)