← Quay lại trang sách

Chương 7 Mật báo

Nửa đêm, có một chiếc xe ngựa lẳng lặng từ phía cửa Xuân Minh chạy thẳng về phía tây tới trước một tòa phủ trạch lớn ở phường Sùng Nhân. Người vừa tới một thân y phục đen, ngay cả mặt cũng ẩn trong mũ trùm. Hắn rõ ràng rất quen thuộc nơi đây, cầm vòng cửa gõ nhè nhẹ, liền có người đi ra mở cửa, dẫn hắn vào nhà chính. Ở đó, chủ nhân tòa phủ đệ - quan tư không Trưởng Tôn Vô Kỵ hẵng còn chưa đi nghỉ, đích thân chờ đợi.

“Tìm được chưa?”

Người vừa tới gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Phùng Lập trốn ở Định Châu, Ngụy đại nhân có phái người tới trước khuyên nhủ, gã cũng có ý hối lỗi, quyết tâm cống hiến sức lực cho thánh thượng. Có điều Tiết Vạn Triệt cùng đám còn lại vẫn đang trốn.”

Phùng Lập từng là Xa Kỵ tướng quân, Tiết Vạn Triệt là một viên hộ quân, năm xưa lần lượt là thuộc hạ của Đông cung và Tề vương. Sau sự biến ở cửa Huyền Vũ, vì báo thù cho hai người Kiến Thành, Nguyên Cát, bọn họ vây công phủ Tần vương, sau khi thất bại thì liền dẫn thuộc hạ chạy trốn.

“Hừ, hạng không biết thời cuộc!”

Liếc Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái, vị khách nọ hiện rõ vẻ lo lắng không yên. “Có lời đồn, sau khi Lư Giang vương* bị xử tử, còn có vài bộ hạ cũ lòng mang oán hận, cấu kết với dư đảng thái tử và Tề vương, muốn liên lạc với…” Nói tới đây thì nén thấp giọng, ngón cái tay trái chỉ lên trên: “… nhưng không biết là thật hay giả.”

Lư Giang vương tức Lý Viện (586-626), thuộc dòng tông thất nhà Đường. Năm 626, Lý Viện được phái đi giữ chức Đô đốc U Châu. Vì nhận thấy Lý Viện không có tài làm tướng, triều đình bèn cử Hữu Lĩnh quân tướng quân là Vương Quân Khuếch theo phò tá. Khi thái tử Lý Kiến Thành mưu đồ sát hại Tần vương Lý Thế Dân có ngầm kết giao với Lý Viện. Sau khi Lý Kiến Thành chết, triều đình sai sứ triệu Lý Viện về kinh. Lý Viện sợ hãi, bèn bàn bạc với Khuếch. Khuếch muốn bắt Viện lập công, bèn khuyên Viện khởi binh. Viện bèn bắt giam sứ giả, triệu tập binh mã. Sau Khuếch trở giáo, vu cho Lý Viện muốn mưu phản, rồi khuyên tướng lĩnh theo mình thảo nghịch. Lý Viện bị Khuếch bắt rồi giết. (DG)

Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ vụt biến. “Tin này là thật chăng?”

“Thuộc hạ của Vương Quân Khuếch bắt được một tên phản tặc, trên người gã có một tấm địa đồ trong cung, trong đó tẩm cung của thượng hoàng được đánh dấu đặc biệt. Tiếc là còn chưa kịp thẩm vấn, kẻ nọ đã tự sát mất.”

Lúc này đã là ba năm kể từ lúc Thái Tông lên ngôi. Đối với việc giải quyết hậu quả chuyện năm đó, có thể nói là Lý Thế Dân đã dùng cả ân lẫn uy, một mặt thì giết sạch sẽ con cháu nối dõi của thái tử cùng Tề vương để trừ hậu họa, mặt khác thì ra sức vỗ về thuộc hạ năm xưa của hai người, một lần nữa trọng dụng, cuối cùng cũng khiến cho một trường tranh đấu chính trị giết anh giết em, ép cha thoái vị dần dần lắng xuống. Nhưng bên dưới vẻ ngoài yên ả đang có dòng chảy ngầm khuấy động; tướng lĩnh thủ hạ trung thành với thái tử và Tề vương vẫn đang trốn chạy. Ngoài ra, Lý Uyên được tôn lên làm thái thượng hoàng, trên danh nghĩa thì là nhàn hạ tiêu dao qua ngày, an hưởng tuổi già nhưng thực ra nhất cử nhất động đều nằm trong giám sát của đứa con trai. Chẳng ai biết được trong lòng lão có oán giận đối với việc ngôi vua bị soán đoạt hay không, nếu thật sự để dư đảng năm xưa thuyết phục được Lý Uyên, mượn danh nghĩa của lão liên hợp bè đảng cũ thì không nghi ngờ gì đó quả thật lại là một trận sóng gió cho giang sơn mới ổn định của triều đình đầu niên hiệu Trinh Quán*.

Thời điểm Phùng Lập đầu hàng vẫn chưa được xác thực, thuyết phổ biến thì cho rằng nhân vật này tự thú không lâu sau sự biến ở cửa Huyền Vũ. “Không lâu” ở đây hẳn là trong vòng mấy tháng. Chỗ này trong truyện có xê xích với lịch sử. (TG)

“Bên thượng hoàng thì sao? Có hành động gì đặc biệt không?”

“Theo báo về của tiểu thái giám phái đi hầu hạ thượng hoàng thì không có gì đặc biệt. Gần đây thường hay đọc kinh thư, việc tham thiền lễ Phật càng ngày càng thường xuyên.”

“Ừm” một tiếng, sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi buông lỏng. “Chuyện ấy ngược lại không hại gì.”

“Phải rồi, mấy ngày trước thượng hoàng có nói muốn đi chùa dâng hương.”

“Thế thì để ngài đi đi.” Trong ngữ khí của Trưởng Tôn Vô Kỵ mơ hồ lộ ra sự bực bội. “Dốc lòng hướng Phật, đấy là chuyện tốt. Phái thêm nhiều người, cẩn thận không để kẻ nào khác tới gần xe loan.”

Người nọ lặng lẽ thi lễ, quay người ra cửa. Vừa tới cửa, Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ nhớ ra việc gì đó, bèn gọi hắn lại.

“Thượng hoàng có nói muốn tới đâu dâng hương không?”

“Nghe nội thị bảo là muốn đi chùa Vô Lậu.”

• • •

Không khí trong phòng đột nhiên có chút khác lạ. Uất Trì Phương ngẩng đầu, trên mặt có vẻ kinh hoàng.

“Huynh nói…”

“Xem ra chuyện này thật sự có chỗ quái dị.”

“Đâu chỉ quái dị! Nếu quả thật có liên quan tới Ẩn thái tử thì chuyện này rắc rối rồi, nói không chừng có âm mưu phản nghịch!” Uất Trì Phương đứng phắt dậy, nói: “Không được, ta phải đi gặp thúc phụ, để ông ấy tra xét triệt để chuyện này, sớm có phòng ngừa!”

Lý Thuần Phong nhấc tay ra hiệu chớ có nóng nảy. “Cục diện còn chưa rõ ràng, lại đang ở địa bàn của người ta, huynh xông ra như thế, lẽ nào là muốn bị một đám hòa thượng trọc đầu vây đánh? Dù gì cũng phải đợi sau khi thoát thân rồi mới tính tiếp.”

“Chuyện này… nhưng, nhưng mà…”

Nghĩ tới cục diện trước mắt, hiệu úy không khỏi lòng nóng như có lửa đốt, người cứ chuyển tới chuyển lui như kiến bò chảo bỏng. Liếc Uất Trì Phương một cái, Lý Thuần Phong nói: “Huống chi việc này có lẽ còn có thể liên lụy tới một người khác.”

“Ai?”

Lý Thuần Phong lại nhìn hiệu úy, tựa có thâm ý. “Phất Vân quận chúa.”

Chuyện lời nguyền rủa trong người gỗ Lý Thuần Phong chưa hề nói với Uất Trì Phương, tình tiết trong đó hiệu úy cũng không biết. Uất Trì Phương nghe thế không khỏi sững sờ. “Nói đùa gì thế? Việc ở chùa Vô Lậu sao có thể không dưng liên lụy tới quận chúa?”

“Chớ quên quận chúa cũng xuất thân hoàng tộc. Cái chết của Phùng ma ma rất kỳ lạ, cực kỳ có khả năng liên quan tới vụ án này.”

“Việc này…”

Uất Trì Phương không tự chủ được lại đâm ra do dự. Ánh mắt Lý Thuần Phong lóe lên, nói: “Uất Trì, nếu quận chúa thật sự có can hệ tới chuyện này, có tra hay không?”

“Ta… ta…” Uất Trì Phương đột nhiên bình tĩnh lại. “Không thể có chuyện ấy! Quận chúa tuyệt đối không thể có liên quan!”

“Ha ha, xem ra có là người trung nghĩa như Uất Trì, gặp phải chuyện nhi nữ thường tình cũng khó tránh khỏi nhụt chí nha.”

Bị cười một trận, mặt Uất Trì Phương lập tức đỏ gay.

“Lý huynh!”

“Được rồi, được rồi.” Thu lại nụ cười, Lý Thuần Phong ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta không cười là được. Uất Trì đại nhân trung can nghĩa đảm, người đời ai cũng tôn kính, là rường cột của Đại Đường ta, trước giờ Lý mỗ cực kỳ khâm phục.”

“Bớt làm trò đi.” Hiệu úy tức tối trừng mắt với Lý Thuần Phong, nói: “Ta lại cảm thấy quận chúa đối đãi với Lý huynh khác với người khác, rất là quan tâm.”

“Đấy là đương nhiên.” Gã chủ quán rượu chẳng chút bận tâm, duỗi cái lưng mỏi, hoạt động gân cốt một chút.

“Nếu ta có làm ăn với ai, phái ai đi làm việc thì cũng sẽ trông coi sát sao một chút.”

“Này, ta không phải là nói cái ấy…”

“Yên tâm, nếu ta đã nhận việc này thì tự nhiên sẽ làm đâu vào đấy, dù sao cũng không thể đập đi biển hiệu của Tùy Ý lâu.”

Vừa khéo đúng lúc ấy, cửa phòng khẽ vang tiếng, lộ ra cái đầu bóng loáng của Huyền Trang.

“A Di Đà Phật.”

“Hừm, tới vừa khéo. Bên ngoài sao rồi?”

Hòa thượng mắt không liếc ngang liếc dọc đi thẳng vào. “Các chấp sự đang bàn bạc trong phòng phương trượng, các tăng nhân khác đã về tăng phòng. Di hài của Nguyên Giác vẫn ở trên tháp, có vài người canh gác, đợi đến sáng sẽ báo quan.”

Chỉ ngắn ngủi vài câu đã trả lời rõ ràng hết mức, trong lòng Uất Trì Phương bất giác lại một lần nữa phải nhìn hòa thượng này bằng con mắt khác, bèn đứng dậy chắp tay trước ngực vái một vái, nghiêm trang nói: “Đa tạ sư phụ che giấu giúp hai người bọn ta.”

“A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.” Ngoài ý liệu, hòa thượng lập tức hai tay bịt tai, dường như nghe thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng, trên mặt cũng hiện vẻ đầu đau tim buốt “Từ lúc được sinh ra, bần tăng chưa từng nói dối. Chẳng qua là không ai hỏi tới, tự nhiên là phải cẩn thận giữ giới luật không được nói bậy bạ, không được nhiều lời mà thôi, chứ nào từng che giấu bao giờ. Thí chủ nói thế, Phật Tổ sẽ trách tội đấy.”

Nói rồi miệng lầm rầm tụng niệm, hai tay chắp lại bái về phía tây, thái độ hết sức thành kính. Uất Trì Phương nghe mà há mồm trố mắt.

“Không sai.” Từ trên giường bật phắt dậy, Lý Thuần Phong hỏi: “Không ai hỏi bèn không nói quả thật là không cố tình ‘che giấu’. Vậy thì đại hòa thượng, hiện tại ta hỏi huynh, Tịnh Tu sư phụ quàn ở đâu, huynh hẳn nên nói chứ?”

“Trong thiền phòng ở hậu sơn.”

• • •

Nhờ màn đêm yểm hộ, hai người được Huyền Trang dẫn tới hậu sơn. Nơi đây từng là chỗ điện đường cũ của chùa Vô Lậu, về sau bị chiến hỏa thiêu rụi chỉ còn lại một tòa kiến trúc đổ nát. Cao tăng Phưởng Hy tới nơi đây đảm nhiệm trụ trì, lập chí nguyện muốn trùng tu chùa chiền, dựa vào Phật học cao thâm được nhiều người trọng vọng, rất mau chóng giúp cho chùa Vô Lậu khôi phục được cảnh quan xưa. Tòa kiến trúc này cũng được giữ lại để làm nơi đặt tháp thờ của các bậc cao tăng trong chùa sau khi viên tịch.

Thi thể của Tịnh Tu đã được đưa vào trong tháp thờ, do vì không phải tọa hóa bình thường, hai chân về sau được đặt khoanh lại cho nên nhìn vào rất không tự nhiên. Vết máu trên đầu đã được lau sạch, áo xống giày tất cũng đã đổi thành mới hết, trông một lượt thì đã không còn vết tích gì đáng tìm tòi.

“Y phục lúc trước của ông ấy đâu rồi?”

“Đã đốt cả rồi.”

Lý Thuần Phong thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền kéo hai tay thi thể, xem xét kỹ càng, đôi mắt ẩn hiện quang mang. Có một vết trầy xước, từ chỗ khớp xương cổ tay cho tới lòng bàn tay trái, trên màu da tai tái của xác chết cực kỳ bắt mắt. Hai tay của người chết co gập chặt một cách tự nhiên, lúc tắm rửa cho thi thể thì không kéo thẳng ra nữa, vệt bẩn cùng máu khô cũng lưu lại ở đó.

“Rêu xanh.”

“Cái gì?”

Lý Thuần Phong chỉ vết nhơ màu xanh đen xung quanh miệng vết thương. “Đây là vệt rêu xanh.”

“A…”

Thấy bộ mặt nghi hoặc của hiệu úy, Lý Thuần Phong nói: “Uất Trì không để ý sao? Bảo tháp của chùa Vô Lậu xây trên triền núi, địa thế vốn thông thoáng khô ráo, tháp lại được xây về sau, nền lát gạch vuông, tăng nhân ngày ngày quét dọn, chưa hề có rêu xanh mọc bao giờ.”

Uất Trì Phương hồi tưởng lại cảnh tượng trông thấy lúc trước, quả đúng là thế. “Điều này nói lên cái gì?”

“Hôm qua ta từng nói, nơi phát sinh hung án nhất định rất gần với bảo tháp của chùa Vô Lậu, bây giờ đã biết chỗ đó rất có khả năng có rêu xanh sinh trưởng, vậy thì địa điểm nơi Tịnh Tu bị giết hại…”

Không đợi Lý Thuần Phong dứt lời, mắt hiệu úy đã sáng lên, đột nhiên bừng hiểu ra, vỗ tay nói: “Trên núi!”