Chương 8 Thi thể nữ
Ánh ban mai len qua khe giữa những thân cây, chiếu nhập nhoạng mảnh rừng trên núi. Không khí ẩm ướt, tựa hồ có thể ngửi được khí vị mát lạnh của những giọt sương. Chim hót ríu rít khi cao khi thấp, tự thành một bản nhạc riêng, ngay cả tiếng chuông sớm cũng không thể xáo trộn nhịp điệu của chúng. Một khe nước từ trên núi chảy xuống, phát ra tiếng róc rách, chảy thẳng vào ống trúc nối dài đem nước xuống chân núi, đây chính là nguồn nước trong chùa.
Uất Trì Phương tra xét tới lui trong rừng, lúc thì cúi người lật hòn đá, khi thì ngẩng đầu xem thân cây. Trên mặt đất chỗ nào cũng có rêu xanh, tốt tươi mướt mát, thỉnh thoảng cũng phát hiện ra một vài dấu chân lộn xộn, trông ra là dấu giày tăng nhưng chẳng hề có những thứ biểu thị cho điềm xấu kiểu như vết máu.
Đang định quay đầu gọi Lý Thuần Phong thì thấy người nọ đang thu tay đứng tựa cây, chụm môi huýt sáo, chào hỏi một chú họa mi lông trắng đậu trên cây, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
“Lý huynh?”
“Ừm?”
Hiệu úy tràn trề hy vọng chạy tới. “Phát hiện ra gì à?”
Lý Thuần Phong lắc đầu, lười nhác liếc Uất Trì Phương một cái. “Có Uất Trì đại nhân ra tay là đủ rồi, cần gì tới Lý mỗ.”
Uất Trì Phương sớm biết tính tình vị bằng hữu này cổ quái, thích gì làm nấy, nhưng thật không ngờ lại lười biếng tới độ này, trong lòng có chút tức giận. “Chớ có đùa nữa, chuyện này rất có khả năng liên quan tới sự an nguy của xã tắc!”
“Sự an nguy của xã tắc à…” Khóe miệng người nọ lộ ra nét trêu chọc. “Cũng chẳng qua là việc nhà của họ Lý Đường, liên quan gì tới ta?”
“Sao lại không liên quan? Đương kim hoàng thượng anh minh thần võ, năm xưa Ẩn thái tử cùng Tề vương âm mưu soán vị, muốn liên thủ làm hại thượng hoàng, cho nên mới bất đắc dĩ trừ bỏ hai người đó. Nay dư đảng của hai người làm loạn, thân là con dân Đại Đường, vì nước trừ hại, chia sẻ ưu lo cho thiên tử chính là việc nằm trong phận sự!”
“Uất Trì trung nghĩa thật khiến người ta bội phục.” Ngữ khí của chủ quán rượu tựa khen lại tựa mỉa mai, nghe không ra tâm tình thật sự. “Nhưng phàm là chuyện gì cũng tự có chân tướng, cũng không phải sử quan có thể một bút xóa đi. Thượng hoàng tuổi tác đã cao, một ngày kia lên chầu trời, việc Ẩn thái tử lên ngôi là chuyện thuận theo lý lẽ, vội vàng gấp gáp gì mà phải mưu đồ đoạt vị? Đương kim thánh thượng khi ấy chẳng qua là tước Tần vương, danh phận đã định, Ẩn thái tử dẫu có đần độn hơn nữa cũng không đến mức trước khi đại cục chưa định đã ra tay giết em. Không nói tới chân tướng, chỉ bàn tình lý, người nào âm mưu đoạt ngôi, bị hại là người nào, sớm đã rõ rành rành rồi.”
Những lời này hời hợt nhẹ nhàng nhưng khiến cho Uất Trì Phương kinh hồn biến sắc, suýt nữa định nhảy tới bịt miệng Lý Thuần Phong, thấy bốn bề không bóng người mới bình tâm trở lại.
“… Lý huynh, huynh!”
“Ha ha, không nói những chuyện này. Đuổi hươu, hỏi đỉnh, được làm vua thua làm giặc chính là tuồng kịch nghìn năm chẳng đổi. Thiên hạ của đương kim thánh thượng có được như thế nào là việc của bản thân ngài, chỉ cần có cái tài cán ấy, khéo lừa khỏe cướp cũng không có gì là không được. Nhưng nếu cứ muốn bịt tai trộm chuông thì không khỏi lừa mình dối người.”
Đầu cúi mày cụp, ánh mắt lạnh mà sắc bén. Trong thoáng chốc, chủ quán rượu vốn quen cười cợt tựa hồ đã biến thành một người khác.
“Nhưng… nhưng mà…” Uất Trì Phương há miệng líu lưỡi: “Lẽ nào huynh cứ thế khoanh tay đứng nhìn, kệ xem chuyện đao binh lại xảy ra?”
“Ài, chụp cái mũ này có hơi to quá, gánh không nổi. Lý mỗ chỉ là một người làm ăn nho nhỏ, đã không có tài xoay chuyển càn khôn, lại cũng không có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ.”
Lý Thuần Phong vừa nói vừa men theo dòng nước bước hai bước, nhìn cái máng nước bằng ống trúc nối dài tới xuất thần.
“Làm sao thế?”
“Chớ lên tiếng!”
Uất Trì Phương vội vàng ngậm miệng, dõi theo ánh mắt đối phương, chỉ thấy máng nước một đường uốn lượn chạy tới chân núi rồi phân thành hai nhánh, một nhánh chạy vòng vào trong chùa ở trước núi, nhánh kia chạy thông tới bảo tháp của chùa Vô Lậu, hẳn là thiết kế để tiện bề lấy nước. Nước suối chảy trong ống trúc vang tiếng trong trẻo, thi thoảng có chút nước bắn ra, dưới ánh nắng phản ánh cầu vồng xán lạn. Trừ đây ra thì không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt Lý Thuần Phong đã lóe sáng.
“Thì ra…”
Lời chưa dứt thì bỗng ngưng bặt, ánh mắt rơi xuống bên cạnh máng nước, chỗ đó có thứ gì đấy màu đen, nằm lăn lóc trong đám cỏ dại, thoạt trông cứ tưởng một cành cây khô.
“Trâm cài tóc!” nhìn vật được Lý Thuần Phong nhặt lên, hiệu úy buột miệng thốt. Không sai chút nào, đây chính là một cây trâm cài tóc, giống y hệt cái mà Huyền Trang nhặt được trên tháp. Lý Thuần Phong nhanh chóng gạt đi lớp lá cỏ che phủ mặt đất, động tác dứt khoát khác hẳn với ban nãy. Dưới lớp lá cỏ được cố tình phủ lên là lớp đất mới được đào, xem ra là mới bị động tới gần đây.
“Chỗ này, đào chỗ này lên!”
Hiệu úy nghe thế liền tháo đao, để đao nguyên vỏ mà đào. Lớp đất rất mềm, đào vài cái liền thấy được một cái giày thêu hoa, bàn chân bên trong giày có màu tái nhợt.
“Là nữ nhân!”
Lý Thuần Phong gật đầu, thái độ ngưng trọng. Hiệu úy tiếp tục đào, chẳng bao lâu, một thi thể phụ nữ xuất hiện trước mặt hai người. Mặt úp xuống, tóc tán loạn, bên người có một cái bọc đồ màu xanh lam. Lật lại xem, thì thấy là một nữ tử trẻ tuổi, tướng mạo vốn không xuất chúng lúc này trở nên tương đối đáng sợ, đôi mắt vô hồn trợn to, lưỡi hơi thè ra ngoài. Chỗ cổ họng có vệt tím tái, hẳn là bị siết cổ đến chết.
“Đây… đây lại là chuyện gì?!”
Lý Thuần Phong mở bọc đồ, bên trong có một ít áo quần tùy thân, không hề có tiền bạc trang sức.
“Còn nhớ phụ nhân trung niên Huyền Trang gặp trên cầu hôm trước không?”
Trước mắt hiệu úy hiện lên cảnh tượng hôm đó. “Phải rồi, bà ta nói con gái bà ta bỏ nhà theo trai…”
“Ừm. Hôm đó cô gái trốn nhà ấy lôi Huyền Trang ra gánh trách nhiệm chính là dùng cái bọc đồ vải xanh này.”
“Huynh muốn nói, đây chính là con gái của phụ nhân nọ?”
“Xem thi thể, thời điểm chết đại khái là trong vòng hai, ba ngày. Phụ nhân đó từng nói, tìm thấy tràng hạt trong tủ áo của con gái bà ta, cho nên nhận định rằng gian phu hẳn là hòa thượng. Cây trâm cài tóc tìm được trên đỉnh tháp cũng là của cô ta, rất có khả năng hai người vụng trộm yêu đương, dùng đỉnh tháp trong chùa Vô Lậu làm nơi lén lút hẹn hò.” Thở dài một tiếng, Lý Thuần Phong nói: “Xem ra gã tăng nhân dụ dỗ cô gái bỏ trốn về sau hối hận, lại sợ sự tình bại lộ, thế là bèn giết cô gái.”
Uất Trì Phương căm giận thốt. “Phá hoại thanh quy lại cướp đi tính mạng người khác, cái gì mà đệ tử Phật môn, thật là không bằng chó lợn!”
“Không cần tức giận. Hiện giờ người nọ đại khái cũng đã gặp quả báo rồi.”
“Huynh muốn nói?”
Chủ quán rượu đang định trả lời, ánh mắt đột nhiên tụ lại. Trông xa xa, có một cỗ xe kéo tiến vào cổng chùa, lụa mỏng làm rèm, có mấy thị nữ theo hầu bên cạnh.
“A Di Đà Phật, quận chúa tới mà không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ tội, xin thứ tội.” Tri Khách tăng Nguyên Hoằng tỏ vẻ sợ hãi nói. Trước mặt hắn là một cô gái mình bận đồ trắng, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt tựa làn thu thủy, chính là Phất Vân quận chúa.
“Không cần khách khí. Xin hỏi Tự chủ có trong điện Phương Trượng chăng?”
“Có, có, nhưng mà…”
“Ừm?”
“Việc này, đêm qua trong chùa… xảy ra chút việc…”
“Việc gì?”
“A… thật ra, thật ra…”
“Thật ra là Phưởng Hy đại sư không được khỏe.” Một người từ sau điện thong dong bước ra, thay Tri Khách tăng tiếp lời, áo màu xanh nhạt, mặt cười tới độ hái ra hoa, chính là Lý Thuần Phong.
Đôi mắt Phất Vân sáng lên, hỏi: “Lý huynh, huynh thế nào mà cũng ở đây?”
“Nhàn nhã không có việc gì, cùng Uất Trì đại nhân dạo chơi trong chùa.” Chủ quán rượu mặt mày tỉnh rụi lôi hiệu úy đang ngẩn ngơ phía sau đẩy lên trước. “Đại sư đã không tiện tiếp khách, quận chúa cũng không cần làm khó người ta.”
“Nói phải lắm.” Ánh mắt Phất Vân đảo một vòng: “Có điều, Lý huynh, Uất Trì huynh, hai vị có bằng lòng cùng ta du lãm cảnh chùa chăng?”
Lý Thuần Phong khom người thi lễ: “Vinh hạnh nào bằng.”
Phất Vân quận chúa lệnh cho thị nữ đợi trong điện, rồi cùng hai người bước ra khỏi cửa. Tri Khách tăng như trút được gánh nặng, trong lòng cực kỳ cảm kích. Bất kể thế nào, chuyện trong thánh địa Phật môn hai lần phát sinh hung án giết người mà truyền ra ngoài thì cực kỳ bất lợi. Nhất là trước mặt khách quý như quận chúa, tự nhiên là không muốn lộ ra.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đợi tới khi đi khuất tầm mắt của Tri Khách tăng, Phất Vân liền trực tiếp hỏi. Lý Thuần Phong không đáp mà hỏi ngược: “Quận chúa sao lại biết có chuyện xảy ra?”
Chớp chớp mắt, Phất Vân đáp: “Nếu hai vị đều đã tới đây, vậy thì nhất định là có manh mối. Việc ta nhờ cậy hẳn Lý huynh vẫn còn nhớ chứ.”
“Chuyện làm ăn trước giờ Lý mỗ đều sẽ không quên.”
“Vậy thì có thể nói cho ta biết tình hình chăng?”
Nữ tử trước mắt nói cười vui tươi, bớt đi phần trang nghiêm thận trọng hồi mới gặp, lại nhiều thêm vẻ yêu kiều tinh ranh của thiếu nữ. Uất Trì Phương không khỏi ngắm tới ngây ngẩn, trong lúc lơ đãng, bỗng nghe thấy cổ họng mình truyền tới tiếng “ực”, hoảng hốt nhận ra bất nhã, mặt mũi lập tức đỏ bừng.
Phất Vân lại không hề nhận ra, tủm tỉm cười nói với nam tử áo xanh: “Lẽ nào Lý huynh lại sợ ta đoạt mất mối làm ăn, cho nên không muốn nói cho biết?”
Lý Thuần Phong không đáp mà lấy trong tay áo ra miếng ngọc bội nọ. “Nhận ra không?”
Phất Vân tò mò nghiêng đầu nhìn, sắc mặt thình lình thay đổi. Vô thức muốn cầm lấy, Lý Thuần Phong lại rụt tay lại, thu ngọc bội về, thấp giọng nói: “Đề phòng có tai mắt.”
Phất Vân tỉnh ngộ, vẻ mặt vẫn thảng thốt không yên:
“Đây, đây là…”
“Đêm qua trên bảo tháp trong chùa có tăng nhân bị hại.” Đôi mắt Lý Thuần Phong đăm đăm nhìn Phất Vân, từ từ nói: “Ngọc bội này lấy được trên thi thể tăng nhân đó.”