Chương 9 Ngôn từ sắc bén
Mặt Phất Vân biến thành trắng tái.
“Tăng nhân đã chết đó bộ dạng thế nào? Tuổi tác độ bao nhiêu?”
“Tuổi hơn ba mươi, tên gọi là Nguyên Giác, từ nhỏ đã vào chùa xuất gia.”
Có thể nhận thấy Phất Vân buông tiếng thở phào rõ rệt.
“Là ai giết người đó?”
“Chưa rõ. Lúc ta cùng Uất Trì tới nơi, Nguyên Giác đã bị người ta đập vỡ đầu. Hung thủ…”
Nói tới đây Lý Thuần Phong bỗng im bặt, đầu quay đi, đôi môi hơi mở, tựa như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Hung thủ làm sao?”
“Đi theo ta!”
Hắn buông một câu không đầu không đuôi rồi chạy thẳng về phía bảo tháp. Hai người còn lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành bám theo. Vừa tới hậu sơn đã có hai tăng nhân cản đường.
“Xin quý khách dừng bước, phù đồ* của chùa đang được tu sửa, xin chớ vào trong.”
Phiên âm của “Stupa” trong tiếng Phạn, chỉ tòa tháp. (DG)
Nhìn hòa thượng một cái, nam tử áo xanh trầm giọng: “Chùa miếu tuy là đất cõi ngoài, nhưng tăng lữ không phải là dân biên ngoại. Ngay cả có hung án cũng có thể không cần báo quan hay sao?”
Lời này vừa nói ra, tăng nhân lập tức biến sắc. Uất Trì Phương thấy thế nắm đao bước lên, quát: “Đang làm việc công, không được ngăn cản!” Nói rồi sấn đi trước, hai người Lý Thuần Phong, Phất Vân bám sát theo sau, một đường đi thẳng tới chân tháp.
Vẫn là cảnh gió lay chuông phạn, cổ thụ che trời như cũ, nhưng trong không khí lại tựa mang mùi máu tanh nhàn nhạt, chứa đựng một loại hung hiểm không biết phải gọi là gì.
“Là ở đây. Uất Trì có nhớ, ngày hôm đó sau khi Tịnh Tu đại sư bị giết, Nguyên Giác có hành động gì chăng?”
“Hắn ta? Phải rồi, hắn canh tại đây, không cho chúng ta lên tháp.”
“Ừm. Tịnh Tu bị hại chưa lâu, hắn cũng gặp phải độc thủ. Hai người chết giống nhau, đều là bị vật nặng đập vào đầu, rất giống là do cùng một người làm. Như thế liền có hai khả năng: Một là, Nguyên Giác vốn là mục tiêu của sát thủ; Hai là, bởi vì Nguyên Giác đã phát hiện ra bí mật của hung thủ nên bị diệt khẩu. Xem phản ứng của Nguyên Giác sau cái chết của Tịnh Tu, tựa hồ hắn cũng không biết chính mình sẽ trở thành nạn nhân, khả năng thứ hai lớn hơn.” Nói tới đây, Lý Thuần Phong lấy trong tay áo ra một củ lạc, tiện tay quăng đi, rồi lại nói. “Vậy thì, hôm đó hắn đã làm cái gì, hoặc là đã có biểu hiện gì, khiến cho hung thủ biết được hắn đã phát hiện ra chân tướng?”
Lý Thuần Phong ngẩng đầu, chăm chú nhìn mây trắng trên trời, tình cảnh ngày hôm ấy lần lượt hiện lên trong đầu. Uất Trì Phương thấy hắn xuất thần, đang định mở miệng, bên tai bỗng nghe có giọng khàn khàn niệm Phật hiệu.
“A Di Đà Phật.”
Dưới gốc cây, thị hầu nâng một vị lão tăng lẳng lặng xuất hiện. Vị này thân hình gầy nhỏ, mặt mày khô héo, nếu không phải có lớp da già nua như lớp vỏ cây bao bọc thì đúng là có thể biến thành một bộ xương bất cứ lúc nào. Thứ duy nhất tràn trề sinh khí của vị lão tăng này là đôi mắt, ánh sáng tỏa ra bốn phía, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Đại sư.” Người áo xanh xưa nay quen thói buông thả tùy ý cũng nghiêm túc, hành một lễ sâu. Người tới chính là Phưởng Hy, Tự chủ chùa Vô Lậu. Lão tăng gật đầu, ánh mắt chuyển sang Phất Vân quận chúa, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra vẻ từ hòa cùng nụ cười.
“Quận chúa đấy à? Tám năm trước có từng gặp quận chúa. Bấy giờ khéo gặp dịp tượng Phật trong chùa phát sáng, người có cùng công chúa, phò mã tới đây.” Lão tăng đưa cánh tay khô vạch vạch trước ngực, nói: “Lúc ấy đầu mới chỉ cao tới đây.”
Trong mắt thiếu nữ hiện lên chút hoài niệm, tám năm trước Phưởng Hy còn chưa già tới mức này, còn bản thân cũng chỉ là một đứa bé con vô tư vô lự bám dưới gối cha mẹ. Láng máng nhớ ra năm xưa nàng cũng từng nô đùa nghịch ngợm bên cạnh gốc cây này chớp mắt đã cảnh còn người mất, phụ mẫu cùng tạ thế, chỉ còn cây tùng cây bách cao vút nơi đây, vẫn xanh tốt như xưa.
“Phất Vân ra mắt đại sư.”
“Quận chúa giá lâm, vốn là nên nghênh đón; nhưng đêm qua trong chùa có kẻ gian lẩn vào, mấy việc trần tục này cần phải xử lý trước.”
“A?” Lý Thuần Phong rõ ràng biết rồi cố tình hỏi: “Kẻ gian lẩn vào chùa? Có mất gì chăng?”
Lão tăng liếc hắn một cái, ôn hòa bình thản đáp: “Không hề. Nhưng kẻ gian đã giết Tăng Trị của chùa.”
“Ai da, chính là vị Nguyên Giác đại sư đó sao?” Chủ quán rượu bày ra bộ dạng đau lòng buốt dạ. “Tiếc thương thay! Tiếc thương thay!”
“Sinh tức là tử, tử tức là sinh, Nguyên Giác siêng tu Phật pháp, niết bàn rồi ắt được lên miền cực lạc, cũng không có gì mà tiếc thương.” Phưởng Hy cụp mắt, chắp tay nói: “Đối với chuyện sinh tử Phật gia vốn có phần coi nhẹ.”
“Vậy đối với chuyện sinh tử của bản thân đại sư thấy sao?”
Trong lời Lý Thuần Phong có ngầm chứa sự sắc bén, từng bước từng bước ép tới. Phưởng Hy nhàn nhạt đáp: “Như mặt trời lên, như mặt trăng lặn; như nước chảy đi, như gió thoảng qua.”
“Hay cho mặt trời lên mặt trăng lặn, nước chảy gió thoảng.” Lý Thuần Phong vỗ tay nói: “Nhưng không biết hai chữ ‘chấp trước’, lại phải giải thích thế nào?”
Nghe Lý Thuần Phong ngữ khí hùng hổ đe người, Uất Trì Phương không khỏi lo lắng, lén kéo tay áo hắn. Trên mặt Phưởng Hy lộ nụ cười nhẹ: “Như thí chủ thế này có thể gọi là chấp trước vậy.”
Ha ha cười lớn, chủ quán rượu khom người hành lễ rồi xoay đầu hướng ra ngoài chùa mà đi, hai người kia cũng theo đó cáo từ. Lão tăng ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt khép hờ, thần thái đạm mạc, từ xa nhìn vào tựa như một pho tượng.
“Sao lại bỏ đi?”
“Lẽ nào huynh có cách lén lẻn lên tháp ngay dưới mắt của lão hòa thượng sao?”
“… Vẫn cần lên tháp?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng Huyền Trang đã xem xét từng tầng rồi, không hề có chỗ nào khác lạ.”
“Nếu không có chỗ nào khác lạ, làm sao giải thích sự thật là có hai hòa thượng trước sau tử vong?”
“Chỉ sợ lại chẳng được tích sự gì mà quay về…”
“Lần này sẽ không đâu.” Đôi mắt Lý Thuần Phong sáng bừng, ngữ khí bình tĩnh. “Bởi vì ta đã biết được rốt cuộc hôm đó Nguyên Giác trông thấy gì rồi. Nếu đoán đúng, có lẽ đêm nay có thể biết được tình hình cụ thể.”
“Hay quá rồi.” Nữ tử áo trắng mắt sáng như sao, mặt mày hớn hở muốn thử. “Ta cũng đi!”
“Không được!” Uất Trì Phương buột miệng thốt, rồi lại ngay lập tức cảm thấy quá cứng rắn, vội vàng bổ sung: “Chuyến này sợ là có nguy hiểm, quận chúa là lá ngọc cành vàng, làm sao có thể dấn thân vào chỗ nguy hiểm?”
“Chớ quên ta là con gái của ai.” Phất Vân ngẩng cao đầu, trong vẻ kiều diễm mỹ lệ lại lộ ra khí thế hào hùng. “Tuy không bì được với Uất Trì huynh nhưng cũng tuyệt đối chẳng phải hạng đàn bà con gái sức trói gà không chặt.”
“Đây cũng đúng, quận chúa là trang cân quắc anh hào, Lý mỗ cam chịu lép không bằng.”
Lý Thuần Phong không ngừng chân, uể oải bước đi, ngữ khí dường có vẻ trêu chọc. Phất Vân không khỏi hơi giận dỗi, cắn môi nói: “Vốn cho rằng Lý huynh là hạng nam tử phóng khoáng, không ngờ cũng…”
“Nào dám, nào dám, đây là tại hạ thực lòng bàn luận. Cái ‘sức trói gà không chặt’ này đem hình dung dạng thư sinh vô dụng như Lý mỗ còn tạm được, sao dám lấy ra mạo phạm tới quận chúa.”
Lúc này Phất Vân mới tươi cười. “Nếu Lý huynh cũng đã nói thế, vậy cùng nhau đi thôi.”
“Không.”
“Vì sao? Thêm một người thêm một phần trợ giúp. Huống chi…”
Nàng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại. Lý Thuần Phong nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Sâu cạn khó lường, nếu đông người, không phối hợp tốt ngược lại càng dễ sinh phiền hà.”
Thiếu nữ cười tươi như hoa. “Ta tin tưởng Lý huynh, bất kể có chuyện gì xảy ra, với sự thông minh cơ trí của Lý huynh nhất định sẽ có cách bảo hộ ta an toàn.”
“Ta lại không tin được chính mình.” Trong mắt Lý Thuần Phong thoáng hiện một tia rầu rĩ. “Sự đời thoáng cái là có muôn vàn đổi thay, lật ván chỉ như lật bàn tay. Lý mỗ chẳng qua chỉ là một người tầm thường, há lại có thể biết trước được sự tình.”
“Nhưng mà Lý huynh…”
Tay ra hiệu im lặng, chủ quán rượu quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Phất Vân.
“Không được đi.”
Lời này chắc như chém đinh chặt sắt, không cho phản bác, ánh mắt thì lại ôn hòa thành khẩn tới bất ngờ, thậm chí còn có vẻ dịu dàng. Nam tử này cả ngày nhàn tản, thi thoảng đùa cợt, tựa như không thèm để ý mọi sự trên thế gian; lúc này lại đột nhiên lộ ra thần sắc nghiêm chỉnh khác với bình thường, quả thật đặc biệt có sức lay động lòng người. Phất Vân không tự chủ gật đầu. Trên mặt nam tử áo xanh hiện lên nụ cười, nói: “Cô bé ngoan.”
Lời hắn tự nhiên tùy ý, tựa hồ đối phương không phải là quận chúa cành vàng lá ngọc mà là một cô bé gần gũi thân thuộc ngày thường. Thoáng cái, màu ửng hồng từ má lan tới cổ rồi lan khắp khuôn mặt trắng như ngọc như sứ.
• • •
Trước đây có ngọn núi, trên núi có ngôi chùa; bên chùa có con đường nhỏ, trên đường có ba nhà sư. Thực ra thì chỉ có một, đấy chính là Huyền Trang đi trước nhất, hai người đi ở phía sau, tuy mặc áo tăng đội mũ tăng, nhưng là hai người quen đến không thể quen hơn.
“Thật là đen đủi.” Uất Trì Phương không mặc quen cứ kéo kéo vạt áo, nhỏ giọng oán thán: “Thế mà phải đóng thành cái bộ dạng này. Ta lại đã nhận lời hôm sau đánh bạc với Vu đại ca, cứ thế này chẳng phải là sẽ thua sạch sẽ sao.”
“Vì giang sơn Đại Đường, chút hy sinh nho nhỏ này có tính là gì? Chẳng lẽ trang trung nghĩa như Uất Trì đại nhân mà cũng tính toán chi ly kiểu tiểu nhân như Lý mỗ sao?” Đầu sỏ tội lỗi Lý Thuần Phong đi trước đang mắt nhòm mũi mũi nhòm tim, bộ mặt nghiêm trang, trông cũng thật giống đệ tử cửa Phật, mỗi tội mồm miệng lại chẳng để cho nhàn rỗi.
“A Di Đà Phật, Phật-Pháp-Tăng là tam bảo. Mặc cà sa trên người, làm gì cũng có Đinh Giáp thần* bảo hộ, sao có thể đen đủi?” Không hỏi cũng biết, nói câu này chính là hòa thượng chính hiệu Huyền Trang. Uất Trì Phương há miệng, lại nghĩ công phu mồm miệng quả thật không đọ được hai người trước mặt, huống chi cục diện hiện giờ rõ ràng là hai người nọ một tung một hứng, chỉ đành hậm hực ngậm miệng lại.
Tức Lục Đinh và Lục Giáp, tên thần của Đạo giáo, tổng cộng 12 vị. Gồm sáu vị Đinh thần và sáu vị Giáp thần. Sáu vị Đinh thần là âm cho nên là nữ thần; sáu vị Giáp thần là dương nên là nam thần. Đinh thần gồm: Đinh Mão, Đinh Tỵ, Đinh Mùi, Đinh Dậu, Đinh Hợi, Đinh Sửu; sáu vị Giáp thần gồm: Giáp Tý, Giáp Tuất, Giáp Thân, Giáp Ngọ, Giáp Thìn, Giáp Dần. Lục Đinh Lục Giáp cùng Tứ Trị Công Tào, Ngũ Phương Yết Để Nhị Thập Bát Tú, Tam Thập Lục Thiên Tướng, Thất Thập Nhị Địa Sát đều là thần tướng hộ pháp trong Đạo giáo. (DG)
Sắc trời đã đổ muộn, quy củ sinh hoạt trong nhà chùa nghiêm khắc, quá nửa tăng nhân đã nghỉ ngơi. Ba người đi thẳng một đường không hề gặp phải chuyện gì. Vừa tới trước tháp, đột nhiên có người quát: “Đứng lại!” Ấy là một tăng nhân thân hình cao lớn, Uất Trì Phương không khỏi nắm lấy vỏ đao giấu trong áo tăng, Lý Thuần Phong giữ tay hắn lại.
“A Di Đà Phật, là Hiếu Đạt đấy à?”
“A, thì ra là Huyền Trang sư huynh.”
Tăng nhân tên gọi Hiếu Đạt có khẩu âm vùng Tần Châu, thân hình vạm vỡ, mặt mũi khá là thật thà. Vừa thấy Huyền Trang liền vội vàng chắp tay thi lễ. “Muộn thế rồi, sư huynh còn chưa đi nghỉ?”
“Không vội. Đệ ở đây làm gì thế?”
“Tự giám có nói, gần đây trong chùa có kẻ gian thập thò, mọi người đều cần chú ý, cho nên mới muốn đệ tới đây canh tháp, nếu thấy người lạ thì rung chuông báo tin.”
Hắn vừa nói vừa lắc nhẹ chuông đồng trong tay, lại bị một bàn tay khác thuận thế đón lấy. Ngạc nhiên nhìn sang, chính là Lý Thuần Phong.