← Quay lại trang sách

Chương 11 Lửa dữ

Không sai chút nào, âm thanh già nua ấy chính là giọng nói riêng có của Phưởng Hy.

“Quả nhiên nhạy bén, vậy mà đoán được ra là ta.”

“Thực ra cũng chỉ nhờ y thuật.” Cất tiếng cười nhìn vào người khuất trong bóng tối, Lý Thuần Phong tựa hồ hoàn toàn không bận tâm tới hung khí trong tay người nọ. “Mắt biểu hiện cho tim, tim nắm sự vận hành của huyết mạch, nếu một người nằm liệt giường lâu ngày, huyết mạch đôi chân không thông thì không thể có ánh mắt sắc bén như của ngài thế được. Còn nữa, chùa Vô Lậu này vốn là do ngài quyên góp xây lại, cơ quan mật thất dưới tháp cũng chỉ có ngài nắm rõ ràng nhất.”

“Không sai.” Giọng lão tăng khôi phục lại vẻ lãnh đạm. “Mười năm trước, chính thái tử đã lệnh cho ta xây lại chùa Vô Lậu.”

“Mười năm trước?” Uất Trì Phương thất thanh kêu: “Thái tử mà ngài nói, chẳng lẽ là…”

“Đương nhiên. Chính thống hoàng thất, thái tử của nhà Lý Đường, còn có người thứ hai sao?”

Lý Thuần Phong thong thả gật đầu. “Quả nhiên là người của Ẩn thái tử. Vậy thì, thứ cất giấu trong mật thất này cũng chính là đồ Ẩn thái tử lưu lại?”

“Hừ, gã loạn thần tặc tử Lý Thế Dân đã sớm có ý giết anh mưu phản. Thái tử là bậc anh minh, làm sao có thể không biết? Để đề phòng vạn nhất, ngài đem bảo vật cất giấu ở đây để làm đường lui, rồi dặn ta canh giữ.” Ánh đuốc lờn vờn, chiếu tỏ khuôn mặt già nua chi chít vết nhăn của Phưởng Hy, khí chất thánh khiết khi trước nay đã không còn chút nào, chỉ chừa lại một thứ điên cuồng méo mó. “Thế là ta bèn vờ bị bại liệt, canh giữ nơi đây. Tên súc sinh Nguyên Giác không giữ thanh quy, dụ dỗ nữ nhân lên tháp lén lút gặp mặt, ta há lại không hay biết? Nhưng cái lòng dạ xấu xa ấy của gã, đặc ý tuyên bố tháp này là cấm địa, không cho người khác lên tháp làm phiền lại đúng mong muốn của ta.”

“Hai người Tịnh Tu, Nguyên Giác đều chết trong tay của ông?” Uất Trì Phương không nhịn được thốt lên. Ngày thường nhìn vào Phưởng Hy, chính là giống một vị lão tăng gần đất xa trời, đâu ngờ được ấy vậy mà lại có sức lực giết liền hai người. Cảm nhận được nghi vấn của hắn, cánh tay đang nắm lấy cổ Uất Trì Phương của Phưởng Hy đột nhiên siết lại, hiệu úy lập tức cảm thấy như bị đai sắt quấn cổ, thở không ra hơi.

“Người trẻ tuổi, ngươi chưa từng nghe nói đến ta nhưng ngươi hẳn biết tới Đông Cung hộ vệ, cánh tay đắc lực làm chỗ dựa cho thái tử năm xưa, một nhánh bí mật nhất trong đó là do ta nắm giữ. Mấy năm nay, tuy bởi tẩu hỏa nhập ma khiến cho đôi chân không tiện cử động nhưng võ nghệ chưa từng giảm sút. Tịnh Tu vốn là bộ hạ của ta năm xưa, gã tham vinh hoa, muốn bán đứng ta cho phường tặc tử cướp nước Lý Thế Dân, hạng phản chủ cầu vinh ấy vốn không nên sống trên đời!”

Liếc Uất Trì Phương một cái, Lý Thuần Phong ngầm ra ám hiệu cho hắn không được hành động tùy tiện, đồng thời lẳng lặng từ từ dịch về phía tường.

“Nói Nguyên Giác không giữ thanh quy, đại sư ngài thì sao? Chuyện Phùng ma ma giải thích thế nào?”

Lão tăng rõ ràng thoáng sững người. “Phùng ma ma nào?” Rồi đột nhiên bừng hiểu, nói: “Là phụ nhân nọ bên phủ quận chúa sao?”

“Không sai. Con rối gỗ có lời nguyền rủa ấy là do ngài đưa cho bà ta sao?”

“Phải, phải, nhớ ra rồi.” Lão tăng cười lạnh nói: “Ả vào chùa, tâm sự nặng nề sám hối với ta, nói ả cực kỳ căm hận chủ nhân của mình.”

“Sao lại thế?” Uất Trì Phương vừa mới thở được một hơi, nghe thấy câu này thì lại kêu lên. “Bà ta… sao lại hận Phất Vân quận chúa?”

“Sao ta biết được?” Phưởng Hy mất kiên nhẫn nói: “Nhưng ả đã nói như thế, ta liền tác thành cho ả, đưa hình nhân nguyền rủa cho ả, dặn ả bỏ vào vật phẩm đem tiến cung trong phủ.”

“Nhưng lão cùng Phất Vân quận chúa có hận thù gì, vì sao lại muốn hãm hại nàng?”

Phưởng Hy hừ một tiếng, trên mặt hiện vẻ nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu tiện nhân nọ không niệm tình tỷ đệ, sau khi biết tin sự biến cửa Huyền Vũ liền giết hại con nhỏ của thái tử là Thừa Nghĩa điện hạ lúc ấy đang làm khách ở trong phủ ả, dâng cho nghịch tặc cướp nước để cầu sủng ái, đáng phải chịu muôn đâm ngàn chém!”

“Ngươi nói bậy! Quận chúa tuyệt đối không phải hạng người ấy!”

Tâm tình kích động, Uất Trì Phương vùng vẫy một chút, mũi đao liền cứa vào da cổ, máu tươi nhỏ ra. Thấy tình hình ấy, Lý Thuần Phong vội vàng đổi đề tài.

“Thế còn thiếu niên dưới đất là sao? Cũng là do lão giết ư?”

“Đương nhiên.” Phưởng Hy ngạo nghễ nói: “Phàm kẻ nào lẻn vào địa đạo đều phải chết! Ba năm trước, hai ngày sau khi thái tử bị giết, thiếu niên này lẻn vào đây, cũng là kẻ đầu tiên chết ở nơi này. Ta thấy hắn tuổi trẻ, dương khí thịnh, cố ý giữ xác lại đây để canh cửa.”

Trong mắt Lý Thuần Phong hiện lên vẻ hiểu ra, môi hơi động đậy nhưng lại nén xuống. Cuối cùng vẫn hỏi: “Hiện báu vật ở đâu rồi?”

“Đương nhiên là tới nơi nó nên tới.” Đôi mắt sắc bén của lão tăng đã biến thành màu đỏ máu. “Phường tặc tử loạn thần Lý Thế Dân kia sẽ mau chóng gặp báo ứng thôi! Các ngươi cũng vậy, phường cam tâm làm chó săn cho hắn cũng chỉ có một con đường chết!”

Thanh đao trong tay lão mất khống chế định cứa vào cổ họng Uất Trì Phương, chính lúc này, Lý Thuần Phong vươn tay nhanh như chớp, ấn vào tường một cái, sau lưng hai người kia thình lình có tiếng vang ầm ầm. Phưởng Hy vô thức quay đầu lại nhìn, thì ra là cánh cửa đá đổ ụp ban nãy đang từ từ đứng dậy. Một chút phân tâm này thoáng cái là qua, là cơ hội khó có. Uất Trì Phương thân thủ mạnh mẽ, há có thể bỏ qua, đầu óc chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động theo bản năng, khuỷu tay trái huých vào bụng Phưởng Hy, tay phải thuận thế lật giữ cánh tay cầm đao của lão.

Uất Trì Phương xuất thủ trong lúc cấp bách, đương nhiên là không chừa sức lực, đâu ngờ lão tăng tuổi cao này lại có thần lực kinh người, không hề buông lỏng chút nào, mà càng thít chặt cổ hắn hơn. Hai người lăn lộn dưới đất, tuy sức lực Uất Trì Phương lớn nhưng vì tay bị ép bên trong, không cách nào vận sức, làm thế nào cũng không giãy thoát được. Sức ép trên cổ tăng lên, trước mắt chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo của lão tăng nọ, trông hệt như ma quỷ.

“Giết…”

Từ kẽ răng tàn khuyết thốt ra chữ nọ, tay lão siết chặt cổ họng Uất Trì Phương. Hiệu úy khó khăn đưa tay muốn giằng ra, trong đầu hỗn loạn. Đột nhiên người đang đè bên trên nọ khựng lại, sau đó từ từ lỏng tay, cái đầu trọc lóc nặng nề cụp xuống. Vội vàng xô lão ra, luống cuống bò dậy, hiệu úy liền trông thấy chủ quán rượu đang tiện tay quăng hòn đá trong tay đi.

“Quân tử dùng miệng, tiểu nhân dùng tay. Vốn cho rằng có Uất Trì ở đây thì có thể yên tâm làm quân tử.” Phủi phủi tay, gã chủ quán rượu lắc đầu nói: “Xem ra vẫn không được.”

Uất Trì Phương vẫn chưa hoàn hồn, chẳng nhận ra được ý trêu chọc trong lời Lý Thuần Phong, đầu tiên là nhìn xuống đất, lão tăng Phưởng Hy đã hôn mê. Đưa tay trước mũi dò hơi thở, xác định lão hẵng còn sống. Lý Thuần Phong nhấc đuốc, soi kỹ hòn đá ban nãy, bên trên có vệt máu đỏ thẫm, màu sắc hơi cũ, ắt hẳn Tịnh Tu và Nguyên Giác chính là chết bởi vật này đập xuống.

“Giờ làm thế nào?” Hiệu úy một tay đưa lên xoa cổ, bên kia còn vương nỗi sợ mà nhìn lão tăng.

“Mặc kệ là làm thế nào, trước rời khỏi đây rồi nói.” Lý Thuần Phong nhấc đuốc đi về phía cửa, ánh sáng chiếu tỏ một lối đi ngầm sau bức tường, hẳn Phưởng Hy vào theo lối này. Men theo một đoạn đường tối tăm ngoằn ngoèo, có một dãy bậc thang nghiêng hướng lên trên, trèo hết thang, đẩy tấm ván rời trên đầu, ánh sáng chiếu vào, bên trên ấy vậy mà là một gian thiền phòng.

“Khó trách lão xuất hiện đột ngột như thế.” Thở dài một tiếng, Uất Trì Phương có cảm giác lại được thấy mặt trời. “Thì ra lối đi ngầm thông thẳng với phòng của Phưởng Hy.”

“Ừm” một tiếng, Lý Thuần Phong quay về phía hắn. “Uất Trì định làm thế nào?”

Uất Trì Phương thoáng ngẩn người. “Là ý gì?”

“Ta muốn nói, việc này huynh định giải quyết thế nào.”

“Đương nhiên là báo cho quan trên.” Hiệu úy không nghĩ ngợi gì đáp. “Sự tình liên quan trọng đại, bảo vật trong mật thất không rõ đi đâu về đâu, khó nói còn có âm mưu khác hay không, những chuyện này đều có liên quan tới Phưởng Hy.”

Chủ quán rượu lại “Ừm” một tiếng, ngữ khí không tỏ rõ thái độ đồng ý hay không.

“Có điều vẫn có vài chỗ chưa được rõ ràng lắm.” Hiệu úy vừa suy nghĩ vừa nói: “Phưởng Hy giết Tịnh Tu là vì Tịnh Tu muốn mật báo cho quan gia. Nhưng vì sao Nguyên Giác lại bị giết hại? Lẽ nào hắn cũng là bộ hạ cũ của Ẩn thái tử?”

“Nguyên Giác là bởi phát hiện ra bí mật nên mới bị giết để bịt miệng. Cái ngày Tịnh Tu bị hại, Phưởng Hy chuyển xác Tịnh Tu từ địa cung lên, ngụy tạo hiện trường ngã chết, nhưng lại sơ ý để lại vết máu chỗ cơ quan trên tấm bia đá. Vừa vặn bị Nguyên Giác trông thấy, thế là hắn tò mò lén thăm dò, lấy được miếng ngọc bội nọ trên cái xác trong mật thất, đồng thời rước lấy cái họa sát thân.” Lấy miếng ngọc bội ra, Lý Thuần Phong dường có suy tư.

“Nhưng mà trên bia đá không hề có vết máu.”

“Đương nhiên là có. Huynh hẳn còn nhớ lần đầu tiên trông thấy tấm bia đá, bên trên có không ít bụi, mới rồi lại thấy sạch tươm như mới, ắt hẳn có người cố ý lau đi. Trong chùa mấy ngày nay liên tục có người bị giết, đang gặp lúc hỗn loạn, nếu không có nguyên do đặc biệt, ví dụ như che đậy vết máu, ai lại đi lau chùi tấm bia đá ngày thường chẳng ai chú ý tới?”

“Nhưng nếu như thế, vì sao hắn không nói phát hiện ấy cho chúng ta?”

“Bởi vì trong lòng hắn có điều mờ ám, sợ lộ ra hành vi gian ác của bản thân.” Lý Thuần Phong nghịch miếng ngọc bội trong tay. “Nay đã biết được, cái xác trên núi nọ chính là Đào Nhụy, cũng chính là tình nhân của Nguyên Giác. Gã dụ dỗ cô gái tục gia nọ, cuối cùng vì sợ sự tình bại lộ mà bóp chết tình nhân. Việc này vốn không có quan hệ gì với âm mưu của Phưởng Hy, cái chết của Nguyên Giác càng giống như trong cõi thâm u đạo trời báo ứng.”

“Thế còn Phùng ma ma thì sao? Bà ta do đâu lại mất mạng?”

“Trên thi thể Phùng ma ma không hề có vết thương bên ngoài, mọi dấu vết ở hiện trường đều thích hợp với việc tự sát. Trước mắt xem ra, hẳn là bà ta vì bị Phưởng Hy lừa gạt, mưu hại chủ nhân, sau đó một mặt sợ sự việc bại lộ, mặt khác cũng do trong lòng hổ thẹn, cuối cùng nhảy xuống nước tự tử.”

“Nhưng mà…” Nhớ lại lời của Phưởng Hy, Uất Trì Phương hỏi: “Vì sao Phùng ma ma lại hận chủ nhân của mình?”

Chủ quán rượu nhếch khóe môi cười nhạt nhưng trong mắt không hề có vẻ cười. “Việc này thì phải hỏi một người khác.”

“Ai?”

Lý Thuần Phong không trả lời câu hỏi này mà vỗ trán, nói: “Ai da, thiếu chút nữa đã quên béng đại hòa thượng rồi.”

Được nhắc nhở, Uất Trì Phương cũng nhớ ra Huyền Trang đang hóng gió bên ngoài. Thế là vội vàng ra khỏi thiền phòng, chạy về hướng bảo tháp, bất thình lình bỗng dừng phắt bước chân. Ngọn lửa bừng lên từ lòng đất, nuốt trọn cả ngọn tháp. Lửa dữ kèm theo khói bụi đen bốc cao, thế lửa mạnh mẽ dị thường, chỉ trong thoáng chốc, tất thảy đều bọc trong lửa lớn phừng phừng, không thấy rõ được gì nữa.