Chương 12 Tạo hóa
Tháng Năm năm Trinh Quán thứ ba, chùa Vô Lậu trong thành Trường An xảy ra hỏa hoạn, lửa lớn cháy ròng rã ba ngày ba đêm, thiêu bảo tháp của chùa Vô Lậu thành ra tro đất. Lúc bấy giờ đức thượng hoàng vốn muốn tới chùa lễ Phật, cuối cùng nhân bởi việc này mà đành thôi. Sau cơn lửa dữ, Tự chủ Phưởng Hy không biết đã đi đâu mất, nghe đồn đã tọa hóa trong tháp. Lại có lời đồn, nói rằng đạo hạnh của Phưởng Hy đại sư thâm hậu, công đức viên mãn, bởi thế đã vào cõi Niết Bàn ngay trong trận hỏa hoạn. Hoàng đế hạ chỉ, truy phong ngài làm Hộ Quốc đại thánh thiền sư, đồng thời chi tiền trùng tu bảo tháp của chùa Vô Lậu.
Việc này tới đây dường như đã kết thúc.
Một ngày nóng bức, hoa sen xòe mở cánh hoa, sớm đã không còn dáng vẻ rụt rè e ấp hồi mới hé. Gió lay lá sen, mang tới mùi hương dìu dịu thấm vào lòng người, sắc hồng thắm với sắc trắng nhạt điểm xuyết phân tán trên làn song xanh lá biếc, dong dỏng mà thướt tha, trông thật có một thứ phong vận tự tại. Nam tử áo xanh một mình đứng bên bờ nước, hít sâu một hơi, khép đôi mắt. Trên mặt không vui không giận, nhưng giữa đôi mi mày lại có sắc cô liêu.
“Lý huynh.”
Lý Thuần Phong quay đầu lại, liền trông thấy dung nhan tinh khiết.
“Quận chúa.”
Nữ tử nở nụ cười tươi, thật giống như hoa sen mới hé. “Sao không vào thủy tạ?”
“Không cần thiết.”
Người đáp lời thần thái lãnh đạm, bất tri bất giác, nụ cười trên mặt nữ tử cũng tiêu tán.
“Ta cũng đã nghe nói về trận hỏa hoạn lớn ở chùa Vô Lậu.”
“Ừm. Ngày đó ta cũng ở đấy.”
Câu này tuyệt không phải câu trả lời, lạ ở chỗ Phất Vân vậy mà không hề hỏi lại. Lý Thuần Phong liếc nàng một cái, lấy trong tay áo ra một sợi dây đỏ, chính là thứ lấy trên cổ cái xác trong mật thất nọ. Chỗ đứt đã được nối lại, còn luồn thêm cả một miếng ngọc bội.
“Đồ của hoàng gia, vẫn nên để lại chỗ quận chúa thì tương đối thích hợp. Cẩn thận cất giấu đi.”
Phất Vân đưa tay nhận lấy sợi dây có miếng ngọc bội, nước mắt đột nhiên tuôn rơi, nàng vội vàng quay đầu đi, không để Lý Thuần Phong trông thấy.
“Nó… nó…”
“Không cần đau buồn, sống chết có số, quận chúa cũng chỉ có thể cứu người đó một lần.”
“Nó chết như thế nào?”
Né tránh không trả lời, chủ quán rượu chỉ nói: “Từ tình trạng của người chết có thể thấy được, lúc qua đời không phải chịu đau đớn.”
Nhất thời hai người chìm vào trầm mặc, Phất Vân ngắm nhìn ao sen, làn gió thoảng thổi lay mái tóc mềm ra sau gáy nàng, mấy sợi tóc huyền phất phơ trên nền da trắng tới lóa mắt.
“Thừa Nghĩa là đứa con nhỏ nhất của cậu, nó thông minh lại tinh nghịch, cậu cực kỳ yêu thương nó. Ta trông thấy nó lớn lên, che chở bảo vệ nó như em ruột. Lúc nó sinh ra, cho chọn đồ*, nó chọn chính là miếng ngọc bội này, bởi thế mới theo tập tục ban cho nó làm bùa hộ thân. Hôm đó, nó theo thường lệ tới phủ ta chơi…”
Một tập tục cổ của Trung Quốc. Lúc đứa bé được tròn một tuổi, cha mẹ sẽ đặt các loại đồ vật nhỏ trước mặt đứa bé, mặc cho nó chọn, rồi từ đó dự đoán chí hướng cùng thành tựu tương lai của đứa bé. (DG)
Cậu mà nàng nói tới chính là Ẩn thái tử Lý Kiến Thành, Lý Thừa Nghĩa là đứa con nhỏ của Kiến Thành. Lý Thuần Phong im lặng không lên tiếng, Phất Vân nói tiếp: “Đột nhiên Tả Võ vệ đại tướng quân xông vào phủ, ta thế mới biết… mới biết cậu cùng cậu ba đã bị giết, Thừa Đạo, Thừa Minh mấy người anh họ đều đã chết. Nhưng Thừa Nghĩa nó… nó chỉ là một đứa bé… chỉ biết ngắt trộm hoa sen của ta, chơi đùa cùng gà con, thỏ con, nếu không thì bám lấy đòi ta gẩy đàn cho nghe…”
Nàng quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng Lý Thuần Phong, trong mắt tràn đầy vẻ đau buồn cùng lo lắng.
“Tin ta, nó không hề mưu phản, cũng quyết không làm gì bất lợi cho đương kim thánh thượng.”
“Ta tin.”
Giọng nói trầm tĩnh vỗ về khiến tâm tình Phất Vân hơi lắng lại: “Lúc bấy giờ ta cũng chẳng buồn để ý cái gì, chỉ muốn bảo toàn tính mệnh nó. Vừa vặn vừa có một đứa tiểu đồng mới vào phủ, tuổi tác dáng hình thậm chí cả khuôn mặt đều rất giống Thừa Nghĩa, thế là ta cho hai đứa đổi quần áo… sau đó…”
Giọng nói của nàng lại gấp gáp, tình cảnh ngày đó như lại hiện lên trước mặt.
“Phủ đệ đã bị cung thủ vây kín tầng tầng lớp lớp, đứa trẻ đó vừa mới ra khỏi cửa liền bị vô số mũi tên ngắm vào… bọn họ… bọn họ cho nó là Thừa Nghĩa… tình cảnh đáng sợ ấy tới chết ta cũng không thể quên…”
Im lặng lắng nghe, Lý Thuần Phong không cất tiếng. Thấy đối phương lại trầm mặc, lòng nữ tử không biết bởi sao lại có cảm giác thấp thỏm.
“Lý huynh, phải chăng huynh cảm thấy Phất Vân sai rồi?”
“Không.”
Một lời này ngắn gọn đơn giản, đáp rất nhanh, nhưng mãi mà không có lời kế tiếp. Cho tới khi sự yên lặng giữa hai người trở nên có chút khó chịu, Lý Thuần Phong mới lại mở miệng: “Phưởng Hy nói nàng giết em cầu vinh, lúc ấy ta đã biết việc này tuyệt đối không đơn giản. Nàng có thể giữ kín bí mật, không tiếc gánh lấy tiếng nhơ, ấy thật là điều khó được. Chỉ đáng tiếc, vẫn là tạo hóa trêu ngươi.”
“Tạo hóa… trêu ngươi?”
“Quận chúa còn nhớ được là ai giới thiệu tiểu đồng nọ vào phủ chăng?”
Phất Vân hồi tưởng một thoáng. “Là Phùng ma ma. Phải rồi, có một đứa bé là con cháu bà con xa của bà ấy muốn tìm việc làm, trước nay ta vốn tín nhiệm bà ấy cho nên phê chuẩn.”
“Chính là thế. Nếu không đoán nhầm, đứa trẻ đó tuyệt chẳng phải họ hàng xa gì đó của bà ấy mà là đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của Phùng ma ma.”
“Sao cơ?!”
“Kẻ làm mẹ luôn bận lòng về con cái của mình. Sở dĩ bà ấy liều lĩnh mạo hiểm đưa đứa trẻ vào phủ như thế chỉ là vì muốn giữ nó bên người, sớm tối săn sóc. Từ đây cũng có thể giải thích vì sao bà ấy hận nàng, là bởi nàng chính là kẻ thù giết con của bà ấy. Phưởng Hy biết được ẩn tình này liền lợi dụng bà ta đưa hình nhân gỗ vào hộp đồ ăn của nàng, báo thù cho thiếu chủ nhà mình. Chẳng qua, tuy Phùng ma ma hận nàng, nhưng vẫn còn một phần tình cảm với nàng, bởi thế sau khi mưu đồ thất bại, lại phát hiện ra bản thân bị kẻ khác lợi dụng liền tự sát.”
“… Tại ta, là ta không phải với bà ấy…” Phất Vân thấp giọng nói một câu rồi không nói tiếp.
Nhìn nàng, nam tử nọ nói: “Không cần tự trách bản thân. Đối với bất cứ ai tính mạng người thân nhất định là quan trọng hơn kẻ không quan hệ gì. Người thân kẻ sơ vốn có khác biệt, vứt bỏ kẻ xa lạ để cứu giúp người thân là bản tính của con người. Càng huống chi…” Thần thái trong mắt hắn vừa không phải mỉa mai, cũng không hề thương xót nhưng lại tựa như có cả hai thứ này. “Gia đình đế vương, hay có chuyện bất đắc dĩ.”
Phất Vân ngẩng đầu, dường như muốn giải thích, nhưng đối phương không để nàng mở miệng, trực tiếp hỏi tiếp: “Về sau nàng có từng tìm kiếm Lý Thừa Nghĩa chăng?”
“Lúc nó đi chỉ có một thân một mình, lại vừa nhỏ vừa không hiểu việc đời, ta sao an tâm cho được. Nhưng… tình hình khi ấy, bên người ta không có ai có thể tín nhiệm giao phó, vạn nhất để lọt tin tức nó vẫn còn sống thì ngược lại còn mắc họa. Ta chỉ có thể nói gần nói xa trong cung, tìm hiểu tin tức. Từ lúc đó về sau, mãi chẳng có ai nhắc đến tên nó, ta nghĩ, chuyện này có lẽ lại là việc tốt, nhất định nó đã giả chết trốn ra được, trốn tới một nơi ngoài hoàng cung mà không ai có thể tìm được, tự do tự tại, tránh xa trường tranh đoạt tàn sát này, giống như chú chim mà nó vẫn thích…”
Nghe Phất Vân nói tới đây, trước mắt chủ quán rượu bất giác hiện liện cái xác trong mật thất nọ. Tới nay có thể đoán rằng, Lý Thừa Nghĩa, người đã giả trang trốn ra khỏi phủ quận chúa, có lẽ cũng từng được phụ thân nói cho biết việc giấu báu vật trong địa cung của chùa Vô Lậu, trong lúc hoang mang bèn nghĩ tới việc đến đấy trốn, lại bị Phưởng Hy ngộ nhận thành kẻ xa lạ vô tình tiến vào mà giết hại. Về sau Nguyên Giác lỡ vào mật thất, phát hiện miếng ngọc bội trên cái xác bèn lấy đem nó ra ngoài. Từ đầu tới cuối, bi kịch này toàn do bởi lầm lẫn, mà sự trung thành của Phưởng Hy với Lý Kiến Thành cuối cùng lại khiến lão hại chết cốt nhục duy nhất còn lại của chủ nhân. Huynh đệ tương tàn, muôn vàn chuyện không hay đều dấy lên bởi sự tranh quyền đoạt vị trong hoàng gia. Nhớ lại cuộc đồ sát thảm liệt trước cửa Huyền Vũ ngày đó, Lý Thừa Nghĩa tuyệt đối không phải người đầu tiên thuộc dòng dõi hoàng tộc họ Lý đổ máu, cũng quyết không phải người sau cùng.
Thoáng bùi ngùi, Lý Thuần Phong lấy trong người ra một món đồ, ra là đồng tiền mà Phất Vân quận chúa đưa cho hắn lúc đầu. “Đồng tiền này cũng là vật nàng mang trên người từ nhỏ phải không?”
Mặt Phất Vân hơi hồng lên. “Đúng vậy. Giống như miếng ngọc bội nọ của Thừa Nghĩa, đó là thứ hồi ta còn nhỏ chọn lấy, cho nên vẫn luôn đeo trên người.”
“Khó trách.” Nâng đồng tiền nọ trong tay, Lý Thuần Phong nói: “Thật ra lúc nàng nhìn thấy miếng ngọc bội hẳn là đã biết nguồn gốc từ đâu, cho nên mới nhất định đòi đi tìm hiểu bí mật cùng ta với Uất Trì, phải không?”
Câu này vừa nói ra, màu thắm hồng trên má thiếu nữ thoáng cái biến mất, đổi thành tái nhợt.
“Thì ra huynh… huynh không để ta đi là vì từ sớm đã biết ta có quan hệ với việc này… mà không phải, không phải…”
Lý Thuần Phong ngắt lời nàng, nhàn nhạt nói: “Ai cũng có điều giấu giếm mà thôi. Nàng cũng không hề nói rõ chuyện khi trước.”
“Nhưng mà ta…” Phất Vân chợt hiểu ra gì đó, bèn cúi đầu. “Xin lỗi, thật ra ta không muốn giấu huynh, càng không cố ý muốn huynh và Uất Trì huynh không biết tình huống mà dấn thân vào hiểm cảnh. Nhưng việc này liên đới quá lớn, ta có nỗi khổ bất đắc dĩ…”
“Ta biết. Không cần xin lỗi, nàng không hề có lỗi. Đối với quận chúa mà nói, Lý mỗ cũng chẳng qua là kẻ xa lạ mà thôi.”
Ngữ khí của hắn bình thản mà ôn hòa, giống như ánh mặt trời ấm áp mà mềm mại kia, không thể nắm bắt, lại như làn gió dưới tay áo, vừa khẽ lay, thoắt cái đã đi mất. Cúi nhìn rồi chỉnh lại sợi dây hồng buộc đồng tiền, sau đó nhẹ nhàng đặt vào tay Phất Vân. Trong một chốc thoảng ngón tay chạm nhau, Phất Vân cảm nhận được sự lạnh lẽo ở đầu ngón tay đối phương, dường như đã mất đi nhiệt độ.
“Giữ gìn.”
Buông hai chữ ngắn ngủn, Lý Thuần Phong rời khỏi ao sen. Gió cuốn tay áo, dường như muốn giữ người ở lại, nhưng người đi vẫn không có ý quay đầu. Thiếu nữ áo trắng nắm lấy đồng tiền, sợi dây đỏ lọt qua kẽ tay rủ xuống, thần thái nàng buồn bã; sen biếc ảm đạm, bên tai vọng lại một lời thấp trầm tựa thở than.
“Chỉ mong từ nay về sau không cần gặp lại.”