Quyển 4 -THIÊN LÔI KIẾP Chương 1 Trong mưa
Một người cầm ô, chân trần xỏ guốc gỗ, tản bộ trong một ngày mưa gắt. Bước chân ổn định và tiếng mưa ngổn ngang dội trên nền gạch lát xanh của con phố dài. Chiếc áo bào bằng vải bố xanh vì thấm hơi nước mà trông có phần đằm hơn, toát lên vẻ tịch liêu trong sắc chiều tối sẫm.
Đây là khởi đầu của mùa hè ở Trường An, một cơn mưa bất chợt khiến nhiệt độ không khí trong thành đột nhiên giảm xuống. Người qua đường vì cơn mưa lớn mà khuất bóng từ lâu, ngay tới hàng quán ven đường cũng đóng cửa sớm. Con phố lớn phồn hoa ồn ã hôm trước biến thành tĩnh lặng, nước mưa gột sạch con đường, cũng rửa đi cả cái ồn ào tấp nập.
“Tiếng Dương Vũ* lại gặp ngày Thương Nhật*. Xem ra trận mưa này chỉ mới là khởi đầu thôi.”
Dương Vũ: Theo thần thoại Trung Quốc, có con quạ vàng ba chân (Tam túc kim ô) sống trong mặt trời cho nên còn gọi nó là Dương Vũ. Sau dùng từ này để chỉ mặt trời. Chữ Vũ trong Dương Vũ cũng là chữ Vũ trong ngũ âm nói bên dưới. (DG)
Thương Nhật: Trong âm luật của Trung Quốc ngày xưa có năm âm (ngũ âm) là Cung, Thương, Giốc, Chuy, Vũ. Bởi âm Thương thê lương đanh sắc nên được phối với mùa thu. Thương Nhật là chỉ ngày thu. (DG)
Quả nhiên, dường như để chứng minh cho câu này, đằng xa vọng tới một cơn sấm rền, sắc trời càng thêm tối tăm, mưa đổ cũng càng dày đặc, dội vào mặt ô vang rền như gõ trống. Người áo xanh nọ nghiêng tai nghe tiếng mưa, thuận tay giắt vạt áo dưới lên thắt lưng, bước chân vẫn giữ nguyên tiết tấu lúc trước, không loạn chút nào. Không khí đượm chút mùi tanh của bùn đất, lạnh căm xộc thẳng vào mũi, nhịn không được liền hắt hơi một cái. Người nọ vừa xoa mũi, vừa nhấn mạnh bước chân, bụi nước theo đó văng tung lên, miệng cười toét, chứa chút vui vẻ của kẻ đầu têu đùa ác.
Tâm tình nọ cũng không kéo dài được bao lâu, vừa đi qua góc tường, bỗng có một người xông thẳng tới trước mặt. Bất ngờ không kịp đề phòng, người áo xanh vội vàng tránh né, có điều người xông tới kia đầu đội nón tơi, vành nón vẫn không tránh được va vào vai hắn. Người áo xanh nọ nhanh nhẹn lùi về sau một bước, đối phương thì lảo đảo, ngã ngồi xuống đất, nón tơi cũng bị đụng bay đi. Định đưa tay đỡ, lại bị người kia gạt đi.
“Ngươi…”
Đang định mở miệng thì liền nhận ra lời kế tiếp không cần nói nữa. Người nọ chẳng nói chẳng rằng, nhặt lại nón tơi, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước, chẳng buồn nhìn mình lấy một cái.
Người áo xanh không khỏi bật cười. “Thật là một tên quỷ láu táu.”
Nụ cười trên mặt hắn đọng lại lúc nhìn sang tay trái mình: Có vết máu, vết máu đỏ tươi, là từ trên người của gã ban nãy. Nước mưa nghiêng nghiêng vỗ vào bàn tay hắn, chẳng mấy chốc sắc đỏ hồng liền nhạt đi, hòa tan vào trong mưa.
Nhìn người áo xanh đón lấy khăn vải, thong thả ung dung lau mái tóc dài ướt sũng, tiểu quản gia Dao Quang bĩu môi, nhíu mày, bộ mặt treo vẻ không hài lòng.
“Suốt ngày ra ngoài đi lung tung, việc làm ăn thì chẳng chịu ngó ngàng tới…”
“Ai da, cái khẩu khí này đâu có giống như đang nói chuyện với tiên sinh đâu?”
“Tiên sinh thì phải có dáng vẻ của tiên sinh.” Dao Quang đáp trả chẳng chút yếu thế, một bên thì giúp người nọ cởi trường bào vải xanh gần như đã ướt tới độ vắt ra nước. “Ai cũng bảo Lý tiên sinh của Tùy Ý lâu thần cơ diệu toán, ai mà hiểu được tiên sinh ngài, tính ra được sẽ có mưa nhưng lại chẳng biết đường tránh mưa.”
“Đây chính là cái tội của việc không chịu học hành đó.” Chủ quán rượu làm bộ đau lòng nhức óc mà lắc đầu. “Há chưa nghe câu quân tử đi đường, thà chịu ướt áo, không loạn bước chân sao?”
“Chính tiên sinh ngài nói: Quân tử quân tử, làm quân tử rồi, chẳng có ngân tử.”
“… Khụ, dạy ngươi bao nhiêu thứ, riêng câu này lại nhớ kỹ thế…”
Chủ quán rượu lắc đầu bất lực, không đề phòng nhuốm hơi lạnh thế là lại hắt hơi một cái, chỉ đành ngậm miệng, thật thật thà thà đón lấy chăn lông thiếu niên đưa tới, tự cuộn mình thành một bó.
Sắc trời bỗng dưng sầm xuống, tựa như trong chốc thoảng chuyển từ hoàng hôn sang đêm đen. Liền đó một tia điện chớp chói mắt vạch ngang trời, tiếng sấm rền vang, sấm sét đầy trời, chấn rung tới mức lỗ tai muốn điếc, khiến cho một cành cây thô to của cây cổ thụ ngoài cửa đứt rụng xuống, ngay cả mặt đất cũng theo đó rung rung.
Cùng lúc đó, cánh cửa khép hờ bị gió lớn xô mở toang, phát ra một tiếng đánh bình. Khí lưu rít gào cuộn qua cuốn tung sổ sách giấy tờ trên quầy bay loạn khắp phòng. Đang khi giật mình, bỗng có bóng người xuất hiện trước cửa, lảo đảo lao vào kế đó đổ gục xuống đất.
“A!”
“Đóng cửa, thắp đèn.”
Nghe thế Dao Quang luống cuống vội vàng đóng cửa, thắp sáng đèn, đưa tới tay Lý Thuần Phong. Ánh đèn chiếu xuống, trông rõ một nam tử nằm sấp trên nền đất, trên áo lốm đốm vết máu. Lật người nọ lại, Dao Quang không khỏi kinh hô: Máu tươi ồng ộc ứa ra khỏi miệng người nọ, mở rộng miệng người đó, bên trong rỗng không, lưỡi đã bị kẻ khác khoét đi mất.
•Năm Trinh Quán thứ ba, Đông Đột Quyết có nội loạn. Em trai Hiệt Lợi khả hãn là Đột Lợi bí mật sai sứ thần thương nghị với nhà Đường, đại thần trong triều đều biết hoàng đế đã hạ quyết tâm đánh Đột Quyết. Lịch sử giao tranh giữa Trung Nguyên với Đột Quyết trước nay toàn là thua nhiều thắng ít, với lại thề ước ở Tiện Kiều vừa năm ngoái hẵng còn mới như in trong ký ức mọi người, bởi thế dự đoán chuyện thắng thua của cuộc chiến này bị bao phủ trong một bầu không khí hoài nghi và bi quan.
Sắc lệnh của triều đình được ban bố ngay lúc ấy: Phong thượng thư bộ Binh là Lý Tĩnh làm hành quân tổng quản, Trương Công Cấn làm phó tổng quản, lại dùng đô đốc Tính Châu là Lý Tích làm Thông Hán đạo hành quân tổng quản, đại đô đốc Linh Châu là Tiết Vạn Triệt làm Sướng Vũ đạo hành quân tổng quản, triệu tập quân đội chục vạn có dư, chia đường đánh vào Đột Quyết. Ngày mệnh lệnh được ban ra, trong ngoài triều xôn xao. Hiệt Lợi khả hãn từng phái sứ thần tới yêu cầu hòa hiếu nhưng bị hoàng đế dứt khoát cự tuyệt, bấy giờ lại có người nhắc lại lời cũ, cho rằng thiên hạ mới ổn định, quốc khố rỗng không, không phải là lúc để thảo phạt Đột Quyết. Một khi thua thiệt, hậu quả thật không dám tưởng tượng, ngược lại chẳng bằng đem tôn nữ, ngọc lụa đổi lấy hòa bình tạm thời. Lời lẽ kiểu này khiến cho long nhan của hoàng đế tức giận, một đời công nghiệp của ngài có được từ chinh chiến trên lưng ngựa, cực kỳ tâm đắc đối với việc nắm bắt thời cơ chiến tranh, Đột Quyết đang có nội loạn anh em tranh chấp, theo ngài thấy đây chính là cơ hội tốt nhất. Thế là sau một phen tức giận quở trách, không còn ai dám nhắc lại lời bàn chủ hòa nữa. Lúc này, mười mấy vạn đại quân đang ngày đêm hành quân, tụ tập về kinh sư, chiến dịch lớn nhất mà cũng có tính quyết liệt nhất nhắm vào Đột Quyết của triều đình nhà Đường từ khi lập quốc tới nay sắp sửa nổ ra.
Trông từ hình thế mà bàn, thiên thời địa lợi nhân hòa đều nghiêng về phía phe Lý Đường, tựa hồ chẳng có gì có thể ngăn cản nổi hùng tâm hừng hừng muốn quét sạch trở ngại phương bắc của vị đế vương trẻ tuổi. Có điều việc đời vốn lắm biến thiên, thường hay trong lúc vô tình biến ảo ra gợn sóng mới.
“Tạm hoãn xuất binh?”
Trên gác mái của Tùy Ý lâu, Lý Thuần Phong nhíu mày, ngồi đối diện hắn là một vị mình mặc áo gấm, lưng đeo đai ngọc, đầu đội mão vàng, y phục hoa lệ tựa như hạng công tử quyền quý, nhưng nhìn vào lại không hề gai mắt, vì khí độ của người nọ sớm đã vượt ra ngoài những thứ ngoại tại như quần áo, ấy chính là danh thần Mã Chu những năm Trinh Quán. Từng trải của người này khá là ly kỳ, xuất thân hàn vi, tính tình ngông cuồng, nhân có lần viết sớ thay cho Thường Hà mà được Thái Tông thưởng thức, trong vòng một đêm mà vụt tiến trong quan trường, trở thành chủ sự ở Môn Hạ tỉnh*. Lý Hạ có thơ rằng: “Mã Chu thuở trước khách Tân Phong, Đằng đẵng chẳng ai thèm bận lòng. Bỗng đâu dâng số đôi dòng ấy, Liền được mặt rồng ưu ái mong”* chính là nói người này.
Thời Đường, ba cơ quan hành chính tối cao gồm: Thượng thư tỉnh, Trung thư tỉnh và Môn hạ tỉnh, gọi tắt là Tam tỉnh. (DG)
Nguyên là: Mã Chu tích tác Tân Phong khác, Thiên hoang địa lão vô nhân thức. Không tương tiên thượng lưỡng hàng thư, Trực phạm long nhan thỉnh ân trạch.##Mã Chu (601~648), tự Tân Vương, danh thần đầu nhà Đường. Xuất thân bần hàn nhưng hiếu học có tài. Sau tới Trường An làm môn khách cho Trung Lang tướng Thường Hà. Gặp dịp Đường Thái Tông hỏi quần thần về việc hay dở của triều chính liền thay Thường Hà viết sớ dâng lên, nhận được sự thưởng thức của Thái Tông, lập tức được trọng dụng. (DG)
“Chính thế. Sớm ngày hôm nay đã sai khoái mã đem sắc lệnh hổ phù chuyển tới các cánh quân rồi.”
“Sớm phát lệnh tối lại sửa, đây không giống tác phong vị thiên tử nọ của chúng ta.”
“Lý huynh trí tuệ hơn người, ngại gì không đoán thử duyên do xem sao?”
“Ha, không cần tâng bốc ta, ta cũng không cần đoán mò. Huynh tới tìm ta, lại tiết lộ cho biết quân tình cơ mật chẳng liên quan gì tới ta này, tự nhiên là có chỗ cần tới.”
“Vẫn là cái tính tình này, không mảy may chịu thua lỗ.” Mã Chu lắc đầu, thấp giọng nói: “Đêm qua Lương thảo doanh đóng ngoài thành Trường An bị sét đánh, cháy sạch sành sanh.”
“A?” Nghe được câu này, nam tử mới rồi uể oải lờ đờ lập tức ngẩng đầu. “Tổn thất nặng nề?”
“Cũng không phải. Trong Lương thảo doanh chỉ giữ lương thảo cấp dưỡng cho bộ phận, phần lớn đã chia ra phân phát tới các cánh quân. Sét đánh xuống giữa lúc đêm khuya, quân sĩ canh gác có hơn hai chục người, toàn bộ đều bị thiêu cháy trong lều trướng, chết thảm không nỡ nhìn. Những cái này vẫn là thứ yếu, nhưng binh mã còn chưa xuất chinh lương thảo đã bị sét đánh thiêu hủy, đây chính là điềm không lành. Đám thái sử lệnh Phó Nhân Quân vội vàng vào cung, khuyên hoàng thượng thuận theo mệnh trời, xóa bỏ ý đồ đánh Đột Quyết.”
“Là cái vị phó thái sử chế định ra lịch Mậu Dần ấy hả?” Chủ quán rượu nhón lạc trên bàn bóc vỏ, chẳng hề cảm thấy hứng thú: “Chiếu theo lịch pháp của vị ấy, chỉ sợ vào ngày cuối tháng thì phải tới sáng mới có mặt trăng. Không chịu nghiên cứu học vấn cho sâu, lại đi nói linh tinh cái gì mà mệnh trời, thật vô vị hết sức.”
“Nhưng đối với việc xuất binh đánh Đột Quyết, trong triều vốn là chưa ngã ngũ. Chỉ vì hiềm thánh ý kiên quyết cho nên mới không ai dám nói gì. Việc này xảy ra, mấy kẻ chủ trương hòa hiếu lại vận động trên dưới, khẩn thiết khuyên ngăn, khiến cho hoàng đế cũng trở nên nửa tin nửa ngờ rồi.”
“Mấy thứ sự vụ triều đình này, tự nhiên là ai ở chức nào lo việc nấy, tìm Lý mỗ làm gì?”
“Ta bàn bạc với Thường đại nhân, cảm thấy việc này có vẻ khả nghi, bởi thế mới muốn nhờ cậy huynh ngấm ngầm tra xét.” Nói tới đây, Mã Chu nhìn Lý Thuần Phong bật cười: “Hôm trước trên triều đường, còn có người nhắc tới Lý huynh, khen huynh không gì không biết, không gì không hiểu, là thế ngoại cao nhân…”
Không đợi hắn nói xong, Lý Thuần Phong đã nhấn cơ quan. Trên tường nhẹ nhàng bật ra đôi cánh tay gỗ, không nghiêng không lệch rót rượu trong veo vào chén.
“Thế ngoại cao nhân không có bạc, không làm cũng được. Tân Vương quen biết ta cũng không phải ngày đầu tiên.”
“Lần trước huynh nối mạng cho phụ thân Thục phi, danh tiếng quả thật vang dội, ngay cả thánh thượng cũng có nghe tới.”
“Trên đời làm gì có phép thuật nối mạng? Mạng người nọ còn chưa hết mà thôi.”
“Dùi cất trong túi, mũi nhọn sớm muộn gì cũng lộ ra. Kiến thức trong ngực Lý huynh bao la rộng lớn, ta thực bình sinh ít thấy. Hồi đầu nếu không phải huynh bảo ta ở lại kinh sư ắt có kỳ ngộ, chỉ sợ Mã Chu sớm đã phất áo rời kinh thành rồi, làm sao có được ngày hôm nay? Đời người ngắn ngủi, đã có tài hoa, sao không đem ra làm vài chuyện đại sự lưu danh sử sách, cứ thế để mai một trong chốn dân gian, thực là quá đáng tiếc.”