← Quay lại trang sách

Chương 2 Dò xét doanh trại

Câu này nói ra rất mực khẩn thiết. Chủ quán rượu nhìn Mã Chu, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Lúc còn sống ta chưa nghe được, khi chết rồi ta lại chẳng hay. Cõi đời này lấy đâu ra đại sự gì? Còn như đáng tiếc hay không đáng tiếc thì còn phải xem hoài bão của mỗi người. Tân Vương chí ở việc khuông phò xã tắc, về phần tại hạ, có khách thì bán rượu, không có khách thì tính sổ nợ, thế đã là muôn sự tốt lành rồi. Việc triều đình chẳng phải cái ta lo được, mà cũng không phải điều ta ước cầu.”

Ngữ khí Lý Thuần Phong tuy nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong đó thì lại dứt khoát như đinh đóng cột. Mã Chu thở dài một tiếng, nói: “Nếu Lý huynh đã quyết ý giấu tài, tiểu đệ cũng không thể ép buộc. Chỉ là việc này ở chỗ Thường đại nhân tiểu đệ đã ra sức tiến cử, giờ tay không mà về, không khỏi phụ lời nhờ vả.”

Thường đại nhân mà Mã Chu nói chính là trung lang tướng Thường Hà. Liên quan tới người này, từ những ghi chép trong sử sách, công tích và chức vụ của ông ta không hề khớp nhau, về chuyện này trước giờ có rất nhiều người phỏng đoán. Một trong số đó tức là, công tác người này phụ trách gần với cơ quan đặc vụ sau này. Bởi thế cho nên tuy là có công nghiệp nhưng sách sử không ghi rõ ràng.

“Có lỗi rồi có lỗi rồi, Lý mỗ tài hèn ít học, không phải không chịu làm đâu, quả thực là do không làm nổi vậy.”

“Thật không thể nói thắng được huynh. Phải rồi, tháng sau đại thọ gia mẫu, cần hai mươi vò rượu hoa đào, việc này hẳn huynh chịu giúp chứ?”

“Đương nhiên.” Lúc này chủ quán rượu mới nở mày nở mặt nở nụ cười. “Hai trăm lượng bạc trắng, khách quen bớt cho hai phần, một trăm tám mươi lượng bạc chuẩn, đổi sang vàng là hai mươi tư lượng bảy tiền. Nếu muốn giao hàng tới tận cửa thì phải thưởng thêm phu chuyển hàng mười tiền.”

Một chuỗi báo giá tuôn ra như nước chảy mây trôi, Mã Chu không khỏi lắc đầu cười khổ, nói: “Lý huynh quả thật là tay bán rượu nhà nghề.” Đang nâng chén định uống rượu, chỗ cầu thang bỗng vẳng tới tiếng bước chân vội vã, ra là tùy tòng của Mã Chu. Người nọ thần sắc nghiêm trọng, ghé tai nói mấy câu. Sắc mặt Mã Chu thoắt biến, chắp tay nói: “Có việc phải đi trước, ngày mai sẽ chuyển ngân lượng tới quầy.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Mắt dõi theo bóng lưng Mã Chu, từ ống nghe bên sập thình lình truyền tới giọng nói hốt hoảng của Dao Quang.

“Tiên sinh mau xuống đây, tình hình người nọ có chút không đúng rồi…”

Lý Thuần Phong lập tức đúng dậy, đi xuống lầu. Xuyên qua tiểu viện là một gian nhà phụ, người xông vào quán ngày mưa lớn hôm trước đang nằm nơi này. Trông bộ dạng, sắc mặt trắng như tờ giấy, tựa hồ chỉ có hít vào, không có thở ra. Dao Quang canh bên cạnh, sắc mặt chẳng khá hơn người nọ là bao. Chủ quán rượu khẽ chau mày, tiếp đó nét mặt giãn ra, vỗ vỗ đầu Dao Quang.

“Không cần sợ, có tiên sinh nhà ngươi ở đây, không chết được đâu.”

Thiếu niên lập tức thở phào, vội vàng biện bạch: “Không phải con sợ, chỉ là…”

“Chỉ là nhát gan một chút, thấy xác chết thì hai chân sẽ run rẩy, phải không?” Lý Thuần Phong bên này trêu chọc, nhưng tay không chậm chút nào, vén tay áo, lấy ống châm trong túi giắt ở eo. “Sống chết là chuyện bình thường, giữa người với quỷ khác nhau cũng chỉ ở một ngụm sinh khí, chẳng có gì đáng sợ.”

Ngân châm cắm vào ấn đường người nọ, chầm chậm vê châm, một châm khác thì cắm vào huyệt Nhân Trung. Chẳng bao lâu, mí mắt lõm xuống của người nọ máy động, hít thở cũng nặng dày trở lại. Rút châm ra, Lý Thuần Phong buông lỏng một hơi, ánh mắt dừng ở y phục người nọ, bỗng nhiên sững sờ.

• • •

“Lý huynh!” Nhận được thông báo, tất tả từ trong phủ chạy ra, vừa thấy người áo xanh chắp tay sau lưng đứng dưới bóng cây hòe nọ, trên mặt Mã Chu lộ vẻ vui mừng. “Huynh chịu nhận việc này rồi sao?”

Lý Thuần Phong không đáp lại câu hỏi của hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Lương thảo doanh bị thiêu hủy nọ nằm ở nơi nào?”

“Ở phía tây thành, tiểu đệ đưa Lý huynh đi.”

Xe ngựa lóc cóc, một đường nhắm thẳng đằng tây, tới khi ra khỏi thành, từ trong không khí đã có thể ngửi được mùi cháy khét. Nơi vốn là chỗ chất cỏ khô lúc trước giờ đã biến thành một đống hoang tàn, khắp mặt đất toàn là những thứ như đồ gỗ, rơm tro, lương thực bị thiêu hủy, trộn lẫn vào trong bùn nước, bụi tro theo gió cuộn bay, khiến cho cảnh sắc trước mắt cũng trở nên mù mịt như sương mù. Một đội binh sĩ đang dọn dẹp, nhặt nhạnh, chỉnh đốn đống phế tích này, bên cạnh lều trướng tan nát là mười thi thể đặt nằm ngay ngắn, đều được phủ che bằng chiếu cỏ. Lật lên một góc liền thấy được thi thể thê thảm không nỡ nhìn, sắc diện cháy đen, không phân biệt được ra mặt mũi, thân mình co quắp lùn đi một đoạn.

“Kẻ nào?” Có tiếng quát vang lên, Lý Thuần Phong quay đầu nhìn, ra là một viên quân quan trung niên râu ria đầy mặt. Trông thấy hắn, khuôn mặt viên quân quan nọ lộ vẻ kinh ngạc. “Ý, Lý tiên sinh, sao ngài lại tới chỗ này?”

Viên quân quan trung tuổi này tên gọi Vu Hoài, là đồng liêu của Uất Trì Phương. Tính cách gã thô lỗ, thích ra vẻ uy phong một chút, thực ra bên trong lá gan thỏ đế, trong quân đặt cho một cái ngoại hiệu gọi là “Trường ngoại tướng quân”. Chiết xung đô úy Tạ Ứng Long trúng thuật chết giả, chính nhờ Lý Thuần Phong khiến lão chết đi sống lại, từ đó về sau, vị Vu hiệu úy này liền xem chủ quán rượu là thần nhân, cực kỳ kính sợ.

Không đợi Lý Thuần Phong trả lời, Vu Hoài bỗng nhiên bừng ngộ, vỗ đầu một cái. “Phải rồi, tiên sinh có thể bấm tay suy đoán, nhất định đã tính ra chuyện thiên lôi giáng xuống đêm qua. Ầy, đại quân còn chưa xuất phát đã phát sinh chuyện lạ nhường này, tại hạ thấy, chuyện này lành ít dữ nhiều!”

“Chớ lo. Vu đại nhân ở chỗ này, hẳn là phụng lệnh giải quyết hậu khả chăng?”

“Phải, còn tưởng rằng lần này không dùng tới lão Vu tôi, kết quả lại phân tới chỗ Trương tổng quản, muốn tôi phụ trách chuyện tiếp ứng lương thảo.” Vu Hoài trông trái ngó phải rồi tiến tới kề tai Lý Thuần Phong nói: “Nghe bảo đám ác quỷ Đột Quyết kia, bắt được tù binh thì sẽ nướng lên ăn… Nắm xương này của tại hạ, có lẽ nào sẽ bị quẳng vào đống củi lửa chăng?”

Trương tổng quản trong miệng gã chính là Trương Công Cẩn, phó tổng quản lần chinh phạt Đột Quyết này, cũng là một trong những vị thuộc phe chủ chiến đắc lực nhất. Thấy tâm tình Vu hiệu úy không tốt, Lý Thuần Phong bật cười: “Không cần lo lắng, Vu đại nhân là người may mắn, chuyến này đi không những không có gì đáng ngại, mà còn có chỗ tốt thăng chức vinh quang.”

“Thật sao?” Vu Hoài phấn chấn tinh thần, miệng toe toét. “Tiên sinh phải tính trước cho tại hạ, chớ có lừa tại hạ.”

“Chuyện sinh tử chuyển vần, sao có thể lừa bịp, đương nhiên là thật rồi.” Nam tử áo xanh ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Chẳng qua… việc trước mắt đây, liệu có thể kể lại tỉ mỉ không?”

“Làm gì có gì để mà tỉ mỉ? Ngài coi, chính là như thế này, uỳnh, lúc thiên lôi giáng xuống, lương thảo đều cháy sạch cả, người cũng bị thiêu chết.”

“Bị thiêu chết sao?”

“Đúng thế, Lương thảo doanh này vốn có hơn hai chục người canh giữ, trú trong lều trướng, xung quanh đều là cỏ khô. Sét giáng đúng ngay đỉnh lều, thoắt cái là xong cả rồi, tránh cũng chả có chỗ mà tránh.”

“Thi thể được phát hiện bên trong lều trướng hay bên ngoài lều trướng?”

“Chuyện này…” Vu Hoài ngần ngừ một chút rồi vẫy tới một gã thân binh, hỏi lại một lượt, thân binh nọ gật gật đầu, thái độ rất khẳng định.

“Không sai, tất cả thi thể đều ở dưới lều trướng, là tiểu nhân đem người khiêng ra ngoài.”

“Lều trướng cao chừng nào?”

“Theo quy tắc thông thường trong quân, cao bảy thước rưỡi.”

“Thế còn lương thảo chất cao bao nhiêu?”

“Đại khái là chín thước trở xuống.”

Khe khẽ gật đầu, Lý Thuần Phong nói: “Dẫn ta tới chỗ phát hiện ra thi thể.”

Thân binh dẫn ba người tới giữa đám phế tích, trên mặt đất hẵng còn lưu lại một cái hố sâu, có thể thấy uy lực chấn động lúc đó. Phần ở giữa đã được thu dọn sạch sẽ, có một khoảng trống nho nhỏ. “Chính là ở chỗ này.”

Lý Thuần Phong cúi người xuống, quan sát mặt đất một cách kỹ càng. Đưa ngón tay vê một nhúm bùn đất, đưa lên mũi ngửi ngửi, trên mặt lộ vẻ suy tư. Đột nhiên trông thấy trong đám bùn đất có một chút bột vụn màu đen rải rác, liền vội vàng nhón lên, dùng khăn vải bọc lại, cẩn thận cất vào người, quay đầu hỏi: “Có rượu không?”

Bất ngờ hỏi một vấn đề chẳng hề liên quan gì ở đây, hai người nọ đều sững cả ra, lại là Vu Hoài ha ha cười lớn. “Lý tiên sinh ngay cả cái này cũng tính được sao? Trước giờ lão Vu luôn là rượu không rời người.” Vừa nói vừa tháo một cái hồ lô rượu buộc ở eo đưa qua. Lý Thuần Phong lắc lắc một chút, bên trong quả nhiên có rượu, mở nắp bầu ra, phủi đi những thứ tro bụi linh tinh trên mặt đất, từ từ đổ rượu lên nền đất cháy đen xì. Một thoáng sau, đám người bên cạnh thình lình kêu lên: Chỗ đất đó đang dần dần hiện ra màu đỏ tươi, trông giống hệt như máu tươi.