← Quay lại trang sách

Chương 3 Máu âm hung

“Đây là… sao lại như thế?”

Tuy đang lúc mặt trời chói chang trên cao rọi chiếu, Vu Hoài chỉ cảm thấy lạnh toát trong lòng. Lý Thuần Phong đứng thẳng dậy, dửng dưng nhìn đối phương. “Chuyện oan hồn lệ quỷ, Vu đại nhân chưa hề nghe nói qua à?”

“Tiên sinh muốn nói…”

“Mấy binh sĩ này tuyệt không phải bị chết cháy mà là bị giết. Người chết oan uổng, máu ắt âm hung, rượu có tính dương cương. Âm dương gặp nhau ắt sẽ hiện hình, vết máu này rõ rành rành chính là hồn người chết uổng quay về tỏ nỗi oan khuất.”

“Chuyện này, chuyện này…” Vu Hoài không kìm được rùng mình, sắc mặt cũng đổi thành tái mét. “Lão Vu chỉ là vâng mệnh giải quyết hậu quả, không có liên quan gì tới chuyện này!”

“Yên tâm, há chưa nghe oan có đầu nợ có chủ sao? Có ta trấn áp ở đây, ắt không đến mức vạ tới người Vu đại nhân.”

Lý Thuần Phong tủm tỉm đưa trả hồ lô rượu cho Vu Hoài đang sững sờ há hốc miệng, người sau quệt mồ hôi lạnh trên trán, như trút được gánh nặng. “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

“Đã đếm số lượng thi thể chưa?”

“Cái này… đếm… ách… đếm qua rồi.” Đã hoàn hồn lại, Vu Hoài vội vàng quay sang hỏi thân binh: “Là bao nhiêu?”

“Tổng cộng hai mươi sáu thi thể, toàn bộ đã điểm số rõ ràng… nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng, nói năng dứt khoát cho lão tử xem nào!”

“Nhưng mà so với số lượng trong sổ lại thiếu mất một người…”

“A?” Đôi mắt tỏa sáng, Lý Thuần Phong tranh hỏi trước: “Là ai thế?”

“Không rõ.” Binh sĩ đang báo cáo quay sang mấy thi thể bĩu môi, lòng còn vương nỗi sợ hãi: “Đều đã cháy thành bộ dạng này rồi, còn ai mà nhận ra mặt mũi cho được.”

Lý Thuần Phong tựa có chút thất vọng, nghĩ một chút, thần sắc bỗng nhiên máy động: “Nếu ta nhớ không nhầm, từ trước tới nay trong quân của Lý thượng thư đều có chế độ phi kỵ điểm binh.”

Đầu nhà Đường, đại tướng Lý Tĩnh trị quân cực nghiêm, cứ tới chiều tối sẽ sai thân binh tới các doanh điểm quân số, gọi là phi kỵ điểm binh. Sét đánh xảy ra lúc đêm khuya, hẳn là sau khi đã điểm binh. Nếu quân số có chỗ sai khác đối chiếu sẽ biết ngay. Vu Hoài nghe thế liền vỗ đùi, hăng máu nói: “Không sai, tại hạ đi tra ngay!”

“Có cái chuyện máu âm hung, lệ quỷ kêu oan sao?”

“Ha ha, hạng người thông minh như Tân Vương huynh cũng bị lừa sao? Thật ra đấy chỉ là cách che mắt thôi, vết thương gây ra bởi đao kiếm, tất nhiên sẽ có máu thấm vào bùn đất, vết máu gặp rượu sẽ hiện ra, ấy là lẽ thường. Lại nói, đối với lửa nóng con người có nỗi sợ thuộc về bản năng, cho dù có đang lúc say giấc nồng không kịp thoát đi thì cũng sẽ dựa vào khát vọng cầu sinh mà xông hướng ra ngoài, há có lý nào mấy chục người lại đều ở ì trong đám cháy.”

“Nói như thế, cái chết của lính canh là có chỗ quái lạ khác?”

“Không chỉ cái chết của lính canh, ngay cả trận sét đánh này cũng kỳ quái cùng cực. Thiên lôi giáng xuống, đầu tiên hẳn nên là giáng vào chỗ cao trước, dạng như bảo tháp, cây to. Mà nơi đây lại nằm trong hẻm núi, lều trướng cũng không cao bằng chồng lương thảo, bảo là sét đánh, chứng cứ không đủ.”

Lời này vọng ra từ trong xe ngựa đang lao nhanh, hai người đang đàm thoại chính là Lý Thuần Phong cùng Mã Chu.

“Nhưng xem mặt đất nơi đó quả thật có hố to. Nếu không phải là sét đánh, chỉ có lửa cháy không, làm sao biến thành tình cảnh nọ? Ngoài ra, nếu không phải là sét đánh mà do có người cố ý phóng hỏa, vì sao lại chọn lúc trời mưa?”

“Chọn ngày mưa có lẽ là vì muốn chế tạo cảnh tượng sét đánh giả. Người đời đều biết nước lửa khắc nhau, lại chẳng hay phàm chuyện gì cũng tùy nơi tùy lúc mà có chỗ khác biệt. Có vài vật dẫn lửa không hề sợ nước, ví như trong Thủy kinh chú có ghi chép về Thạch Chi Thủy*, dạng như mực đen nhưng còn dễ bắt cháy hơn than gỗ. Đại quân sắp xuất phát tới nơi, việc bảo quản lương thảo tự nhiên là phải kỹ càng, bên trên đều dùng vải dầu che phủ để phòng ẩm ướt, nếu như đốt từ bên trong, chỉ cần lửa thành thế thì sẽ không sợ nước mưa. Còn về cái hố to kia…” Thoáng ngừng lại, Lý Thuần Phong có chút do dự. “Việc này còn cần cân nhắc.”

Hay còn gọi là Thạch Du, chính là dầu thô. (DG)

Lúc này cỗ xe ngựa hai người ngồi đang tiến vào thành Trường An theo cửa tây. Ánh chiều tà tựa như vàng chảy, chiếu cả tòa đô thành sáng rực rỡ. Vừa qua chợ tây, trước mắt có đám đông tụm lại, tất tật đều nghển cổ, xúm quanh một gốc đại thụ mà nhìn lên. Lơ đãng trông theo, liền thấy thấp thoáng giữa cành lá trên cao có một cái bóng trắng như tuyết, tiếng bàn luận theo đó lọt vào tai.

“Là khỉ thành tinh chăng?”

“Chớ nói linh tinh, đấy là một cô bé dáng vẻ trông rất được.”

“Khẳng định là khỉ, con người lấy đâu ra cái bản lĩnh này…”

“Suỵt, mau xem kìa!”

Bóng trắng từ trên cây nhẹ nhàng đu mình xuống, lúc còn cách mặt đất khoảng một trượng thì thình lình buông tay. Người xung quanh đồng loạt kêu “A” một tiếng, nhưng lại thấy người nọ thân hình lanh lẹ xoay một cái, nhẹ nhàng không tiếng động tựa như bông tuyết rơi rụng, vững vàng đáp xuống đất. Đấy là một thiếu nữ, áo trắng tóc cũng trắng, đôi chân nhỏ nhắn trắng tựa bạch ngọc để trần, tay cầm một quả cầu năm màu. Lập tức, tiếng vỗ tay vang dậy trong đám đông, tiếng hoan hô vang lên không dứt, càng có kẻ hiếu sự luôn mồm kêu lạ. Đôi mắt thiếu nữ đảo vòng, tiếp đó đưa quả cầu trong tay cho một thiếu niên. “Trả ngươi.”

Thiếu niên nọ tuổi tác tương đương thiếu nữ, y phục gấm vóc hoa lệ, dường như là thiếu gia nhà phú quý nào đó. Lúc này thiếu niên nọ đã nhìn tới ngây người, luống cuống nhận lấy, nhưng lại chẳng làm sao nói được gì. Thiếu nữ trợn đôi mắt to sáng trong nhìn thiếu niên một cái rồi không đợi kẻ kia mở miệng đã xoay người đi.

“Tiểu Hầu Nhi.” Một tiếng gọi không lớn, nhưng lại khiến thiếu nữ dừng chân. Tấm rèm xe được vén lên, hiện ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc của nam tử áo xanh.

“Tới đây làm gì?” Trừng mắt nhìn thiếu nữ tóc trắng, bộ mặt Dao Quang tràn ngập vẻ cảnh giác đề phòng. Thân mình thì sống chết đứng chắn trước quầy, không để thiếu nữ tiến vào. Thiếu nữ chăm chú nghiêm túc nhìn Dao Quang, không biết đang tính toán cái gì, bất thình lình vươn hai ngón tay, nhân lúc Dao Quang còn chưa kịp né tránh véo vào giữa hai mi mày của nó.

“Này này này, ngươi!”

Dao Quang vội vàng lắc đầu tránh né nhưng vẫn không nhanh bằng tay thiếu nữ, thoáng cái bộ mặt đã đỏ rực. Thiếu nữ như là phát hiện ra cái gì đó mới mẻ, vỗ tay hô: “Thật thú vị, trên mặt của Đầu Gỗ sao lại có cái nếp nhăn này?” Có lẽ là bởi vì thường thích nhíu tít mi mày, bày ra bộ mặt nghiêm túc, cho nên chỗ mi tâm của thiếu niên quả thật có một nếp nhăn sâu, trông không tương xứng với tuổi tác.

“Ngươi toàn gọi nó là Đầu Gỗ, gọi tới gọi lui, liền nảy ra mấy cái vân gỗ này đấy.” Chủ quán rượu đã biết thừa tính tình của hai đứa kia, sợ lại nổ ra tranh chấp, liền quay qua nói với Dao Quang: “Tiểu Hầu Nhi người ta là con gái, nhường nhịn nó chút đi. Từ nhỏ tới lớn cứ gặp là cãi nhau, thật không ra làm sao.”

“Con gái con đứa làm gì có ai dã man như nó, gặp mặt liền sờ mặt đàn ông con trai?” Thiếu niên tức tối bất bình xoa xoa mi tâm của mình. Thiếu nữ thì từ sau lưng Lý Thuần Phong thò đầu ra nói: “Ngươi cũng chẳng phải đàn ông con trai, là đứa nhóc thôi.”

“Nói bậy bạ, ta đương nhiên là đàn ông con trai!” Dao Quang ưỡn ngực, cố gắng hết sức làm ra vẻ nam tử hán. “Nào giống ngươi, lần nào tới không phải dọa khách nhân sợ chạy thì cũng là đánh vỡ vò rượu, lần trước còn làm gẫy lẫy đồng mà tiên sinh làm, cơ bản chính là một con khỉ hoang! “

“Ngươi mới là đồ Đầu Gỗ ngốc!”

“Khỉ hoang!”

“Đầu Gỗ ngốc!”

“Khụ…” Đứng giữa hai thiếu niên, chủ quán rượu cảm thấy hơi đau đầu. Dẫu có túc trí đa mưu nhưng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì ngăn chặn hai đứa nhóc mới lớn đấu khẩu. Thiếu nữ là cô bé mồ côi được Chủng Đào đạo nhân thu nhận nuôi dưỡng, sinh ra có mái tóc bạc, từ bé đã bị vứt vào núi rừng, được vượn trắng nuôi dưỡng, lớn lên trong môi trường hoàn toàn cách biệt với người đời. Dã tính chưa thuần, không hiểu thế sự nhưng lại có một thân võ công kỳ dị phiêu hốt.

“Không cãi nhau nữa, không cãi nhau nữa, Hầu Nhi, ngươi làm gì giữa chợ thế?”

“Đứa Hoa Tước Nhi* nọ đá cầu lên cây, tình cờ trông thấy, liền giúp nó lấy xuống.”

Tước là con chim sẻ, hoa tước nhi là con chim sẻ hoa. Vì thiếu niên nọ ăn mặc hoa lệ nên Tiểu Hầu Nhi đặt cho biệt hiệu này. (DG)

“Hoa Tước Nhi?” Lúc đầu Lý Thuần Phong còn chưa hiểu cái gì, sau mới nhớ tới thiếu niên y phục hoa lệ trông thấy lúc nãy, không khỏi bật cười. “Lại đặt biệt hiệu bậy bạ cho người ta rồi. Lão đạo sĩ nhà ngươi chẳng phải từng dặn, không cho phép ngươi ra ngoài gây sự sao?”

“Ừm. Nhưng mà lần này lão bảo ta tới tìm tiên sinh nhà Đầu Gỗ.” Thiếu nữ hứng chí bừng bừng lấy trong tay áo ra một bức thư đưa sang. “Này, lão gửi ngươi này.”

Chủ quán rượu đưa tay nhận lấy, lúc mở ra xem, bên trên chỉ viết có năm chữ chắc nịch khỏe khoắn: “Đem rượu nếm đào tơ.”