Chương 4 Uống rượu
“Thật là chậm chạp!”
“Không làm sao được, ta không có cái tài năng kia của Hầu Nhi, có thể nhảy nhót như bay.”
Ôm vò rượu trên tay, nam tử áo xanh thư thả chậm rãi chuyển động, thiếu nữ áo trắng bên cạnh vừa cắn bánh đường trong tay vừa oán trách. Hình dạng của cô bé đặc biệt, người qua đường không khỏi nhao nhao nhìn ngó, hai người nọ lại hồn nhiên chẳng bận tâm.
“Tiên sinh Đầu Gỗ.”
“Gọi tiên sinh thôi.”
“Ngài là tiên sinh của Đầu Gỗ, đương nhiên là tiên sinh Đầu Gỗ rồi. Trên đời có biết bao nhiêu là tiên sinh, tiên sinh Đầu Gỗ thì chỉ có một thôi.”
“Không đúng, Đầu Gỗ là Đầu Gỗ, tiên sinh là tiên sinh. Nếu nói thế kia, sư phụ ngươi lẽ nào phải gọi là Hầu Nhi đạo sĩ?”
Thiếu nữ nhất thời nghẹn lời, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ. Thấy cô bé tưởng thật, chủ quán rượu không nhịn được phì cười, vỗ vỗ đầu nó. “Không sao cả, xưng hô mà thôi, thế nào cũng được.”
“Ừm. Hỏi ngài cái này…”
“Nói đi.” Thấy thần sắc thiếu nữ ngượng nghịu, Lý Thuần Phong hơi ngạc nhiên. “Ý, Hầu Nhi từ lúc nào cũng biến thành lắp ba lắp bắp rồi.”
“Đầu Gỗ thật sự… rất ghét ta à?”
“Đương nhiên là không.”
“Thế thì vì sao nó lúc nào cũng hung dữ như thế?”
“Việc này…” Lý Thuần Phong nhìn thần thái tràn đầy nghi vấn của thiếu nữ một cách khó xử. “Tiểu Hầu Nhi, không phải ai cũng giống như ngươi, thích hay không thích đều thật thà nói ra. Con trai mới lớn, lúc tâm tình mới rung động thường không tự nhận ra, lại hay vội vàng che đậy. Càng để ý tới ai thì càng không biết phải đối xử với người đó thế nào.”
“Là sao?”
“Ha. Chính là nói, trong lòng Dao Quang thật ra rất coi trọng ngươi.”
“Thật à?” Đôi mắt chớp chớp, thiếu nữ tựa hồ rất vui vẻ, tiếp đó dường như lại nghĩ tới điều gì đó bèn truy hỏi: “Tiên sinh Đầu Gỗ thì sao? Ngài cũng như thế à? Nếu trong lòng ngài thích ai, liệu có phải cũng không chịu nói ra không?”
“Ta?” Không đề phòng bị hỏi câu này, chủ quán rượu bật cười, nói: “Ta là người lớn, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện hờn dỗi kiểu trẻ con như thế.”
“Nhưng mà ngài nói chuyện cũng không thật thà, lại còn thích lừa người ta… nói không chừng còn cứng đầu hơn Đầu Gỗ…”
“Ai da, bánh đường cũng đã mua cho ngươi rồi, lại còn nói xấu ta…”
Thẳng một đường đi qua phố chợ, tới rừng đào bên ngoài Huyền Diệu quán. Hoa đào đã rụng hết, rừng đào tươi tốt đượm một màu xanh lục. Đào tơ mới chín, quá nửa hẵng còn thẹn thùng trốn dưới lá biếc, bốn bề xung quanh lại sớm đã nồng nàn mùi hương thơm dịu của trái cây. Cuối rừng đào, đạo sĩ áo trắng đã nhàn nhã đón đợi. Trên bàn có một đĩa đào hồng, chính là vừa mới hái xuống, lá đào trên cành hẵng còn xanh biếc ướt át. Ngâm rượu vào trong nước giếng mới múc để trừ đi hơi nóng, sau đó rót vào chén. Thiếu nữ sớm đã như thường lệ vắt vẻo trên cành đào, bên thì cắn quả đào, bên kia vểnh tai cái hiểu cái không mà nghe hai người phía dưới nói chuyện, sắc trời dần ngả muộn, trăng sáng ló lên từ đằng đông, chiếu bốn bề trắng trong. Cơn gió đượm chút hơi lạnh nghịch ngợm len lỏi giữa rừng đào, thi thoảng rung cho lá cây vang tiếng xào xạc.
“Lần trước tới vẫn còn cảnh hoa đào nở rộ, mới chớp mắt đã thành ra trái chín nơi nơi, xuân này thật đúng là tan nhanh như sương sớm.”
“Há chỉ mỗi xuân. Có biết hai ta quen nhau bao lâu rồi không?”
Bấm ngón tay tính toán, Lý Thuần Phong hoảng hốt kêu: “Sáu năm rồi? Quả thật là chẳng hề nhận ra.”
“Không sai. Còn nhớ lần đầu tiên gặp đệ, đệ đang tế…” Nói tới đây đạo nhân bỗng dừng lại, lẳng lặng không lộ dấu vết mà thay đổi đề tài: “Trong núi chẳng hay ngày tháng, với ta mà nói, chính là sáu lần hoa đào nở rồi lại tàn.”
“Xem đấy mà nói, mùa hoa tuy ngắn ngủi nhưng có thể chờ đợi mỗi năm; tuổi người tuy dài nhưng khó mà năm nào cũng gặp.”
Vừa nói, chủ quán rượu vừa lảo đảo đứng dậy, đổ rượu còn trong chén xuống gốc đào, thần thái lẫn một thứ khí sắc ngạo mạn điên cuồng ngày thường hiếm thấy.
“Nào có phải ta đây thiếu rượu, Để uống cùng những lúc rong chơi.* Tới đây tới đây, hôm nay khó có dịp Lý mỗ làm chủ, kính hồn hoa khắp núi này.”
Bài Bách Chu thuộc phần Bội Phong, sách Kinh Thi. “Vi ngã vô tửu, Dĩ ngao dĩ du. “(DG)
Đạo nhân lắc đầu. “Đệ say rồi, Đạo Chi.”
“Thế sao?” Tiện tay quăng chén rượu đi, nam tử áo xanh ngả người dưới cây đào, khoanh tay ngắm trăng sáng trên trời cao. Gió khẽ thổi lay mai tóc, phong thái tiêu sái nhưng lại có đôi phần buồn phiền. “Rượu của Tùy Ý lâu chỉ chuốc say khách nhân, không chuốc say chủ nhân.”
“Bởi đâu?”
Lý Thuần Phong làm ra vẻ nghiêm túc đáp: “Chuốc say khách nhân còn có thể thu thêm chút tiền rượu; chuốc say chủ nhân thế thì chẳng đòi đâu ra bạc rồi.”
“Ha ha, nói được ra câu này, quả nhiên hẵng còn tỉnh táo. Có điều, đệ thật sự định ở Tùy Ý lâu bán rượu cả đời sao?”
“Tùy ý tiêu dao, có gì không tốt? Dẫu có là đế vương khanh tướng, rồi cũng tới lúc mục nát với cỏ cây. Còn như chuyện thiên hạ…” Chủ quán rượu dứt khoát tựa cây ngồi bệt xuống, đôi mắt mông lung, ngữ khí cũng có phần hồ đồ không tỉnh táo: “Dương Tử* nói: Nhổ một cọng lông mà lợi cho thiên hạ, cũng không làm.”
Tức Dương Chu triết gia Trung Quốc sống vào thời Chiến Quốc. (DG)
“Chỉ sợ nói trái với lòng, mấy năm nay danh tiếng hay lo chuyện vô can của Tùy Ý lâu khắp Trường An không ai không biết, ngay cả kẻ sống nơi sơn dã như ta cũng nghe tới nhàm tai.”
“Khụ, chẳng qua là chút tiêu khiển trong chốn nhân gian tẻ nhạt thôi, chỉ để tìm vui. Nói tới nói lui, quán chủ kiếm thuật cao cường, thiên hạ hiếm có, chẳng phải cũng náu mình sâu trong rừng đào để tránh đời đấy sao?”
“Ta là kẻ tu đạo, khác với đệ.”
Cái lý do này nói quá qua loa, ấy vậy mà Lý Thuần Phong lại gật đầu cho là dĩ nhiên như thế, không hỏi thêm nữa. Liếc hắn một cái, đạo nhân cười nhạt.
“Quen biết sáu năm, không hỏi họ tên lai lịch ta, đệ là người duy nhất.”
“Đấy là vì ta kết giao với huynh mà không phải với họ tên thân phận huynh.” Nhướng đôi mi mày, chủ quán rượu cười nói: “Ai cũng có quyền hành sự theo cách của mình, không cần phải giải thích với kẻ khác.”
“Hay cho câu không cần giải thích!” Đạo nhân uống cạn chén rượu trong tay: “Ta quả nhiên không nhìn nhầm người.”
“Trên đời này người có con mắt sắc bén hơn quán chủ sợ là cực ít.”
“Câu này là nịnh nọt hay là tự tâng bốc thế?”
“Ha, cả hai đều có thể. Phải rồi, có việc này: Huynh có tinh thông thuật luyện đan chăng?”
Đạo gia thời Đường phổ biến tin tưởng thuật luyện đan, đem mấy thứ khoáng thạch như chì với thủy ngân bỏ vào lò nấu luyện, bảo là có thể chế ra đan dược trường sinh bất lão. Trên tới đế vương, dưới khắp bách tính, đa số đều tin tưởng sâu sắc chẳng hề nghi ngờ việc này, xem nó như một môn mật thuật.
“Có chút hiểu biết.”
“Tốt quá rồi.” Men say tan hết, chủ quán rượu đứng phắt dậy, lấy trong tay áo ra một cái bọc nhỏ, lúc mở ra, hóa ra chính là bụi phấn đen lấy được trong đống phế tích ở chỗ Lương thảo doanh. “Có nhận ra đây là vật gì chăng?”
Đạo nhân đón lấy, xem xét kỹ càng, lại đưa lên mũi ngửi ngửi. Ngón tay bóp vỡ hạt thô to trong đó, đưa vào đầu lưỡi, lập tức cảm nhận được vị cay đắng.
“Tiêu thạch?”
“Không sai. Ta từng nghe nói đạo gia luyện đan có sử dụng thứ này, nhưng không biết dược tính thế nào?”
“Tiêu thạch là tài liệu phụ, nhưng dược tính cực mạnh. Trong phép dùng lưu huỳnh khống chế lửa của Tôn chân nhân* truyền xuống có ghi tường tận.”
Tức Tôn Tử Mạc (581~682), là đạo sĩ, nhà y dược học nổi tiếng thời Đường. (DG)
“Là cái vị được tôn xưng là Dược vương, Tôn Tư Mạc, Tôn chân nhân ấy à? Nghe danh đã lâu, chưa được gặp lần nào.”
“Vị chân nhân này nghe nói đã tu thành địa tiên, ta cũng chưa từng gặp mặt, nhưng cơ duyên khéo run rủi, đã từng đọc Thái Thanh đan kinh yêu quyết của ông ta.”
“Ừm. Có thể nói kỹ không?”
“Lưu huỳnh, tiêu thạch, tạo giác, ba thứ ấy trộn vào nhau, cho vào trong lọ châm lửa đốt nóng sẽ có thể khử bỏ được tính nóng của lưu huỳnh, nhưng cách này cần thi hành cẩn thận.”
“Là có ý gì?”
“Lưu huỳnh là chất có tính cực kỳ nóng, tiêu thạch lại là vật có thuộc tính rất lạnh, một khi vượt quá số lượng, mất đi khống chế thì sẽ xảy ra chuyện kinh hoàng.”
Nghe thế, đôi mắt Lý Thuần Phong đã sáng lại càng sáng. “Chuyện gì thế?”
“Từng có một vị đạo nhân ẩn cư trong núi Chung Nam, án chiếu theo phương pháp của Tôn chân nhân để luyện chế đan dược. Do bởi quá nóng lòng cầu thành, dẫn đến nổ lò đan, tàn phế mất hai tay.”
“Cũng tức là nói, loại thuốc này có thể dẫn tới cháy nổ?”
“Há chỉ có thế, nếu sử dụng quá liều lượng, chỉ sợ hậu quả khó mà tưởng tượng.” Ngừng một chút, đạo nhân nhìn Lý Thuần Phong một cái, có chút kỳ quái: “Chẳng lẽ Đạo Chi cũng muốn tu luyện thuật trường sinh bất lão?”
“Nào phải!” Nam tử áo xanh cười tủm tỉm nhận lại tiêu thạch, cất trở về ống tay áo. “Xung quanh chẳng có việc gì, nhất thời nổi hứng, liền muốn đòi lại công bằng cho mấy người vô tội chết oan kia.”
Màn đêm mịt mùng, thành Trường An chìm trong tĩnh mịch. Tiếng trống canh vừa qua, nơi góc phố bỗng vẳng lại đôi tiếng chim kêu. Một lát sau, lại có đôi tiếng, lần này là vang lên từ trong một ngôi nhà dân. Phía trước có bóng đen từ cạnh tường thò đầu ra, tay gõ vách tường, rất nhanh liền có một bọc đồ từ bên trong quăng ra, liền đó có bóng người vượt tường nhảy theo.
“Sao rồi?”
“Suỵt!”
Hai bóng người nhẹ nhàng lẩn ra ngoài ngõ nhỏ, vòng vèo quanh co lần tới một góc vắng vẻ. Mượn ánh trăng mà nhìn, ra là hai thiếu niên áo quần lam lũ.
“Thật là nặng! Cái gì thế?”
“Hẳn là thứ tốt.” Đứa trèo tường ra lúc trước dương dương đắc ý nói. “Hòm trang sức cất cạnh giường ca cơ đắt khách số một thành Trường An, mày bảo sẽ có gì nào?”
Nuốt miếng nước bọt, thiếu niên làm nhiệm vụ canh chừng ấp úng: “Hay là, bọn mình mở ra xem xem?” Câu này vừa mới dứt, đã bị đứa hơi lớn hơn kia ngắt lời. “Chẳng phải đã nói là đồ trộm được sẽ cùng nhau chia sao?”
“Hì, len lén giấu đi một ít, lão đại cũng sẽ không biết đâu… huống chi bọn mình chỉ lây chút bạc vụn…”
Nghe câu này, đứa kia cũng có chút động lòng rồi, do dự nhìn đối phương một cái, cuối cùng cũng gật đầu, dường như đã hạ quyết tâm. “Được, có điều, mày không được tiết lộ đâu đấy!”
“Yên tâm đi, chủ ý là do tao đưa ra, sao có thể tự lạy ông tôi ở bụi này.”
Hai đứa hăng hái bừng bừng mở bọc đồ, bên trong lộ ra một cái hộp gỗ hồng được điêu khắc tinh xảo. Hộp chẳng hề có khóa, chỉ có cái chốt gài ngang long lỏng. Tháo chốt xuống, cẩn thận từng li từng tí mở ra, mượn ánh trăng có thể thấy rõ ràng: Đấy là một cái đầu lâu nữ nhân tóc xõa tung, đôi mắt vô thần trên bộ mặt trắng tái đang mở trừng trừng nhìn hai đứa.