Chương 5 Binh pháp
Một kỵ sĩ phóng ngựa như bay, men dọc theo Thiên Nhai, đi qua cửa Chu Tước, vào cửa Thừa Thiên, tiến thẳng hoàng thành, dừng trước điện Hàm Nguyên. Người trên ngựa nhảy xuống, tiện tay quăng dây cương cho thị vệ đứng cạnh, trầm giọng quát hỏi: “Thánh thượng có ở đây chăng?”
“Có…” Vừa thốt được một chữ, người vừa tới đã ra hiệu im lặng, không để thị vệ nói tiếp. Người nọ tuổi độ bốn chục có dư, thân hình phải cao hơn người bình thường một cái đầu, dáng vẻ uy vũ hùng tráng, da ngăm ngăm đen, bộ râu quai nón dưới hàm lộn xộn xoăn tít. Đôi mắt như có điện quang ẩn hiện, long lanh có thần, không phải hạng thường: Đây chính là Ngô Quốc Công Uất Trì Cung, đệ nhất dũng sĩ đầu triều Đường.
Vị nọ sải bước lớn đi lên điện, cùng lúc ấy, một người khác đang dẫn mấy tên thị tòng từ trong điện đi ra, người này mặt mày trắng trẻo nho nhã, mày mảnh mắt híp, vừa vặn thành ra tương phản rõ ràng so với người đang đi vào. Bốn mắt chạm nhau, người kia dường có chút sững sờ, còn Uất Trì Cung thì nhướng mày, mặt lạnh tanh hừ một tiếng.
“Uất Trì đại nhân.” Người kia chào hỏi tựa như không có gì xảy ra. Trưởng Tôn Vô Kỵ, huynh trưởng của Trưởng Tôn hoàng hậu, một trong những vị khai quốc công thần của Đại Đường. Uất Trì Cung qua loa chẳng buồn trả lễ, trực tiếp hỏi thẳng: “Đã quyết định chưa?”
“Vẫn chưa. Bùi tư không dẫn tăng nhân Pháp Nhã diện kiến thánh thượng, trước mắt vẫn đang ở trong điện…”
“Đi cái con mẹ nó.” Đôi mắt Uất Trì Cung trợn lên, uy vũ bừng bừng, khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ bất giác co mình lại. “Ta không tin, văn võ đầy triều lại phải nhờ một tên lừa trọc quyết định việc xuất binh sao?” Uất Trì Cung cũng ngại nói nhiều, vài bước đã vượt qua thềm ngọc, đi thẳng vào đại điện.
“Chẳng trách ai cũng bảo lão là Hắc Man Tử, quá mức vô lễ!”
“Hửm?”
Thấy phụ thân trừng mắt nhìn mình, Trưởng Tôn Xung cúi đầu xuống, trên mặt vẫn nguyên vẻ phẫn nộ bất bình. Thấy gã như thế, thần sắc Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hòa dịu xuống. “Nếu đã biết gã là kẻ dã man thì còn so đo làm cái gì. Về việc hiện giờ, ta với hắn cùng chung phương hướng, để hắn đi trước xông pha, cha con ta có thể tùy cơ ứng biến.”
Bóng hình áo gấm đai ngọc nhanh chóng chìm vào trong sắc đêm, đại điện sau lưng đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
“Pháp Nhã? Là cái vị Thần Thông pháp sư được thượng hoàng đích thân sắc phong nọ?”
“Chính vị đó.” Quệt rượu còn đọng bên môi, hiệu úy Huân Vệ phủ Uất Trì Phương giải thích cho Lý Thuần Phong đang ngồi đối diện như sau: “Theo lời của vị pháp sư này, Lương thảo doanh bị thiêu ấy là thiên lôi cảnh cáo, nhưng tuyệt không phải là không thể hóa giải. Chỉ cần xây đài cao ở phía tây thành, mời thánh thượng đích thân tới tế tự thì có thể trấn áp được tà ma, bảo hộ đại quân xuất chinh khải hoàn.”
“Cũng tức là nói, việc xuất binh vẫn không thay đổi?”
“Chỉ là hơi kéo dài thời gian. Bùi đại nhân thay Pháp Nhã dâng sớ, thánh thượng lập tức chuẩn tấu, hôm nay liền bắt đầu khởi công xây đài, sau ba ngày là có thể xây xong. Chẳng qua…”
“Ừm?”
Nghe ra trong lời hiệu úy có ý lưỡng lự, chủ quán rượu ngẩng đầu lên.
“Chẳng qua, Lý huynh không cảm thấy việc này quá mức kỳ lạ sao?”
“Lạ ở chỗ nào?”
“Là nói thánh thượng.” Uất Trì Phương lấy làm khó hiểu nói: “Thánh thượng tin theo thần đạo, trong cung không rời được đạo sĩ với hòa thượng; nhưng đối với những người nọ thánh thượng cũng không hề sủng ái đặc biệt gì. Xuất binh đánh Đột Quyết là việc quốc gia đại sự, sao lại có thể tiếp thu ý kiến của một hòa thượng?”
“Không phải là thánh thượng tiếp thu kiến nghị của Pháp Nhã, mà là Pháp Nhã giỏi xét thời xem thế, thuận nước đẩy thuyền.”
“Là có ý gì?”
“Hai thế lực chủ chiến chủ hòa trong triều tranh đấu rất khốc liệt. Bản thân hoàng đế tất nhiên là về phe chủ chiến, nhưng chuyện Lương thảo doanh lần này khiến cho đồn đại vang dậy bốn bề, phe chủ hòa vin vào mệnh trời chiếm thế thượng phong, khuyên ngăn việc xuất binh, việc này tương đối khó giải quyết. Không xuất binh, tức là đi ngược lại ý muốn ban đầu của thánh thượng; mà xuất binh thì chưa chiến mà lòng quân đã không vững, ắt không phải điềm lành.”
“Cho nên…”
“Cho nên, phải giả vờ mượn danh quỷ thần.” Chủ quán rượu cười tủm tỉm, tay bóc hạt lạc. “Nếu đã bảo là do mệnh trời ngăn chuyện xuất binh, vậy thì mượn thần lực hóa giải nó.”
“Hiểu rồi!” Uất Trì Phương bừng hiểu ra, vỗ bàn nói. “Pháp Nhã chính là nhìn thấu được tâm tư của thánh thượng, liền đưa ra cách này, một là mượn việc giải hung vỗ yên lòng quân, hai là để bịt miệng những gã quan văn cầu an sống tạm nọ.”
“Ừm. Đây chính là phép Vô trung sinh hữu trong ba mươi sáu kế, đương kim thánh thượng thuần thục binh pháp, dùng chiêu này cũng là việc nằm trong ý liệu.”
Vừa dứt lời, đã thấy một đại hán hấp tấp đi vào trong lầu, ngước mắt trông thấy Uất Trì Phương lập tức toét miệng cười. “Uất Trì huynh đệ!” Giọng nói sang sảng, râu quai nón rậm rạp, ra là Vu Hoài, họ Vu đưa tay vỗ mạnh lên vai Uất Trì Phương. Hai người là đồng liêu, ngày thường cũng hay cùng nhau uống rượu đánh bạc, là bằng hữu tương đối thân thuộc, không câu nệ tiểu tiết.
“Vu đại ca, hôm nay sao lại rảnh rang tới nơi này thế? Nghe nói huynh được điều tới dưới trướng Lý nguyên soái cơ mà?”
“Cho nên nói, ông trời thật là bất công,” Vu Hoài vừa ngồi vững liền trút bầu kêu khổ. “Vụ Lương thảo doanh hẵng còn chưa giải quyết xong, hôm sau lại phải theo nguyên soái đi gặp cái gì mà đặc sứ nước Sa Đà, bận tới chổng vó lên trời. Uất Trì huynh đệ tuổi hẵng còn trẻ, vốn đang là lúc lập công thì lại không được lộ mặt. Cái gã điều phái công vụ lần này thật con mẹ nó không có mắt. - Hầy, không nói cái này nữa, Lý tiên sinh, ngài tính không sai chút nào, lúc phi kỵ điểm binh, trong Lương thảo doanh đúng là thiếu mất một người.”
“A, là ai thế?”
“Chính là quan đốc lương Tống Kỳ. Phụng lệnh điểm binh hôm trước là hai vị huynh đệ thuộc Thân vệ doanh phủ nguyên soái, theo họ nhớ lại, lúc ấy điểm danh, trong các doanh chỉ thiếu đúng người này.”
Đôi mắt Lý Thuần Phong thoáng phát sáng: “Có biết người đó vì duyên cớ gì mà vắng mặt không?”
“Sao ta biết được? Chẳng qua…” Mắt Vu Hoài sáng lên, vỗ đầu: “Đúng rồi, ta sao lại quên mất gã này.” Nói rồi thò cổ ra ngoài tìm tòi, sau đó căng họng gọi lớn: “Nghiêm Hổ!” Một gã thân binh đáp tiếng chạy vào, thân hình người này gầy nhỏ, ngược lại trông khá là lanh lợi.
“Đây là tùy tòng tháng trước mới được điều từ Lương thảo doanh tới chỗ ta, có quen biết nhất định với Tống Kỳ, có việc gì hỏi gã là được.” Vu Hoài dương dương tự đắc quay sang người nọ nói: “Thế nào? Lão gia ta điều ngươi qua bên này, xem như cứu ngươi một mạng. Nếu không chỉ sợ ngươi cũng sớm đã thành xác tro rồi. Nghe đây tiểu tử, vị Lý tiên sinh đây không phải là người thường, ngài hỏi gì thì ngươi đáp nấy, đáp sai một câu, cẩn thận cái roi của lão gia!”
Lý Thuần Phong cũng chẳng để ý tới Vu Hoài, trực tiếp hỏi binh sĩ tên gọi Nghiêm Hổ nọ: “Ngươi vốn ở Lương thảo doanh?”
Binh sĩ nhỏ gầy mang vẻ kính sợ nhìn cái vị được trưởng quan nhà mình tâng bốc tới độ thần kỳ, gật đầu đáp: “Dạ phải.”
“Tống Kỳ là trưởng quan của ngươi.”
“Không sai, trước đây tiểu nhân là tùy tòng của ngài ấy.”
“Vậy ngươi có biết ngày thường hắn có thói quen gì, hoặc là có gia quyến hay người thân trong thành chăng?”
“Bẩm tiên sinh, Tống trưởng quan tới từ Sơn Đông, chỉ có một mình, trong thành không có người thân hay gia quyến gì, chẳng qua…”
Vu Hoài thấy gã do dự, liền đá gã một cước, hung dữ mắng: “Chẳng qua cái gì, có lời thì mau nói!”
“Tống trưởng quan có nhân tình trong thành.”
“A?” Nghe câu này, chủ quán rượu nhướng mày. “Là ai thế?”
“Chính là Kim Xảo Nhi nọ.”
Thân binh đáp tựa hồ đó là đương nhiên, dường như ngoài ba chữ này ra, còn lại đều không cần nói tiếp nữa. Đúng thế, Kim Xảo Nhi cái tên này quả thật trong thành Trường An không ai không biết không ai không tỏ, nàng này tướng mạo xuất chúng, ca nghệ thượng hạng, lại cực kỳ biết nâng cao thân phận, nếu không phải hạng quý nhân quan lớn, công tử vương tôn, chớ nói tới chuyện làm khách trong màn, cho dù ở xa xa nghe một khúc cũng không được. Cái chuyện một vị ca cơ danh tiếng cùng một viên quân quan hạ cấp thân phận nhỏ nhoi yêu nhau này quả thật quá bất ngờ. Dường như nhìn ra mối nghi hoặc của mấy người, Nghiêm Hổ tiếp lời: “Năm ngoái phủ Nguyên soái bày yến tiệc, Kim Xảo Nhi được mời tới dâng ca, nào ngờ Tống gia nhìn một cái đã bị câu mất hồn rồi. Từ đó về sau cả ngày chạy tới nhà nàng, bổng lộc tích lũy mấy năm nay tất tật đem đi lấp cái hố không đáy nọ, nhưng ngay cả cái góc áo của nàng cũng chẳng chạm được. Bọn tiểu nhân đều nói, nữ nhân này chính là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng lừa sạch sành sanh gia sản của Tống gia thôi, nhưng ngài ấy thật giống như đã trúng tà, chỉ biết cam tâm tình nguyện dâng hiến cho ả họ Kim nọ, nói gì cũng không nghe.”
“Ừm. Sau đó thì sao?”
“Chính vào một tháng trước, Tống gia đột nhiên mời mấy huynh đệ bọn tiểu nhân uống rượu, uống tới lúc ngà ngà say rồi, Tống gia mới vui sướng hân hoan nói với bọn tiểu nhân, Kim Xảo Nhi đã bằng lòng bỏ nghề thành hôn với mình. Ngài ấy bảo, đây há không phải là diễm phúc trên trời rơi xuống sao?”
“Có chuyện như thế à?” Uất Trì Phương không nhịn được buột miệng hỏi.
“Đúng thế ạ, bọn tiểu nhân có ngầm trao đổi, đều cảm thấy chuyện này lạ đời. Kim Xảo Nhi đang được tung hô như thế làm sao lại vừa ý Tống gia? Ả muốn bỏ nghề, mấy công tử nọ chỉ sợ sẽ thi nhau tranh đoạt, nào tới lượt hạng hán tử thô lỗ bao năm nay sống trong quân doanh như chúng tiểu nhân.”