Chương 6 Đầu người
Lý Thuần Phong trầm tư một thoáng, rồi hỏi: “Cái ngày Lương thảo doanh xảy ra chuyện ấy, Tống Kỳ là đi gặp Kim Xảo Nhi sao?”
“Việc này thì không biết được rồi, có điều, tiểu nhân thấy có tám phần là vì ả đó.”
“Sau đó có tung tích của Tống Kỳ không?”
“Không có, vào cái ngày sét đánh đó Tống trưởng quan đã mất tích rồi, tới tận bây giờ cũng chẳng có ai trông thấy ngài ấy.”
Nghe tới đây Uất Trì Phương đã không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Nói như thế, kẻ này khá là đáng nghi. Vì sao lại trốn đi chỉ ngay trước khi xảy ra vụ cháy? Lẽ nào chuyện này có liên quan tới hắn?”
“Uất Trì huynh đệ nói có lý, giờ ta liền đi bẩm báo nguyên soái, thông báo lùng bắt tiểu tử này.”
Lý Thuần Phong quay sang Vu Hoài đưa tay ra hiệu “từ từ chớ nóng vội”, rồi tiếp tục hỏi Nghiêm Hổ: “Nếu nhìn thấy hắn ngươi có thể nhận ra được không?”
“Đương nhiên.”
“Được.” Chủ quán rượu đứng dậy, quay sang bảo hai người đang ngồi đó: “Đi theo ta.”
“Đi đâu thế?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc của hiệu úy, Lý Thuần Phong tỉnh bơ quăng hai hạt lạc vào miệng, phủi phủi hai tay.
“Tự nhiên là đi gặp vị quan đốc lương họ Tống nọ.”
Trong chái nhà, đại hán nọ vẫn nằm nguyên xi chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.
“Đây… đây là… là Tống gia!” Nghiêm Hổ chỉ đại hán đang nằm trên giường kêu lên: “Nhưng mà… nhưng mà sao ngài ấy lại ở đây? Sao lại biến thành bộ dạng này?”
“Quả nhiên là thế.” Lý Thuần Phong dường như sớm đã liệu đến, thần sắc bình tĩnh, đi đến cạnh đại hán bắt mạch cho gã, sắc mặt toát ra vẻ hài lòng. “Vẫn tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể tỉnh lại rồi.”
“Huynh nói là, kẻ này chính là Tống Kỳ? Sao gã lại ở chỗ huynh thế?!” Vừa bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc, Uất Trì Phương lập tức tung ra nghi vấn.
“Nói ra cũng dài. Người này chính là vào đêm mưa gió sấm sét đó lao vào Tùy Ý lâu, lúc ấy bộ dạng đã như thế này rồi.”
“Nhưng làm sao huynh biết được hắn là…”
Lý Thuần Phong vạch cổ áo đại hán, lộ ra chữ “Ất” thêu bên trong cổ áo.
“Tuy không phải mặc hiệu phục, nhưng áo bên trong vẫn là đồ được làm ra trong quân đội, vả lại toàn bộ là đồ mới. Có thể được cấp quân phục mới vào lúc này, ắt là người thuộc đoàn quân xuất chinh Đột Quyết lần này.” Lý Thuần Phong đưa tay cầm giày dưới giường lên. “Ngoài ra, đế giày của người này còn dính cỏ khô cùng lúa mạch. Loại lúa mạch này không giống với loại được trồng ra ven Trường An, hình dạng hạt có hơi nhỏ và tròn, hẳn là quân lương trưng thu từ một dải Hà Bắc, tựa hồ cùng một nguồn gốc với lương thảo trong Lương thảo doanh.”
“Ha, thật đúng là thần kỳ!” Vu Hoài giương ngón tay cái. “Hắn làm sao thế?”
Liếc Vu Hoài một cái, Lý Thuần Phong nhàn nhạt đáp: “Cũng không sao, chẳng qua là bị người ta cắt mất lưỡi rồi.”
Vu Hoài hít vào một hơi khí lạnh, mặt mày tái xanh, không tự chủ được ngậm chặt mồm lại, giống như là sợ lưỡi mình cũng sẽ không dưng bay đi mất. Chủ quán rượu cười khẽ, bảo: “Đi thôi, lên nhà nói chuyện.”
Liên tục nốc cạn ba chén rượu, sắc mặt Vu Hoài mới khôi phục trở lại. Uất Trì Phương biết gã nhát gan, cũng không buồn bận tâm, thẳng thắn hỏi: “Nói như thế, vụ cháy ở Lương thảo doanh là do người làm, không phải là ý trời?”
“Ý trời chẳng qua là viện cớ để làm điều ác, còn như về lửa sét,” Lý Thuần Phong lấy tiêu thạch trong tay áo ra. “Cái này phát hiện ra ở hiện trường. Trong thuật luyện đan có ghi chép, trộn thứ này với vài thứ khác, sau khi châm lửa sẽ gây ra xung lực lớn, có thể làm sập núi vỡ đá.”
Mang chút kính sợ, Uất Trì Phương nhìn người trước mắt. “Lý huynh quả nhiên là không gì không biết.”
“Ha, là vận may của ta tốt, vừa may quen được người sành biết. Giờ xem ra việc này quyết không đơn giản. Muốn chế tạo ra cảnh tượng giả lửa sét thiêu hủy quân doanh thì ắt cần phải biết được trước thiên văn, vạch kế hoạch tỉ mỉ, lại còn phải có năng lực trong thời gian ngắn giết hết quân lính canh gác trong doanh, đây quyết không phải sức một người mà làm được.”
“Bố trí kín kẽ tới mức này, nhất định là có mưu đồ sâu xa. Lẽ nào muốn ngăn cản triều đình xuất binh đánh Đột Quyết? Nếu là như thế, vậy thì trực tiếp giết người diệt khẩu là được, vì sao phải để lại một mình Tống Kỳ?”
“Có lẽ trên người vị Tống Kỳ này có điều bí mật khác. Chớ có quên hắn tới đây thế nào.”
“Không sai.” Được Lý Thuần Phong nhắc nhở, Uất Trì Phương cũng cảm thấy kỳ quái. “Dầu có là chạy bừa chạy ẩu, khả năng tình cờ tìm tới Tùy Ý lâu cũng cực nhỏ, huống chi còn bị thương nặng như thế.”
“Ngoài tình cờ ra còn một cách giải thích khác.” Nam tử áo xanh nhìn Uất Trì Phương, cười tới độ mặt hái ra hoa: “Có người cố ý quăng hắn trước cửa nhà ta.”
Câu này nói ra, hiệu úy cũng ngẩn người. “Ý huynh là, kẻ đó muốn cuốn huynh vào trong cuộc?”
Ngón tay thon dài của chủ quán rượu gõ nhè nhẹ lên mặt bàn một cách có tiết tấu: “Chưa chắc đã không phải khả năng ấy.”
Câu trả lời tuy vẫn cứ nhất quán hời hợt dửng dưng như cũ, nhưng Uất Trì Phương đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách huynh lại nhận lời Mã Chu…”
“Ừm.” Đôi mắt Lý Thuần Phong mơ hồ tỏa sáng, tựa như ánh sao giữa trời đêm, ánh cho đôi mi mày thanh tú cũng mang một luồng kiếm ý: “Việc triều đình vốn dĩ không liên quan tới ta, nhưng nếu đã có ý khiêu chiến, vậy thì lại khác. Trước nay Lý mỗ không thích thị phi nhưng cũng không hề sợ thị phi.”
Từ lúc quen biết tới nay thường vẫn thấy chủ quán rượu dửng dưng, đứng ngoài thế sự, thần thái hệt như kiếm sắc rời vỏ thế này là lần đầu tiên trông thấy. Hiệu úy trong lòng nóng lên, khẳng khái nói: “Yên tâm! Bất kể là việc gì, chỉ cần là chuyện ta có thể giúp được thì cứ việc sai phái.”
“Phải, không sai.” Vu Hoài cuối cùng đã hoàn hồn lại cũng vỗ ngực nói: “Người chỗ lão Vu đây cũng tùy ngài điều khiển.”
“Ha ha, đa tạ, đa tạ. Vậy xin hai vị tạm thời chớ có tiết lộ chuyện Tống Kỳ đang ở chỗ ta. Đợi hai ngày nữa hắn tỉnh lại, có lẽ có thể có được một vài đầu mối.”
“Không thành vấn đề, có cần ta phái người tới bảo vệ.”
Đang định mở miệng, một giọng nói vang như chuông lớn ngân lên. “Lý tiên sinh!” Ba người ngước mắt nhìn, ra là một người khổng lổ cực kỳ cường tráng, hai chân để trần, áo trên vạch rộng, lộ ra bộ ngực lông lá rậm rạp, có xăm hình đầu sói; bên tai trái đeo một cái khuyên vàng rất lớn, dáng vẻ tựa như thần Cự Linh hiện thế.
“Xoạch” một tiếng, Vu Hoài hoảng hốt bật phắt dậy, đụng đổ cả chén rượu trên bàn. “Ngươi không phải là cái gã Chung… Chung…”
“Chung Quỳ.” Lý Thuần Phong ở đằng sau tủm tỉm đón lời: “Không cần lo lắng, hắn là tới tìm ta.”
Nghe chủ quán rượu nói thế Vu Hoài mới hơi yên tâm. Trước đây trong vụ Thuật con rối, hắn từng đổ oan cho Chung Quỳ là hung thủ giết người, về sau được Lý Thuần Phong biện bạch mới không tạo thành án oan. Bất kể thế nào, bỗng dưng trông thấy gã khổng lồ thần lực kinh người lòng mang địch ý với mình, trong lòng Vu Hoài vẫn cứ thấp thỏm không yên, xấu hổ cười nói: “Thì ra Lý tiên sinh hẵng còn có việc, vậy, vậy lão Vu xin cáo từ trước.”
Nhìn Vu Hoài rời khỏi, Lý Thuần Phong quay đầu nhìn sang Chung Quỳ. Người tới sau dùng thứ tiếng Hán không lưu loát lắp ba lắp bắp nói: “Tiên sinh, chết rồi!”
Thở dài một tiếng, chủ quán rượu nói: “Ta còn chưa chết.”
“Không, là nữ nhân chết rồi!”
“Nữ nhân nào?”
Đại hán đưa tay ra sau lưng xách ra một đứa nhóc hệt như xách một con gà con, trông độ mười ba mười bốn, áo quần lam lũ, đôi mắt láo liên linh hoạt dị thường. Thân hình nó thấp bé, trốn sau lưng gã khổng lồ Chung Quỳ căn bản chẳng thấy được người đâu.
“Đây là ai?”
Chung Quỳ buông tay, đứa nhóc kia quỳ dưới đất dập đầu hai cái. “Hồ Lô bái kiến tiên sinh.”
“Tên ngươi là Hồ Lô?”
“Vâng, lão đại thường nói với bọn tiểu nhân, tiên sinh rất lợi hại, là ân công của lão đại…”
“Mấy cái này về sau hẵng nói.” Lý Thuần Phong quay qua Chung Quỳ. “Là tay chân của ngươi à?”
“Vâng.” Chung Quỳ có chút xấu hổ gãi đầu, khoa chân múa tay nói: “Bọn nó bị người ta đánh, tôi giúp bọn nó, bọn nó gọi tôi là lão đại…”
“Không sai.” Hồ Lô tranh nói trước: “Đám ở thành bắc bọn tiểu nhân đều nghe lời lão đại.” Thần sắc cực kỳ đắc ý tựa hồ rất lấy làm vinh quang vì có được gã khổng lồ này làm đầu lĩnh.
“Vậy ngươi nói nữ nhân là có chuyện gì?”
“Chuyện này… chuyện này… đêm qua tiểu nhân với Qua ca tới một nhà nọ… ở đó… ở đó… nhặt được một cái hộp…”
Thấy nó lắp ba lắp bắp, Lý Thuần Phong lập tức hiểu được cái gọi là “nhặt” kia là chuyện gì, mặt không đổi sắc hỏi tiếp: “Sau đó?”
“Sau đó, mở ra xem, bên trong là một cái đầu lâu nữ nhân!”
“A?”
Hồ Lô khá là to gan, nói năng cũng lưu loát hơn. “Tiên sinh ngài không biết chứ, cái đầu người đó ấy à, trợn hai mắt nhìn trừng trừng, rất là dọa người… trong lòng tiểu nhân sợ hãi, bèn đem quăng xuống sông. Sau khi quay về, Qua ca cùng tiểu nhân sợ muốn chết, chỉ lo bị người ta cho là tội phạm giết người… trời đất chứng giám, bọn tiểu nhân quả thật không có giết người…”
“Cho nên Chung Quỳ bèn mang ngươi tới tìm ta?”
“Vâng ạ, lão đại nói ngài cái gì cũng biết, có ngài ở đây thì bọn tiểu nhân sẽ không bị oan khuất…”
“Nhà nọ tên họ là gì? Nữ tử đã chết đó các ngươi có nhận ra được là ai không?”
“Nhận ra nhận ra, nàng nọ họ Kim, gọi là Kim Xảo Nhi.” Lo Lý Thuần Phong không biết, thiếu niên lại bổ sung thêm: “Chính là cái vị ca cơ danh tiếng lẫy lừng nọ ấy.”