← Quay lại trang sách

Chương 7 Xây đài

Dưới ánh mặt trời rừng rực, một đám tráng hán áo vải quần ngắn đang lao động, đắp đất xây đài, rồi lại dùng vật nặng nện nén, ai nấy mồ hôi đẫm lưng. Ở trong chỗ tránh nóng cách đấy không xa, có một gã béo ăn mặc kiểu quan sai, một mặt giám thị dân đinh, bên kia ra sức phẩy quạt. Cho dù như thế mồ hôi vẫn cứ từng dòng từng dòng men theo khuôn mặt béo tròn chảy xuống dưới, cho tới trước ngực đã gom thành một con sông nhỏ.

“Cái thời tiết quỷ quái này!”

Quan sai bực bội xoay người, đặt cái quạt xuống, cầm bầu nước trên bàn, lắc lắc thì ra đã trống rỗng, vừa định kêu người tới thì có một thương nhân trung niên tuổi độ bốn chục dáng vẻ khôn khéo chạy đến, cúi đầu khom lưng hỏi: “Tưởng gia, có gì sai bảo?”

Nhíu mày, quan sai họ Tưởng nọ ra vẻ quan cách đủ mười phần: “Vân Ngũ, mấy kẻ ngươi mang tới này đều là bọn lười biếng, đã nửa ngày rồi, công trình vẫn ì ạch thế này. Thánh thượng có chỉ, đài này là dùng để tế trời cầu giải tai ương, trong vòng ba ngày bắt buộc phải xây xong. Tới lúc ấy nếu vẫn chưa thể hoàn công, thế thì chỉ hạch tội mình ngươi thôi.”

“Sao thế được?” Vân Ngũ nịnh nọt cầm quạt lên quạt cho viên quan sai béo nọ, thân thể lại cúi thấp thêm một đoạn nữa. “Việc của Tưởng gia, tiểu nhân đã có lần nào chậm trễ đâu? Huống chi lại là lệnh của hoàng thượng, ai mà dám mang đầu mình ra đùa cơ chứ? Mấy gã này đều là hán tử khỏe mạnh quen việc, là bọn đắc lực nhất tiểu nhân chọn lựa ra, tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc.”

“Hừm” một tiếng, quan sai béo nọ không tỏ thái độ. Vân Ngũ là kẻ khôn khéo cỡ bậc nào, liền vội vàng tiến tới nói: “Trong nhà ở hậu viên đã chuẩn bị đầy đủ trái cây để giải nhiệt, còn có cả một vò rượu ngon, Tưởng gia vất vả, hay là đi nghỉ ngơi một chốc, ở đây có tiểu nhân trông coi là được rồi.”

Lúc này trên mặt quan sai nọ mới lộ ra nụ cười, nói: “Lão Vân, quả nhiên vẫn là ngươi biết việc. Được, ở đây liền giao cho ngươi.”

Nhìn bóng dáng gã quan sai lắc lư lắc lư khuất khỏi tầm mắt, vẻ nịnh nọt lấy lòng thình lình biến mất khỏi bộ mặt Vân Ngũ, thay vào đó là thần tình âm trầm nham hiểm. Đánh mắt cho một gã tráng hán cao lớn đang ở trên công trường, kẻ nọ ngầm hiểu ý gật đầu. Đám người mới rồi còn lười biếng cù nhầy cũng không hẹn mà cùng dừng tay, tụ lại một chỗ rồi chẳng bao lâu sau liền tản đi.

Chẳng mấy chốc, đài đất càng xây càng cao. Công trường hẳn nên hừng hực ngút trời ấy vậy mà lại bao trùm một thứ trầm mặc quỷ dị. Khí trời ngày càng oi nóng, tựa hồ lại sắp có trận mưa to ập tới.

Gần như cùng lúc ấy, hai mũi ngân châm chuẩn xác không sai cắm vào huyệt Thái Dương của Tống Kỳ. “A” một tiếng, kẻ vốn một mực hôn mê bất tỉnh thình lình ngồi phắt dậy, trên mặt hiện vẻ sợ hãi. Kế đó đôi tay hắn bắt đầu vung vẩy loạn lên, hệt như kẻ đang đuối nước, quờ quạng bốn phía mong tìm được cọng rơm cứu mạng. Lầm rầm mấy tiếng, cái bàn con đặt cạnh sạp đã bị người nọ xô đổ, mấy thứ bát thuốc, hộp châm linh tinh đổ vung vãi khắp đất. Người kia dường như không mảy may nhận ra, không ngừng lăn lộn, miệng phát ra tiếng kêu hàm hồ không rõ ràng.

“Uất Trì!”

Hiệu úy ở bên cạnh nghe gọi liền vội vàng xông lên, đè hai tay Tống Kỳ. Kẻ đang trong cơn bệnh tật vốn chỉ cậy vào mỗi sức lực, đương nhiên không phải đối thủ của Uất Trì Phương, vùng vẫy mấy cái, chính mình đã mệt lử trước. Nam tử áo xanh bên cạnh nhanh nhẹn tiến tới, rút ngân châm ra, đại hán theo đó mà rũ rượi đổ gục, trợn trừng đôi mắt vô thần, miệng há hốc thở hồng hộc từng hơi lớn, toàn thân đồng thời run lên.

“Không nên động đậy.” Giọng chủ quán rượu ôn tồn mà điềm tĩnh, lại ngầm chứa khí thế không thể kháng cự. “Nơi đây rất an toàn, ta là người cứu ngươi.”

Đại hán đưa mắt nhìn Lý Thuần Phong, hơi thở dần dần bình tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc lại gấp gáp trở lại, vươn tay túm chặt lấy tay Uất Trì Phương.

“A…” Đôi môi động đậy, dường như cố sức định nói gì đó nhưng vì lưỡi đã bị cắt đi, khiến cái cố gắng biểu đạt này trở thành vô ích.

“Có biết viết chữ không?”

Tống Kỳ lắc đầu, rồi lại kêu hai tiếng, giữ chặt lấy tay Uất Trì Phương, dường như sợ hắn đi khỏi. Càng về sau, tiếng kêu đã dần biến thành tiếng gào ô ô. Hiệu úy ngước nhìn Lý Thuần Phong, không biết phải làm sao, chủ quán rượu cũng bất giác nhíu mày.

“Không thể nói, không biết viết chữ… thật sự là phiền phức. Thế này đi, ta hỏi ngươi, tên ngươi là Tống Kỳ phải không?”

Nghe câu này, đại hán lập tức gật đầu thật mạnh.

“Có biết kẻ nào hại ngươi thành bộ dạng này chăng?”

Câu trả lời là cái lắc đầu, trên khuôn mặt Tống Kỳ hiện vẻ vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi.

“Ừm, nói như vậy, ngươi không hề trông thấy kẻ hại mình, cũng không biết nguyên do bọn chúng vì sao lại làm thế với ngươi?”

Tống Kỳ đầu tiên là gật đầu, ngập ngừng một lúc, đột nhiên chỉ vào tai mình, rồi lại há miệng, kêu hai tiếng, vẻ mặt Lý Thuần Phong thoáng động.

“Nhưng ngươi nghe được một vài thứ, phải không?”

Dùng sức gật mạnh đầu, thần sắc Tống Kỳ đổi thành kích động. Đầu tiên là buông tay Uất Trì Phương, sau đó xé mạnh tay áo bên phải cho tới nách, kế đó làm tư thế cầm đao chém.

“Có kẻ đang giết người?”

Lần này hắn không gật cũng không lắc đầu, mà là sốt ruột làm lại động tác nọ. Nghĩ ngợi một thoáng, Lý Thuần Phong đẩy cửa đi ra, không bao lâu sau thì mang tới một cục than, một tờ giấy trắng đưa vào tay Tống Kỳ.

“Tuy không thể viết chữ nhưng có lẽ vẫn có thể dựa vào ấn tượng vẽ ra đôi chút chứ.”

Tống Kỳ nắm chặt cục than, do dự một lúc, sau đó bàn tay run rẩy vẽ lên tờ giấy một cái cờ hình tam giác, dưới cờ có tua rua, kế đó lại vẽ một con thú, trông có vẻ giống chó; giữa con chó và lá cờ lại vẽ một thanh kiếm, mũi kiếm chỉ vào lá cờ. Uất Trì Phương nhìn hắn vẽ, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Kỹ thuật vẽ của vị quan Đốc lương họ Tống này quả thật quá mức tệ hại, trừ mấy hình vẽ miễn cưỡng nhận ra là cái gì, còn đâu chẳng có chút đầu mối nào. Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hiệu úy, Tống Kỳ ngước mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ nôn nóng. Kế đó thình lình vùng dậy, lại vẽ thêm mấy nét, bôi xóa đi thanh kiếm, rồi quăng mẩu than xuống đất. Uất Trì Phương đang định ngăn cản, đôi mắt đại hán đã trợn trắng, lại ngất đi. Lý Thuần Phong bắt mạch cổ tay gã, thở dài một tiếng.

“Chỉ đành tạm thời như thế. Tình hình hắn hiện giờ cần phải tĩnh dưỡng.”

“Vậy… há không phải là đứt đầu mối rồi sao?”

“Đối với người hành y mà nói, hắn là bệnh nhân, không phải là đầu mối.”

“Nhưng mà, việc có nặng có nhẹ, có cái thong dong, có cái cấp bách, nếu vì tính mạng một người mà làm lỡ quân quốc đại sự…”

Lý Thuần Phong không đợi hiệu úy nói hết, lạnh lùng ngắt lời: “Bệnh nhân là bệnh nhân của Lý mỗ, quân quốc đại sự lại chẳng phải việc của Lý mỗ. Nếu đã hành sự theo cách của ta vậy thì cái gì nặng cái gì nhẹ chỉ dựa vào phán đoán của riêng ta.”

Quen biết đâu chỉ mới một ngày, Uất Trì Phương sớm đã biết tính tình cổ quái thất thường của vị bằng hữu này, chỉ đành lắc đầu. Đột nhiên nghĩ tới một việc, sắc mặt hiệu úy trở nên nghiêm trọng.

“Nếu Tống Kỳ bị cố ý đưa tới Tùy Ý lâu, nơi đây hẳn đã nằm trong sự khống chế của đối phương. Vậy huynh cùng Tống Kỳ há không phải đều đang gặp nguy hiểm sao?”

Lý Thuần Phong nhìn hắn một cái, còn chưa kịp đáp đã nghe thấy có người gọi: “Vị nào là Lý tiên sinh?”

Hai người đồng thời đưa mắt hướng ra cửa, người vừa lên tiếng là một phụ nữ trung niên, tướng mạo xấu xí, thái độ lại điềm tĩnh trang trọng, mang một thứ khí độ khác với người thường. Trong đôi mắt của chủ quán rượu hiện lên một chút kinh ngạc, liền đó đã ổn định lại, chắp tay đáp: “Lý mỗ đợi chỉ bảo.”

“Thiếp thân thay chủ mẫu mời tiên sinh qua phủ, có việc cần bàn bạc.”

“Được.”

Thấy Lý Thuần Phong không hề hỏi nguyên do đã định theo nữ tử nọ ra ngoài, Uất Trì Phương không khỏi cuống lên, tóm lấy tay áo hắn.

“Lý huynh! Vừa rồi mới nói…”

Vỗ vỗ lên tay Uất Trì Phương, Lý Thuần Phong tỏ ý hắn không cần phải căng thẳng. “Nếu không yên tâm vậy thì đi cùng ta đi.”

Tiếng bánh xe lọc cọc, xung quanh là rèm kín không thông gió, đi hết một lộ trình vậy mà chẳng nhận được ra đường lối. Uất Trì Phương mấy lần định vén rèm xem xem xem rốt cuộc là thế nào, nhưng rồi lại sợ khiến cho đối phương cảnh giác. Lý Thuần Phong thì một mực ngồi tựa vách xe nhắm mắt dưỡng thần, không chút bận tâm rồi đây sẽ tới nơi nào. Thấy dáng vẻ trong lòng đã có tính toán của chủ quán rượu, hiệu úy chỉ đành tạm nén một bụng nghi ngờ xuống.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng xe cũng dừng lại. Một tiểu đồng chạy tới vén rèm xe, đập vào mắt là khung cảnh đẹp đẽ u tịch. Một con suối trong lúc ẩn lúc hiện trong sơn động, dòng nước như hoa bay ngọc chảy, mang tới một vẻ tươi mát. Trong vườn nơi nào cũng có có cổ thụ ngút trời, che khuất mặt trời, sâu trong rừng rậm lại có một tòa lầu gác, không hề điêu khắc trang trí như những nơi khác mà là dùng thân cây đã tuốt vỏ dựng thành, thuần một vẻ cổ kính chất phác, tự nhiên mà sinh ra cảm giác tuyệt diệu.

Lanh lảnh có tiếng đàn nhẹ buông. U tịch thanh nhã, lại ngầm chứa khí tượng sóng bể gió núi. Đôi mắt Lý Thuần Phong sáng lên, bước về phía ngôi lầu gỗ tùng nọ. Trước cửa buông một tấm rèm châu dùng hạt gỗ to nhỏ không đều kết thành, ngoài cái đó ra không có gì khác ngăn cách. Xuyên qua rèm châu, mơ hồ thấy được một bóng hồng. Gió lay động rèm, hạt gỗ va vào nhau phát ra âm thanh lách cách vui tai. Tiếng nước, tiếng gió, tiếng đàn hài hòa rất mực, khiến lòng người thoắt cái đã yên tĩnh lại. Đứng ngoài bức rèm, Lý Thuần Phong khom người vái dài: “Ra mắt phu nhân.”

Tiếng đàn ngừng lại, không bao lâu có giọng nói êm tai vang lên, không trong trẻo như là thiếu nữ nhưng lại có một thứ kín đáo dịu dàng khác: “Là Lý tiên sinh đấy sao?”

“Chính là tại hạ.”

Một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, tựa hồ người sau rèm đang đánh giá chủ nhân quán rượu. “Thường nghe danh tiếng của tiên sinh, hôm nay gặp mặt, hóa ra lại trẻ đến vậy.”

Khẽ mỉm cười, Lý Thuần Phong đáp: “Việc trên đời quá nửa là gặp mặt mới thấy chẳng được như tiếng tăm. Tài biết người của phu nhân thiên hạ đều biết, Lý mỗ nào dám múa rìu qua mắt thợ.”

“A? Tiên sinh biết ta là ai?”

Nam tử áo xanh nhìn xung quanh, đáp: “Cầm nghệ bậc này, đàm luận bậc này. Tính ra có thể xứng với khí tượng thanh nhã nhường này cũng chỉ có mình phu nhân thôi.”

Lời vừa dứt, rèm thưa tẽ ra hai bên, nữ tử gảy đàn nọ xuất hiện ở giữa. Tóc dài như thác đổ, tùy ý buông xõa tới góc chân, trên mình không mang bất cứ món trang sức nào. Da trắng áo hồng, tuy đã qua tuổi xuân sắc nhưng khí độ ung dung ưu nhã, thần thái bình thản vui tươi lại khiến người ta bất tri bất giác dõi mắt vào nàng, lưu luyến chẳng chịu rời đi.

“Tiên sinh quá khen, thiếp thân họ Trương hiệu Hồng Phất.”