Chương 8 Chiến trường
Thình lình nghe thấy cái tên này, Uất Trì Phương không khỏi trợn trừng mắt.
“Phu nhân… phu nhân chính là…” Đột nhiên ý thức được bản thân thế này là khá vô lễ, hiệu úy vội ôm quyền: “Huân Vệ phủ, Uất Trì Phương ra mắt phu nhân.”
Ánh mắt nữ tử nọ chợt chuyển: “Con cháu của Ngô Quốc Công? Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, có được mấy phần giống với Dược Sư năm xưa.”
Dược Sư trong miệng Hồng Phất chính là phu quân nàng, Lý Tĩnh, chủ soái của lần xuất chinh đánh Đột Quyết này, cũng là trọng thần đương triều của Thái Tông hoàng đế. Lý Tĩnh, Hồng Phất, Cầu Nhiệm Khách ba người này được gọi gộp là Hồng Trần tam hiệp, là truyền kỳ thời cuối nhà Tùy đầu nhà Đường. Tuy chỉ là lời khen bình thường nhưng từ miệng nàng nói ra lại khiến người ta như được tắm gió xuân. Uất Trì Phương cười toét miệng, chỉ cảm thấy giờ này khắc này, nếu nữ tử trước mắt có gì sai bảo, dẫu có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ.
Liếc hắn một cái, chủ quán rượu chắp tay: “Phu nhân triệu ta tới, có gì sai bảo?”
Câu này nói ra, bầu không khí chợt yên lặng trở lại. Nữ tử nọ nghiêng mặt, một tay chống cằm, ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng trẻo tựa ngọc cùng làn tóc mượt mà như mây.
“Thiếp thân có thể tín nhiệm tiên sinh chăng?”
Câu hỏi bất thình lình này khiến cho Uất Trì Phương như chìm vào mây mù, Lý Thuần Phong lại lập tức đáp lời: “Tin hay không tin chỉ ở một suy nghĩ của phu nhân. Có điều, nếu đã gọi ta tới đây, ắt hẳn sớm đã có đáp án.”
Hồng Phất khe khẽ gật đầu, vươn mình đứng dậy. Lúc này mới nhận ra thân hình nàng cao hơn nữ tử thông thường một chút, toát ra dáng vẻ xuất chúng. Nàng đưa tay nhấc một thanh đao trên bàn, thân đao khảm đầy vàng ngọc, trông rất quý giá.
“Ắt hẳn tiên sinh đã biết rồi, thánh thượng quyết định đánh Đột Quyết, Dược Sư chính là chủ soái lần xuất chinh này?”
Lý Thuần Phong gật đầu, xác nhận lời đối phương. Hồng Phất nói tiếp: “Mấy ngày trước trên điện, thánh thượng ban cho Dược Sư thanh bảo đao này, để chúc cho xuất chinh thuận lợi. Nhưng ta lại phát hiện được thứ này trên thanh đao.” Nàng đưa thanh đao qua, chỉ thấy trên cán đao hoa lệ có một chỗ lồi lên màu đen nho nhỏ, không nhìn kỹ một chút thì không thể nhận ra. Đưa lên mũi ngửi, chủ quán rượu lập tức nhíu mày.
“Kỳ Linh?”
“Quả nhiên là hiểu nhiều biết rộng. Không sai, đây chính là chất gỗ cực độc, lấy nhựa cây này bôi lên đầu mũi tên thì có thể có hiệu quả như Kiến Huyết Phong Hầu*; nếu theo nhiệt độ bốc hơi thấm vào cơ thể người thì sẽ thành độc dược phát tác chậm.” Hồng Phất thu cây đao lại, thái độ vẫn nguyên vẻ bình tĩnh. “Nếu thật sự dùng thanh đao này, bất tri bất giác sẽ trúng độc bỏ mình.”
Kiến Huyết Phong Hầu, hay còn gọi là Tiễn Độc Mộc, là một loài cây có độc. Ý nghĩa mặt chữ của cái tên này tức là: Vào máu thì ắt tắc thở. (DG)
“Những ai có thể tiếp cận thanh đao này?”
“Vấn đề chính là nằm ở đây. Bảo đao vua ban, trừ người trong cung, thái giám truyền chỉ, quan viên của Ty Lễ ra, không ai có thể lại gần.”
“Trong lòng phu nhân có đáp án chăng?”
“Không có. Nhưng Dược Sư sắp sửa dẫn binh chinh phạt Đột Quyết, âm mưu ám sát vào lúc này, ắt hẳn có liên quan tới việc đó.”
Uất Trì Phương nghe mà trợn mắt há mồm, mưu sát khai quốc công thần của triều đình, đây là một án lớn rúng động trong ngoài triều, giờ khắc này được nữ tử ưu nhã nọ thong dong trình bày, vậy mà nghe như một chuyện cỏn con. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hiệu úy, Hồng Phất nói: “Việc này vốn cũng chẳng phải hiếm lạ gì. Không kiêng kỵ mà nói, từ cổ công thần danh tướng, công lao đều là có được từ trong núi thây biển máu. Công càng cao, sát nghiệt càng nặng, Dược Sư một đời chinh chiến, kẻ mang lòng thù oán muốn lấy mạng chàng đếm không xuể. Trước đây cũng đã có không ít lần xảy ra chuyện mưu sát chàng, bởi thế thiếp thân cực kỳ cẩn thận, tăng cường đề phòng đối với những việc xảy ra xung quanh chàng.”
Trong mắt toát vẻ tán thưởng, Lý Thuần Phong nói: “Có phu nhân phò tá bảo vệ, đấy là may mắn của Lý nguyên soái.”
Hồng Phất ngẩng đầu, nụ cười đượm vẻ mệt mỏi, nhưng lại mang một thứ anh khí khiến người ta khiếp hãi trong lòng.
“Chiến trường của chàng là ở cương thổ Đại Đường, chiến trường của ta chính là ở bên cạnh chàng. Chàng không thể thua địch nhân, ta há có thể để mất đi chàng?”
Trong khoảnh khắc, nữ tử ưu nhã dịu dàng gảy đàn lúc nãy đã bất chợt hóa thân thành bậc dũng tướng vung roi thúc ngựa, dẫn dắt sáu quân. Ánh mắt nàng đưa về phía Lý Thuần Phong, miệng nói: “Đây chính là nguyên nhân ta mời tiên sinh tới. Liệu có thể giúp đỡ ta tác chiến chăng?”
Im lặng một lúc, nam tử áo xanh khom người cúi đầu, nghiêm trang bái lần nữa: “Thuần Phong kính cẩn nghe lệnh.”
• • •
Tịch dương dần dần thu lại những vạt nắng hừng hực buổi ngày, hơi nóng đọng lại vẫn bốc lên như cũ, cướp đi mất hơi nước trên cây cỏ. Khô khan tới mức lá liễu đã có chút giòn tan, phát ra tiếng xào xạc khi cơn gió chiều muộn phớt qua.
“Thật là càng lúc càng phức tạp.”
Hiệu úy không nhịn được càu nhàu một tiếng, quay đầu nhìn người bên cạnh, dường như muốn tìm kiếm câu trả lời từ chỗ Lý Thuần Phong. Người nọ thì vẫn lững thững bước đi, thần sắc tựa như đang suy nghĩ tận đẩu tận đâu.
“Lý huynh?”
“A?” Như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng, chủ quán rượu quay đầu sang, dừng bước, hỏi: “Uất Trì bảo sao?”
Thấy hắn như thế, lời đã tới miệng lại bị Uất Trì Phương nuốt trở về. “Không có gì.”
“Ừm.” Lý Thuần Phong trầm mặc, không nói mà cũng không động đậy. Nếu không phải có gió lay động tay áo, hiệu úy gần như cho rằng người này đã đột nhiên hóa thành tượng đá.
“Nơi đây là dấu cũ của cung điện thời Tấn.” Thình lình nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Uất Trì Phương chẳng biết phải đáp thế nào, chỉ nghe chủ quán rượu nói tiếp. “Ba trăm năm trước, ở nơi đây từng diễn ra một trận công thành vô cùng thảm liệt. Quân Hung Nô vây khốn Trường An trọn vẹn một mùa đông, lương thực cất chứa trong thành đã cạn. Để sống tiếp, người ta giết hại đàn bà con trẻ và người già cả để làm lương thực. Đến sau cùng, khi Tấn đế mở cửa thành đầu hàng, Trường An đã trở thành một tòa thành chết.”
Dưới ánh tịch dương ấm áp thế này, kể câu chuyện tàn khốc nhường ấy. Mặc dù tiết trời nóng bức, Uất Trì Phương vẫn cứ cảm thấy một trận rét lạnh thấm buốt tận xương. “Huynh… mới rồi huynh đang nghĩ tới mấy chuyện này?”
“Ờ.”
“… Thật đúng là quái nhân…”
“Ha ha.” Chủ quán rượu đưa tay ngắt một cái lá liễu, chăm chú nhìn viền lá hơi hơi uốn khúc. “Ngẫu nhiên có cảm xúc mà thôi. Ba trăm năm sau đó, thời bình thời loạn xen nhau, nhốn nháo rối bời, nhưng mà hỗn loạn vẫn cứ nhiều hơn yên bình. Người ta sống ở trên đời thật giống như lá liễu này, chìm nổi lắt lay, không được tự chủ.”
Lý Thuần Phong buông tay, cái lá lập tức theo gió bay đi, lộn lộn vài vòng, không biết cuốn tới nơi nào.
“Nhưng mà việc gấp gáp trước tiên không phải là cái lá đó mà là chuyện trước mắt?” Hiệu úy trợn mắt nghẹn lời nhìn cái vị bằng hữu khiến người ta không dò được nông sâu này, suýt chút nữa đã định hỏi xem hắn có phải trúng tà rồi không.
“Đối với ta mà nói, cái lá nọ chính là việc trước mắt.” Lý Thuần Phong khôi phục lại bộ dạng cười khì khì, hai tay rút vào ống tay áo, tiếp tục bước đi. “Còn có việc gì khác à?”
“Đương nhiên! Ví dụ như sét đánh thiêu sạch Lương thảo doanh…”
“A!” Lý Thuần Phong gõ gõ thái dương, bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Không nói thì đúng thật là quên mất. Ta đã giúp Tân Vương tra ra vụ sét đánh thiêu Lương thảo doanh là hoàn toàn giả, vụ làm ăn này xem như kết thúc rồi, ngày mai phải tìm hắn đòi bạc mới được.”
“Nhưng mà không phải huynh vừa mới nhận lời bảo vệ nguyên soái sao? Lại còn cả người duy nhất của Lương thảo doanh còn sống, cái vị đốc lương họ Tống kia nữa… tóm lại là chẳng lẽ người ta tìm huynh chữa vết thương tên bắn, huynh lại chỉ quan tâm tới mũi tên thôi sao?”
“Có gì là không được? Làm ăn chính là mua may bán đắt, tiền tươi trong túi mới là phải lẽ.”
Uất Trì Phương không khỏi dở khóc dở cười. Lý Thuần Phong liếc hắn một cái, khóe miệng cong lên, nói: “Uất Trì còn nói thiếu một việc, chính là cái chết của ca cơ nọ.”
“Đúng đúng, quả thật là trùng hợp.”
“Không phải là trùng hợp.” Ngoài ý liệu, Lý Thuần Phong nói chắc như đinh đóng cột: “Từ đầu tới cuối, chuyện ca cơ nọ chính là một cái thòng lọng.”
“Ý huynh là?”
“Tống Ký là quân quan cấp thấp, không tiền không thế ngay cả Nghiêm Hổ còn biết được hạng nữ tử tham lam hám lợi như Kim Xảo Nhi không thể thật lòng với gã. Vậy thì khả năng lớn nhất của việc này là có kẻ bằng lòng bỏ số tiền lớn, muốn ả dẫn dụ Tống Kỳ, tiện bề lừa Tống Kỳ ra ngoài vào đêm mưa gió sấm sét nọ để bài bố. Xong việc bèn giết Kim Xảo Nhi để diệt khẩu.”
“Không sai, nói như thế có thể giải thích thông suốt.”
“… Nhưng mà lại càng hung hiểm. Thử nghĩ xem, xét toàn thể hai người này chỉ là quân cờ không đáng kể, thế mà cũng bỏ tâm bỏ sức nhường này, từ đây có thể loáng thoáng nhận thấy được kẻ đứng sau màn mưu đồ sâu xa, suy nghĩ chu toàn tới độ nào.”
“Huynh nói tới mưu đồ, là để hành thích Lý nguyên soái sao?”
“Thù oán cá nhân đơn thuần thì không cần phải bỏ nhiều tâm tư như thế. Ta đoán là, mục đích chân chính hẳn là muốn mượn đây ngăn cản triều đình xuất binh đánh Đột Quyết.”
“Chẳng lẽ là gian tế của Đột Quyết?”
“Nói chính xác phải là có nội gian cấu kết với Đột Quyết, nếu không thì không sao giải thích được chuyện bảo đao vua ban lại bị động chân động tay.”
Nghe tới đây, Uất Trì Phương hít vào một hơi khí lạnh. “Thế há chẳng phải Đại Đường ta đang gặp nguy hiểm lớn sao?”
“Mưu sự là ở con người, thành sự còn phải xem trời.” Lý Thuần Phong lãnh đạm nói: “Đột Quyết tuy cường hãn nhưng mấy trăm năm qua chưa từng có được lòng người Trung Nguyên. Kẻ không có được lòng người nhưng lại có được thiên hạ, tự cổ tới nay chưa từng có.”
Lý Thuần Phong thuận miệng nói ra câu này thật ra không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng không biết do đâu, khi nghe được câu ấy, trái tim đang căng cứng của Uất Trì Phương bỗng dưng được giãn ra. Dường như có được lời đảm bảo nọ, muôn trùng sự việc khiến người ta lo lắng hãi hùng đều sẽ tán như mây khói, tan như tuyết băng.