← Quay lại trang sách

Chương 9 Lửa trại

Lửa trại cháy hừng hực, thịt dê được nướng trên than lửa, tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Đám binh sĩ đã uống tới ngà ngà say ngồi tụm lại một chỗ, mũ tháo áo trần, trước ngực ai cũng như ai đều xăm hình đầu sói. Trong tiếng ca thô sảng, cả đám chẳng chút ngại ngùng nhảy múa chẳng theo nhịp điệu gì, thi thoảng lại khum tay chúm miệng hú lên, khen ngợi khích lệ đồng bạn.

Đây là một đội quân sĩ dị tộc đang ở xa nhà, họ tới từ bộ lạc Xử Nguyệt thuộc Sa Đà, Đột Quyết. Đây vốn là một nhánh của bộ lạc A Sử Na thuộc Tây Đột Quyết, lâu nay, Đông Đột Quyết hùng mạnh không ngừng xâm chiếm đất đai thuộc Tây Đột Quyết, để chống cự lại sự càn quét của Đông Đột Quyết, A Sử Na bèn cầu xin sự viện trợ của nhà Đường, kết minh hòa hảo với Đại Đường, đó chính là mục đích đến đây của đội nhân mã này.

Trong cái không khí say sưa túy lúy nọ chỉ có một người từ đầu đến cuối vẫn giữ mình tỉnh táo. Đó là một người có phong thái thủ lĩnh, tuổi độ trên dưới ba chục, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhưng lại sâu thẳm cùng sống mũi cao mà dài đã bộc lộ rõ ràng huyết thống của hắn. Hắn là Diên Côn em trai của Chu Tà khả hãn bộ tộc Xử Nguyệt, cũng chính là thủ lĩnh nhóm người này.

“Ngày mai là sẽ tới được Trường An rồi.”

Một giọng nói lẳng lặng vang lên sau lưng hắn, Diên Côn quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân. Nói vậy là bởi mái tóc trên đầu người nọ đã trắng toát cả, nhưng nhìn khuôn mặt lại không sao nhận định ra tuổi tác. Người này có khuôn mặt màu đồng cổ đậm màu đã bị gió cát phương bắc làm cho biến thành thô ráp, nếp nhăn và vết sẹo trộn lẫn vào nhau. Trước ngực ông ta đeo một tấm gương đồng, một chuỗi vòng xương thú, cùng với một vài thứ trông cực kỳ cổ quái khác. Điều này cũng đã nói rõ thân phận của lão: Vu sư trong quân đội.

“Lạc Bố, kết quả bói toán thế nào?”

Nhấc tấm gương đồng trong tay lên, vu sư bắt đầu lầm rầm niệm lời chú kỳ quái. Sau đó, lão đặt tấm gương đồng cạnh đống lửa trại, vốc bùn đất vã lên trên mặt gương.

“Có máu…” Lão vu sư già thầm thì nói, thần sắc mê mang, tựa hồ linh hồn đã rời khỏi thế giới này, đi tới một nơi không ai biết tới khác. “Rất nhiều máu…”

“Điều này ta biết.” Diên Côn thở dài. “Nhà Đường sắp đánh nhau với Hiệt Lợi, nhất định là sẽ có đổ máu.”

“Nhưng lần này không giống, máu nọ là máu Sa Đà…”

Sắc mặt Diên Côn trở nên nôn nóng. “Vẫn không thể tránh được sao?”

“Đúng vậy.”

Thủ lĩnh trẻ tuổi khép mắt lại, cúi đầu, thần sắc mang vẻ phiền muộn. Thấy hắn như thế, trong mắt lão vu sư thoáng lóe sáng một cách kỳ lạ.

“Rời khỏi chỗ này!” Lạc Bố dùng giọng nói gần như thủ thỉ khẩn thiết nói: “Rời khỏi người Đường, bọn họ không đáng để chúng ta giúp đỡ… lẽ nào ngài không nhìn ra sao, bọn họ đang lợi dụng chúng ta, bởi vì chúng ta hiểu Hiệt Lợi… Kể cả như thế, bọn họ vẫn sẽ thua, sẽ bỏ mình trong sa mạc to lớn mênh mang vô cùng tận, tới lúc ấy Hiệt Lợi nhất định sẽ hủy diệt bộ lạc của chúng ta, giết sạch tộc nhân của chúng ta, giống như giết cừu vậy…”

Giọng nói này tựa như một loại lời chú kỳ diệu nào đó, lại tựa như chứa đựng một sức thuyết phục không thể tưởng tượng, ánh mắt Diên Côn bất giác trở nên tán loạn, nhưng hắn lập tức lắc mạnh đầu, giống như muốn xua đi cái cảm giác mê man này.

“Không, không thể!” Thở dài thườn thượt, vẻ mặt Diên Côn trở nên kiên định. “Ta đã từng gặp Lý nguyên soái, cũng tin tưởng ngài ấy. Ngài ấy là bậc anh hùng, sẽ không thua Hiệt Lợi, càng không thể bội tín bội nghĩa đối với chúng ta… Bao nhiêu năm qua tộc nhân chết trong tay Hiệt Lợi lẽ nào còn ít sao? Cướp đi bầy dê của chúng ta, giết hại bô lão của chúng ta, đoạt mất nữ nhân của chúng ta… so với việc bị hắn như con chó hoang truy cắn phải chạy trốn khắp nơi, không bằng đứng thẳng dậy xông ra, noi theo loài sói, quyết một trận tử chiến với hắn!”

Vị thủ lĩnh đứng thẳng dậy, nhếch cái miệng râu ria ngắn ngủn, ánh lửa từ đống lửa trại ánh cho đôi mắt hắn lập lòe phát sáng. Thình lình vỗ vỗ tay, Diên Côn quay qua đám thuộc hạ đang say sưa vui vẻ quát lớn: “Đêm nay tới đây thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường. Trong thành Trường An có rượu ngon, đợi tới khi đến đó, chúng ta lại uống xả láng!”

Lời Diên Côn làm dấy lên một trận hoan hô: “Trường An! Trường An!” Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khao khát ngóng đợi.

Ánh lửa trại dần dần ảm đạm, cơn náo nhiệt mới rồi qua đi chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng. Trước cửa lều trướng mấy gã binh sĩ say mèm nằm vắt vẻo dưới đất, trong đó có một người lảo đảo ngồi dậy rồi quỳ mọp dưới đất nôn ọe mấy tiếng. Bất thình lình, hắn cảm thấy một trận gió từ sau lưng ập tới. Chưa kịp tỏ tường chuyện gì đang xảy ra, đầu đã bị giáng cho một đập nặng nề.

Một thứ chất lỏng nóng hổi ứa chảy xuống vai, là máu tươi cùng óc của chính hắn. Đó là ý niệm sau cùng của binh sĩ Sa Đà nọ trên đời.

• • •

Vừa mới từ chỗ Mã Chu về tới Tùy Ý lâu, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cho Lý Thuần Phong giật mình: Tiểu quản gia Dao Quang ngược hẳn với lúc thường, ngồi trên bậc thang trước cửa, bộ mặt buồn bực, hàng lông mày vốn đã nhíu lại giờ lại càng độn lên cao.

“Ý, ngồi đây làm cái gì?”

Thiếu niên vừa thấy hắn về, đứng vụt dậy, miệng mở ra rồi lại đóng vào, tức giận bừng bừng ngồi phắt xuống. Từ trong cửa có hai cái đầu thò ra, lần lượt là hai đứa Hồ Lô và Qua Ca. Một đứa trên đầu đội khăn vải, đứa kia trong tay cầm chổi, bốn mắt linh động đảo láo liên.

“Lý tiên sinh!”

“Hai đứa sao lại ở đây?”

Trong hai đứa, Qua Ca lớn hơn một chút, nhưng Hồ Lô lại lanh lợi hơn, gặp chuyện gì cũng có chủ kiến hơn, bởi thế kẻ chiếm chủ đạo ngược lại chính là nó. Quả nhiên, nhìn nhau một cái, Hồ Lô tranh trước mở miệng: “Bọn tiểu nhân tới làm việc.”

“Làm việc?”

“Lão đại nói, lão đại là người của tiên sinh, bọn tiểu nhân là người của lão đại, cho nên bọn tiểu nhân cũng phải nghe lời tiên sinh.”

Lý Thuần Phong lập tức hiểu được hóa ra lại là việc hay ho do Chung Quỳ làm ra, bèn lắc đầu nói: “Tùy Ý lâu của ta không thiếu người, hai đứa đi đi thôi.”

Câu này ra khỏi miệng, Dao Quang rốt cuộc lấy lại được tinh thần, đứng phắt dậy nói: “Đã nghe thấy chưa? Ta nói rồi các ngươi còn không chịu đi, không để tiên sinh nhà ta mở miệng thì không được! Hai đứa tiểu tặc, vừa nhìn là thấy có bộ dạng trộm cắp, có bọn bay ở đây còn khách nào dám tới nữa!”

“Cái gì mà tiểu tặc!” Hồ Lô không phục cãi lại. “Bọn ta chính là Trường An song hiệp, là trộm nghĩa hiệp chuyên môn cướp của kẻ giàu cứu giúp người nghèo!”

“Ai ôi, không cãi nhau nữa.” Vươn tay cản hai đứa kia lại, Lý Thuần Phong quay sang hỏi Qua Ca: “Lão đại nhà ngươi đâu? Gọi hắn tới đây.”

Qua Ca gật đầu, vội vàng chạy ù vào trong quán, chẳng bao lâu sau đại hán Chung Quỳ đi ra ngoài, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ, toàn thân sặc mùi rượu. Mũi hít hít vào, sắc mặt chủ quán rượu đột ngột đại biến.

“Ngươi vừa ở trong hầm rượu?”

“Vâng, tôi làm việc, chuyển vò rượu…” Đại hán cười ngây ngô, trông vẻ mặt cực kỳ trung thực.

Lý Thuần Phong vọt đi, không kịp đáp lời đã xông thẳng vào, đợi tới khi bước vào hầm rượu, vị chủ quán rượu trước giờ ung dung tự tại bây giờ có thể dùng giận tới điên người để hình dung.

“Men rượu của ta đâu?”

“Rượu, men?” Gãi gãi đầu, Chung Quỳ hỏi: “Là gì thế?”

Chủ quán rượu sáp lại gần hắn, ngửi ngửi, cuối cùng lộ ra vẻ cam chịu: “Ngươi ăn rồi à?”

“A, là bánh bột.” Đột nhiên hiểu ra, đại hán người Sa Đà vui vẻ nói: “Đói rồi, ăn rồi.” Vừa nói, thân hình to lớn thoáng lảo đảo, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất. “Chóng mặt…”

“Đáng đời!” Dao Quang dựng đứng hai hàng lông mày, tụm lại một chỗ với nếp nhăn ở giữa, tạo thành hình chữ xuyên* sống động: “Ngươi coi men rượu mà tiên sinh nhà ta dùng để ủ rượu thành bánh để ăn, không chóng mặt mới lạ! Có là trâu cũng phải say ngã ra!”

Chữ xuyên có tự hình 川. (DG)

“Thôi thôi, Dao Quang…”

Lý Thuần Phong đang định ngăn tiểu quản gia thôi nhảy chồm chồm, ánh mắt chợt lia qua ngực đại hán, không khỏi sững người. Trên lồng ngực lông lá rậm rạp nọ có xăm hình đầu sói, trông sống động như thật.

“Hình xăm này có từ đâu?”

“Hình xăm? Ợ…” Chung Quỳ ợ rượu, đôi mắt hoang mang nhìn Lý Thuần Phong.

“Chính là cái đầu sói trước ngực ngươi.”

“A!” Cái gã vì say rượu mà thần trí sắp trở nên mơ hồ nọ bỗng cao hứng cười to, vỗ ngực mình nói. “Từ nhỏ đã có! Người Sa Đà, là sói!”

“Ý của ngươi là, sói là biểu tượng của tộc Sa Đà? Người thuộc bộ tộc các ngươi đều có dấu hiệu này?”

“Phải!” Chung Quỳ gật mạnh đầu, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại bổ sung thêm: “Nam nhân có! Nữ nhân không có!”

“Ai quản nam nhân nữ nhân các ngươi?” Vì có chủ nhân chống lưng, khí thế hung hăng của Dao Quang tăng lên khá nhiều: “Thấy gì cũng ăn, nuôi heo béo còn tốt hơn ngươi, lại còn làm bộ sói hoang…”

“Không được nói lão đại như thế!” Hồ Lô giật khăn vải trên đầu xuống, hai tay chống lưng, bật lại trước tiên: “Lão đại chỉ bảo bọn ta phải nghe lời tiên sinh, chứ không bảo phải nghe lời tên tiểu tử nhà ngươi!”

“Ha, muốn động thủ? Hai đứa cùng lên hay là gọi thêm con mèo say kia, ba người một thể?”

“Này này, chỗ này đang có chuyện gì thế?”

Thẳng đường tiến vào Tùy Ý lâu, Uất Trì Phương liền nhìn thấy cảnh tượng như sau: Ba gã thiếu niên, một đứa khua khăn, một đứa vác chổi, một đứa cầm bàn tính, trừng nhau như hổ rình mồi, chạm cái là nổ; bên cạnh, dưới chân quầy, một gã đại hán thân hình vạm vỡ đang nằm say gục, miệng lẩm bẩm không ngừng.

“Dừng tay dừng tay, Dao Quang ngươi hồ đồ rồi sao? Tiên sinh nhà ngươi đâu?”

Hỏi câu này rồi, hiệu úy mới phát hiện nam tử áo xanh đang dựa cột mà đứng, chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt đăm đăm, dường như tất thảy xung quanh đều không tồn tại.