Chương 10 Đặc sứ
“Ý?” Uất Trì Phương khoa khoa tay trước mặt chủ quán rượu, vẫn cứ không có chút phản ứng nào, không khỏi giật mình kinh hãi, nâng cao âm lượng gào lên bên tai Lý Thuần Phong: “Lý huynh!”
“A.” Chủ quán rượu như vừa tỉnh mộng, đưa ánh mắt mơ màng nhìn sang hiệu úy, đôi mắt dần dần sáng lên, lấp lánh rạng rỡ.
“Huynh sao rồi?”
Lý Thuần Phong không đáp mà lại hỏi ngược lại không đầu không đuôi: “Còn nhớ hôm trước ở đây Vu Hoài nói gì không?”
“Vu Hoài?” Hiệu úy đảo mắt gắng sức hồi tưởng, làm thế nào cũng không nhớ ra cái vị đồng liêu đầy bụng oán thán đó đã nhắc tới chuyện gì đặc biệt. Thấy hắn như thế, Lý Thuần Phong lấy trong tay áo ra một tờ giấy, giở ra, trên đó là hình vẽ vụng về của quan Đốc lương Tống Kỳ.
“Nhìn cái cờ này, hình tam giác, bên dưới cờ có tua rủ, trong quân cái này đại biểu cho điều gì?”
“… Là cờ soái?”
“Không sai, còn cái này, đây không phải là vẽ chó, mà là sói.” Lý Thuần Phong đưa mắt sang Chung Quỳ. “Sói là biểu tượng của tộc Sa Đà của Đột Quyết.”
“Sa Đà? Là có ý gì?”
“Hôm đó Vu Hoài tới kêu ca, hắn nói, sau khi lo liệu xong vụ việc Lương thảo doanh này, hắn còn phải tháp tùng nguyên soái đi nghênh đón đặc sứ của Sa Đà… phải, không sai…” Ngón tay của Lý Thuần Phong lần lần trên tờ giấy, cuối cùng dừng trên thanh kiếm nằm giữa con sói với lá cờ. “Người Sa Đà muốn ám sát nguyên soái - Đây chính là điều Tống Kỳ cố gắng báo với chúng ta.”
Uất Trì Phương há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, thình lình nghĩ tới một vấn đề, vội vàng hỏi: “Đặc sứ Sa Đà hôm nào thì tới?”
“Vu Hoài nói là hôm sau, cứ thế mà tính…” Ánh mắt lạnh đi, Lý Thuần Phong vụt ngẩng đầu. “Chính là hôm nay!”
• • •
Tiếng roi thúc ngựa vang lên đánh “Phách”, trên đường quan đạo tuấn mã phi như bay, cây cối nhà cửa hai bên tựa như trôi vùn vụt về sau. Kỵ sĩ trên lưng ngựa lại vẫn hiềm phi quá chậm, liên tục vung roi, thân thể gập thấp, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Một đường phóng thẳng tới một tòa phủ đệ mới ghì chặt cương ngựa, con ngựa nọ hí dài một tiếng, lập tức dừng lại. Gác cửa là một ông lão râu trắng lưng đã có chút còng, liếc mắt nhìn kỵ sĩ, lập tức vui vẻ nói: “Điệt thiếu gia tới rồi!”
Uất Trì Phương ngắt lời lão, lớn tiếng hỏi: “Thúc phụ đại nhân đâu? Có ở trong phủ chăng?”
“Sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói là tới quân doanh xem diễn võ. Điệt thiếu gia, cậu…”
Lão bộc nói được một nửa rồi lập tức ngẩn người: Trước mắt cuộn lên một trận bụi mù, hiệu úy sớm đã quay đầu ngựa, như tên rời cung phóng thẳng về hướng quân doanh.
• • •
Bụi mù dần dần tan đi, ba trăm thiết kỵ bày thành trận thế hình vuông, chỉnh chỉnh tề tề bày bố trên Long Thủ Nguyên. Mặc dù mặt trời chói chang, ánh sáng phản chiếu từ mũ giáp cùng vũ khí vẫn tỏa ra khí thế lạnh lẽo sắc bén. Khác với giống ngựa của Trung Nguyên, những con ngựa tới từ thảo nguyên này càng cường tráng hơn, thân hình những kỵ sĩ Sa Đà phối trên lưng ngựa cũng cực kỳ cao lớn. Trên mũ người cầm đầu có cắm lông chim trĩ, biểu lộ thân phận thủ lĩnh.
“Sao vẫn chưa tới?” Thần sắc Diên Côn có chút không yên, thấp giọng hỏi vu sư Lạc Bố bên cạnh.
“Còn chưa nhìn ra sao? Đại Đường căn bản không hề có thành ý kết minh với chúng ta.” Đôi mắt vẩn đục của lão nhân toát ra ánh hung lệ, trông thái độ có mấy phần đáng sợ. “Rời khỏi nơi đây! Hiện giờ đi hẵng còn kịp!”
Lời vừa dứt, nơi chân trời xa xa mơ hồ như có tiếng sấm dậy vọng tới, dõi mắt ngóng nhìn, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một lá cờ lớn bên trên có chữ “Lý”.
“Là Lý nguyên soái!” Trên mặt Diên Côn lộ ra nụ cười. “Ông ấy tới rồi! Ta sớm đã bảo rồi, ông ấy sẽ không lừa dối chúng ta!”
Viên thủ lĩnh sửa sang lại khôi giáp của bản thân, lại quay sang kiểm tra thuộc hạ rồi mới hài lòng thúc ngựa tiến tới. Vào một thoáng ấy, hắn không hề trông thấy vu sư cũng quay đầu lại, ngấm ngầm đánh mắt với đằng sau.
Đôi bên càng lúc càng sáp gần, đó đây đã có thể nghe được tiếng thở của chiến mã. Bên kia tới độ bốn, năm chục kỵ sĩ, một con chiến mã đỏ hồng được bao bọc ở giữa, người cưỡi trên nó khuôn mặt cương nghị, miệng để ria ngắn sắc đen, đôi mắt lấp loáng có thần ẩn dưới mũ trụ, cả chỉnh thể toát ra khí độ khiếp người - đây chính là Binh bộ thượng thư của Đại Đường, chủ soái lần chinh phạt Đột Quyết này, Lý Tĩnh - Lý Dược Sư.
“Người đang tới có phải đặc sứ Sa Đà chăng?”
Hai viên quan truyền lệnh vượt lên, ngăn giữa Lý Tĩnh và Diên Côn.
“Chính phải.” Thủ lĩnh Sa Đà dùng tiếng Hán không lưu loát cho lắm trả lời, đồng thời chiếu theo lễ tiết của Đột Quyết, tháo mũ của mình xuống, hai tay đan chéo trước ngực. “Chu Tà khả hãn sai ta đến trước, kết minh với Đại Đường.” Phất tay một cái, một tên bộ hạ từ sau lưng thúc ngựa đi tới, không hề cầm cương, hai tay nâng một cuộn giấy da dê buộc bằng lụa hồng. “Đây là thư kết minh Chu Tà khả hãn đích thân viết.”
Người đang nâng minh thư nọ chầm chậm từ bên cạnh Diên Côn tiến tới, tiếng vó ngựa bình ổn, hướng thẳng vào trong trận hình của quân Đường. Vào một thoáng chốc người nọ đi qua người, Diên Côn đột nhiên cảm giác thấy một chút khác lạ, dường như có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không rõ là gì.
Ngựa đã tới trước trận hình quân Đường. Lý Tĩnh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, không hề nhúc nhích. Kỵ sĩ Sa Đà tay nâng minh thư nọ cúi mình, tựa hồ định thi lễ với Lý Tĩnh, nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, trong tay gã bỗng có thêm một thanh đoản kiếm sáng choang như tuyết, mau như chớp giật sét giáng, đâm thẳng tới Lý Tĩnh.
Sự tình diễn ra đột ngột, tới cả kinh hô cũng không kịp nhưng Lý Tĩnh lại như sớm đã có chuẩn bị, nghiêng người về phía sau, nằm sát lên lưng ngựa, mũi kiếm sắc sát sạt trượt qua chóp mũi vị nguyên soái. Người chưa ngồi thẳng lại, tay trái cầm cương đã giật ngựa xoay đầu, bước chếch đi, đồng thời tay phải lật một cái, binh khí lạnh như sương tuyết rời vỏ, vừa khéo giao tranh với vũ khí của kẻ địch. Lý Tĩnh được hiệu xưng là đệ nhất kiếm khách đầu thời Đường, thanh bảo kiếm trong tay chính là vật năm xưa Cầu Nhiệm Khách tặng lại trước khi đi, sắc bén tới độ chẻ vàng chém ngọc, danh bất hư truyền. Keng một tiếng, đoản kiếm của đối phương theo đó bị cắt làm đôi.
Chính vào lúc ấy, ánh mắt vu sư lạnh đi, đột nhiên cất giọng Đột Quyết điên cuồng hô lên. “Chúng ta mắc bẫy rồi! Quân đội triều Đường bội tín bội nghĩa! Mau, giết hết bọn chúng, xông ra ngoài!”
Theo tiếng hô nọ, ba trăm thiết kỵ lập tức nhao nhao hỗn loạn. Bọn họ ở đằng sau, căn bản không nhìn rõ phía trước xảy ra chuyện gì, lúc này nghe lão nhân kia thét lên, tức khắc kinh hoàng, lũ lượt rút trường đao khỏi vỏ. Diên Côn cũng bị sự tình vừa rồi làm cho mù mờ, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, quân Sa Đà đã lao vào trận hình quân Đường, đao kiếm va nhau, chỉ thoáng chốc đã thành một phen hỗn loạn. Chỉ xem quân số thì Sa Đà có ba trăm, quân Đường chỉ có mấy chục, chênh lệch quá lớn, mắt thấy sắp diễn biến thành cục diện tàn sát.
Thấy tình thế trước mặt, Lý Tĩnh không đổi sắc mặt, giật cương lui lại hai bước, tránh xa khỏi vòng chiến một chút, một tay cầm kiếm, tay kia đón lấy cờ soái, vẫy đánh xoạt. Cùng lúc ấy, bốn phía bình nguyên đột nhiên xuất hiện vô số cung tiễn thủ, tầng tầng lớp lớp dày đặc bao vây kỵ sĩ Sa Đà vào trong. Thấy đối phương sớm đã có chuẩn bị, sắc mặt vu sư biến thành tái nhợt.
“Chớ loạn!” Giọng nói này vang dội khôn tả, hệt như sấm sét giữa trời. Tiếng tới từ phía trận hình quân Đường nhưng nói thì lại là nói tiếng Sa Đà. “Có người muốn ám sát Lý nguyên soái, phá hoại việc kết minh của Đại Đường và Sa Đà! Tất cả mọi người ở nguyên tại chỗ! Ai dám loạn động, giết không cần bàn!”
Ai nấy đều bất giác nhìn về nơi phát ra giọng nói rồi kinh ngạc ngây người: Người vừa lên tiếng là một gã khổng lồ tuyệt không tầm thường nhưng chưa ai từng gặp, người nọ thân trên cởi trần, lộ ra cơ thịt rắn chắc, tai trái đeo một cái vòng vàng lớn, trông thật giống thiên thần Cự Linh trong truyền thuyết. Bên cạnh hắn là một con tuấn mã đen tuyền, trên ngựa là một nam tử áo vải xanh, thần thái ung dung tự tại, đang thấp giọng nói từng câu từng câu tiếng Hán để gã dịch lại. Không cần nghi ngờ, hai người này chính là Chung Quỳ và Lý Thuần Phong. Trên lưng ngựa cách đó không xa là Vu Hoài, lúc trước Lý Thuần Phong tới tìm hắn, muốn hắn dẫn mình đi gặp Lý Tĩnh, báo trước chuyện người Sa Đà có khả năng mượn cơ hội để ám sát bởi thế mới có phen bố trí phục binh về sau này. Vu Hoài tòng quân nhiều năm nhưng chưa từng lập được công tích, đâu ngờ lần này vậy mà nhặt được công lao cực lớn, nghĩ tới đây khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc ý, tuy chẳng có địch nhân nhưng vẫn múa đao vun vút chém vào không khí, quả thật trông cũng uy phong lầm lẫm.
Lúc này Diên Côn mới hiểu ra, vội vàng xoay người, nhấc tay quát bảo thuộc hạ của mình: “Thu đao thương lại, tất cả không được manh động! Cẩn thận trúng ngụy kế của kẻ gian!” Nghe thủ lĩnh của mình nói thế binh sĩ Sa Đà vốn đang hoảng hốt lúng túng dần dần ổn định trở lại. Chính vào lúc ấy, một gã mặc quân phục truyền lệnh quan trong quân Đường đột nhiên vọt khỏi yên ngựa, một kiếm như giao long từ trời cao bay lượn, lưng tựa quân Đường, mặt bắn thẳng hướng Diên Côn trước đội hình quân Sa Đà.
Một chiêu này như thỏ nhảy ưng vồ, mau như điện chớp. Cục diện vốn đã dần hòa hoãn, ai cũng không ngờ được lại có chuyện này. Thế đâm tới của kiếm nọ tựa như muôn vàn sấm sét, không thể ngăn cản, mắt thấy đã sắp ngập vào lưng Diên Côn, không làm sao cứu viện cho kịp. Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một con ngựa đen thình lình phóng vọt tới, chắn trước Diên Côn.
“Lý tiên sinh!”
Tiếng hô kinh hãi này lại là do Vu Hoài phát ra, chính xác, lúc này người ở gần Diên Côn nhất chính là Lý Thuần Phong, nhưng mà một kẻ tay không tấc sắt, không biết võ nghệ thì sao có thể ngăn cản thanh kiếm sắc đủ để xuyên ngực toác bụng nọ?
Tất cả mọi việc nói thì lâu nhưng chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, mà cũng tựa như rất dài. Mũi kiếm còn chưa đâm vào người, nhưng khí lạnh căm căm vậy mà đã thổi cho mai tóc hai bên đầu nam tử áo xanh bay phần phật. Chiêu thức đã thi triển, sức lực đã nhả ra, uy thế của một kiếm này cho dù chính kẻ xuất kiếm cũng không làm sao thu về được. Chung Quỳ hét to một tiếng, múa côn gỗ trong tay xông tới, nhưng khoảng cách hơi xa, căn bản không sao cứu kịp.
Mắt thấy Lý Thuần Phong sắp máu tưới đương trường, kỳ tích đã phát sinh vào một khoảnh khắc ấy: Lúc mũi kiếm sắc vừa chạm vào ngực, đột nhiên phát ra tiếng rạn vỡ khe khẽ. Tiếp đó thanh trường kiếm được đúc thành từ phôi thép đã trải trăm phen tôi luyện lại cứ thế vỡ vụn thành từng mảnh, rơi xuống đất bụi.
Một vùng đột nhiên im phăng phắc, tất thảy ánh mắt đều chăm chú nhìn một màn kỳ tích vừa rồi, ai nấy trợn mắt há miệng, hệt như vừa thấy phép thần vậy. Thần thái Lý Thuần Phong vẫn bình tĩnh như cũ, sắc mặt lại tái nhợt khác hẳn lúc thường, mắt nhìn gã thích khách giả trang thành quan truyền lệnh nọ. Người nọ đội mũ giáp che đi hơn nửa khuôn mặt, bộ râu rậm bên dưới bọc cả miệng mũi vào trong, không thể nhìn rõ tướng mạo, thứ duy nhất lộ ra chỉ có ánh mắt còn sắc bén hơn ánh kiếm quang mới rồi. Ánh mắt chạm nhau, cảm giác hệt như kiếm sắc đâm mạnh một nhát, Lý Thuần Phong không tự chủ được nhắm mắt lại. Đợi tới khi hắn mở mắt ra, người nọ đã quay đầu ngựa, phá muôn trùng vây phóng về phía bắc rồi.