Chương 11 Thiên hạ
Nếu là người đã từng đi qua miền tây bắc ắt sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với hình thế núi sông nơi đây. Đó là một mảnh cao nguyên do hoàng thổ cấu tạo thành, nhưng không phải là một mảnh hoàn chỉnh: Có vô số khe rãnh sâu hoắm hình thành bởi dòng sông chảy qua để lại, ngang dọc cắt nhau trên khắp bề mặt cao nguyên. Một đường giục ngựa chạy qua, sẽ có một thứ hiệu quả thị giác đoạt đi hồn vía người ta. Vào thời Đường, lượng mưa vượt xa ngày nay rất nhiều, Long Thủ Nguyên còn chưa bị dòng sông xâm thực, vẫn giữ được diện mạo xanh tươi hoàn chỉnh. Giữa các cao nguyên cũng có khoảng phân tách, nhưng cũng không hiểm trở như ngày nay. Chỉ có một điểm tương tự đó là: Chỉ vừa mới cách đô thành phồn hoa vài dặm, nơi sơn cốc đã hoang vu vắng bóng người.
Tiếng vó ngựa dồn dập, phá vỡ sự tĩnh mịch của khe núi. Do bởi sự vang đi vọng lại, âm thanh đơn điệu chứa đựng một thứ cảm giác gấp gáp khiến con người ta ngầm sản sinh tâm thái nôn nóng. Trước mắt có hai kỵ sĩ, một trước một sau, một trắng một đen phóng ngựa, cự ly giữa hai người đang không ngừng thu hẹp, cuối cùng chỉ còn cách nhau khoảng cách bằng một thân ngựa. Chính vào lúc này, người ở phía trước đột nhiên ghìm cương, quay phắt đầu ngựa. Hai con tuấn mã hí dài lướt ngang qua nhau, cuối cùng dừng lại, lưng đối lưng.
“Ngựa hay, kỵ thuật giỏi.” Lên tiếng chính là thích khách mới rồi còn chạy trước, ngữ khí bình ổn.
“Quá khen.” Cũng không quay đầu lại, nam tử áo xanh trên lưng Ô Dạ Đề nhàn nhạt đáp lời. Bầu không khí tuyệt không giống hai kẻ đối địch ngươi chết ta sống, mà lại giống như bằng hữu quen biết nhiều năm. Một nụ cười nhẹ toát ra đằng sau bộ râu rậm của thích khách.
“Không ngờ vậy mà đệ lại có thể đoán ra là ta.”
“Mãi cho tới khi kiếm vỡ ta mới thật sự khẳng định là huynh; lúc trước chỉ là hoài nghi.” Lý Thuần Phong thở dài một tiếng. “Một kiếm thiên tuyệt, gặp phải ta liền dứt, đây đã lần thứ hai. Bất kể thế nào, Lý mỗ đều phải cảm tạ thịnh tình.”
“Không cần mang ơn. Đệ là tri giao duy nhất của ta kiếp này. Cho dù ta muốn giết đệ, thanh kiếm trong tay cũng không nguyện nhuốm máu của đệ.”
Quay đầu lại, thích khách lôi mũ trụ xuống, thuận tay gỡ bỏ râu giả dùng để ngụy trang. Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Lý Thuần Phong: Mắt phượng mi dài, phiêu dật tựa dung mạo thần tiên. Đây không phải ai khác, chính là Chủng Đào đạo nhân trong Huyền Diệu quán.
“Thật sự là huynh. Sáu năm nay, ta trước sau chưa từng hỏi lai lịch xuất thân của huynh, chỉ vì ta tin rằng giữa ta với huynh là thật lòng tương giao, có thể thoát bỏ kiểu cách thế gian. Nhưng mà…” Ngữ khí của chủ quán rượu tới cuối cùng mang một chút cảm khái. “Huynh vẫn cứ lợi dụng ta.”
Sau một khoảng im lặng, đạo nhân thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.”
“Ai có lập trường của người nấy, không cần nói xin lỗi.”
“Đệ biết lập trường của ta?”
“Phải.”
“Biết từ lúc nào? Ta tự hỏi chưa từng tiết lộ thân phận.”
“Vào lúc huynh nhắc tới cuốn sách kia. Lương thảo doanh có chuyện, ta từng mang tiêu thạch phát hiện ở hiện trường tới hỏi thăm huynh, huynh nói huynh đã xem qua Thái Thanh đan kinh yếu quyết của Tôn chân nhân.” Nói tới đây, chủ quán rượu bật cười tự trào phúng chính mình. “Cái tật của ta huynh cũng biết rồi, chính là thích sưu tập một vài thứ cổ quái, đặc biệt là sách cổ hiếm thấy trên đời. Về tung tích cuốn sách nọ của Tôn chân nhân ta đã từng chuyên tâm tìm kiếm, biết được rằng nó đã được dâng lên cho hoàng đế tiền triều, từ đó được cất sâu trong cung điện nhà Tùy, coi là bảo vật bí mật, chớ nói bình dân trăm họ, có là hạng quyền thế cao sang cũng không thể trông thấy. Có thể đọc nó chỉ có một loại người: Hoàng tộc Đại Tùy.”
“Thế là đệ bắt đầu hoài nghi thân phận của ta?”
“Phải. Ngoài ra, lúc chuyện này bắt đầu, luôn có một việc khiến ta nghĩ mãi không giải thích được: Chính là Tống Kỳ nọ. Thật rõ rành rành, gã tuyệt chẳng phải nhân vật quan trọng gì, cũng không có năng lực xoay vần toàn cục, vậy vì sao phải phí công vòng vo như thế để dụ hắn ra khỏi quân doanh? Dùng thủ đoạn sấm sét thiêu cháy Lương thảo doanh trực tiếp giết phắt đi há chẳng gọn gàng xong xuôi hết sao? Về sau ta mới hiểu ra, hắn vốn chỉ là một quân cờ, một quân cờ dùng để kéo ta vào cuộc.”
“Không sai. Đây là kế liên hoàn, thiêu rụi Lương thảo doanh chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, chỉ tổn thất có chút lương thảo còn xa mới đủ để đả kích sĩ khí quân Đường, với cá tính của Lý Thế Dân, cho dù có vờ mượn danh thiên lôi cũng khó để hắn bỏ đi ý niệm xuất binh. Đối với Hiệt Lợi khả hãn mà nói, nguy hiểm thật sự nằm ở cái liên minh với Tây Đột Quyết, bất kể như thế nào, không thể để mấy bộ lạc đại mạc như Sa Đà hợp binh cùng nhà Đường để xuất kích.”
“Cho nên cần phải phá hoại minh ước, khơi dậy mâu thuẫn giữa quân Đường với quân Sa Đà. Huynh cố ý cắt lưỡi Tống Kỳ, nhưng lại để hắn nghe được tin tức giả ‘người Sa Đà muốn hành thích Lý nguyên soái’ này, đồng thời mượn tay hắn báo cho ta. Tin tức vất vả nhường ấy mới có được, ta tự nhiên sẽ không nghi ngờ. Bởi thế ta sẽ đi báo cho Lý Tĩnh để sớm có đề phòng, trong khi âm mưu thật sự chính là nhắm vào lúc quân Đường và quân Sa Đà xảy ra hỗn chiến, huynh giả mạo binh sĩ Đại Đường thừa lúc hỗn loạn ám sát đặc sứ của Sa Đà, khiến cho hai nhà hủy bỏ minh ước. Cái gọi là âm mưu ám sát Lý nguyên soái chẳng qua là để ngụy trang.”
Dây cương trong tay rung rung, giọng đạo nhân chẳng mảy may mang chút tình cảm. “Kiếm thuật của Lý Tĩnh, ta cũng không thắng nổi. Làm cái việc không nắm chắc thì có tác dụng gì?”
“Có lý.” Lý Thuần Phong chầm chậm gật đầu, giọng đột nhiên thấp xuống, từng chữ từng chữ từ từ thốt ra. “Vì sao lại chọn ta?”
“Bởi vì ta hiểu cá tính thích lo chuyện không đâu của đệ, mà chuyện này nếu như muốn truyền tin tức ra ngoài, biến giả thành thật thì cần phải mượn sức của hạng người có trí tuệ cao siêu. Đệ đã biết lập trường của ta: Ta vốn họ Tiêu, tên Doãn. Đương kim Tùy vương chính là cháu ngoại ta.”
Trong mắt Lý Thuần Phong hiện ra một chút kinh ngạc, thoáng qua rồi thôi. Sau khi nhà Tùy mất nước, Đột Quyết lập cháu của Tiêu hoàng hậu là Dương Chính Đạo làm Tùy vương, giao tất cả dân chúng còn trung thành với nhà Tùy cho hắn, thực ra thì chính là một chính quyền bù nhìn được Đột Quyết nâng đỡ. “Đây chính là lý do huynh giúp Đột Quyết?”
“Còn không đủ à?” Tiêu Doãn kiêu ngạo ngẩng cao đầu. “Cha con Lý Uyên diệt Đại Tùy ta, cướp đi thiên hạ. Mấy năm nay ta ẩn cư ở Trường An, âm thầm bôn ba vì việc phục quốc. Còn nhớ chuyện Du Hiệp lệnh không? Giờ hẳn đệ đã đoán ra được, năm xưa kẻ khơi lên tranh chấp giữa Mạc phái với Vũ phái, làm yếu đi thế lực ủng hộ nhà Lý Đường trên giang hồ chính là ta. Lẽ nào mối hận mất nước không đáng bỏ một đời để phục thù?”
“Trai cò đánh nhau, kẻ nào được lợi?”
“… Là có ý gì?”
“Đột Quyết tàn bạo ai ai cũng biết. Tùy vương chẳng qua chỉ là một cái danh nghĩa, Hiệt Lợi sẽ không thật sự để hắn phục quốc, một ngày nọ thành Trường An lọt vào tay Đột Quyết, đó sẽ lại là một trường kiếp nạn muôn đời không vãn hồi được.” Ánh mắt đưa về nơi xa xôi, Lý Thuần Phong khẽ thở ra một hơi, thần thái trịnh trọng. “Ba trăm năm chiến loạn đã đủ đằng đẵng, ta không muốn thành Trường An này lại chìm vào bể máu.”
“Thật không ngờ chủ nhân của Tùy Ý lâu cũng có lúc không hề tùy ý.” Trong nụ cười của Tiêu Doãn chứa đựng vẻ mỉa mai. “Nhưng đệ có năng lực ngăn cản ta sao? Hay là nói, đệ cho rằng thiên tuyệt kiếm sẽ lần thứ ba đứt đoạn ở đây?”
Xoát một tiếng, một đạo điện quang tóe ra, nghiêng nghiêng trỏ vào Lý Thuần Phong, hóa ra trong cái đai tơ đeo ở eo Tiêu Doãn lại có một thanh nhuyễn kiếm. Lúc này, nơi mi mày khóe mắt của Đạo nhân trông phiêu dật xuất trần tựa như thần tiên nọ hoàn toàn bao trùm một tầng sát khí. Lý Thuần Phong không đáp lời, lòng bàn tay duỗi ra, lộ ra bên trong một cái hộp đen xì. Cùng lúc ấy, Tiêu Doãn lập tức biến sắc.
“Hộp bắn đạn chì?”
“Không sai. Nếu huynh còn nhớ được chuyện Du Hiệp lệnh, đương nhiên là nhận ra vật này.”
Trong cái hộp không bắt mắt nọ có chứa đạn chì, phát xạ bằng lẫy cò, tốc độ còn nhanh hơn điện chớp, trúng đạn ắt bỏ mạng, cho dù là nằm trong tay hạng đàn bà con trẻ yếu ớt không chút võ nghệ nó cũng vẫn sẽ là một thứ hung khí giết người lợi hại. Trong vụ án Du Hiệp lệnh, Kinh Liệt và Dịch Thu Lâu từng dùng vật này giết người, sau khi sự việc bại lộ vật này rơi vào tay Lý Thuần Phong.
“Ngoài ra, ta đã đoán được huynh ắt sẽ đi con đường này để hội họp với người Đột Quyết, sớm đã để Uất Trì sắp xếp, cùng với nhân mã thuộc hạ của Ngô quốc công mai phục ở hẻm núi phía trước. Cho dù huynh có tránh thoát được hộp sắt đạn chì này, cũng không thể thoát khỏi binh mã của Đại Đường.” Lý Thuần Phong dáng vẻ thản nhiên, nhìn vào đạo nhân. “Nếu đã biết chính là huynh, sao có thể không bày bố trước?”
Trong hẻm núi gió mạnh ùn ùn, gần như sắp thổi tung người lên không trung, Lý Thuần Phong lại chẳng chút động đậy. Tuy chỉ có một người một ngựa, cái thân hình nho nhã gầy gò kia lúc này lại trông như một ngọn núi cao không cách nào vượt qua. Đạo nhân thở dài một tiếng, hạ kiếm trong tay xuống.
“Là ta sai lầm, đánh giá thấp thủ đoạn của đệ, cũng nhìn nhầm con người đệ. Ta từng cho rằng đệ chỉ cầu tự do tự tại, lo mỗi thân mình, sẽ không cố chấp việc đời, càng sẽ không lấy mạng ra bồi cho thiên hạ của Lý Đường.”
“Quả thật. Trong lòng ta, thiên hạ của họ Lý hay họ Dương vốn chẳng có phân biệt: Huynh là bằng hữu của ta, thiên hạ lại chẳng phải thiên hạ của ta.”
Câu này nói ra rất mực thành khẩn, thái độ nghiêm túc hiếm thấy. Thần sắc đạo nhân thoáng động, nhưng lại nghe nam tử áo xanh từ từ nói tiếp nửa câu còn lại. “… Chỉ đáng tiếc là thân ta cũng ở trong thiên hạ này, không nỡ chỉ lo cho bản thân, cũng không thể tự do tự tại.”
• • •
Hai bên vách núi cao dần dần khép vào, càng lúc càng hẹp, cho tới cửa hẻm núi thì chỉ chừa lại một con đường hẹp vừa đủ để hai ngựa song song đi, đây chính là chỗ hiểm yếu muốn ra khỏi cốc ắt phải đi qua. Chính ở hai bên cửa hẻm núi đang có mấy chục binh sĩ tinh nhuệ mai phục, cung nỏ căng dây, nhắm chuẩn cửa hẻm.
“Sao vẫn chưa tới?” Uất Trì Cung toàn thân giáp trụ, trông hệt như một tòa tháp đen, mang vẻ nghi ngờ nhìn đứa cháu đầu đã mướt mồ hôi đứng cạnh. “Chẳng phải bảo phản tặc sẽ đi qua lối này sao, không lẽ tin tức không chính xác?”
“Tuyệt đối không thể sai!” Uất Trì Phương vội vàng biện bạch: “Thúc phụ yên tâm, vị bằng hữu họ Lý nọ của điệt nhi cực kỳ thần kỳ, trước nay chưa từng nói không chuẩn bao giờ.”
Uất Trì Cung thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, hoàn toàn nhờ cậy anh trai cùng chị dâu nuôi nấng thành người, xem anh như cha, tình cảm rất sâu đậm. Lúc Uất Trì Phương chưa trưởng thành đã được thúc phụ đón vào phủ, tự tay dạy cho võ nghệ, mãi tới khi gia nhập Huân Vệ phủ, bản thân có nơi có chốn thì mới dọn ra ngoài. Đối với đứa điệt nhi kiêm đồ đệ này, Uất Trì Cung một mực cực kỳ yêu thương tán thưởng, coi như con ruột. Nghe hiệu úy nói thế Ngô Quốc Công không nhiều lời nữa, vung tay ra hiệu cho gia tướng ẩn náu cho tốt.
Chính vào lúc ấy, thần sắc hai chú cháu thoáng động: Có tiếng vó ngựa vang tựa sấm sét từ trong hẻm núi vọng ra. Tinh thần phấn chấn, Uất Trì Cung khoát tay, lập tức mấy chục cung thủ kéo căng dây cung, đầu mũi tên sáng loáng như tuyết nhất tề ngắm chuẩn vào cửa ra hẻm núi, chỉ đợi người tới. Chỉ trong thoáng chốc tiếng vó ngựa đã kề ngay bên tai, thấp thoáng có thể phân biệt được thân hình: Chính là con ngựa trắng cường tráng nọ, người ngồi trên ngựa mặc quân phục Đại Đường, đầu đội mũ trụ che khuôn mặt.
“Quả nhiên!” Nhớ tới lời dặn của hảo bằng hữu, Uất Trì Phương giữ vững tâm thần. Tốc độ ngựa phi nhanh chóng khôn tả, đã sắp sửa ra khỏi cửa hẻm, hiệu úy vội vàng ra hiệu, đồng thời hô lớn: “Phóng tên!”
Thoắt cái, mấy chục mũi tên nhất loạt phóng đi. Mục tiêu không phải là người trên lưng ngựa mà là con ngựa, đây là nghiêm lệnh đã ban bố từ trước, có ý nhất định phải bắt sống. Thuật cưỡi ngựa của người nọ cực kỳ cao minh, tai nghe thấy hiệu lệnh, tại một khoảnh khắc ấy vung mạnh roi quất vào mông ngựa, ngựa bị đau lập tức tăng tốc độ, phóng vọt lên, nhanh như chớp giật lao thẳng ra ngoài cửa hẻm, tốc độ thay đổi bất thình lình khiến cho loạt tên như châu chấu đều bắn hụt vào khoảng không. Uất Trì Phương nổi giận, tự mình giương cung lắp tên, nhắm chuẩn vó sau bắn đi, một mũi này bắn vừa chuẩn vừa nhanh, ngựa không tránh kịp, đau đớn hí lên một tiếng rồi gục ngã. Người trên ngựa cũng bị quăng lên không trung, nặng nề rơi xuống đất, nhất thời giãy giụa nhưng không sao đứng lên được.
“Tiễn pháp giỏi!” Uất Trì Cung khen hay, dương dương tự đắc, hiển nhiên cực kỳ hài lòng với điệt nhi do mình một tay dạy dỗ. Lúc này đám gia tướng đã tràn lên như ong, bắt trói kẻ nằm dưới đất giải lên. Người nọ cúi đầu, không rên một tiếng, không hề có cử chỉ phản kháng vùng vằng. Mũ trụ đã rơi bên cạnh, mái tóc xõa che mất khuôn mặt, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác.
Bất thình lình, quả tim của Uất Trì Phương tự dưng giật thót một cái. Chẳng hề nghĩ ngợi gì lao tới trước, vén mớ tóc xõa: Đập vào mắt là một khuôn mặt tái nhợt nhuốm đầy bụi đất, nụ cười cực kỳ quen thuộc dần dần hiện ra trên bộ mặt đó.
“Quả nhiên là tiễn pháp giỏi, Uất Trì.”
Như bị sét đánh, hiệu úy triệt để sững sờ. Mồm miệng há to, nhưng chẳng thốt ra được lấy một chữ.