← Quay lại trang sách

Chương 12 Tù tội

“Vì sao?”

Câu hỏi mà vị tướng quan trẻ tuổi nén nhịn đã lâu giờ đã phun trào ra, khiến cho gian nhà tù nhỏ hẹp chấn động dội tiếng ông ông. Kẻ đằng sau song sắt vốn dĩ đang ngồi yên ổn dựa vào chấn song, lúc này nhíu mày, tựa hồ muốn đưa tay bịt tai lại nhưng rồi phát hiện ra tay chân đều đã bị gông cùm xích chặt, chỉ đành thôi.

“Không cần to tiếng đến vậy, tai Lý mỗ hẵng còn chưa điếc.”

“Vớ vẩn, ta đương nhiên biết huynh nghe thấy!” Tức giận muốn điên người, hiệu úy đã chẳng buồn lựa lời nữa. “Là huynh muốn ta mai phục ở cửa khe, còn bảo phản tặc sẽ đi qua đó, kết quả kẻ ta bắn ngã ngựa lại chính là huynh! Việc này, việc này rốt cuộc là thế nào?”

“Thì chính là như Uất Trì thấy đấy.” Ngược hẳn với thái độ kịch liệt kia, cái kiểu lạnh nhạt việc này chẳng liên quan tới ta của Lý Thuần Phong càng khiến người nọ lửa giận bốc cao ba trượng. “Ta với người nọ đổi ngựa, đổi y phục, ta nói cho hắn chỗ nào có mai phục, sau đó để cho hắn thoát đi theo lối khác.”

“Huynh… huynh…” Uất Trì Phương há mồm nghẹn họng: “Huynh có biết tư thông với phản tặc cũng phải mang tội chết không?”

“Việc ta làm tự nhiên ta phải gánh chịu hậu quả.” Lý Thuần Phong nhúc nhích người, cố hết sức để tư thế của mình thoải mái hơn một chút. “Thiếu nợ trả tiền, Lý mỗ tuy có hơi keo kiệt nhưng cái mạng này thật cũng vẫn bỏ ra được.”

Đôi mắt trừng tới mức sắp sửa lọt ra khỏi tròng, hiệu úy giận dữ chăm chăm nhìn gã bằng hữu đang tỉnh bơ như không. “LÝ! THUẦN! PHONG!”

Ba chữ này gằn giọng lọt qua kẽ răng mà ra, nhìn hắn một cái, Lý Thuần Phong chợt nở nụ cười. “Xin lỗi. Nhưng Uất Trì có từng nghe chưa: Cái mình không muốn thì chớ khiến người khác phải chịu.*”

Lời của Khổng Tử trong thiên Vệ Linh Công sách Luận ngữ: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân”. Nôm na có thể hiểu là: Mình không muốn bị hại thì cũng chớ có đi hại người khác. (DG)

“Có ý gì?”

“Nếu đổi vị trí, ta là hắn mà huynh là ta, huynh liệu có trơ mắt nhìn ta đi chịu chết không?”

“Ta…” Uất Trì Phương nhất thời nghẹn lời.

“Thế thì đúng rồi.” Dáng vẻ của chủ quán rượu cực kỳ đắc ý. “Nếu ngay Uất Trì cũng không làm được, hà tất trách móc ta khắt khe thế?”

Sớm đã biết tính tình kẻ này trong vô lại còn có một mặt quật cường, nhưng không sao ngờ được ngay cả việc liên quan tới tính mạng hắn cũng coi như trò đùa. Uất Trì Phương thoáng sửng sốt, suýt nữa muốn đập đầu vào tường, hiệu úy nén thấp giọng rít lên: “Là do to quá tin tưởng huynh! Sớm biết thế này thì sẽ không thèm để ý tới mấy cái sắp đặt quỷ tha ma bắt nọ của huynh, nếu ta có ở đó thì quyết không để huynh làm ra cái chuyện ngu xuẩn này!”

“Có thể nhận được sự tín nhiệm của Uất Trì, Lý mỗ hân hạnh nào hơn.”

“Huynh!”

Đã đến nước này, hiệu úy thật sự đã cạn lời kiệt lực, dứt khoát cũng ngồi bệt xuống đất, đối diện với Lý Thuần Phong bên kia chấn song sắt, tay đỡ trán. “Bây giờ phải làm sao mới được? Đạo nhân đã trốn thoát, huynh là phạm nhân duy nhất. Thúc phụ đã tâu bẩm chuyện này lên trên, thánh thượng nổi giận, hạ lệnh tra xét đến cùng. Một khi Hình bộ tới bắt người ta cũng không cách nào bảo hộ cho huynh.”

“Ừm.”

Uất Trì Phương nhìn cái kẻ thần sắc lạnh nhạt, dường như chẳng phải chuyện của mình nọ, thoáng cái đã hạ quyết tâm. Hiệu úy đứng dậy, mở cửa nhà lao, lại tháo gông xiềng khóa chân tay phạm nhân. Người nọ lại chẳng chịu đứng dậy, ánh mắt ngạc nhiên.

“Làm cái gì đấy?”

“Ít nói nhảm đi! Nhân lúc người của Hình bộ còn chưa tới, tiễn huynh ra khỏi thành.”

Lý Thuần Phong phì cười: “Huynh muốn tư thông với phạm nhân?” Gắng sức vịn chấn song đứng dậy, cái chân phải bị thương bỗng mềm oặt, lại ngồi bệt xuống đất. “Nếu muốn trốn ít ra cũng phải đi đứng cho được. Tình trạng hiện giờ, liệu có thể trốn được đi đâu?”

“Ta đi tìm ngựa tới!” Chẳng quản ba bảy hai mốt, hiệu úy vươn tay định kéo hắn dậy. Đối phương lại cực kỳ ngoan cố ngăn tay người kia lại.

“Không phải là thế, Uất Trì.” Đôi mắt của chủ quán rượu chăm chú nhìn Uất Trì Phương, thần sắc ôn hòa, ngữ khí thì nghiêm túc trịnh trọng: “Dưới gầm trời này chỗ nào mà chẳng phải đất của vua. Cho dù may mắn trốn được ra ngoài thành Trường An, chỉ cần vẫn gánh tội danh phản nghịch thì cũng vẫn không cách nào thoát được việc bị lùng bắt.” Thoáng ngừng lại, bên mép Lý Thuần Phong lại hiện ra vẻ cười cợt quen thuộc. “Chẳng lẽ là, hiệu úy đại nhân xưa nay trung dũng yêu nước thật sự hy vọng ta phản bội đi theo Tiêu Doãn, dứt khoát nương nhờ Đột Quyết?”

Há hốc miệng, Uất Trì Phương không khỏi chán chường. “Vì sao huynh thả người thì chẳng có gì để nói, ta thả người thì lại dài dòng lắm chuyện thế?”

“Ha ha, cái này ấy à, công phu quyền cước đương nhiên là Uất Trì vượt trội, còn công phu miệng lưỡi thì lại phải nhường ta rồi.”

“Vậy mà còn cười được!” Uất Trì Phương tức tối nói: “Đợi thánh thượng tế cầu an quay về sẽ đích thân thẩm tra, tới lúc ấy…”

Người nói vô ý kẻ nghe thì bỗng vụt ngẩng phắt đầu, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ dị. “Huynh vừa nói cái gì? Cầu an?”

“Đúng mà. Lương thảo doanh bị thiêu rụi, trong thành ai ai cũng bảo đấy là trời cao tỏ ý cảnh cáo, cho nên thánh thượng mới tiếp thu lời tấu của tăng nhân Pháp Nhã, xây đài cao tế trời cầu an, thời điểm chính là vào hôm nay.” Uất Trì Phương có chút ngạc nhiên nhìn người trước mặt. “Không phải huynh đã biết chuyện này rồi còn gì?”

Tựa như không nghe thấy lời hiệu úy, nam tử áo xanh hai mắt dõi trời, miệng lẩm bẩm: “Lương thảo doanh… đài tế trời… chẳng trách bảo là đốt rụi Lương thảo doanh chỉ là bước đầu tiên, thì ra mấu chốt cuối cùng nằm ở đây! Đây mới là cái gọi là liên hoàn kế…”

“… Này, huynh làm sao thế?”

Lý Thuần Phong đột nhiên vươn tay, túm chặt lấy bả vai Uất Trì Phương, sức lực vượt ra khỏi dự liệu, mạnh tới dọa người, khiến cho hiệu úy bị dọa cho giật nảy mình. Trong bóng tối, đôi mắt chủ quán rượu lấp lánh sáng tựa sao trời. “Hoàng thượng gặp nguy hiểm. Chuyện tế trời là một âm mưu!”

• • •

Cờ quạt phần phật, giáp trụ sáng choang, hai hàng võ sĩ một hàng cầm kích một hàng cầm mác, nối đuôi nhau tiến vào. Tiếng trống Chấn Thiên vừa khéo vang lên chính lúc ấy, tương ứng với tiếng tù và, càng thể hiện ra không khí trang trọng nghiêm túc. Trên chỗ đồng rộng ngoài thành này có một đài cao mới xây. Đài này cao chừng tám thước, phân ra hai tầng trong ngoài, ngoài là hình tròn, trong là hình vuông, cờ xí đỏ vàng xung quanh đón gió bay bổng. Trời cao đất rộng, dõi nhìn bốn phương chỉ thấy một khoảng mênh mông bát ngát.

“Thánh thượng giá lâm!”

Theo sau tiếng hô lớn, quan viên cùng thị tòng hai bên đường lũ lượt quỳ xuống, nhất thời tiếng cung nghêng vang vọng khắp trời. Đôi bên lực sĩ cầm cờ phướn, hộ vệ xung quanh một con tuấn mã đi giữa. Người ngồi trên ngựa thân khoác cẩm bào thuần màu trắng, bên trên thêu rồng vàng năm vuốt*. Người nọ phong thái rộng rãi, mày rậm mắt sắc, sống mũi cao mà hơi khoằm; tuấn mã bên dưới toàn thân tuyền sắc đỏ thắm, tên gọi là Táp Lộ Tử. Một năm này, vị đế vương Đại Đường lưu lại dấu ấn nồng đậm mà rực rỡ trong lịch sử Trung Quốc vừa mới bước vào tuổi nhi lập*, chính là đang ở vào thời khắc tinh lực tràn trề nhất, ý chí kiên định nhất. Muôn vàn kế hoạch to lớn vĩ đại dựa trên dã tâm cùng mộng tưởng vào lúc này đã thành hình, rất nhanh sẽ trở thành căn cơ không thể dao động cho tương lai của đế quốc Đại Đường.

Rồng vàng năm vuốt hay ngũ trảo kim long là biểu tượng đặc dụng của riêng hoàng đế. Rồng là hình tượng phổ biến được sử dụng rộng rãi trong dân gian cũng như trong giới quý tộc nhưng khi dùng thì chỉ được dùng rồng bốn móng trở xuống mà thôi. (DG)

Khổng Tử từng nói: “Tam thập nhi lập” từ đó cụm từ “nhi lập” còn dùng để chỉ tuổi ba mươi. (DG)

Đội ngũ dần dần tiến tới, khi đến trước đài, hoàng đế ghìm cương ngựa. Thị tòng mặc quân trang lập tức quỳ xuống, đón đỡ bước chân của đế vương. Dọc chính giữa có con đường khắc hình rồng ẩn mây hướng lên đài cao, viên chủ tế đã sớm đợi trên đài liền tiến tới nghênh đón, cung kính hành lễ, sau đó nhận lấy đuốc lửa đã sớm đốt cháy hừng hực bên cạnh, hai tay dâng vào tay hoàng đế nhà Đường, rồi lại dẫn ngài tiến vào đàn tế nhỏ hình vuông ở chính giữa. Ở nơi đó có đặt một cái đỉnh đồng cực lớn, trong đỉnh chất đầy các loại trầm hương, chỉ đợi quân vương tiến tới châm lửa. Nâng cao ngọn đuốc, người bận áo bào trắng đứng trên muôn người bái tế về bốn phương, hàng trống hai bên cũng nương theo mà đánh tiếng, rúng động cả trời đất, tỏ ý nghi thức tế trời lập tức bắt đầu.

“Sắp sửa bắt đầu rồi…”

Câu này vang lên từ một chỗ cách đó khá xa, trong một mảnh rừng rậm rạp. Người nọ là một hán tử tinh nhuệ tuổi tầm bốn mươi, eo lưng thẳng tắp, trang phục gọn nhẹ mang theo bội đao, nơi mi mày nham hiểm đã chẳng thấy đâu dáng vẻ cẩn thận hầu hạ, dạ dạ vâng vâng nọ của “thương nhân Vân Ngũ”, tựa như đã thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác. Ở dưới chân hắn một cái xác nằm chình ình, chính là vị quan sai to béo họ Tưởng nọ. Nơi cổ họng gã có một vạch máu, hai mắt vẫn đang trợn to, mang nguyên vẻ kinh hãi trước khi chết, đại khái là gã có nằm mơ cũng không nghĩ tới kẻ trước giờ mặc cho mình làm tội làm tình thình lình biến thành kẻ lấy mạng mình.

“Sự tình đã làm ổn thỏa chưa?”

Câu hỏi vang ra từ trong rừng, Vân Ngũ gật đầu.

“Không mảy may sai sót. Cơ quan nằm trong cái đỉnh đồng nọ, chỉ cần lửa tế trời nọ châm xuống…” Hắn búng ngón tay, thổi một hơi tựa như mọi thứ trước mắt đều đã biến thành tro bụi.

“Tốt lắm!” Giọng nói nọ toát vẻ vui mừng. “Nói như vậy, hôm nay chính là ngày chết của Lý Thế Dân.”