← Quay lại trang sách

Chương 13 Tế trời

“Vậy mà lại bỏ qua vụ lửa thiêu Lương thảo doanh bày ra rành rành dễ thấy này, thật ngu ngốc cùng cực!” Trong nhà lao Lý Thuần Phong tự nói một mình, không mảy may quan tâm tới cái mồm đang há ra càng lúc càng to của Uất Trì Phương. “Ta sớm phải nghĩ ra mới đúng, nếu chỉ đơn thuần là mượn việc thiên lôi cảnh cáo, hù dọa cản trở việc xuất binh, vậy thì cơ bản không cần dùng tới thủ đoạn mưu tính bậc này. Đây là ngón một đá trúng hai con chim, một là ngăn cản việc kết minh của Sa Đà với Đại Đường, mặt khác là lợi dụng tâm lý nôn nóng đánh Đột Quyết của hoàng đế mua chuộc Pháp Nhã dâng lời, xây cái đài tế trời này. Đồ hết dao hiện*, mục tiêu cuối cùng chỉ có thể là...” Nói tới đây, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Hoàng đế!”

Khi Kinh Kha ám sát Tần Thủy hoàng, đã giấu dao trong tấm bản đồ cuộn lại, lúc lần dở tới cuối bản đồ thì lộ ra con dao đồng thời thừa cơ hành thích. (DG)

“Huynh... huynh muốn nói, bọn họ định hành thích hoàng đế!”

“Hoặc có thể là càng tồi tệ hơn. Tham dự tế trời đều là quân đội tinh nhuệ của Đại Đường cùng bề tôi đắc lực, công thần khai quốc. Một khi âm mưu này thành công, ấy chính là cục diện ngọc đá đều hủy.”

Nghe tới đây Uất Trì Phương đã trợn mắt líu lưỡi. Đột nhiên nhớ ra điều gì, buột miệng thốt: “Hỏng rồi! Thúc phụ ta cũng ở đó!”

Lý Thuần Phong đang định mở miệng, uỳnh một tiếng, vách tường đã bị đập thủng một lỗ to đùng. Uất Trì Phương giật mình kinh hãi, nhảy bật dậy, giữa màn khói bụi nhìn thấy một đại hán thân hình to lớn, hệt như lực sĩ thời viễn cổ.

“Chung Quỳ?!”

“Tiên sinh!” Vừa thấy Lý Thuần Phong khuôn mặt đại hán lập tức lộ ra nụ cười chất phác giống hệt trẻ nhỏ, trong tay hắn là một cây chùy sắt. “Tôi, còn cả bọn nó, tới cứu ngài!”

Dưới nách gã Cự Linh thần nọ thò ra hai cái đầu nhỏ. “Ta đã bảo tiên sinh ở chỗ này, có sai đâu?” Qua Ca đắc ý vênh vang nói, lại bị Hồ Lô gõ đầu một cái. “Cái gì mà không sai, bảo huynh tìm hiểu, thế mà đường lối cũng chẳng nói rõ được, hại bọn ta vòng một vòng to đùng rồi!”

“Tới thật kịp lúc.” Lý Thuần Phong vui mừng nói, thuận thế dìu Uất Trì Phương đứng dậy. “Uất Trì, ngựa của huynh ở đâu?”

“Ở ngay ngoài doanh trướng.”

“Tốt, đi đi.”

“Đi đâu cơ?”

“Đài tế trời.” Hít sâu một hơi, sắc mặt Lý Thuần Phong nghiêm nghị. “Chỉ mong còn tới kịp.”

Trên đường quan đạo, hai kỵ sĩ phóng đi như bay làm cuộn lên một lớp bụi mù trời.

“Đi mau!” Quát một tiếng, Lý Thuần Phong quất hờ một roi. Con ngựa nọ vốn là chiến mã của Uất Trì Cung, rất có linh tính, lập tức mạnh mẽ lao vút về phía trước. Uất Trì Phương bám sát đằng sau, một đường thúc ngựa chạy thẳng tới đài tế trời. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lòng canh cánh về tình hình bên kia, gang bàn tay đã ứa mồ hôi. Quay đầu nhìn Lý Thuần Phong, thần thái không hề thay đổi chỉ là đôi môi mím chặt.

Sắp tới trước đài, đột nhiên trong trạm gác chếch bên có mấy binh sĩ xông ra. “Đứng lại! Nơi đây là cấm địa, kẻ tự tiện xông vào ắt phải chết!”

Uất Trì Phương ghì mạnh cương ngựa, quát lên: “Uất Trì Phương thuộc Huân Vệ phủ có việc quân tình khẩn cấp phải bẩm báo thánh thượng!”

“Thánh thượng đang tế trời, không thể quấy rầy!”

Chính lúc ấy, bên tai văng vẳng tiếng trống hiệu trầm trầm, hai người nhìn nhau, cho dù là Lý Thuần Phong lúc này sắc mặt cũng đã thay đổi.

“Không kịp rồi, xông qua!”

Vừa dứt lời, Lý Thuần Phong nhấc dây cương, phóng thẳng về phía binh sĩ đang cản đường. Bất ngờ không kịp đề phòng, người nọ theo bản năng né tránh, ở giữa liền chừa ra một con đường. Lý Thuần Phong không chút do dự xông qua, Uất Trì Phương cắn răng, hắn là quân quan đương nhiệm, ngang nhiên xông vào doanh thế này vốn chính là tội mất đầu, nhưng lúc này tình thế cấp bách, cũng chẳng quản được nhiều như thế, dứt khoát ngang ngược quát: “Nhường đường!” Bảo đao rời vỏ, bám riết đằng sau Lý Thuần Phong.

Nơi này lập tức hỗn loạn. Tên bay vù vù, dày đặc như châu chấu phóng về phía hai người. Lý Thuần Phong đầu không ngoảnh lại, trầm giọng hô: “Uất Trì, phải dựa vào huynh rồi!”

Miệng thốt một chữ “Được”, Uất Trì Phương bỏ ngựa của mình, vọt nhảy sang ngồi sau lưng Lý Thuần Phong. Trường đao hóa thành vòng sáng bọc lấy bản thân với đồng bạn vào trong, võ nghệ gia truyền lúc này mới xem như có đất dụng võ. Bên tai nghe tiếng hí thảm, lòng biết con ngựa của mình đã ngã dưới mưa tên, trong lòng nhói đau, nhưng lại không rảnh nhìn tới.

Thời khắc này đã không còn màng gì tới chuyện sinh tử, loáng một cái, hai người một ngựa đã xông vào chỗ tế trời, nhưng không cách nào tiến thêm một bước, giáp binh muôn trùng vây kín lấy hai người vào trong. Uất Trì Phương hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy bốn bề đều là bóng đao ánh kiếm.

“Lão thất!” Tiếng gọi này là của Uất Trì Cung, vị này bước từ trong đám đông đi vượt lên, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc. Trong đám cùng thế hệ của tông tộc, Uất Trì Phương đứng thứ bảy, Uất Trì Cung trước giờ đều gọi hắn như thế. “Con điên rồi à? Đang làm cái gì thế?”

Uất Trì Phương tựa như gặp được cứu tinh, to giọng kêu lên: “Thúc phụ, có thích khách!”

“Cái gì?”

Người áo xanh trên ngựa nọ chắp tay, cao giọng nói: “Ngô Quốc Công, có kẻ muốn hành thích thánh thượng, cơ quan đặt trong đài tế trời này!”

Quay đầu nhìn thân hình hoàng đế đang ở trên đài, mày rậm của Uất Trì Cung nhíu lại. Tự tiện quấy rầy đại điển tế trời chính là tội chết, nhưng thân là hộ vệ của đế vương, sự an toàn của hoàng đế phải cao hơn tất cả. Là lão tướng nơi sa trường, một đời Uất Trì Cung đã trải không biết bao nhiêu hung hiểm, bề ngoài thì thô lỗ tục tằn nhưng gặp việc thì tuyệt đối không hoảng loạn. Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Ngô Quốc Công đã theo bản năng cân nhắc lựa chọn, rồi áng tình hình mà quyết đoán: “Đi theo ta!”

Bấy giờ hoàng đế đã tham bái bốn phương xong, đang chuẩn bị châm đuốc vào đỉnh. Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, liền nghe thấy có tiếng quát lớn từ dưới đài vọng lên: “Trong đỉnh có thuốc nổ, không thể buông tay!” Nhất thời, quan viên Ty lễ cũng sững cả lại. Thần sắc Lý Thế Dân thản nhiên như thường, cầm chắc bó đuốc trong tay, thong thả bước tới trước đài.

“Kẻ nào náo loạn?”

Uất Trì Cung lập tức quỳ xuống. Hiệu úy vội vàng nhảy xuống ngựa, rồi đỡ Lý Thuần Phong hai chân bị thương xuống, cùng nhau quỳ bái.

“Thảo dân Lý Thuần Phong tham kiến thánh thượng!”

“Lý Thuần Phong?” Hoàng đế khẽ nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì. “Chính là gã yêu nhân thả cho nghịch tặc bỏ trốn nọ?”

Ánh mắt Lý Thế Dân tựa như ngọn đuốc chiếu thẳng xuống nam tử áo xanh dưới đài, đế uy thật không thể tránh né. Ra ngoài ý liệu chính là, người nọ vẫn cứ thản nhiên như thường, không mảy may tỏ vẻ sợ hãi.

“Thảo dân là hạng người nào, bệ hạ có thể hỏi Lý nguyên soái.”

“Khởi bẩm hoàng thượng, lời nọ sợ là không chính xác.” Người đáp lời thân quân trang uy vũ, dáng vẻ trầm ôn, chính là Lý Tĩnh. “Thần từng mang ơn cứu giúp của người này, âm mưu của phản tặc cũng là do hắn nói rõ với thần.”

“A? Vậy thì ngươi nói thử xem, có âm mưu gì, lại do kẻ nào muốn hành thích?”

“Kẻ hành thích là nghịch đảng câu kết với Đột Quyết, trong đỉnh có giấu một loại đan dược cực kỳ mãnh liệt, gặp lửa sẽ phát nổ. Cái gọi là sét đánh Lương thảo doanh chính là loại đan dược này tác quái.”

Bên cạnh tới lượt một viên võ quan, chính là Thường Hà, nói: “Việc này thần có thể...”

Lý Thế Dân khoát tay ngăn Thường Hà nói tiếp, ngữ khí của bậc chí tôn không hề tỏ vẻ mừng giận. “Có chứng cứ gì không?”

“Xin bệ hạ tạm hoãn tế trời, lệnh cho tất cả mọi người lui về sau, cách đài một tầm tên bắn, thảo dân tự nhiên sẽ lấy ra bằng chứng.”

Lời này nói ra, bốn bề ồn ào. Điển lễ tế trời thần thánh tới nhường nào, mà giờ đây lại vì một câu của một gã thanh niên áo vải lai lịch không rõ mà thành ra dở dang giữa chừng. Điển lễ quan không nhịn được mắng: “To gan!”

“Ừm” một tiếng, toàn trường lập tức im phăng phắc. Thiên tử Đại Đường chăm chú nhìn thanh niên thần sắc ung dung này. “Nếu chuyện này không đúng...”

Lý Thuần Phong ngẩng đầu, ánh mắt va chạm với cái nhìn của hoàng đế. Tuy áo quần nhếch nhác, bụi đất lấm mặt, nhưng cái thần thái rạng rỡ nọ không hề yếu đi, tựa như băng tồn ngọc chứa, tuyết tỏ sông trong, chủ quán rượu cao giọng nói tiếp: “Nếu nói lời suông, búa rìu đao kích, tùy ý xử lý.”

Uất Trì Phương ở bên dưới len lén kéo tay áo hắn, trong lòng thấp thỏm không yên. Bất ngờ chính là, hoàng đế gật đầu nói: “Được. Truyền lệnh xuống, lui ra ngoài một tầm tên.”

Rất nhanh chóng, cự ly giữa mọi người cùng đài tế trời đã được nới rộng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nam tử trẻ tuổi có chút đặc biệt nọ. Uất Trì Phương đang đứng ngồi không yên, không rõ Lý Thuần Phong sẽ chứng minh thế nào, đối phương bỗng nhiên tủm tỉm vỗ vai hắn. “Uất Trì, kế đến phải dùng tới tài bắn tên của huynh rồi.”

“Sao cơ?”

Đang không hiểu cái gì, đã thấy Lý Thuần Phong rút một mũi tên lông trắng trong ống tên của hiệu úy rồi xé một mảnh tay áo cuốn vào đầu mũi tên, châm lên ngọn đuốc, đặt vào tay Uất Trì Phương. “Bắn vào cái đỉnh đồng kia.”

Tuy chưa hiểu duyên do nhưng Uất Trì Phương cũng biết việc này can hệ trọng đại, lòng bàn tay không khỏi ứa mồ hôi. Thoáng ổn định tâm thần, làm theo lời dặn, kéo dây cung, nhắm chuẩn mục tiêu, nín thở ngưng thần, vút một tiếng mũi tên bay đi, rơi ngay vào trong đỉnh. Một lúc sau, hương liệu trong đỉnh cháy lên, phát ra tiếng lách tách. Toàn trường im ắng, đều đang nhìn chằm chằm ngọn lửa lớn trên đài cao. Nói thì chậm việc lúc ấy lại nhanh, ngọn lửa thình lình vọt cao, liền đó là một tiếng nổ lớn vang rền, dội cho tai muốn điếc, ngay cả mặt đất cũng khẽ rung chuyển. Hãi hùng nhìn lại, cái đỉnh đồng nọ đã vỡ tan thành mảnh vụn, đài cao hình vuông sớm đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một cái hố đen ngòm.

• • •

Hai ngày sau hôm tế trời, ba nhánh đại quân chinh phạt Đột Quyết lên đường đúng hạn. Triều đình tiến hành truy xét với lớp lớp âm mưu khi trước, bắt hai gã nội thị bị nghi là có tham dự vào việc này, cùng một viên quan trong triều đã chứng thực là có hành vi móc ngoặc với địch. Vị tăng nhân cửa Phật Pháp Nhã từng hiến kế xây đài tế trời lúc trước sau khi thẩm vấn đã thừa nhận việc nhận đút lót của một nhân vật thần bí, sai hắn dâng lời như thế. Có lẽ vì sự tình liên quan tới chuyện cơ mật, hoặc có lẽ lo sẽ ảnh hưởng không tốt với chuyện xuất chinh cho nên việc truy xét một mực được triển khai ngấm ngầm, cũng không hề lan rộng. Bất kể là thành Trường An hay là Tùy Ý lâu đều khôi phục lại nếp yên ả lúc trước.

“Ái ái, nhẹ một chút, nhẹ một chút...”

Chủ quán rượu chỉ khoác áo đơn, một bên mặt mày nhăn nhó kêu oai oái chẳng chút hình tượng, bên kia toan giãy cái chân phải bị thương khỏi tay thiếu niên, kết quả là tốn công vô ích. Dao Quang nhướng mày giương mắt, mũi đã sắp vểnh lên trời.

“Đáng đời, ai bảo ngài không nghe lời...”

“Hầy, lại nữa rồi, đâu ra cái dạng trách móc tiên sinh như vậy...”

“Có nói oan đâu! Sớm đã bảo người không nên quản chuyện không đâu, không nên rước lấy họa, lần này thì hay rồi, suýt chút nữa cả cái mạng cũng quăng vào.” Dao Quang xoa dầu thuốc vào mắt cá chân giống như đang trút giận, chẳng quản tới lời kháng nghị của đương sự. “Ngài mà phủi tay, lấy ai phát tiền công cho con?”

“Thật là hồ đồ, nếu ta toi đời, Tùy Ý lâu là của ngươi cả, còn đòi tiền công làm gì?”

“Con không thèm!” Thiếu niên miệng thì hung dữ, nhưng tay thì kéo chăn lông đắp cho hắn, lại đặt một bọc lạc nóng hổi cạnh gối. “Ngủ đi ngủ đi, tỉnh dậy rồi mới được ăn!”

“Rốt cuộc là học ai cái thói lải nhải dài dòng ấy...” Chủ quán rượu oán thán nửa chừng, cân nhắc tình thế, vẫn là nuốt phần còn lại xuống, lắc đầu, thành thật nhắm mắt lại. Thiếu niên hài lòng bật cười, nhẹ nhàng không tiếng động khép cửa phòng. Nghe tiếng bước chân xa dần, kẻ nằm trên giường nọ mở mắt, trên mặt toát ra nụ cười ranh mãnh hệt như trẻ con. Hắn gấp gáp thò tay vào bọc moi ra một hạt lạc, vừa định bỏ vào mồm động tác bỗng khựng lại.

Ánh trăng chiếu bóng cây đổ lên tấm rèm cửa sổ, đây là cảnh tượng quen thấy hằng ngày, nhưng lúc này, cái bóng ấy lại có chút khác thường. Lặng lẽ ngồi dậy, mở cửa sổ: Trên cái cây trong sân viện có một thiếu nữ tóc trắng áo trắng đang ngồi, dưới ánh trăng trông thật giống như một tinh linh toàn thân tỏa sáng.