← Quay lại trang sách

Chương 14 Lá rời cành

“Hầu Nhi.”

Thấp giọng gọi tên thiếu nữ. Cô bé chẳng động đậy cũng không đáp lời, dường như không nghe thấy gì cả. Chủ quán rượu thở dài một tiếng, chống gậy trúc, từ từ đi vào sân, sau đó ngồi xuống bậc thềm đá, cũng không nói gì nữa.

Tiếng côn trùng kêu ri ri, ánh trăng như nước. Một cơn gió thổi qua, người ngồi trên cây bỗng run rẩy.

“Lão đạo sĩ...”

“Ừm?”

“Lão đạo sĩ không quay về nữa...”

“Ai bảo thế?”

“Chính lão bảo thế. Lão nói, muốn ta tới tìm tiên sinh, còn nói sau này cũng không thể gặp ta nữa.”

Im lặng một lúc, Lý Thuần Phong vỗ vỗ bên cạnh mình. “Tới đây.”

Thiếu nữ nghe lời bèn tụt xuống, ôm gối ngồi cạnh chủ quán rượu, thần tình hoang mang không biết phải làm sao. Cô bé được Chủng Đào đạo nhân nuôi nấng từ nhỏ, sống cuộc sống cách tuyệt với đời, cho tới lúc này hai bên đều đã coi nhau là người thân duy nhất, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày ly biệt.

“Trong lòng khó chịu à?”

“Ừm.” Nghiêng đầu sang, thiếu nữ cố gắng không để nước mắt rơi xuống. “Vì sao không cần ta nữa? Tiên sinh Đầu Gỗ, nếu ngài gặp được lão thì nói với lão, về sau ta nhất định sẽ nghe lời, sẽ không đòi lão mua bánh đường...”

“Chỉ sợ ta cũng rất khó gặp lại lão... Nghe ta nói này, Hầu Nhi không làm gì sai cả, không cần buồn.”

“Vậy thì...”

Gió quét qua, lá trên cây ngô đồng tung bay phất phơ, xoay vòng vòng rơi xuống lòng bàn tay nam tử. Cảnh này dường như đã từng quen thuộc nhưng đã không còn như ngày trước được nữa.

“Có thấy cái lá này không? Nó cũng không làm gì sai. Chẳng qua bất kể là ai, quan hệ có thân mật hơn nữa, duyên phận có sâu đậm hơn nữa cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải dứt bỏ.”

“Vì sao thế?” Thiếu nữ ngước đôi mắc sũng nước mắt nhìn Lý Thuần Phong.

“Bởi vì mỗi người đều phải lớn lên, không ngừng ly biệt người cũ, việc xưa, có như thế mới có thể tiếp nhận người chưa tới, việc tương lai.”

“Nhưng ta không muốn lớn lên... không cần gì cả, ta chỉ muốn vui vẻ thoải mái sống mãi trong rừng đào...”

Lý Thuần Phong buông một tiếng thở dài, không nói gì nữa. Thiếu nữ từ từ nằm xuống, gối đầu lên đầu gối hắn, nước mắt từng giọt lăn xuống. Nam tử áo xanh đưa tay vuốt mái tóc trắng mượt như tơ của cô bé. Tiếng nức nở càng lúc càng nhỏ, uyển chuyển trôi đi trong màn đêm, cuối cùng yên tĩnh lại. Không ai phát hiện ra trên mái Tùy Ý lâu, đạo nhân áo trắng đứng trước gió, khẽ thở dài một tiếng, thân hình bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa. Trong đêm tối, con Ô Dạ Đề đen tuyền lẳng lặng đứng ngoài quán rượu, đầu cúi gục, đã ngủ say rồi.

Năm Trinh Quán thứ ba, tức năm 629, thời điểm câu chuyện chương này diễn ra, Thái Tông tiếp thu kiến nghị của đô đốc Đại Châu là Trương Công Cẩn, phái đại quân chinh phạt Đột Quyết. Tháng Giêng năm sau, Lý Tĩnh dẫn ba nghìn quân kỵ từ Mã Ấp tiến vào đóng ở Ác Dương Lĩnh, đột kích giữa đêm, đại phá quân Đột Quyết. Thân tín của Hiệt Lợi là Khang Tô Mật cùng Tiêu hoàng hậu của Tùy Dạng đế là cháu là Tùy vương Dương Chính Đạo đầu hàng Đại Đường, chính quyền bù nhìn nhà Hậu Tùy triệt để tan vỡ. Tháng Ba, Hiệt Lợi khả hãn bị bắt, giải tới Trường An. Tới đây Đông Đột Quyết được bình định, một dải Mạc Nam nhập cả vào lãnh thổ Đại Đường. Cuộc chiến tranh quy mô lớn đầu tiên với các bộ tộc phương bắc kể từ khi Đại Đường dựng nước kết thúc bằng thắng lợi toàn diện.

“Đã nghe gì chưa? Ngày mai đại quân của Lý nguyên soái sẽ khải hoàn trở về đấy!” Uất Trì Phương tiếc nuối không thôi. “Thật đáng tiếc, lần này lại không có cơ hội kiến công lập nghiệp.”

“Dùng binh đao nào có đức nhân, dừng được chiến tranh ấy mới là võ. Công nghiệp cái thứ này, không phải là cứ giết người cướp thành mới có thể có được.”

Ngày hôm ấy đúng vào tiết Thanh Minh, mưa phùn ướt áo, hai người thong thả đi trên con phố dài. Trong không khí thi thoảng lại có mảnh tro tiền cùng làn khói nhạt không biết từ đâu bay tới, phất phất phơ phơ, quyện vào bông liễu, khiến vẻ xuân sắc tràn trề trong thành nhiễm thêm màu mưa khói mịt mùng.

“Phải rồi, đoán thử xem lần này là ai bắt được Hiệt Lợi?”

“Không biết.”

“Thì ra cũng có chuyện mà Lý huynh không biết...”

“Cái này còn phải nói à? Lý mỗ chỉ là người phàm, không phải là thần tiên.”

“Được rồi, người này huynh cũng quen biết, chính là Vu Hoài, Vu đại ca.”

“Oa?”

“Nghe kể vốn là đội chặn hậu, chẳng biết đánh bậy đánh bạ thế nào lại vọt thẳng vào quân doanh của Tô Nặc Thất, kết quả là vừa khéo đụng phải Hiệt Lợi, thế là bèn thuận tay dắt dê tóm luôn lấy. Lão Vu còn gửi lời bảo phải hậu tạ Lý huynh, nói là được huynh dự đoán từ trước lão Vu chuyến này không những có thể bình an trở về mà còn lập được đại công. Trong lòng lão lúc này, huynh há chẳng phải là thần tiên sống.”

“Ha ha, là may mắn của riêng hắn, vừa khéo mà thôi.”

“Cái gọi là vừa khéo của huynh cũng quá là nhiều. Có biết lời đồn về huynh trong thành Trường An hiện giờ là gì không? Nói là huynh có tấm thân kim cương bất hoại, đao kiếm chạm vào người là sẽ tự động vỡ nát; còn bảo huynh có thể vẽ bùa sai khiến Cự Linh thần tướng... Đơn giản chính là thần kỳ cực độ.”

“Đây là đạo lý ba người nói thành ra có hổ*.” Chủ nhân quán rượu nhàn nhã tách vỏ lạc trong tay: “Chẳng lẽ Uất Trì cũng tin mấy lời đồn đoán vô căn cứ nọ?”

Điển “Tam nhân thành hổ”: Trong Chiến Quốc sách phần “Ngụy sách” có chép: Đại phu Bàng Thông nước Ngụy theo hầu thái tử sang thành Hàm Đan làm con tin nước Triệu. Trước khi đi Bàng Thông có hỏi Ngụy vương: “Nay có một người bảo trên chợ có hổ, vua có tin không?” Ngụy vương đáp: “Không tin.”, hỏi: “Có hai người nói trên chợ có hổ, vua có tin không?”, đáp: “Quả nhân sẽ nghi ngờ.” Hỏi: “Ba người đều nói trên chợ có hổ, vua có tin không?”, Ngụy vương đáp: “Quả nhân liền tin vậy.” Bàng Thông mới nói: “Trên chợ không có hổ là chuyện rõ rành rành, nhưng có ba người cùng nói có hổ thành ra tưởng có hổ thật. Nay thành Hàm Đan cách Đại Lương (kinh đô nước Ngụy) còn xa hơn ngoài chợ, mà bọn bề tôi bàn láo nhiều hơn ba người. Mong nhà vua xem xét cho kỹ.” Ngụy vương đáp: “Quả nhân tự biết thế nào.” Thế rồi Bàng Thông cáo từ mà đi, quả nhiên lời bàn xấu về Bàng Thông đến tai nhà vua. (DG)

“Ai mà biết được? Nói không chừng huynh đang lừa ta...”

“Ai da, lời này là do đâu? Trước mặt bằng hữu tốt trước giờ ta chưa hề che giấu cái gì.”

“Ta quả chưa từng nghĩ cái người luôn mồm so đo tiền bạc như Lý huynh ấy vậy mà lại dám vì bằng hữu mà đem tính mạng ra cược...” Nhìn vị bằng hữu tốt thần thái ung dung nọ, Uất Trì Phương không nhịn được oán trách. “Nay mới biết được, Lý huynh sở trường nhất chính là nói một đằng làm một nẻo.”

“A, việc nọ ấy à.” Lý Thuần Phong tỉnh bơ, quăng vỏ lạc trong tay đi. “Là ta thiếu nợ nhân tình của hắn, dứt khoát trả cho sớm một chút, tránh đẻ thêm lãi.”

“Lại nữa! Còn muốn nói phét...”

“Ha ha.”

“Còn về chuyện vào triều, Lý huynh có tính toán gì chưa?” Dừng bước chân, thái độ của hiệu úy rất nghiêm túc. “Lần này huynh cứu nguy ở đài tế trời, rúng động trong ngoài triều, hoàng thượng cũng rất thưởng thức huynh đấy.”

“Trên giang hồ thì lắm sóng gió, trong triều đình lại đầy hiểm ác, đều không phải cái ta thích. Lý mỗ tùy ý quen rồi, có Tùy Ý lâu, tùy ý kiếm mấy lượng bạc, đây chính là chuyện làm ăn trời đất run rủi, ngoài ra chẳng muốn gì khác.”

Đang định khuyên tiếp, lại thấy ánh mắt Lý Thuần Phong đột nhiên đọng lại. Thuận theo đó mà nhìn, chỉ thấy một gã đại hán đứng ngoài một ngôi nhà, thần tình mê man. Dưới chân hắn là một đống tiền giấy đang cháy, đã sắp thành tro bụi. Người nọ mặt mũi đã hốc hác đi nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra được, chính là viên quan đốc lương may mắn sống sót của Lương thảo doanh Tống Kỳ.

“Nơi đây là...”

Mới chỉ không tới nửa năm, cửa nhà tấp nập như chợ năm xưa nay đã vắng vẻ đìu hiu tới mức này. Nơi đây từng là chỗ ở của Kim Xảo Nhi, ca cơ nổi danh thành Trường An, xuân xanh tuyệt sắc, một đêm nhận không biết bao nhiêu quà cáp. Chính nàng dụ dỗ hắn, còn bản thân thì bị kim tiền dụ dỗ, cuối cùng đánh mất đi sinh mệnh trẻ trung.

“Thật là u mê không chịu tỉnh!” Nhíu mày, hiệu úy trầm giọng nói: “Rõ ràng nữ nhân kia lừa dối...”

Cất bước định đi tới, chủ quán rượu đã kéo hiệu úy lại. “Định làm gì thế?”

“Đương nhiên là nói sự thật cho hắn biết, lẽ nào cứ nhìn hắn đau khổ vì một nữ nhân không xứng đáng?”

Lắc đầu, Lý Thuần Phong nói: “Bỏ đi.”

“Bỏ đi? Nhưng mà...”

Thấy đối phương đã lững thững đi về phía trước, hiệu úy đang tức tối bất bình chỉ đành đi theo.

“Không biết sự thật, chí ít còn có thể giữ lại một đoạn ký ức. Giống như người ta nằm mộng, nếu là mộng đẹp vậy không nên gọi dậy vẫn hay hơn.”

Vừa nói, nam tử áo xanh vừa đưa tay phủi đi một chiếc lá từ đâu bay tới vương vào tay áo hắn, thần sắc bình lặng. Đằng sau lưng, không biết là người nào đang thổi sáo liễu, âm thanh trong mảnh, đượm chút thương cảm, dường như là phối riêng cho khung cảnh này.