← Quay lại trang sách

Chương 2 Quỷ trạch

Có điều lúc này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều, lập tức chắp tay nói: “Khách qua đường lạc lối, muốn tá túc một đêm, xin lão nhân gia cho phép.”

Lão nhân nhìn hai người, không nói lời nào. “Bình” một tiếng, cánh cửa lại đóng kín trở lại. Uất Trì Phương không khỏi trợn mắt cứng lưỡi. Phong tục thời Đường đôn hậu, cho khách nhân nghỉ nhờ luôn được xem là lẽ dĩ nhiên, chắc chắn không có lý nào lại không cho tá túc, thái độ của lão nhân nọ là cực kỳ thất lễ. Đang trong lúc lưỡng lự, cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Lão nhân nọ chỉ vào đèn lồng trong tay, ra hiệu “đi theo ta” rồi đi thẳng vào trong.

Ánh đèn lồng nhạt nhòa cứ lắc la lắc lư phía trước, đi dọc theo hành lang, ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo cũng không biết là đã đi đến đâu, diện tích bên trong sơn trang rộng tới bất ngờ. Sắc trời đã đổ muộn, một nơi rộng rãi là thế lại chẳng có chút đèn sáng, bốn bề không thể thấy được gì.

Bước chân của lão nhân rất chậm chạp, có một chân bị thọt, lại là một người câm điếc, hai người chỉ đành bám theo sau lưng lão từ từ mà đi. Cuối cùng, lão nhân dừng trước một căn phòng ngách, vẫn như cũ chẳng nói chẳng rằng. Hiệu úy đẩy cửa bước vào, nơi này vậy mà lại rộng rãi, có một cái sạp trúc nhưng phủ đầy bụi, xem ra đã rất lâu không được sử dụng. Đang định nói cảm ơn, cánh cửa sau lưng đã đóng sập lại. Trong lòng Uất Trì Phương cả kinh, lúc mở cửa xem, bóng đèn lồng đã khuất vào trong đêm tối, không thấy bóng hình lão nhân nọ đâu nữa.

“Người này... người này thật là quái lạ!”

“Ừm.”

Đồng bạn đứng cạnh mình ướt sũng nước, mồi lửa trong tay sáng lên, châm vào ngọn nến còn một nửa trên bàn. Ánh sáng ấm áp khiến cho căn phòng lạnh lẽo này có thêm sức sống.

“Lý huynh, huynh không cảm thấy nơi này toát ra tà khí sao?” Hiệu úy không bỏ cuộc, huých huých Lý Thuần Phong, người kia đã cởi áo ngoài sũng nước ra, treo lên song cửa sổ, trông tình hình rất có vẻ đã tới đây rồi thì ở yên đây.

“Tà khí?”

“Đúng thế, bộ dạng lão nhân nọ... còn nữa, trong khe núi làm sao lại có trang viên lớn thế này...”

“Ta với huynh chỉ là ở nhờ, bận tâm chủ nhà làm cái gì?” Lý Thuần Phong ngáp một cái, nói: “Uất Trì chưa mệt, ta lại mệt rồi.”

Chủ quán rượu đang định cởi giày, thần sắc bỗng thoáng động. Lúc này tiếng mưa rơi đã nhỏ đi rất nhiều, có tiếng nức nở như có như không theo gió vọng tới. Nghe thấy vào giữa đêm khuya lạnh lẽo thế này đặc biệt khiến người ta sởn cả gai ốc. Uất Trì Phương ở bên cạnh đã hô lên.

“Lý huynh, huynh nghe kìa!”

“Ừm.” Chủ quán rượu cuộn áo nằm xuống, ậm ờ nói: “Ngủ đi.”

“Nhưng mà rõ ràng có người đang khóc...”

“Đó cũng là việc không liên quan tới ta và huynh.”

“Khụ...” Uất Trì Phương đang định nói gì, khóe mắt đã liếc thấy có bóng đen chỗ song cửa sổ; dường như đang quan sát bên trong. Thần kinh hiệu úy lập tức căng lên, quát lớn một tiếng: “Ai?”

Im ắng không có tiếng đáp, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn khắp xung quanh. Mưa đã ngừng, trời đất tối tăm chẳng thấy được gì, dường như mới rồi chẳng qua chỉ là tưởng tượng của bản thân. Đúng lúc ấy, vai hiệu úy đột nhiên bị ai đó vỗ một cái. Bật xoay mình như hổ chuyển thân, sau đó mới phát hiện người nọ là Lý Thuần Phong.

“Huynh đang làm cái gì thế?”

“Lý huynh! Mới nãy dường như có người ở chỗ này!”

Lý Thuần Phong nhìn ra ngoài cửa, thuận tay cầm áo ngoài khoác lên người, rồi lại cầm lấy ngọn nến trên bàn. “Đi thôi.”

“... Đi đâu?”

Lý Thuần Phong than dài một tiếng. “Nếu không cùng Uất Trì đi tìm hiểu một phen, chỉ sợ cả đêm nay huynh sẽ nghi thần ngờ quỷ, hại ta khó được ngủ yên.”

Bốn bề yên tĩnh tới cùng cực, ngay tiếng chó sủa côn trùng kêu cũng chẳng có, trừ chút ánh sáng lẻ loi phía xa xa thì càng chẳng thấy được chút dấu vết có người cư trú nào. Từ từ lại gần nơi có ánh sáng nọ, thì ra là một ngôi từ đường. Trước cửa cũng có treo đèn lồng bọc giấy trắng, cửa lớn khép hờ, trên ngưỡng cửa có treo đại tự bốn chữ “Hoài thị từ đường” đã loang lổ, tia sáng chính là lọt ra từ khe cửa. Uất Trì Phương thử đẩy một cái, bản lề cực kỳ trì trệ, dường như quanh năm chẳng được mở ra. Kế đó vận thêm sức lực, đẩy mở cánh cửa, sải bước vào trong. Đột nhiên có tiếng đánh “uỳnh”, cánh cửa đằng sau thình lình đóng lại, phát ra tiếng động lớn.

Hai người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kỳ lạ. Ánh nến leo lét từ trong nội đường thoát ra, toát ra vẻ ngụy dị lạnh lẽo khôn tả. Sải chân bước vào, hai người lập tức sững sờ: Giữa đại sảnh rộng lớn có một cây nến trắng thắp sáng, giọt nến nhão nhoẹt, đã sắp cháy hết. Ánh nến nhạt nhòa soi thấy được mười mấy người đang nằm la liệt trên mặt đất, nam có nữ có, trẻ có già có, toàn bộ đều bị xích sắt khóa vào một chỗ. Lạ là ở chỗ không hề có ai kêu cứu, cứ như không hề nhìn thấy có người xông vào, trên mặt ai nấy đều bày ra vẻ mặt tựa cười tựa không.

“Đây... đây là chuyện gì thế?”

Uất Trì Phương không kịp nghĩ nhiều, thuận tay rút đao, cắt đứt dây xích trên người kẻ ở gần mình nhất. Đấy là một nam tử tuổi khoảng ba chục đổ lại, ánh mắt đờ đẫn vô thần nhìn chăm chăm vào hiệu úy một lát rồi bỗng nhiên nhếch miệng cười, không đợi Uất Trì Phương kịp phản ứng, đối phương đã hung dữ nhảy xổ tới, ngoác rộng cái miệng răng trắng ởn, nhắm cắn vào cổ hắn.

Uất Trì Phương kinh hoảng giật mình, xô mạnh một cái, hất gã kia ra, không cẩn thận va đổ cây nến, không gian lập tức tối om. Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng cười the thé khiến người ta sởn gai ốc. Đầu vai một lần nữa bị người ta túm lấy, không thấy được tình hình, chỉ dựa cảm giác tay trái tung quyền, người nọ loáng thoáng kêu đau một tiếng, ngã đánh bịch xuống đất.

Cho dù là kẻ gan dạ có thừa, ở vào trong cái màn đêm xa lạ này thì vẫn rợn lòng. Uất Trì Phương lùi về sau hai bước, lo lắng gọi: “Lý huynh!” Nhưng không nghe tiếng trả lời. Đưa tay chụp về đằng sau, chạm vào một cánh tay hiệu úy bèn vội vàng túm chặt, hơi cảm thấy yên lòng, hỏi: “Nơi đây... nơi đây rốt cuộc là cái chỗ quỷ quái gì thế?”

Vẫn không ai đáp lời, trong lòng hiệu úy sinh ra một chút khác lạ, dường như có gì đó không đúng. Cánh tay đang nắm cứng nhắc lạnh lẽo, không có chút hơi ấm. Cả kinh quay đầu nhìn, tia chớp ngoằn ngoèo tựa rắn vừa khéo đúng lúc này lóe lên ngoài cửa sổ, vòng vèo chạy lên phía đỉnh đầu, chiếu tỏ một bộ mặt trắng bệch miệng mồm đỏ như máu, rồi lại chìm vào bóng tối không thấy gì nữa.

Lúc này hiệu úy sợ tới hồn phi phách tán, tay vung mạnh một cái, vậy mà không giãy ra được, kẻ trong bóng tối kia ngược lại đổ ập lên người hắn. Giống cánh tay kia, cái thân thể này cũng cứng ngắc lạnh lẽo, không cảm thấy được một chút khí tức của người sống nào. Trong đầu vụt hiện lên muôn vàn tưởng tượng, lập tức tay chân tê dại, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên. Miệng muốn kêu lên nhưng âm thanh lại không sao phát ra được.

Trong lúc hỗn loạn, trước mắt thình lình sáng lên, không biết là ai thắp đèn lồng đằng sau lưng. Ánh đèn khiến cho bóng người trở nên xiêu vẹo, nghiêng nghiêng chiếu lên tường, Uất Trì Phương kêu lớn một tiếng, xô kẻ đang đè trên người ra, lật thân nhảy phắt dậy, rút bảo đao nơi eo, chẳng nghĩ ngợi gì vung ra sau lưng. Bên tai nghe thấy có người “chậc” một tiếng, nói: “Cẩn thận, đao thương không có mắt, bằng hữu một phe, chớ có nói ta lừa tiền thuốc thang của huynh.”

Hiệu úy cứng rắn khựng đao lại, giọng nói này rõ ràng là của Lý Thuần Phong. Lòng mang ngờ vực quay đầu lại, cổ cũng vì vặn quá mức mà đâm đau, có một người tay cầm đèn lồng trắng đứng ở sau lưng mình, mi mày trái nhướng lên, nụ cười trên mặt chưa tan, không phải gã bằng hữu nọ của mình thì còn là ai vào đây? Nhìn lại đằng trước, kẻ mới rồi mình lôi kéo ra là một tượng gỗ kích cỡ bằng người thật, trên mặt dán giấy trắng, mắt mày vẽ bằng mực đen, mồm miệng vẽ bằng son đỏ. Trên người tượng gỗ còn nhớp sơn chưa khô, khó trách mới nãy cựa thế nào cũng không thoát. Kẻ tấn công mình ban nãy thì đang nằm dưới đất, đã bị một quyền nọ đánh ngất.

“Mới rồi huynh không ở đây?”

“A, ta thấy nến sắp cháy hết rồi, liền quay ra cửa lấy cái này.” Chủ quán rượu quơ quơ cái đèn lồng trong tay, thần thái cực kỳ ung dung: “Cầm lấy.”

Uất Trì Phương đầu tiên còn chưa hiểu cái gì, sau đó thấy Lý Thuần Phong ngồi xổm bên cạnh nam tử nọ thì mới ngộ ra, vội vàng cầm nến soi cho hắn. Chủ quán rượu thuần thục vạch mi mắt người nọ kiểm tra, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ. Đứng thẳng dậy, Lý Thuần Phong đi tới chỗ những người bị xích khác, bắt mạch cho từng người một, lại khua khua tay trước mặt một bé gái. Bé gái nọ đờ đẫn nhìn, trên mặt mang nụ cười ngu ngơ, chẳng có chút phản ứng gì.

“Người gỗ ngựa giấy, đấy là thuật phụ thân đuổi quỷ. Xem ra trong trang viên này quả đúng là có điều cổ quái.”

“Rõ ràng là cổ quái!” Uất Trì Phương tức tối tiếp lời. “Nói không chừng...”

Thình lình rùng mình, hiệu úy không nói tiếp nữa, Lý Thuần Phong liếc hắn một cái: “Nói không chừng cái gì?”

“Ta muốn nói... huynh có từng nghe bảo có một loại sơn tinh quỷ mị, chuyên môn biến ảo ra nhà cửa dẫn dụ người đi đường? Không chừng... không chừng ngôi từ đường này thật ra là một ngôi mộ lớn... người ở đây đều đã bị quỷ ám rồi?”

“Ừm, đúng là có khả năng.” Kẻ hỏi thì lắp ba lắp bắp, người đáp đáp cứ như thật. “Cũng có khi chủ nhân ngôi mộ này là một ả nữ quỷ thanh xuân, thấy Uất Trì tuổi trẻ hào hùng, trong lòng ngưỡng mộ, cố ý hóa ra căn phòng này để giữ lại.”

“Ta không nói đùa đâu!” Phát giác ra đối phương đang cười cợt bản thân, Uất Trì Phương không khỏi sinh chút bực bội. “Lại bảo, muốn giữ thì hẳn là giữ Lý huynh mới đúng.”

“Ha ha.” Nụ cười không thu lại, mũi Lý Thuần Phong bỗng dưng háy háy, “Ý” lên một tiếng, chủ quán rượu hỏi: “Có mùi gì thế?”

Uất Trì Phương cũng hít sâu vào một hơi, không hề phát hiện được có cái gì khác lạ. Đang định mở miệng thì thấy đôi mắt Lý Thuần Phong loang loáng phát sáng, nhìn chằm chằm một món đồ trên bàn thờ. Đó là một bài vị sơn đen, bên trên lại không hề viết tên. Đang định tiến tới, bất chợt có cơn gió từ ngoài cửa cuộn vào, đóng cánh cửa ở sảnh đánh rầm một tiếng. Uất Trì Phương cả kinh, trường đao nghe tiếng rút ra. Mưa lớn đã dừng, trong yên ắng chỉ nghe có tiếng “đu đu” đơn điệu, quay đầu lại nhìn không khỏi giật mình: Tượng gỗ nằm dưới đất không biết đã đứng dậy từ lúc nào, đang từ từ nhảy về phía trước.

“Uất Trì, xuất đao!”

Hiệu úy đang hoảng hốt nghi hoặc không thôi, nghe câu này thì không do dự nữa, hai tay nắm đao chẻ thẳng xuống đầu tượng gỗ, tượng gỗ theo đó tách đôi, hai nửa trái phải ngã đổ xuống đất. Một trong hai nửa lao về phía hiệu úy, trường đao ngăn chặn, đánh văng nó đi, trong lúc không đề phòng, phía trước đã có thêm một bóng người gầy nhỏ, chủy thủ sáng choang ngắm thẳng vào cổ họng mình. Bây giờ đã biết được là người chẳng phải quỷ, càng không có gì sợ hãi, hiệu úy né người tránh mũi dao, thuận thế ra chân quét hạ bàn kẻ kia. Kẻ tấn công nọ đứng không vững, lảo đảo ngã đổ xuống. Thấy thời cơ tốt, Uất Trì Phương chẳng buồn nghĩ ngợi vươn tay ra tóm, nắm được vạt áo kẻ kia, đang định vận sức, bỗng nghe có tiếng áo rách đánh xoạc, tay nhẹ bẫng, người không tự chủ được theo đà lùi về sau một bước, thì ra người nọ đưa chủy thủ tự cắt vạt áo mình.

Cứ như vậy, tiên cơ đã mất. Người nọ không chút do dự, xô cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài, Uất Trì Phương đang định đuổi theo thì chợt thấy trước mắt đột nhiên ánh lửa khắp nơi, một đám đông cầm đuốc từ cửa chính từ đường xông vào.

“Bắt lấy bọn chúng!”

“Yêu quái, là yêu quái!”

“Thiêu chết hắn!”

Loáng cái hai người đã bị đám người trông như thợ săn vây lấy kín mít, khắp tầm mắt đều là những khuôn mặt tức giận tới mức méo mó, đôi mắt gần như sắp phun ra lửa. Thấy tình hình không hay, hiệu úy đang định rút đao lại bị Lý Thuần Phong đưa tay ấn lại, to giọng nói: “Bọn tại hạ là khách qua đường lạc lối trong núi, tạm ở nhờ nơi này tránh mưa. Không biết có chỗ nào đắc tội các vị, vẫn xin nói cho rõ.”

Có lẽ bởi vì trông dáng vẻ hai người không giống yêu quái trong tưởng tượng, đám người thoáng bình tĩnh lại. Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Là các người!” Cái giọng này thoáng nghe có chút quen tai, nhìn kỹ hình dáng người nọ lờ mờ nhận ra được, chính là gã thợ săn nhỏ gầy tranh con mồi cùng hai người họ ban sáng. Uất Trì Phương cả mừng, vội vàng tiến tới một bước, nhưng lại bị gã thanh niên cường hãn đứng đầu cảnh giác chặn lại, khuôn mặt tràn đầy địch ý, bộ mặt cũng rất quen thuộc - là huynh trưởng gã thợ săn gầy nhỏ nọ.

“Chuyện gì thế?”

Đám người tách ra, xuất hiện một nam tử tuổi tầm bốn mươi có dư, thân hình khôi ngô, đôi mắt như đuốc, hai bên mấn tóc đã nhuốm bạc, trông có vẻ như là chủ nhân nơi đây.

“Tam gia, hai người này là người bên ngoài tới, tự tiện xông vào từ đường, còn mở quan tài ra!”

Nam tử trung niên ngắt lời kế tức giận bất bình của gã thợ săn, nhìn hai người. “Vì sao lại lén lén lút lút tới Hoài gia trang bọn ta dò xét?”

“Còn phải hỏi sao? Nhất định không có ý đồ tốt? Nói không chừng là do yêu tà trong núi biến hóa thành...”

“Này! Nói năng phải thận trọng!” Uất Trì Phương cuối cùng không nhịn được mở miệng, giận dữ nói: “Bọn ta tới trú nhờ, nói gì mà yêu tà?” Đồng thời đưa mắt nhìn bốn phía, muốn tìm lão già câm cho bọn họ ở nhờ, nhưng lại không thấy đâu.

“Nói linh ta linh tinh, nếu là tới ở nhờ, sao lại chạy tới chỗ này?” Một gã thôn dân trẻ tuổi khác lộ vẻ khinh thường nói. “Lý tiên sinh chưa bói đã biết, sớm đã đoán được sẽ có kẻ tới làm loạn, quả nhiên không sai! Mặc ngươi là hạng yêu ma quỷ quái lợi hại hơn nữa, gặp phải ngài cũng sẽ ngoan ngoan ngoãn ngoãn.”

“Lý tiên sinh? Lý tiên sinh nào?”

“Còn có thể là ai vào đây, đương nhiên là vị tiên nhân thần thông quảng đại ở Tùy Ý lâu nọ!”

Nghe được câu này từ miệng thôn dân, hai người không khỏi sửng sốt. Sau chuyện ở đài tế trời, cách kiểu đồn đoán liên quan tới Lý tiên sinh trong Tùy Ý lâu liền lan rộng khắp thành Trường An. Trong truyền thuyết, người này pháp lực siêu quần, có thể biết được tương lai quá khứ, thậm chí còn xem hắn như một vị bán tiên. Việc này cũng nằm trong ý liệu: Khác với thời nay, người xưa thường luôn tin tưởng không nghi ngờ gì đối với chuyện quỷ thần huyền diệu, trong chính sử cũng thường có các ghi chép hoang đường về những thứ như thành tiên giữa ban ngày, dị nhân tiên đoán. Mặt khác, họa chiến tranh diễn ra liên miên khiến cho lòng người trở nên yếu đuối, trong tiềm thức họa chăng đều hy vọng trên đời có thứ tồn tại mạnh mẽ hơn bản thân. Dầu có là bậc thần thông quảng đại chỉ sợ cũng không biết phải làm thế nào với chuyện này. Nhưng lúc này rõ ràng Lý Thuần Phong đang ở đây, vậy cái kẻ mà gã thợ săn nói là người phương nào?

Đang lúc căng thẳng, bên ngoài đám đông bỗng có xao động. Thôn dân vội vội vàng vàng vây quanh một người. Thôn dân trẻ tuổi bộ mặt tràn đầy vẻ đắc ý, nói: “Được rồi, Lý tiên sinh đã tới! Lần này các người chạy không thoát được rồi!”

Nghe tiếng trông qua, chỉ thấy hai thiếu niên tuấn tú dáng vẻ như kẻ hầu đang bảo vệ một người tách khỏi đám đông tiến tới, người nọ áo xanh tóc buộc, thân hình thanh mảnh, chỉ nhìn riêng trang phục Uất Trì Phương suýt nữa thì cho rằng đấy chính là gã bằng hữu đang ở cạnh mình. Bình tĩnh nhìn kỹ, mi mày thanh nhã mắt trong veo, cái nhìn có thần, trên môi lại có một hàng ria mép. Bốn mắt giao nhau, Uất Trì Phương trợn to mắt, chỉ người nọ: “Ngài... ngài...”

“Lý huynh.” Ngắt lời hiệu úy vừa khéo kín kẽ, Lý Thuần Phong chắp tay với người đang tới, thần thái tự nhiên. “Còn nhớ được tại hạ chăng? Tại hạ họ Vân tên Phất.”

Nghe hắn nói thế, đám người lập tức im lặng, tựa hồ không ngờ vị “cứu tinh” trong lòng họ lại quen biết hai gã “nghi phạm” này, thôn dân trẻ tuổi khoe khoang khoác lác lúc trước cũng đứng ngây ra. Trên mặt người nọ hiện sắc hồng, trong một chốc thoáng ánh mắt thay đổi từ vui mừng, rồi ngượng ngùng cùng một chút xấu hổ, rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, thong dong đáp lễ: “Vân huynh, Uất Trì huynh, từ ngày chia tay ở Trường An, lâu rồi không gặp.”

Cho tới lúc người kia mở miệng, Uất Trì Phương mới xác định bản thân không nhìn nhầm, cũng không phải đang nằm mộng: Cái người mà đám thợ săn cho là Lý Thuần Phong trước mắt chính là Phất Vân quận chúa lá ngọc cành vàng.