← Quay lại trang sách

Chương 3 Sơn quỷ

“Chuyện này rốt cuộc là...”

Câu này chưa nói hết, hiệu úy đã trông thấy Lý Thuần Phong ra hiệu đừng lên tiếng, hiệu úy chỉ đành nuốt một bụng nghi vấn xuống. Lý Thuần Phong bước tới cạnh cửa sổ căn phòng, nhìn một lượt bên ngoài, xác nhận bốn phía không có ai rồi mới đóng cửa sổ lại.

“Được rồi, mời Lý tiên sinh nói đi.”

Câu này là nói với Phất Vân quận chúa đang ngồi bên kia bàn. Nữ tử mạo danh nọ đầu hơi cúi xuống, rồi bỗng ngẩng mặt bật cười yêu kiều.

“Xin lỗi, đã mượn dùng tên tuổi của Lý huynh.”

“Không sao, dù gì cũng đã mượn tên quận chúa ra dùng rồi, coi như huề.”

Phất Vân bấy giờ mới nhớ ra người này mới rồi tự xưng mình họ Vân, không khỏi bật cười.

“Chẳng trách người ta đều nói Lý huynh trước giờ không chịu làm ăn lỗ vốn, quả nhiên.”

“Chẳng qua là bổn phận người làm ăn mà thôi, không nợ nần không khất lần, có nợ trả luôn, miễn cho rắc rối. Vẫn nói về quận chúa đi, vì sao lại tới nơi đây?”

Phong tục thời Đường rộng rãi, nữ tử quý tộc cũng thường cưỡi ngựa săn bắn mua vui, nhưng cái loại săn bắn này thường thì là theo kiểu nói vậy nhưng không phải vậy, ví dụ như hoàng đế đi săn ở Thượng Lâm thường đem theo sủng phi đi cùng, nhưng nói cho cùng chẳng qua vẫn là dùng một thứ phong thái khác lúc thường để hấp dẫn ánh mắt con tim nam tử mà thôi, chẳng phải cái mà Phất Vân thích. Phụ mẫu nàng đều là bậc anh kiệt giúp Đại Đường khai quốc, bản thân nàng cũng đâu phải hạng nữ nhi khuê các yếu ớt. Nàng vẫn thường tự mình ra ngoài thành rong chơi, ăn mặc giả nam, chỉ đem độ hai ba người theo hầu. Lần này là tình cờ, truy đuổi thú săn vào trong núi, không cẩn thận lạc đường. Thấy sắc trời đã muộn, chỉ đành tạm trú nhờ nơi đây.

“Nói như thế hóa ra tình huống của chúng ta như nhau.” Uất Trì Phương đánh giá Phất Vân một lượt, không nhịn được nói: “Có điều quận chúa ăn mặc thế này quả thật rất giống Lý huynh.”

Nói xong câu này, hiệu úy bỗng nhìn thấy ráng hồng tươi hiện lên bên gò má trắng như ngọc của nữ tử trước mắt, hệt như chấm ngòi bút đậm đầy chu sa vào nước vậy, nhanh chóng nhuộm màu cả khuôn mặt, lại giống như mai trắng trong gió một chốc thoáng đã biến thành đào non sau mưa, đều đẹp đẽ không thể phân đo. Uất Trì Phương ngây ngất có thừa, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp, hoàn toàn quên mất bản thân cuối cùng muốn hỏi cái gì. Lý Thuần Phong ở bên cạnh thì dường có suy tư, chăm chú nhìn ngọn nến, vừa khéo bỏ qua một màn này.

“Do đám thợ săn cứ gặng hỏi tên họ, ta nhất thời... nhất thời nghĩ tới tên tuổi của Lý huynh, thuận miệng nói ra, ai ngờ bọn họ cứ như gặp được cứu tinh, nhất định đòi ta giúp đỡ. Cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành đã sai cho sai luôn. Nghe bọn họ nói, chuyện là đã gặp phải quỷ giáng.”

Uất Trì Phương ngạc nhiên ngẩng đầu: “Quỷ giáng?”

Người bấy giờ tin tưởng rằng núi đá cỏ cây đều có thần linh, không thể xúc phạm, đụng chạm phải thần hung ắt sẽ có họa, tức là quỷ giáng. Trong đó thì truyền thuyết về sơn quỷ là phổ biến nhất. Tương truyền người gặp phải chuyện này trên cửa sẽ xuất hiện dấu bàn tay màu đen, nước rửa không đi, gọi là sơn quỷ ấn; trong vòng mười ngày sau đó, người trong thôn sẽ lần lượt phát điên chết không yên ổn, thậm chí có một thôn đã chết sạch vì việc này. Dùng con mắt hiện đại mà nhìn, đại khái sẽ cảm thấy không thể tin nổi nhưng thời cổ đại, việc ác quỷ gây tai ác thường hay xảy ra, nguyên do thật giả nay đã khó mà khảo được.

“Quả nhiên là thế.”

Câu này lại là do Lý Thuần Phong nãy giờ một mực trầm mặc nói. Uất Trì Phương cả mừng hỏi: “Hay là Lý huynh đã biết được gì?”

“Còn nhớ tới dấu tay trên cửa không?”

Được Lý Thuần Phong nhắc nhở bấy giờ hiệu úy mới nhớ tới dấu bàn tay to đùng trông thấy ở cửa lớn, bèn hốt hoảng hỏi: “Đấy chính là sơn quỷ ấn? Trên đời thật sự có chuyện kỳ lạ nhường này!”

Ngoài ý liệu, Lý Thuần Phong lắc đầu. “Lời đồn không thể cả tin, ít nhất chuyện này còn rất nhiều điểm khả nghi. Ngoài ra...” Chủ quán rượu ngừng lại, nhìn ngọn lửa nến tới xuất thần. Hai người kia đều đang đợi câu tiếp của hắn, Lý Thuần Phong lại thình lình đứng dậy, đi tới bên cửa kéo mạnh một cái, lập tức, người đang nấp ngoài cửa nghe trộm không kịp đề phòng, loạng choạng ngã vào. Lúc nhìn kỹ, ra là đứa thợ săn nhỏ gầy gặp ban ngày.

“Vị tiểu huynh đệ này, muộn thế rồi còn chưa đi nghỉ sao?” Tựa như không nhìn thấy vẻ mặt thoáng xanh thoáng đỏ của nó, nam tử áo xanh thong dong hỏi. Thiếu niên oán hận liếc hắn một cái, đanh mặt nói: “Ta tới chuyển lời, Tam gia mời Lý tiên sinh qua đó một chuyến.”

Nơi Phất Vân ở chính là chái phòng trong nhà Tam gia, thoáng cái ba người đã bước vào sảnh.

“Tam gia.” Phất Vân ung dung chắp tay, quả thật là có mấy phần khí khái nam nhi. Hán tử trung niên vốn đang đứng đó, lúc này vội vàng trả lễ: “Không dám nhận, tại hạ Hoài Mộc, đứng thứ ba, tiên sinh gọi tôi là Hoài Tam được rồi.”

“Không cần khách khí, có việc gì mời nói.”

Hoài Mộc còn chưa mở miệng, đột nhiên có phụ nhân lảo đảo xông vào, gục dưới chân Phất Vân. Chưa nói năng gì mà nước mắt đã đẫm mặt.

“Tiên sinh, xin ngài cứu cháu tôi với!”

Thần sắc Hoài Mộc có chút xấu hổ, kéo phụ nhân đứng lên. “Không được như thế.”

“Báo ứng, cuối cùng báo ứng tới rồi!” Phụ nhân mất đi lý trí quay đầu lại, nhìn Hoài Mộc gào lớn: “Nếu không phải do ông sao lại có chuyện thế này?”

Nghe được câu này ánh mắt Lý Thuần Phong chợt máy động. Thần thái Hoài Mộc ngây dại, cũng không ngăn cản hành vi của thê tử mà ngơ ngác đờ người, mãi tới khi thị nữ kéo phụ nhân nọ đi thì mới hoàn hồn lại.

“Chuyết kinh* vì quá yêu cháu, tâm trí thất thường, để các vị chê cười rồi.”

Điển xuất từ “Liệt nữ truyện” trong sách Thái bình ngự lãm, vợ ẩn sĩ Lương Hồng thời Đông Hán là Mạnh Quang sống cần kiệm, dùng cành cây kinh làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô. Về sau từ chuyết kinh được dùng làm từ khiêm xưng chỉ cho người vợ. (DG)

“Không sao.” Lý Thuần Phong tranh trước Phất Vân nói: “Có điều cái gọi là báo ứng ấy là chuyện gì thế? Lẽ nào quý trang đã tiên liệu trước sẽ có tai họa này?”

“Chuyện này...” Hoài Mộc thoáng chút do dự, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Chuyện này thật ra là vì gia môn Hoài gia tôi bất hạnh, cũng là kiếp số của sơn trang này.”

“Ở phía đông bắc của sơn trang có ngọn Hắc Vân Lĩnh, là một nơi cực kỳ quái lạ. Trên núi quanh năm bao phủ trong mây đen, vách đá có màu đen, cỏ không mọc nổi, chỗ lối vào thường thấy được xác động vật. Từ xa xưa truyền lại rằng trong núi này có động phủ của sơn quỷ, một khi có người tới gần thì sẽ bọn chúng nhiếp mất hồn phách. Từng có thợ săn to gan lần vào núi kết quả là một đi không trở lại, bởi thế mấy năm nay thợ săn trong thôn coi nơi ấy là núi thần, thường hay tế bái, từ đó không tới gần nơi ấy nữa.”

“Mãi tới bốn mươi năm trước, trong sơn trang xuất hiện một chuyện lạ. Đêm hôm đó đất rung núi lắc, mưa gió sấm sét xen nhau, tới khi trời sáng, dân thôn phát hiện trước từ đường có một đứa bé gái. Tộc trưởng Hoài tộc khi ấy cũng chính là tiên phụ đã thu dưỡng nó, đặt tên là Thiền Nương. Không ngờ được, nó... nó thế mà lại là yêu nghiệt!”

Ngữ khí của Hoài Mộc đột nhiên đổi thành dồn dập, Phất Vân không khỏi trợn to mắt: “Yêu nghiệt?”

“Không sai! Nữ tử này sau khi lớn lên thì rất hay một mình vào núi, đi khắp một dải Hắc Vân Lĩnh không ai dám đi. Có người nói ả vốn là hậu duệ của sơn quỷ, lại có thợ săn trông thấy ả ở cùng một chỗ với sơn quỷ mặt xanh nanh ác, diện mạo xấu xí dữ tợn, cưỡi hổ báo chạy nhảy trong núi. Những điều này tôi vốn ra không tin, cho rằng là lời nhảm nhí vô căn cứ, nhưng đúng vào năm ả mười bảy tuổi, trong sơn trang bỗng dưng xảy ra một căn bệnh lạ, trong vòng một đêm rất nhiều người lâm bệnh, trở nên điên cuồng thác loạn, ngay cả phụ thân tôi cũng qua đời trong cơn điên cuồng đáng sợ nọ.”

Nghe Hoài Mộc nói tới đây, Uất Trì Phương lập tức liên tưởng tới mấy người trong từ đường nọ. “Là sơn quỷ giáng?”

“Chính thế! Cái ngày căn bệnh lạ diễn ra, Thiền Nương mất tích một cách thần bí. Mới đầu bọn tôi cũng không rõ đã có chuyện gì, về sau mới biết, đó chính là bởi ả dùng tà thuật. Để cứu tộc nhân, ta chỉ đành bắt trói ả rồi thiêu chết.”

“A” lên một tiếng, trong lòng Phất Vân thấy bất nhẫn, lại cũng cảm thấy phẫn nộ. “Chuyện này, chuyện này há chẳng phải giết người bừa bãi sao? Nếu như nàng nọ không phải là yêu tà...”

“Không!” Hoài Mộc ngẩng đầu, sắc mặt trong thoáng chốc đượm chút sợ hãi, dường như đang trông thấy chuyện cũ đã qua từ lâu. “Ả đích xác là yêu tà, chính vào cái đêm thiêu chết ả, trên Hắc Vân Lĩnh có hắc khí ngút trời, đất rung núi lắc, giống hệt cái ngày ả xuất hiện... ả đã hóa thân thành sơn quỷ rồi...”

“Đại khái là bởi tà thuật bị phá, những người bị điên trong sơn trang khỏi bệnh hệt như kỳ tích. Nhưng cũng từ đó về sau chúng tôi một mực nơm nớp lo sợ, sợ sơn quỷ báo thù. May là thời gian trôi qua năm này tới năm khác, mọi thứ đều rất bình thường, không hề phát sinh chuyện gì lạ. Mãi tới mười ngày trước.”

Cúi thấp đầu, Hoài Mộc dùng bàn tay run rẩy lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra thấy bên trong có một hòn đá màu đen bình thường, hình tròn, bề ngoài nhẵn bóng.

“Hòn đá này là vật tùy thân của Thiền Nương năm xưa, cũng chính là vật duy nhất bên cạnh lúc tiên phụ thu nhận ả. Mười ngày trước, nó đột nhiên xuất hiện trên ban thờ trong từ đường. Khuya ngày hôm đó mưa gió sấm sét dữ dội, phụ cận Hắc Vân Lĩnh vọng tới âm thanh kỳ quái, tựa như trời đất đổ sụp, lại có ánh sáng chói mắt bay lên. Sau đó, trong trang liên tục có người phát điên. Có thợ săn còn chính mắt trông thấy mây đen tụ lại không tan, biến ảo thành hình dạng nữ tử...”

“Ý ngài là đây chính là sơn quỷ báo thù?”

“Ngoài việc đó ra còn có thể giải thích thế nào được nữa? Gặp phải chuyện này, vốn chỉ đành nghe trời đợi số, ai ngờ trời không tuyệt đường sống người ta, vừa hay gặp tiên sinh tới đây. Sớm đã nghe tới thần thông của tiên sinh, bởi thế bạo gan muốn mời tiên sinh đi Hắc Vân Lĩnh trấn áp sơn quỷ, cứu tính mạng toàn thôn tôi.”

Cơn giận dữ của Phất Vân hẵng còn chưa nguôi, bèn nói: “Đây là tai họa tự các người rước lấy, ta làm sao cứu cho được?”

“Ầy, lời này sai rồi.” Lên tiếng chính là Lý Thuần Phong. “Người quỷ khác lối, quỷ vốn không nên can dự vào việc người. Huống chi cái tai họa này, kẻ chịu tai ương cũng là người dân vô tội. Lý huynh trước giờ lòng dạ từ bi, liền cứu lấy một lần, cũng không có gì nghiêm trọng cả.”

Lúc này đối phương đang mạo danh hắn, lòng dạ từ bi vân vân, bề ngoài thì là khuyên Phất Vân nhưng thật ra là đang dát vàng lên mặt mình, Uất Trì Phương buồn cười khó nhịn nổi, thuận nước đẩy thuyền: “Phải đấy, Lý huynh vẫn nên nhận lời đi thôi.”

Bây giờ Phất Vân mới tỉnh ngộ bản thân đang đáp lời thay cho người khác, mặt đỏ lên, gật đầu. Hoài Mộc mừng rỡ, cúi người bái tạ.

“Đa tạ Lý tiên sinh ra tay cứu giúp!”

“Ha ha, nói hay lắm. Chỉ là nói suông không thôi không khỏi thiếu thành ý.”

Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa nhìn nhìn Hoài Mộc, nụ cười dường có thâm ý. Đối phương bừng hiểu ra, khoát tay một cái, gọi một gã thợ săn thì thầm mấy câu, một lúc sau người nọ đem ra một cái túi tơ đã phai màu, bưng thẳng tới trước mặt ba người.

“Những thứ này vẫn mong vui vẻ nhận cho, việc xong ắt sẽ báo đáp gấp bội. Ơn cứu mạng, đáp đền tuyệt đối sẽ không ít.”

Mở cái túi tơ lập tức ánh sáng chói mắt: Bên trong toàn là những thứ bảo vật như châu báu đồ ngọc, ngay ánh nến cũng bị nó áp cho ảm đạm đi. Phất Vân xuất thân hoàng tộc, ngày thường nhìn châu báu đã thành quen, cũng không coi là gì; hai mắt chủ quán rượu thì đã phát sáng, mày giãn mắt cười nhón lấy một hạt châu, màu sắc lại còn là màu xanh đen cực kỳ ít gặp. Uất Trì Phương thấy bộ dạng yêu không nỡ rời tay, ham tiền như mạng mà nhìn tới nhìn lui hạt châu, chỉ đành ho khan một tiếng.

“Lý... khụ, Vân huynh, mạng người lớn bằng trời, không cần quá để ý những vật ngoài thân này.”

“A, đúng, đúng.” Lý Thuần Phong như vừa tỉnh mộng, cẩn thận nhét hạt châu nọ vào trong người, rồi lại không hề khách khí cầm lấy túi tơ: “Còn có một chuyện, thợ săn trông thấy sơn quỷ nọ là ai? Cần có gã dẫn đường vào núi.”

“Chuyện này dễ rồi.” Hoài Mộc vỗ tay, gọi: “Hoài Dung!” Lập tức, một khuôn mặt tràn ngập đề phòng xuất hiện trước mặt mọi người: Chính là gã thợ săn nhỏ kia.

Một đêm mưa lớn, suối khe trong núi chảy xiết, đâu đâu cũng là dòng nước róc rách; sau khi tụ lại thì chảy xuống vách núi, hình thành các kiểu thác nước lớn nhỏ. Giữa rừng không có dấu người, chỉ có đường nhỏ do thú hoang đạp thành, đi lại rất khó khăn.

Bốn người, thiếu niên làm nhiệm vụ dẫn đường đi trước tiên, kế sau đó là Phất Vân quận chúa, cưỡi một con Tuyết Bạch Ngọc Thông, thần tuấn phi thường; ngược lại trông con Ô Dạ Đề đằng sau, tuy cũng là ngựa quý khó gặp nhưng dường như cũng nhiễm phải cái tật của chủ quán rượu, bước đi uể oải, dáng vẻ thờ ơ. Ngựa của Uất Trì Phương bị thương ở chân chưa khỏi, để lại trong thôn, chỉ đành mượn một con ngựa đốm của thị nữ Phất Vân quận chúa cho đủ số, con ngựa nọ vừa mới trưởng thành, lắc đầu quẫy đuôi vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Hai thị nữ cũng ở lại trong thôn.

“Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”

“Gấp cái gì?” Hoài Dung lạnh lùng liếc Phất Vân quận chúa một cái, nói: “Cứ đi theo kiểu này, ít cũng phải hai ngày.”

“Xa thế cơ à?”

Thiếu niên cảnh giác nhìn Lý Thuần Phong, ngậm miệng, trên mặt tỏ vẻ “chớ có làm phiền ta”. Người kia vẫn dày mặt bắt chuyện: “Tiểu huynh đệ tên là Hoài Dung? Vị Tam gia nọ là thế nào với ngươi?”

“Ông ấy?” Thần sắc có chút kính sợ, nhưng lại mang chút ngay thẳng khinh thường riêng có của thiếu niên. “Ông ấy là chủ nhân nhà ta. Mọi người trong Hoài gia trang đều nghe lời ông ấy.”

“Ừm. Trong thôn có từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Ta muốn nói là trước khi sơn quỷ xuất hiện ấy.”

“Đang yên đang lành, lấy đâu ra chuyện lạ? Chẳng qua...”

“Chẳng qua làm sao?”

“Không có gì.”

Nó nói chuyện ngập ngà ngập ngừng dường như có ẩn tình khác. Phất Vân liếc Lý Thuần Phong, thấy hắn không có ý muốn tìm hiểu tới cùng liền không mở miệng nữa. Đang định thu ánh mắt lại, chợt phát hiện đối phương cũng đang nhìn sang mình, bốn mắt chạm nhau, quận chúa vội vàng quay đầu đi.

“Nghe Tam gia nói, tiểu huynh đệ đã trông thấy sơn quỷ, là một nữ tử. Trông thấy ở đâu thế?”

Thiếu niên ngay cả lời cũng lười nói nhiều, chỉ nhả ra ba chữ. “Hắc Vân Lĩnh.”

“Oa? Thợ săn trong thôn không dám đi, tiểu huynh đệ sao lại đi tới đó?”

Câu này của Lý Thuần Phong nói ra, thiếu niên lập tức đỏ bừng mặt, mang theo vẻ giận dữ.

“Ta không tin ngươi!”

“Ai da, sao lại không tin, chỉ là hiếu kỳ thôi mà.”

“Chớ cho rằng ta không biết bụng dạ các người!” Nhấc tay chỉ Phất Vân, Hoài Dung chiếm lý khí thế to nói: “Gã căn bản chẳng phải cái gì mà Lý thần tiên, các người là cùng một giuộc, đều là bọn lừa đảo!”

Câu này thốt ra, Phất Vân lập tức sửng sốt, nam tử áo xanh thì lại nhướng mày.

“Tiểu huynh đệ làm sao biết hắn không phải?”

“Ta đương nhiên biết.” Ánh mắt mang theo thắng lợi của Hoài Dung liếc ba người. “A Ca có nói rồi, trong thành Trường An không có lấy một người tốt!”

“Oa?” Lý Thuần Phong chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ Uất Trì Phương. “Nói như thế bọn ta cũng là người xấu sao?”

“Ngươi ôn tồn hơn hắn.” Thiếu niên thẳng thắn nói, còn không quên trừng mắt lườm hiệu úy chăm chăm vùi đầu đi đường. “Có điều A Ca đã bảo, người Trường An rất biết lừa người, bộ dạng như ngươi thế này, ngoài mặt càng cười tít mắt thì chủ ý xấu trong bụng lại càng nhiều, một chữ cũng không thể tin.”

“Khụ...”

Ha một tiếng, ra là Uất Trì Phương không nhịn nổi cúi đầu cười trộm, Phất Vân ở phía trước cũng bật cười yêu kiều. Bất đắc dĩ nhìn hai người kia một cái, chủ quán rượu nâng tay trái dùng tay áo che mặt mình, lẩm bẩm: “Đánh người không đánh mặt, vạch người chớ vạch trần...”