← Quay lại trang sách

Chương 4 Tham thương

Trời tối dần, thấy không cách nào đi tiếp nữa bốn người bèn tìm một chỗ khô ráo khuất gió tạm thời nghỉ lại. Hoài Dung lấy túi nước đeo trên lưng xuống, đưa cho Phất Vân, lại bị Lý Thuần Phong cướp lấy trước. Phất Vân chỉ cho rằng hắn khát quá quên luôn làm bộ, cũng không để ý. Ai ngờ được chủ quán rượu một thoáng lóng ngóng không cẩn thận làm túi nước bị đổ ra đất. Thiếu niên Hoài Dung nhảy dựng lên, giận dữ quát: “Ngươi! Ngươi làm cái gì thế?”

Ba người còn lại đều không ngờ được nó lại phản ứng kịch liệt như thế, đều sửng sốt. Bộ mặt Hoài Dung trầm đanh như sắt, làu bàu: “Uổng công ta đeo cả chặng đường...” Thấy nó như thế hiệu úy có ý làm không khí hòa hoãn lại, bèn nhặt túi nước lên: “Không sao đâu, nơi đây có lắm suối khe, ta đi tìm một chút.” Vừa dứt lời, túi nước trong tay đã bị thiếu niên kia nhanh tay cướp lại. “Ta đi.”

Mắt nhìn bóng hình Hoài Dung khuất vào trong rừng rậm, Uất Trì Phương không khỏi lắc đầu: “Thật chẳng biết cái tính tình quái dị của thằng nhóc này là từ đâu mà có, thật thiếu giáo dục.”

“Bỏ đi, ta với huynh tới tìm sơn quỷ, không phải đi dạy dỗ nhóc con miệng còn hơi sữa.”

Đột nhiên nhớ lại thái độ kỳ quặc của chủ quán rượu mới vừa rồi, Uất Trì Phương không nhịn được nhếch miệng nói: “Ta thì không nghĩ tới chuyện dạy dỗ nó, nhưng mà Lý huynh này, cái ngón lừa gạt người khác của huynh lần này không linh rồi.”

“Ầy, cái này, thi thoảng cũng có lúc sẩy tay chứ.”

“Mà nói lại, huynh thật sự nắm chắc đối phó được sơn quỷ sao?”

“Ha.”

“Có là có, không có là không có.” Hiệu úy bất mãn trừng mắt nhìn bằng hữu của mình, nói: “Việc liên quan tới sinh tử, lẽ nào Lý huynh chẳng đặt vào lòng chút nào sao?”

“Đã không phải là đạo sĩ hay hòa thượng, lại chẳng có pháp lực bùa phép, trơ trơ một tấm thân phàm, lấy đâu ra thần thông? Chẳng nhẽ Uất Trì cũng tin vào lời đồn, cho Lý mỗ là thần tiên gì đó?”

“Đã thế sao huynh còn nhận lời? Nhỡ đâu...”

“Gặp phải chuyện quái lạ thế này, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đấy là một; sự việc thú vị là thế, nếu không thể tìm tòi nguồn cơn, khó tránh trong lòng ngứa ngáy, đấy là hai; còn về thứ ba...” Lý Thuần Phong trầm ngâm một chút: “Ta hoài nghi đây tuyệt không phải sơn quỷ tác quái, đằng sau còn có uẩn khúc khác.”

“Oa?”

“Uất Trì chớ quên, kẻ trốn trong tượng gỗ nơi từ đường đã giao thủ với huynh, đấy chẳng phải là sơn quỷ.”

Nghe câu này, Uất Trì đột nhiên bừng tỉnh, đang định nói cái gì đó, trong rừng bỗng truyền ra tiếng kêu chói tai, nghe tiếng thì chính là của Hoài Dung mới rồi đi tìm nước.

Uất Trì Phương đứng phắt dậy, xông vào trong, chỉ thấy thiếu niên gục bên suối, trên cổ tay có hai vết răng xanh đen đang rỉ máu. Lúc xem kỹ lại thì thấy trong lùm cỏ có một con rắn nhỏ màu vàng lướt qua, thoắt quái đã biến mất. Không cần hỏi cũng biết, Hoài Dung chắc chắn là bị rắn độc cắn, trong lúc cấp bách Uất Trì Phương định áp miệng vào vết thương, muốn hút máu độc ra, bên tai lại nghe tiếng quát dừng nghiêm khắc.

“Không được! Đấy là Hoàng Kim Hủy, là vật kịch độc.”

“Thế phải làm sao? Lẽ nào thấy chết không cứu?”

Thoáng nhìn thiếu niên, Lý Thuần Phong lấy trong người ra một ống màu bạc, sau khi mở ra, bên trong có mấy cây ngân châm, một con dao nhỏ, vài cái bình sứ.

“May là đem theo mấy thứ này.”

Hắn quỳ một chân xuống, dùng dao nhỏ rạch vết thương nơi cổ tay Hoài Dung, máu đen như mực lập tức chảy ra, rơi xuống lớp cỏ, sắc cỏ xanh tốt cũng biến thành màu vàng úa. Uất Trì Phương giờ mới hay biết độc tính mãnh liệt thế nào, không khỏi tặc lưỡi. Thấy màu máu đã chuyển sang đỏ, Lý Thuần Phong rắc bột thuốc trong bình vào vết thương, ngân châm theo đó cắm vào huyệt vị ở cổ tay, vê khe khẽ, máu lập tức ứa chậm đi, bột thuốc như muối hòa vào nước, thoáng cái đã bị hút vào trong. Cùng lúc ấy, mí mắt Hoài Dung chuyển động, đã có dấu hiệu tỉnh lại.

“Thật sự cứu được!”

Nghe hiệu úy thật lòng khen ngợi, chủ quán rượu cười nhạt, rút ngân châm, cất mấy món đồ nho nhỏ nọ vào lại ống bạc. Vừa định đứng dậy, ánh mắt rơi vào lùm cỏ cạnh chân thiếu niên, trên mặt thoáng lộ vẻ khác lạ. “Trong suối có rắn độc qua lại, sợ là không uống được. Lên thượng du tìm nguồn nước thôi!”

Hiệu úy y lời trèo lên vách đá, chọn một dòng suối lấy nước, lúc quay trở lại Hoài Dung đã tỉnh, đang ngồi ngây đơ một chỗ.

“Ngươi không sao rồi!”

Đưa tay định đỡ nó dậy, lại bị Hoài Dung trương bộ mặt căm ghét tránh né. “Chớ có chạm vào ta!” Uất Trì Phương sửng sốt thu tay về, nói: “Ngươi thế này là làm sao? Nếu không phải bọn ta vừa mới cứu mạng ngươi, ngươi sớm đã bị rắn độc cắn chết rồi!”

“Rỗi hơi lắm chuyện!”

“... Ngươi!”

“Thôi thôi. Uất Trì dù gì cũng là người lớn, đấu đá cùng trẻ nhỏ làm cái gì?”

“Này, rõ ràng là nó...”

Mới nói được một nửa, trước mắt bỗng hoa lên, một cánh tay trắng ngần đưa lương khô tới trước mặt hắn. Hiệu úy đang há miệng bỗng quên luôn mình định nói gì. Nữ tử có đôi mắt trong trẻo hơi nghiêng mặt, che đi nửa miệng, ngay ánh mắt cũng mang vẻ cười, trong khoảnh khắc, tất tật hoa trên đời đều theo đó nở cả rồi.

• • •

Gió nổi phần phật, thổi đống lửa chập chờn bất định. Đêm hè trong mát sao giăng đầy trời, không gian tĩnh mịch, sâu thẳm khôn lường. Bầu trời cùng con người gần gũi cùng cực nhưng cũng lại xa xôi cực cùng. Nam tử áo xanh khép hờ đôi mắt, lười nhác tựa mình lên đá núi, ánh mắt lơ đãng rơi vào nơi sâu xa của bầu trời, cứ như ở nơi đó đang diễn một màn kịch bí mật chỉ để một người xem.

“Lý huynh?”

Giọng nói cực nhẹ, tựa như sợ đánh thức cái người hồn đang rong chơi cõi ngoài nọ. Lý Thuần Phong ngồi thẳng dậy khỏi tảng đá, tư thế tương đối ngay ngắn, nhưng không quay đầu nhìn nữ tử đằng sau tảng đá.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừm.”

Hiệu úy đã ngủ say sưa, đúng kiểu một người trẻ tuổi tinh lực tràn trề thông thường, phát ra tiếng thở đều đều. Thiếu niên nọ thì cuộn mình nằm cách xa ba người, ở góc này chỉ có thể thấy được bóng lưng mơ hồ. Ngay cả ngựa cũng đã vào giấc mộng, đầu gục xuống, chẳng hề động đậy. Trong không gian trừ mùi cỏ xanh nồng đượm ra còn loáng thoáng có mùi hương Vân Đầu, toát ra từ trên người nữ tử kia. Chẳng mấy chốc, có tiếng y phục sột soạt, mùi hương theo đó mà càng đậm hơn. Rất rõ ràng, khoảng cách giữa hai người đã gần hơn so với ban nãy một chút, nhưng vẫn xoay lưng, không hề nhìn nhau.

Lý Thuần Phong thổi phù một hơi, lấy ra một cành cây khều đống lửa để nó sáng hơn. Ánh lửa chiếu nửa khuôn mặt anh tuấn đang hơi cúi xuống của hắn lên trên vách đá, vừa vặn ngay cạnh Phất Vân, đưa tay là chạm được, trông còn chân thực hơn nhiều so với người thật.

“Ngày mai còn phải lên đường, sớm ngủ đi.”

Lần này lại không nghe thấy câu trả lời đã đoán trước mà là tiếng cười nhẹ. “Nếu như không ngủ được thì phải làm sao mới tốt đây?”

“Mạch Đông, Viễn Chí mỗi vị ba tiền, Đan Sâm một tiền, nấu lên uống. Sau ba thang nếu như vẫn không ngủ được, bảng hiệu của Tùy Ý lâu mặc cho quận chúa mang đi.”

Ngữ khí của Lý Thuần Phong vẫn rất nghiêm túc nhưng bóng dáng khuôn mặt trên vách đá lại trở nên dịu dàng, có thể thấy được vẻ cười. Lòng nghịch ngợm của thiếu nữ bỗng nổi lên, duỗi một ngón tay, lựa chỗ người nọ không nhìn thấy len lén gõ vào trán cái bóng một cái. Vừa hay vào lúc ấy, chủ nhân của cái bóng ngẩng đầu lên, Phất Vân lập tức chột dạ rụt tay lại, trên mặt hơi hơi nóng lên.

“Ta chẳng cần bảng hiệu của Lý huynh...” Nói câu này rồi đột nhiên nhớ ra bản thân quả thực từng mượn tên của hắn, mặt lại càng nóng, vội vàng nói: “Có điều... lời Hoài Dung nói... là thật sao?”

“Gì cơ?”

“Huynh...” Phất Vân kéo dài giọng, trong lời nói có bất giác mang một vẻ mềm mại: “Thường hay gạt người sao?”

“... Trẻ con không biết kiêng kỵ.”

“Ừm. Chẳng qua ta lại cảm thấy Lý huynh cũng là người nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Câu này vừa dứt, bốn bề bỗng dưng tĩnh lặng xuống chỉ nghe thấy tiếng cành cây cháy lách tách trong đống lửa.

“Lý huynh?”

“Ừm?”

Phất Vân lớn gan hơn một chút, ngón tay kéo xuống dưới, men theo đường nét khuôn mặt cho tới chóp mũi, khe khẽ gõ một cái. Lần này cái bóng không động đậy, trong lòng nàng có chút đắc ý nho nhỏ, yên tâm đặt tay ở đó, cười hỏi: “Vậy câu ta hỏi huynh, Lý huynh có thể thành thật trả lời chăng?”

Nam tử áo xanh thoải mái ngả lưng trên tảng đá, hơi ngửa đầu lên. Động tác này khiến cho ngón tay dừng trên khuôn mặt cái bóng nọ chuyển dời tới đôi môi. Phất Vân rụt tay lại như bị điện giật, bên tai nghe thấy giọng nói có chút mệt mỏi của người kia.

“Hỏi hay không là chuyện của quận chúa, đáp hay không là ở Lý mỗ.”

Phất Vân khẽ cắn môi, hỏi: “Ta khiến người khác chán ghét lắm sao?”

Cái bóng nọ rõ ràng sững lại: “Sao lại thế được? Nếu ngay cả quận chúa cũng bị coi là đáng ghét, vậy trên đời này không còn người dễ gần nữa rồi.”

Có lẽ là bởi đêm trời sao thế này, ngữ khí so với ngày thường nghe có thêm mấy phần chân thành thẳng thắn. Phất Vân lấy làm vui mừng, nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng thái độ Lý huynh đối đãi với ta lại không hề dễ gần mà xa cách.”

“Ha.”

Sau một tiếng này, lại là một khoảng im lặng. Đợi tới khi Phất Vân gần như đã cho rằng chủ quán rượu ngủ mất rồi thì hắn mới từ tốn nói: “Trông kìa.”

Phất Vân ngẩng đầu, trước mắt chợt sáng lên, vô số vì sao lũ lượt lọt vào tầm mắt, tựa như trời tỏ tiếng lòng, lúc này mới hiểu Lý Thuần Phong muốn mình nhìn cái gì.

“Trên bầu trời, ở phía tây bắc có ba ngôi sao liền nhau, bốn góc mỗi góc lại có một ngôi sao vây quanh, đấy là chòm Tham. Ở phía đông có bảy chòm sao Thương Long, trong đó có một chòm sao là chòm Thương. Tương truyền hai vì tinh tú này là hóa thân của hai anh em họ Cao Tân*, chòm này lên chòm kia lặn, chòm này lặn chòm kia lên. Hai vì tinh tú xa xa đối diện, không gặp được nhau.”

Trong truyền thuyết họ Cao Tân có hai người con, con cả tên là Át Bá, con thứ tên là Thực Trầm. Át Bá là thần sao Thương, Thực Trầm là thần sao Tham. (DG)

“Huynh muốn nói tới... Tham Thương?”

“Phải.”

Phất Vân trầm mặc một thoáng, hỏi: “Cái ấy có liên quan gì tới ta với huynh?”

“Trời vận hành có lệ thường, giữa con người với nhau cũng giống như các vì sao vậy, giữa ngôi này với ngôi kia vốn không nên tới quá gần nhau.”

Giọng của hắn bình tĩnh, lại không hề có buồn bã thương cảm, tựa như đang nói về một sự thật không liên quan tới mình. Gió núi ùa qua, đống lửa dao động trở lại, khiến cho bóng người cũng lắc lư bất định, trông giống như ảo ảnh. Trong lòng thiếu nữ mơ hồ không yên, miễn cưỡng cười hỏi: “Cái này ngược lại không nhất định, ví như phụ mẫu người thân, bằng hữu láng giềng, sao có thể nói là không thân cận?”

“Ngẫu nhiên tụ lại, cuối cùng sẽ ly tán. Hoặc là...”

Thình lình ngừng bặt. Nơi chân trời có một ngôi sao băng đang bay tới, vừa khéo vụt qua ngay bên cạnh sao Tham, trong khoảnh khắc ánh áng chói mắt, làm cho muôn sao đầy trời trở nên ảm đạm thất sắc, kế đó liền biến mất trong trời đêm mênh mang.