← Quay lại trang sách

Chương 5 Giải đáp nghi hoặc

Phất Vân kêu khẽ một tiếng, chứa đựng cả vẻ tán thưởng lẫn kính sợ. Kế đó, vang lên tiếng lầm rầm của nữ tử, Lý Thuần Phong lắng nghe, ra là đang tụng kinh văn.

“Làm sao thế?”

Ngừng tụng kinh, Phất Vân thấp giọng: “Lúc sinh tiền mẫu thân từng nói, trên trời có sao rơi chính là trên đời có người khuất. Cho nên...”

Lý Thuần Phong bật cười: “Tinh tượng có điềm nhưng không phải xem như thế. Nếu thật thế kia, sau một trận đại chiến há chẳng phải là sao rơi như mưa sao?”

Nghe ra ý không tin trong lời hắn, Phất Vân có hơi giận, giải thích: “Sao lại không phải? Mẫu thân nói với ta, cái đêm bà quyết chiến với Lưu Hắc Thát ở ải Vĩ Trạch đã tận mắt thấy cảnh tượng sao bay đầy trời.”

Phất Vân quận chúa là do con gái thứ ba của Lý Uyên tức Vân Dương công chúa cùng phò mã Sái Thiệu sinh ra. Cho dù sự tích của nữ tử này phần nhiều đã bị vùi lấp trong lịch sử cổ của Trung Quốc nhưng Vân Dương công chúa cũng vẫn là một bậc tướng lĩnh cân quắc hiếm thấy, từng dựa vào sức mình mình tổ chức một cánh nghĩa quân bảy vạn người hồi cuối thời Tùy, sử sách gọi là Nương Tử quân. Người đời sau cho rằng cánh quân này toàn bộ là do nữ tử tổ thành, thật ra thì không phải mà là vì chủ soái là nữ tử cho nên có tên ấy. Ải Vĩ Trạch nằm ở dãy Cẩm Sơn vùng Sơn Tây, cũng là nơi Lưu Hắc Thát quyết chiến cùng quân Đường, nhân bởi trận chiến ấy mà đổi tên thành Ải Nương Tử.

“Trong chiến dịch ấy, mẫu thân vì vắt sức lo toan, vất vả quá độ, sau khi về kinh liền ngã bệnh. Bấy giờ ta hẵng còn nhỏ, không hiểu cái gì, chỉ biết quấn lấy người, bắt người kể cho ta những câu chuyện trên chiến trường nọ. Người ấy à, rõ ràng bệnh đã nguy kịch nhưng vẫn cười rất vui vẻ, ôm ta ngồi cạnh, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện. Cái đêm người qua đời, ta cũng từng nhìn thấy...”

Hai chữ “sao băng” cuối cùng đã biến thành lời thì thầm, gần như không thể nghe thấy. Lý Thuần Phong nghiêng tai lắng nghe, nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng. Nghĩ tới một ngày xa xôi thuở trước có trang nữ tử mình bận giáp trụ cũng từng một mình đứng giữa chiến trường thây phơi đầy đồng, lặng ngắt như nghĩa địa, ngẩng đầu nhìn sao rơi như mưa trên bầu trời. Là vui hay buồn, là thương hay là tiếc? Đã không còn ai biết được. Trời đất vô tình, nhân gian có tình, trong lòng bỗng dưng dấy nỗi tịch liêu.

“Lý huynh...”

“Ừm?”

“Huynh cũng kể một câu chuyện cũ cho ta nghe, được không?”

“Chuyện cũ?” Không kịp đề phòng bị hỏi câu này, chủ quán rượu ngẩn ra một lúc. “Ta không kể được.”

“Lại gạt người rồi.” Giọng Phất Vân tỏ vẻ rất bất mãn.

“Thật sự không biết kể.”

“Chuyện của người khác không kể được, chuyện của chính mình hẳn phải nói được chứ?”

“Lý mỗ vốn là kẻ chẳng mấy hay ho để kể ra.” Quăng cành cây trong tay vào đống lửa, nam tử khôi phục lại bộ dạng lười biếng lúc trước. “Chuyện của người làm ăn, nói tới nói lui chẳng qua cũng chỉ là làm ăn mà thôi. Lẽ nào quận chúa muốn nghe cái này?”

“Ai muốn nghe chuyện làm ăn chứ.” Phất Vân có chút bực tức, ôm hai gối, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Phải rồi, hay là nói về người dễ gần trong lòng huynh đi.” Đôi mắt chớp chớp, khóe miệng hé nụ cười tinh nghịch, nhanh chóng bổ sung: “Ngoài phụ mẫu ra.”

“Ta là kẻ góa bụa.”

Mấy chữ này nói ra, Phất Vân lập tức sững người. “Xin lỗi, ta... ta không biết...”

Lý Thuần Phong cười khẽ. “Có gì phải xin lỗi? Sinh tử hợp tan đều là lẽ thường nơi thế gian, không ai tránh được.”

“Huynh và nàng...”

“Mười bảy tuổi kết duyên, ba năm chung sống, bảy năm sống chết đôi đường, tính ra cũng đã tròn mười năm.” Hơi ngừng lại, nam tử nhàn nhạt nói tiếp: “Mười năm thời gian, chẳng qua cũng chỉ trong ngắn ngủi mấy câu ấy thôi.”

Phất Vân không khỏi trầm mặc, hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Nàng... là người thế nào?”

Gió đêm thoảng qua, tựa như đang nghe tiếng của trời. Bên tai có tiếng người nọ lặng lẽ nói: “Đã mơ hồ rồi.”

Trong giọng nói đượm vẻ mệt mỏi, tựa như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào. Cõi lòng Phất Vân trống rỗng, không biết phải tiếp lời như thế nào. “Tách” một tiếng, là tiếng cành củi trong đống lửa nứt ra. Mấy đốm lửa nhỏ bắn ra ngoài, lóe sáng trong khoảnh khắc rồi hoàn toàn quay về trầm mặc.

“Ngủ đi.”

Lần này Phất Vân không lên tiếng nữa, y lời ngoan ngoãn nằm xuống. Xoay đầu nhìn bóng người trên vách núi, yên ắng không động đậy, giống như một pho tượng đá.

• • •

Ánh ban mai len qua kẽ lá khu rừng rậm, chiếu thẳng vào mặt Uất Trì Phương. Mở mắt ra, phát giác sắc trời đã sáng bảnh, hiệu úy vội vàng ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt từ bao giờ, bốc lên khói trắng nhàn nhạt. Lý Thuần Phong ngả người lên một bên tảng đá, hai tay đút vào tay áo, cúi đầu còn đang ngủ say. Duỗi tay duỗi chân một chút, trở mình bò dậy, đang định đánh thức đồng bạn, tầm mắt đưa tới chỗ thiếu niên nọ nằm, Uất Trì Phương không khỏi hoảng hốt: Chỗ đó sớm đã không còn ai. Vội vàng chạy qua, ngóng nhìn bốn phía chẳng thấy bóng người, bên tai chợt vang lên giọng nói lười biếng: “Không cần tìm nữa.”

“Lý huynh?”

Không sai, lên tiếng chính là Lý Thuần Phong, đôi mắt trong sáng tỉnh táo, không giống dáng vẻ vừa mới ngủ dậy chút nào. “Cuối cùng coi như cũng còn chút lương tâm.”

“Huynh muốn nói...” Uất Trì Phương sửng sốt nhìn chủ quán rượu, sương mù đầy đầu.

“Thằng nhóc đó chắc là vì đêm qua hạ độc không thành lại được huynh cứu, khó lòng quyết tâm thế là trốn mất rồi.”

“Ý huynh là...”

Không đợi hắn nói hết, đối phương đã đi tới chỗ Hoài Dung nằm, nhặt lên một cái áo màu xám. Cái áo ấy ở một góc có một đoạn đứt, trông cực kỳ ngay gọn, giống như do thứ gì đó sắc bén cắt đứt. “Còn nhớ cái kẻ huynh gặp trong từ đường đêm trước không?”

Lý Thuần Phong nói vậy, Uất Trì Phương mới nhớ lại: Đêm đó có kẻ nấp sau tượng gỗ định hành thích mình, lại bị mình tóm được áo, sau đó kẻ kia bèn dùng chủy thủ cắt vạt áo.

“Chẳng trách ta thấy hình dáng nó có chút quen mắt! Nhưng mà huynh... chẳng lẽ huynh biết chuyện này từ sớm?”

“Thích khách nếu đã xuất hiện trong từ đường, lại thông thuộc địa hình vậy rất có khả năng là người trong sơn trang. Lúc đám thợ săn xông vào huynh đang mải giải thích, ta liền quan sát một vòng. Trong lúc vội vàng quả nhiên nó còn chưa nghĩ tới chuyện thay đổi y phục.”

“Vậy cái chuyện quỷ giáng này rốt cuộc là chuyện gì?”

“Nếu ta đoán không sai, tuyệt chẳng phải cái gì mà quỷ giáng họa, mà là trúng độc.”

“... Độc?”

“Ừm. Trong từ đường ta đã nghi ngờ việc này. Không biết huynh có để ý hay không, trên người những kẻ bị điên kia đều có một mùi hương kỳ lạ, tuy rất nhạt nhưng rất khác biệt. Khả năng cực lớn là có kẻ rắp tâm đầu độc, đồng thời lợi dụng thuyết quỷ giáng để che giấu hành vị tội ác.”

“Cho nên huynh mới phải hỏi là ai trông thấy sơn quỷ?”

“Không sai. Từ lúc Hoài Mộc nói chính là Hoài Dung trông thấy sơn quỷ xuất hiện là đã có thể xác định chuyện này có liên quan tới nó. Sau đó ta cố ý đề xuất muốn nó dẫn chúng ta đi Hắc Vân Lĩnh. Nó tới suối lấy nước gặp phải Kim Hủy. Loài rắn này cực kỳ hiếm thấy, tuy là rắn độc nhưng rất ít khi chủ động tấn công con người. Có một điểm này: Loài có độc nhưng bản tính thiện, kẻ bắt rắn luôn dùng độc dụ nó.”

Uất Trì Phương lập tức nhớ lại lúc Hoài Dung gặp rắn hôm qua, trong lùm cỏ có bột phấn màu trắng vung vãi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Huynh muốn nói, lúc ấy tiểu tử đó đang chuẩn bị hạ độc chúng ta cho nên mới gặp phải con rắn đó?”

“Còn nữa, hôm qua...” Giọng nữ tử vang lên bất thình lình khiến hai người kia quay đầu, sắc mặt Phất Vân hơi tái trắng, cắn môi nói. “Trong túi nước của Hoài Dung có độc, cho nên Lý huynh mới cố tình đánh đổ, phải không?”

“Đúng thế.”

“Thằng giặc nhãi vong ân phụ nghĩa! Cứu mạng nó, ấy vậy mà nó còn muốn hại người! Sớm biết thế đã bắt trói thằng nhãi ấy lại, đưa về sơn trang.”

“Vẫn là thôi đi, cái vị Hoài Mộc, Hoài tam gia nọ chẳng phải hạng tốt lành gì, Hoài Dung rơi vào tay hắn chỉ sợ sẽ nếm đau khổ không nhỏ.”

“Thế cũng đáng đời, ai bảo nó đầu độc thợ săn trong sơn trang! Tuổi còn bé tí, lòng dạ đã độc ác như thế!”

“Chủ mưu việc này nhất định là người khác, Hoài Dung chẳng qua chỉ là một quân cờ, rất có khả năng là bị người ta lợi dụng. Chuyện thuốc giải cũng sẽ không cho nó biết.”

“Nếu đã như thế, dứt khoát bắt nó hỏi cho rõ ràng cũng được.”

“Hỏi thế nào? Là dụ dỗ hay là dùng hình? Nếu là cái trước, lòng đề phòng của đối phương quá nặng, rất khó lấy được tín nhiệm; còn về cái sau... đại khái Uất Trì cũng sẽ không bằng lòng ra tay với một tiểu nha đầu đi.”

“... Nha đầu?”

“Hóa ra Uất Trì huynh không nhận ra.” Phất Vân ở bên cạnh tủm tỉm cười. “Hoài Dung là một cô bé.”