Chương 6 Đồng hành
Nhớ lại mỗi cử chỉ hành vi của thiếu niên, Uất Trì Phương lúc này mới bừng tỉnh ngộ. “Thảo nào! Rành rành một vị tiểu cô nương, vì sao lại phải ăn mặc thành cái bộ dạng chẳng giống chẳng loại...” Nói ra câu này rồi, đột nhiên nhớ ra Phất Vân cũng đang giả trang nam nhi, hiệu úy vội vàng sửa: “Không phải, ta, ta không phải nói...”
Lần này thật sự có thể nói là giấu đầu hở đuôi, ngay cả Lý Thuần Phong vốn đang suy tư cũng ngẩng đầu lên nhìn Phất Vân một cái. Hiệu úy lập tức hận không thể nuốt luôn cái lưỡi của mình đi, ngược lại Phất Vân tự nhiên phóng khoáng, cười nói: “Ừm, biết là huynh không nói ta.”
Trông thấy tình hình hai người nọ, chủ quán rượu chuyển hướng chủ đề cứ như không.
“Việc có nặng có nhẹ có gấp gáp có thong dong, hay là cứ quay về sơn trang cứu người trước đi.”
Nghe thế Uất Trì Phương không khỏi mừng rỡ: “Huynh biết cách cứu người rồi sao?”
“Ha. Đuổi quỷ tránh tà cái ngón ấy không phải sở trường của Lý mỗ; nhưng trị bệnh giải độc ngược lại có thể thử một phen. Nếu đã xác định được không phải là quỷ giáng mà là trúng độc, dùng phương pháp lấy kim châm vào huyệt để khai thông kinh mạch, làm rõ tính độc, có lẽ có hiệu quả.”
“Thế bên Hắc Vân Lĩnh kia không đi nữa sao? Liệu có thể thật sự có gì đó quái lạ không?”
“Thời gian cấp bách, những người trong sơn trang không thể để kéo dài thêm nữa. Lại nói, mấy thứ như mây đen, sơn quỷ, dấu tay, quá nửa là trò dùng để mê hoặc do kẻ nào đó tạo ra để đánh lừa tai mắt.” Bộ mặt của chủ quán rượu ỉu xìu, rõ ràng là không cảm thấy hứng thú. “Uất Trì nếu muốn du sơn ngoạn thủy, bắn mấy con chồn cáo thỏ hoang, đi xem một chút không hại gì, ta thì không theo hầu.”
Huýt một tiếng, Ô Dạ Đề quay đầu vẫy đuôi chạy tới. Lý Thuần Phong vừa định lên ngựa, con ngựa nọ bỗng nhiên dựng thẳng tai một cách bất an, dường như nghe được âm thanh lạ lùng nào đó. Kế tiếp nó hí lên, vó trước chồm cao đạp đạp. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, Uất Trì Phương cả kinh, sợ con ngựa phát điên làm bị thương bằng hữu vội vàng xông tới nắm lấy dây cương, bỗng nghe hai con ngựa của mình cùng Phất Vân quận chúa cũng lần lượt hí lên.
Ba người nhìn nhau, không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Không khí ngột ngạt âm trầm, không có lấy chút gió, trong yên ắng mơ hồ chứa đựng một chút khí vị bất an. Chính vào lúc này, bỗng nghe bốn bề vọng tới âm thanh khe khẽ, có đá vụn từ trên vách núi rơi xuống. Đá rơi càng ngày càng nhiều, cuối cùng còn xen cả những hòn đá to bằng nắm đấm. Tiếng nước suối chảy cũng trở nên to hơn, màu sắc đổi từ trong vắt sang đục ngầu, văng vẳng có tiếng như tiếng sấm từ sâu trong núi vọng ra, trầm như tiếng trâu rống, chấn động khiến cho mặt đất dưới chân cũng khẽ rung lên. sắc mặt Lý Thuần Phong vụt thay đổi, quát: “Mau! Rời khỏi chỗ này!”
Dứt lời liền, nhảy lên ngựa, phóng sang một sườn núi cách xa dòng suối. Uất Trì Phương cùng Phất Vân tuy không rõ nguyên do nhung thấy thần sắc hắn nghiêm túc cũng lập tức theo sau. Vừa mới chạy lên trên sườn núi, đằng sau lưng thình lình vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, lại thấy sắc trời đột ngột sầm xuống, ở đằng xa một mảng mây đen bao trùm, dường như có yêu ma lảng vảng nơi đó, thấy có khí đen vạn trượng xông thẳng lên trời.
“Trời ơi, là... sơn quỷ!” Uất Trì Phương buột miệng kêu lên. Đám mây đen ùn ùn trước mắt còn lẫn cả hơi khói cuồn cuồn, trông đáng sợ đến cùng cực, khiến cho người ta sởn hết gai ốc, tựa như trước mắt chính là ngày tận thế. Nhìn lại chỗ ba người trú tạm đêm qua giờ đã bị đá lăn phủ hết. Trông không khí dày đặc một thứ mùi nhức mũi.
“Chuyện gì thế này?” Người lên tiếng là Phất Vân, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt dây cương ngựa nhưng tinh thần vẫn bình tĩnh. Lý Thuần Phong lắc đầu nói: “Tạm thời đừng manh động, cứ đợi một lúc.”
Lại qua độ nửa canh giờ, mây đen mới dần dần tan đi, khói cũng nhạt nhòa, sắc trời vẫn sầm tối tựa hoàng hôn. Đằng xa láng máng thấy được một ngọn núi màu đen, màu sắc khác hẳn với dãy núi xanh tốt nơi đây, chót vót đứng riêng trong khoảng không gian rộng lớn này, trông cực kỳ quái dị, ngoài cái đó ra thì cũng không có gì khác thường. Uất Trì Phương chỉ ngọn núi đó hỏi; “Đấy chính là Hắc Vân Lĩnh sao?”
“Xem ra chính là nó.”
“Vậy thì truyền thuyết về sơn quỷ là thật à?”
“Ừm” một tiếng, Lý Thuần Phong ngây ngẩn mất hồn, một hồi sau mới ngẩng đầu. “Huynh và quận chúa quay về sơn trang trước đi.”
“Được.” Uất Trì Phương chẳng buồn nghĩ ngợi đồng ý luôn, đột nhiên lại nghĩ ra gì đó mới hỏi: “Huynh thì sao?”
“Hai người đi trước, ta theo ngay sau.”
Câu này nói rất hàm hồ, Uất Trì Phương mù mờ không hiểu, Phất Vân lanh trí, đã đoán ra suy nghĩ của đối phương. “Huynh muốn đi Hắc Vân Lĩnh?”
Lý Thuần Phong không trả lời chính diện câu hỏi của Phất Vân, chỉ đáp đơn giản: “Xem chút rồi quay lại.”
“Không được!” Lần này tới lượt Uất Trì Phương kêu lên: “Muốn đi thì cùng đi, phải về thì cùng về mới đúng.”
Chủ quán rượu bất đắc dĩ duỗi ngón tay búng búng trán. “Uất Trì cũng biết tính ta. Chuyện quái lạ bậc này thực là quá hợp khẩu vị, nếu không tra xét đến cùng chỉ sợ ăn không ngon ngủ không yên.”
“Thế thì cùng đi, cũng tiện bề trông chừng cho nhau.”
“Chỉ là đi xem một chút thôi, chẳng có gì nguy hiểm. Trong núi lắm dã thú, lại không quen đường sá, quận chúa đi một mình về sơn trang không tiện...”
Chưa nói xong đã bị Phất Vân ngắt lời: “Vì sao lại bắt ta quay về một mình? Uất Trì huynh nói đúng, muốn đi thì cùng đi, muốn về thì cùng về.”
Đôi mắt nàng sáng trong, nhìn thẳng Lý Thuần Phong. Dung nhan tuyệt sắc lại có cả khí chất thanh khiết cao ngạo không thể chống lại. Chủ quán rượu vốn đang nhìn nàng, thoáng cái đã thu ánh mắt về.
“Nghe lời, đừng ngoan cố...”
Câu này âm thanh rất thấp, gần như là tiếng lẩm bẩm tự nói một mình, nhưng lại cực kỳ thân thiết tự nhiên. Trong lòng Phất Vân thoáng động, thoáng chốc có một cảm giác kỳ quái: Có lẽ rất lâu trước đây nam tử trước mắt cũng từng nói như vậy với một người khác. Nhưng lúc này đã không cho phép nghĩ nhiều, nàng bèn nói: “Người ngoan cố không phải là ta mà là Lý huynh. Đã là bằng hữu vậy thì cùng tiến cùng lui, quyết không để huynh một mình mạo hiểm.”
“Không sai.” Hiệu úy tiếp lời không chút do dự. “Chúng ta cùng đi.”
Lý Thuần Phong do dự một lát, tựa hồ định nói gì đó. Thấy hắn như thế, Phất Vân cắn môi, cất giọng trong trẻo quát một tiếng, quay đầu ngựa, vung roi, con ngựa nọ lập tức phóng về phía Hắc Vân Lĩnh. Cứ như thế hai người đằng sau chỉ đành đi theo. Ba người một đường phóng về hướng đông, dần dần khuất dạng trong núi.
•Cảnh tượng trước mắt quái đản cùng cực: Đâu đâu cũng là đá nhọn lởm chởm hình thù quái dị, to to nhỏ nhỏ, tựa như trên trời vãi xuống. Không hề có cây cối, thậm chí cả cỏ dại cũng không có lấy một cọng, trên trời không thấy chim chóc, một khoảng lặng ngắt, núi đá sắc đen lộ hoàn toàn ra ngoài, màu sắc khác hẳn nơi khác. Mùi vị cay mũi càng lúc càng đậm đặc, ba người không khỏi nhíu mày, dùng tay che đi miệng mũi. Vách núi lớn cao vút lại phẳng nhẵn cứ như dùng rìu sắc phạt thành, trên vách núi nọ có một khe nứt hẹp dài, chỉ rộng độ ba thước nhưng dài phải mấy trượng, thẳng cho tới đỉnh, là một khe nứt thiên nhiên hình thành giữa hai đỉnh núi. Lý Thuần Phong nhảy xuống ngựa, tiến tới gần quan sát kỹ, khe nứt đen ngòm không có chút ánh sáng, bên trong sâu tối uốn khúc, không biết kéo dài bao xa. Quay đầu lại đang định nói gì đó, ánh mắt lại bị một đồ vật bên cạnh khe nứt thu hút làm cho sững lại: Là một cái dây vải màu tro. Lấy trong tay áo ra cái dây lưng Hoài Dung để lại, so sánh với nhau, vừa khéo tương đồng.
“Là Hoài Dung!” Uất Trì Phương không kìm được thốt lên. “Nó từng tới đây!”
“Không sai.”
Chủ quán rượu đi đầu tiến vào khe nứt vách núi, ngoằn ngoèo khúc khuỷu đi xuyên qua. Đường chật hẹp chỉ vừa một người, tối tăm giơ tay nhìn không thấy năm ngón. Đi thẳng một mạch độ hơn hai trăm bước, trước mắt mới lờ mờ có ánh sáng. Lại đi thêm mấy chục bước nữa, phía trước rộng rãi bừng sáng: Trong này là một mảnh trời đất khác, một cái sơn cốc.
Tình cảnh này rất giống với Đào Hoa Nguyên mà Đào Tiềm chép lại, chỗ không giống là trong cốc này không có hoa đào, cũng không có dân cư mà là một cảnh tượng đáng sợ khiến người ta trợn mắt: Mặt đất là đầy những khối đá lớn màu đen bên trên có vô số vết nứt, khói trắng từ những khe nứt này thoát ra, lượn lờ như mây khói. Cạnh đó cũng có dòng nước, phản xạ lại ánh nắng trên trời, trông tựa như thủy ngân. Phất Vân cúi xuống, đưa một ngón tay chạm vào mặt nước, lập tức kêu lên.
“Nước ở đây... rất nóng!”
Quả thật, không khí xung quanh đây nóng hơn hẳn ngoài cốc. Uất Tri Phương đã không nhịn được vạch rộng cổ áo, Lý Thuần Phong lại như chẳng có chút cảm giác gì, cúi người đưa tay vào trong nước thăm dò. Nhiệt độ nước rất cao, có chút bỏng tay; ngón tay vê nhẹ, có cảm giác trơn mịn. Dòng nước trong veo, thấy rõ cả những hòn đá đen lớn có nhỏ có dưới đáy, to thì như trứng ngan, nhỏ thì như trứng bồ câu, đều có hình tròn, bề ngoài xù xì, có những cái lỗ rất nhỏ. Nhặt lấy một hòn ước lượng, thấy nhẹ hơn so với đá thường - chính giống với chất đá của hòn đá Hoài Mộc lấy ra nọ.
“Thì ra nơi đây là đầu nguồn suối nước nóng.”
“Huynh muốn nói, nước ở đây thông với nước ở hành cung Ly Sơn?”
“Chất nước giống nhau, nước suối trong hành cung hẳn là tới từ nơi đây.” Liếc hiệu úy đang kinh ngạc thở than không thôi, Lý Thuần Phong thở dài một tiếng, nhét hòn đá đen trong tay vào tay Uất Trì Phương.
“A?”
“Làm phiền, cất giữ giúp ta.” Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hiệu úy, chủ quán rượu cúi đầu, lại một lần nữa thở than: “Từ nay về sau nếu ta lại kết luận bừa bãi đối với những việc chưa tận mắt trông thấy, tự cho là đúng, thì hãy cầm nó gõ vào đầu ta đi.”