← Quay lại trang sách

Chương 7 Nắm Tay

Trong sơn cốc hoàn toàn vắng lặng, nhìn khắp xung quanh không thấy bất cứ dấu hiệu sự sống càng chẳng thấy một ai. Uất Trì Phương hỏi: “Quái lạ, Hoài Dung đâu? Lẽ nào nó chưa vào đây?”

“Nếu chưa vào đây, sợi dây vải ngoài sơn cốc từ đâu mà ra?” Vừa nói, chủ quán rượu vừa quan sát kiểm tra bốn phía, thình lình “Ý” lên một tiếng, xoa xoa cái mũi, nói: “Mùi hương ở đâu tới?”

Quả nhiên, mùi cay mũi ban đầu đã bị một mùi hương nhàn nhạt thay thế. Dường như là hương hoa chẳng phải lan cũng không phải xạ mà là một thứ mùi vị ngọt ngào trong mát, khiến người ta thư thái thoải mái. Lý Thuần Phong nhắm nơi phát ra mùi hương tiến tới hai bước, đột nhiên dừng chân, trên mặt lộ vẻ mừng.

“Ở đây!”

Trong cốc không hề có gió, nhưng vạt áo chủ quán rượu lại bay bổng. Phất Vân tiến tới bên hắn, một luồng hơi mát lạnh xộc vào mặt, trong cái không gian nóng bức này cảm giác cực kỳ rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn vách đá nọ, trơn nhẵn không hang không động, chỉ có mấy khe đá hẹp mà dài, gió mát chính là từ đây thổi vào. Khe nứt hẹp chỉ đút vừa một ngón tay, độ dài ngược lại phải tới mấy trượng, bên cạnh có các vết rạn khác, trông như vết rạn trên da khô. Lý Thuần Phong đánh giá tổng thể một lượt, thấy chỗ cách mặt đất hai thước, viền cạnh vết nứt không giống với nơi chỗ khác, được mài đặc biệt trơn bóng, dường như thường xuyên có người cọ vào. Duỗi tay thò vào trong, ngón tay chạm vào một cơ quan, dùng sức gạt một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng, vách đá mở ra hệt như một cánh cửa.

Ba người nhìn nhau, trong phút chốc đều dấy lên cảm giác kính sợ. Lý Thuần Phong vén vạt áo đi vào đầu tiên nhưng mới cất bước đã dừng lại.

“A!” Giọng điệu vừa là tiếng cảm thán khen ngợi cũng đượm cả vẻ ngạc nhiên lẫn kinh sợ. Cảnh trước mắt tựa như cõi tiên trong mộng, cột đá cao lớn do thiên nhiên hình thành chống đỡ mái vòm, trên đỉnh có một lỗ lớn hình tròn, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống từ đó, hình thế chỉnh thể giống như một cái vò lớn. Bên dưới là một cái ao nước biếc, trông thấy được đáy nhưng không phải là suối nước nóng mà lạnh căm căm, buốt vào tận xương. Ngay bên cạnh ao ấy có một cái cây lạ cao độ một trượng, từ dưới lên trên nở đầy những hoa, to như miệng bát, nhiều lớp cánh hoa bao lấy nhị, màu sắc đỏ tươi như mã não, tỏa ra hương thơm say lòng người, tựa như giống hoa tiên nơi Dao Trì* trong truyền thuyết, khiến người ta hoa mắt mất hồn. Phất Vân quận chúa không kìm nổi khen ngợi: “Đẹp quá!”

Trong thần thoại cổ của Trung Quốc, Dao Trì tại núi Côn Lôn là tiên cảnh, nơi cư ngụ của Tây Vương mẫu. (DG)

Nàng nói rất khẽ, ngờ đâu tiếng vọng lại liên miên không dứt, dọa chính nàng giật thót. Giọng Lý Thuần Phong cũng đượm chút kinh ngạc: “Không ngờ được trên đời quả thật có hoa đồ lê nở rộ.”

“Hoa đồ lê?”

“Trong Bão Phác Tử, Kim Quỹ phương có ghi chép về một loài hoa độc, tên gọi là Đồ Lê. Theo lời đồn, loài hoa này cực kỳ thần kỳ. Nếu gieo trồng không đúng cách thì tuyệt đôi sẽ không ra hoa. Đạo gia truy cầu thuật trường sinh bất lão, thường thường tìm những thứ kỳ hoa dị thảo để luyện chế đan dược, đây là một trong số đó, nhưng từ xưa tới nay vẫn chưa từng nghe có ai gieo trồng thành công.”

Uất Trì Phương hứng thú hừng hực hỏi tiếp: “Nói như thế đây chính là bảo vật sao? Nếu ăn vào liệu có thể trường sinh bất lão không?”

Liếc hắn một cái, Lý Thuần Phong bật cười: “Trường sinh bất lão đâu có dễ được như thế. Hoa này tuy nhan sắc diễm lệ nhưng là thứ kịch độc, ngửi hương hoa có thể khiến người ta phát điên tới chết.”

“Ý, vậy chẳng phải rất giống với tình hình trong thôn sao? Chẳng lẽ chính là do loài hoa này gây ra?”

Lý Thuần Phong chưa kịp trả lời câu hỏi của hiệu úy, sắc mặt bỗng dưng khựng lại. Thuận theo ánh mắt của hắn, Uất Trì Phương mới phát hiện ra trong bụi hoa đó có một cái đài đá thiên nhiên do bạch thạch hình thành. Bên trên đặt ngay ngắn hai bộ hài cốt. Hai bộ hài cốt đó máu thịt đã tiêu hết, nhưng còn một vài mảnh quần áo với tóc ở bên trên. Hai bộ hài cốt nọ có thế dựa vào nhau, một bộ khung xương lớn hơn, thuộc về nam giới, bộ còn lại là của nữ tử. Phất Vân kêu lên kinh hãi, sắc mặt hơi tái đi. Uất Trì Phương nghe thấy giọng nàng, cho rằng đối phương gặp chuyện gì, chẳng hề nghĩ ngợi đỡ lấy vai nàng. Thân hình hắn cao to, tay cũng dài, cứ như thế liền giống như ôm nữ tử nọ vào lòng. Phất Vân mới hoàn hồn, cảm giác thấy khí tức nam tử đằng sau, khuôn mặt nóng lên, nhẹ nhàng vùng ra.

“Không sao cả, ta... ta không sợ...”

Giọng nói có chút run rẩy nhưng nét mặt thì rất nhanh đã ổn định lại. Uất Trì Phương lúc này mới nhận ra sự thất lễ của bản thân, trong lúc lúng túng bèn vội vàng buông tay, lùi về sau một bước. Lý Thuần Phong dường như chẳng trông thấy, bước thẳng qua đó, quan sát kiểm tra hài cốt trên đất, thái độ rất chăm chú.

“Xem dáng vẻ bộ hài cốt này chỉ sợ đã chết mấy chục năm trước rồi.”

“Mấy chục năm trước?”

“Ừm. Khung xương ngay ngắn, không có hiện tượng bị di chuyển sau khi chết.”

“Bọn họ... là bị người khác giết sao?”

“Không phải. Trên hài cốt không có vết đao kiếm, với lại tư thế tự nhiên, không có vẻ quằn quại mở miệng kêu cứu, cũng không thấy dáng giãy giụa đau đớn, ngược lại giống như là...” Trầm ngâm một lúc, chủ quán rượu nói tiếp: “Ngược lại giống như là chọn nơi để chết, bình tĩnh qua đời.”

Có cơn gió không biết từ đâu thổi tới khẽ lướt qua cạnh người. Giữa đống xương trắng, nam tử áo xanh một mình đứng đó, tay áo phất phơ. Cái tình cảnh này thật quỷ dị khôn tả, khiến người ta sởn cả gai ốc. Uất Trì Phương không kìm được rùng mình, ngập ngừng hỏi: “Huynh muốn nói, bọn họ chết ở ngay đây?”

Lý Thuần Phong không trả lời, đôi mắt bỗng sáng lên dường như phát hiện ra gì đó. “Xem cái này!”

Ở mặt bắc tâm đá hình dạng giống bình phong có khắc mấy hàng chữ. Thể chữ quái dị, Uất Trì Phương không nhận ra. Phất Vân đi tới, phủi đi bụi bám bên trên, nhận diện kỹ càng, quay đầu nói: “Là tiểu triện.” Tiếp đó khe khẽ đọc lên: “Vô Tâm Tử núi Dương Sơn, ở đây quen được...”

Lời vừa dứt, nét mặt Lý Thuần Phong thoáng động: “Chẳng lẽ là vị Vô Tâm chân nhân nọ? Người này từ nhỏ đã học đạo, rất có danh tiếng. Năm xưa Tùy đế từng muốn mời vào trong cung, lại để cho ông ta nửa đêm chạy trốn mất, núp vào trong núi Chung Nam. Nghe đồn ông ta đã đắc đạo thành tiên rồi, hóa ra lại...”

Chủ quán rượu lắc đầu, khép miệng không nói nữa, nghe Phất Vân đọc tiếp: “Thanh Tương, nhận là nữ đệ tử. Nàng sống chết theo hầu, quyết chí không bỏ. Ta ban đầu còn dùng đạo tâm tự kiềm chế, kiên quyết cự tuyệt, sau cùng cảm động bởi lòng thành của nàng, bèn gắn bó với nhau. Sợ không được người đời dung chứa, bèn trốn vào trong núi, ẩn cư nơi đây.”

Uất Trì Phương bừng hiểu, nói: “Hóa ra cái vị Vô Tâm Tử này chẳng hề tu tiên đắc đạo mà là tư thông bỏ trốn cùng nữ đệ tử của mình sao? Thật là phường lừa đời trộm tiếng!”

“Hửm?” Khẽ nhướng mày, Lý Thuần Phong hỏi: “Vì đâu nói thế?”

“Người khác đều cho rằng ông ta đã thành tiên, kết quả hóa ra là hạng phàm phu tục tử tham luyến mỹ sắc, đây chẳng phải là lừa đời trộm tiếng sao?”

“Ai cũng nói tới chuyện thành tiên nhưng người chân chính đắc đạo lại có được mấy người? Ta lại cảm thấy không nhất thiết phải cố chấp chuyện này.” Thấy Phất Vân ngây ngẩn mất hồn, Lý Thuần Phong cúi xuống xem mấy hàng chữ sau cùng, thấy viết: “Ta từ nhỏ học đạo, tự cho rằng có thể cầu được tiên đạo, coi niềm hoan ái nơi thế gian như đồ bỏ. Nhưng duyên trần dễ thôi, si mê khó thoát; đại đạo không thể thành, mà tình này có trời làm chứng. Dầu có đọa nơi trần tục, hủy mất đạo tâm nhưng muôn đời vạn kiếp trước sau không hối vậy.”

Chữ viết tuy qua quýt, nhưng hai chữ “không hối” thì lại dùng sức khắc lên, ăn sâu vào đá. Phất Vân đứng đó bất động, ngây ngẩn nói: “Hai người này...”

“Ừm?” Theo ánh mắt của nàng, nhìn vào hai bộ hài cốt. Nữ tử nghiêng người mặt quay về phía nam tử, tay phải nắm lấy tay trái nam tử, mười ngón tay đan khít vào nhau, tuy máu thịt đã tiêu hết, nhưng hai bàn tay vẫn khăng khít không rời. Lý Thuần Phong thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ thương xót, trong lòng đã biết suy nghĩ của nàng, liền nói: “Hai người này trạng thái lúc qua đời rất bình tĩnh, không có gì đau đớn. Có người mình yêu thương nắm tay bầu bạn, lúc cái chết tới sẽ bớt đi được phần nào sợ hãi.” Ngừng một chút, chủ quán rượu thấp giọng: “Không cần đau buồn.”

Phất Vân nghe hắn nói câu này đã chạm tới tâm sự, chẳng hề nghĩ ngợi hỏi: “Vậy ‘nàng’ thì sao? Lúc ấy huynh có ở bên cạnh nàng không?”

Câu này thoát khỏi miệng, quận chúa mới phát hiện bản thân lỗ mãng, bất giác đưa hai ngón tay che môi mình lại. Uất Trì Phương nhìn hai người chẳng hiểu đầu đuôi gì hết.

“Không. Cô ấy một thân một mình.”

Ngữ khí của Lý Thuần Phong bình tĩnh, cứ như lời ban nãy của đối phương chỉ là câu hỏi bình thường giống như hỏi về thời tiết vậy. Phất Vân không khỏi trầm mặc. Uất Trì Phương không hiểu nguồn cơn, ngẩn ra hỏi: “Đây là chuyện mấy chục năm trước, Lý huynh làm sao có mặt được?”

Nghe hiệu úy nói thế, Lý Thuần Phong ha ha cười lớn. “Cái này khỏi nói rồi. Không biết chừng Lý mỗ chính là yêu quái tu luyện đắc đạo.”

Thần sắc hắn ung dung, nỗi lo lắng mơ hồ của Uất Trì Phương vốn có lúc trước cũng theo đó tan sạch, hỏi: “Ta chẳng sợ cái gì mà yêu quái, ngược lại sơn quỷ nọ... trên đời thật sự có thứ này sao?”

Lý Thuần Phong không đáp, Phất Vân bỗng khẽ kêu lên: “Chỗ này cũng có chữ!”

Ngay ở vách đá bên trên hai bộ hài cốt còn có chữ viết mơ hồ, vết khắc nông hơn trên tấm đá nọ rất nhiều, cũng loạn hơn nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra lõm bõm vài chữ: “Tuyệt mệnh... đại hung... trời vong... con gái ta...”Chữ càng lúc càng ẩu, tới cuối cùng thì có ba chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng: “Sơn quỷ giáng.”

Bầu không khí thoáng chốc ngưng đọng lại. Phất Vân cắn chặt môi, Uất Trì Phương không hiểu đầu đuôi, vẫn truy hỏi: “Viết cái gì thế?”

Nhìn thần sắc căng thẳng của hai người kia, chủ quán rượu đứng thẳng dậy, duỗi eo lưng. “Quản làm gì ông ta viết cái gì, lại chẳng có vàng bạc đồ cổ, bán đi còn được chút tiền. Cái sơn động này có chút quái dị, vẫn nên đi ra trước thì tốt hơn.”

Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng động lớn đinh tai nhức óc vang lên. Theo tiếng động đó, cả sơn động lắc lư, mặt đất nhấp nhô lên xuống, dưới chân chẳng giống như đá mà giống một con thuyền nhỏ giữa biến cả, xung quanh đá vụn rơi xuống rào rào. Cùng lúc ấy nước trong ao phụt thẳng lên trời, tạo thành một cây cột nước mười mấy trượng, trông như một con rồng lớn đang ngẩng đầu lên.