Chương 8 Suối nước lạnh
Cảnh tượng này quả thật bình sính chưa từng thấy, đúng là kinh tai hãi mắt. Uất Trì Phương trong lúc kinh hãi gào lên: “Cẩn thận!” Bên tai tiếng động rầm rầm, chẳng nghe thấy được giọng của chính mình. Mặt đất rung động, người không sao đứng vững, vội vàng nằm xuống. Cột nước phóng lên bắn tung ra bọt nước, tưới hết cả lên người hiệu úy, có chút nóng bỏng.
Phất Vân sớm đã không tự chủ được ngồi xuống, nàng thừa hưởng tính cách của mẫu thân, trông thì mềm yếu nhưng lại có dũng khí cực kỳ hiếm thấy. Có điều giờ này phút này, đối diện với tình cảnh giống như tận thế thế này, cũng chỉ còn lại nỗi sợ hãi thấp thỏm, trong lòng chỉ nghĩ: “Sắp phải chết rồi sao?”, trong lúc hoảng loạn vô ý thức vươn tay ra, chạm vào một người khác. Lúc hai tay chạm nhau, tựa như tìm được cọng rơm cứu mạng liền giữ chặt lấy đối phương. Cùng khoảnh khắc ấy, đối phương cũng đưa tay sang không hề do dự nắm chặt lấy tay nàng. Cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay đối phương, không biết vì sao lòng quận chúa lập tức yên ổn lại, tựa hồ chỉ cần biết người nọ ở bên cạnh, cho dù trời sập xuống cũng thế mà thôi, chẳng có gì đáng sợ cả.
Kể ra việc chẳng qua kéo dài độ một tuần trà nhưng dường như đã qua rất lâu rồi. Cột nước dần dần nhỏ lại, cuối cùng lắng xuống. Ba người kinh hồn mất vía còn chưa bình tĩnh lại, chủ quán rượu đầu tiên buông tay Phất Vân ra, sau đó mặc kệ mặt đất còn đang lắc lư, lảo đảo chạy tới bên ao nước. Chăm chú nhìn kỹ, mặt nước đã khôi phục lại sự bình lặng lúc trước, chỉ là ở giữa ao nước có thể thấy được có bọt nước sủi lên.
“Nơi đây... nơi đây có yêu quái?”
Lý Thuần Phong ngắt lời hiệu úy, nhưng không trả lời câu hỏi. “Nhặt hòn đá qua đây.”
Tuy không rõ dụng ý, Uất Trì Phương vẫn lập tức tìm hòn đá mang qua. Lý Thuần Phong ném nó vào chỗ có bọt nước sủi lên. Mặt nước không hề bắn nước, chỉ nghe thấy khẽ vang tiếng trầm trầm, hòn đá dần dần chìm xuống.
“Sâu không thể lường, xem ra nơi đây chính là miệng suối.”
“Miệng suối?”
“Trong Thủy kinh chú có ghi chép về suối nước chỗ núi lửa, nóng như củi than; là vì bên dưới có khí nóng không thể thoát ra nên thường sẽ phun trào.”
Uất Trì Phương đưa tay thử nước. “Ý, nước lạnh.”
“Đó là vì có hai dòng suối, một là suối nước nóng, một là suối nước lạnh. Dòng nước nóng ở trong dòng nước lạnh, hai cái không dung hợp, quả thật là một cảnh kỳ lạ. Nếu Vĩnh Ninh bá* sống lại, trông thấy cảnh tượng này ắt hẳn cũng sẽ ghi nó vào sách.”
Nguyên chú (chú thích của tác giả): Tức Lịch Đạo Nguyên, tác giá của Thủ kinh chú. (DG)
Lúc này ba người đang đứng trong lùm hoa cạnh ao nước, trước mắt hoa vương mặt nước, thì ra hoa bên ao mới rồi bị cột nước làm rụng, sắc hoa càng đượm sắc tươi đỏ, khiến người ta thương tiếc. Phất Vân nhặt một đóa hoa đỏ bên bờ, đưa lên ngửi, mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người, trên mặt không kìm được lộ ra nụ cười. Một màn này vừa khéo bị Lý Thuần Phong trông thấy, dường nghĩ tới điều gì, đột nhiên biến sắc.
“Chớ chạm vào hoa đó!”
Câu này nói quá muộn. Nụ cười trên môi thiếu nữ hệt như hoa nở, thân hình nhẹ nhàng xoay vòng giống như nhảy múa. Sau đó thật sự nhảy múa giữa lùm hoa, tay áo dài vung nhẹ, thần tình si mê, dường như linh hồn đã rời khỏi thể xác, rời xa cái thế giới này. Cánh hoa vương đầy đất theo bước nhảy của nàng mà cuộn bay lên, mỹ lệ khôn tả mà cũng quái dị khôn tả.
“Không hay rồi, Uất Trì, mau mau ngăn nàng lại!”
Lời đã dứt, lại chẳng có ai đáp lại. Lý Thuần Phong vừa quay đầu, chỉ nghe thấy tiếng bảo đao xé gió xẹt qua cạnh người. Hiệu úy mặt mày hầm hầm sát khí, giương cao bảo đao, đang bổ thẳng về phía mình. Chủ quán rượu hít ngược một hơi khí lạnh, nghiêng người né đi, đối phương thì mặt mày vặn vẹo cực kỳ đáng sợ, trợn đôi mắt đỏ ngầu, cứ như trước mặt chẳng phải bằng hữu tốt mà là kẻ thù.
Biến hóa bất ngờ, ngay cả hạng túc trí đa mưu như Lý Thuần Phong trong lúc luống cuống cũng không nghĩ ra biện pháp gì để ứng phó, chỉ đành né trái trốn phải. Hiệu úy mất đi lý trí dồn đuổi rất gấp, chẳng mấy đao đã ép cho chủ quán rượu tới bên bờ ao, chẳng còn chỗ lùi. Mắt thấy đao này ắt sẽ lấy cái mạng của mình, Lý Thuần Phong trong lúc cap bách cũng không tránh nữa, cất giọng quát to: “Uất Trì!”
Tiếng gọi này dường như có tác dụng, Uất Trì Phương thoáng sững lại, khựng đao không chém. Lý Thuần Phong không do dự, lách người dưới đao tránh đi rồi vòng ra sau lưng hiệu úy đẩy mạnh, chỉ nghe tùm một tiếng, Uất Trì Phương cứ thế rơi xuống suối nước lạnh.
Bên bờ ao nước không sâu, chưa ngập quá đầu. Có điều bất thình lình rơi xuống nước như thế vẫn khiến Uất Trì Phương mất rất nhiều thời gian mới bò lên được, cũng vì mở miệng quá to nên đã uống vào không ít nước suối. Vị tướng quân trẻ tuổi một bên lắc đầu ho sặc sụa, bên kia trợn to đôi mắt chẳng hiểu chuyện gì, lạ chính là ánh mắt đã sáng trong trở lại.
“... Có chuyện gì thế?”
Nam tử áo xanh trên bờ cũng rất kinh ngạc. “Huynh không sao chứ?”
“Mới nãy rõ ràng đang nói chuyện với Lý huynh, thế nào đột nhiên lại xuống dưới nước rồi?” Chợt nghĩ tới cái gì, hiệu úy không khỏi biến sắc: “Lẽ nào sơn quỷ hiển linh?”
“Ha. Quay về rồi nói.”
Chủ quán rượu đưa tay kéo hiệu úy đang nhếch nhác cực độ đứng dậy, đồng thời thở phào một tiếng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Vừa lên bờ, ánh mắt Uất Trì Phương đã rơi vào nữ tử đang nhảy múa trong bụi hoa. “Quận chúa... sao lại như thế?”
“Xem ra phải nghĩ cách kéo nàng xuống nước.”
“Sao cơ?!”
Không đợi Uất Trì Phương tỏ vẻ kinh ngạc, Lý Thuần Phong đã dùng tay múc nước suối hắt lên người nữ tử. Uất Trì Phương cả kinh, giữ hắn lại, kêu lên: “Lý huynh! Huynh điên rồi sao?”
“Người điên không phải là ta.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hiệu úy, chủ quán rượu lạnh giọng bình tĩnh nói: “Giữ lấy quận chúa, để nàng uống nước suối. Nếu không có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Thái độ hắn nghiêm túc, Uất Trì Phương biết tuy vị bằng hữu này của mình hay làm ra những trò khiến người ta dở khóc dở cười, đưa ra những chủ ý kỳ quái lạ đời nhưng tuyệt đối sẽ không tự dưng làm bừa. Lập tức cắn răng nói: “Được.”
Hiệu úy đưa tay ra nhưng không biết phải hành động thế nào. Trên trán thiếu nữ đã có mồ hôi, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, bước chân cũng càng lúc càng lộn xộn. Uất Trì Phương không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, vươn tay bế nàng lên, quả tim đã dội bình bình. Lý Thuần Phong không chút do dự, nhanh chóng vốc nước suối lạnh mớm cho Phất Vân uống rồi bắt mạch cho nàng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Thì ra...”
Chưa kịp nói hết, Phất Vân đã mở bừng mắt. Đột nhiên nhận ra bản thân đang nằm trong lòng Uất Trì Phương, trong lúc kinh ngạc bèn đứng phắt dậy. Hiệu úy bây giờ mới nhận ra tư thế của hai người mập mờ, tay rụt lại như điện giật, ngọng nghịu không biết nói sao cho phải.
“Là do những bông hoa này.” Thấy vẻ nghi hoặc không yên của Phất Vân, Lý Thuần Phong giải thích: “Đồ lê có tác dụng làm cho người ta mất đi thần trí. Quận chúa và Uất Trì đều bị nó hại. Hiện giờ có cảm giác gì đặc biệt không?”
“Không có, chẳng qua...” Phất Vân cố gắng hồi tưởng, trong mắt có vẻ mê man. “Mới nãy ta bị sao thế? Tựa hồ váng đầu một trận, sau đó không biết gì nữa.”
Hiệu úy đang định đáp lại bị chủ quán rượu không lộ dấu vết chặn lời: “Tạm thời mất đi lý trí, không có gì đáng lo. Chẳng qua cũng xem như nhân họa đắc phúc, ngoài ý muốn phát hiện ra nước suối này có công dụng giải độc.”
“Xem ra vận may của chúng ta thật không tệ.”
“Không chỉ là vận may. Khó trách các bậc đạo sĩ tu đạo từ trước đến giờ đều không thể trồng thành công hoa này, hóa ra trời đất vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ có suối nước lạnh đặc biệt này, khí hậu đặc biệt này mới có thể thai nghén ra những thứ hoa độc đặc biệt này. Nói ngược lại, cái có thế khắc chế độc tính cũng chỉ có nước suối này, đây là lẽ cân bằng.”
“Chẳng lẽ đây chính gọi là lấy độc trị độc? Nhưng mà...” Chợt nghĩ ra cái gì, hiệu úy hứng thú hỏi: “Vì sao Lý huynh không bị ảnh hưởng của hoa độc này?”
Nhìn Uất Trì Phương một cái, chủ quán rượu đanh mặt lại, nghiêm chỉnh nói: “Đấy tự nhiên là vì Lý mỗ có thân bán tiên, thần thông quảng đại, cho nên có thể lên trời xuống đất, bách độc bất xâm.”
“Ặc...”
“Ha ha. Không nói những cái này nữa, vẫn nên đi ra thôi.”
“Không sai.” Nhớ lại mấy màn vừa rồi, hiệu úy không khỏi lòng vương nỗi sợ. “Cái chỗ này quá mức tà môn, chúng ta mau mau quay về sơn trang đi.”
“Không vội, đợi một chút.” Lý Thuần Phong lấy túi nước, múc đầy nước suối lạnh rồi buộc vào thắt lưng, bấy giờ mới ra hiệu: “Đi thôi.”
Lúc ba người đang định đi ra ngoài cửa đá, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động rung chuyển trời đất. Uất Trì Phương hô lên “Không hay!” rồi xông qua nhưng đã quá chậm. Đành trơ mắt nhìn cửa đá từ từ khép chặt, thoáng cái đã kín bưng, giam ba người bên trong.