Chương 9 Thoát khỏi nguy khốn
Gần như là phản ứng bản năng, Uất Trì Phương lập tức rút đao, ý đồ ngăn cửa đá đóng lại. Mũi đao quệt vào đá tóe lửa, vang lên tiếng chói tai nhưng không làm sao cạy mở được chút nào. Định thần quan sát tổng thể, bên trong trơn nhẵn vô cùng, ngay cả chỗ để nắm lấy cũng không có, càng chớ nói tới cơ quan đóng mở. Đang khi kinh hãi, bỗng nghe Lý Thuần Phong cất giọng nói: “Đi ra đi, không cần giả thần giả quỷ. Trò đùa nghịch của trẻ nhỏ không dọa nổi ai đâu.”
Ngữ khí chủ quán rượu thong dong tự tại, tựa hồ trong bụng đã sớm có tính toán. Uất Trì Phương đang định hỏi hắn rốt cuộc là đang nói chuyện với ai, bên tai bỗng vọng tới giọng sắc bén.
“Là các người tự tìm đường chết...”
Giọng này cực kỳ quen tai, thì ra chính là Hoài Dung mất tích khi trước, có điều không thấy được bóng hình nó đang ở đâu. Trong động âm thanh vang vọng, không sao nhận biết được tiếng nói phát ra từ chỗ nào. Chủ quán rượu dứt khoát ngồi xuống, nụ cười trên mặt, hỏi: “Thật sao? Có điều nếu bọn ta chết rồi ngươi cũng chẳng có chỗ nào tốt phải không?”
“Hừ, kẻ tự tiện xông vào đây đều phải chết!”
“Oa?” Lý Thuần Phong nhướng mày. “Chỗ này có gì đặc biệt sao?”
Uất Trì Phương định mở miệng, Phất Vân đã đoán ra Lý Thuần Phong là muốn dò ra dụng ý cùng vị trí của Hoài Dung, bèn vội vàng ra hiệu “suỵt”. Ai ngờ đúng lúc ấy nghe thấy tiếng Hoài Dung nói: “Làm bộ làm tịch, lại định lừa người. Ta mà thèm mắc bẫy của ngươi!”
Trong lòng Lý Thuần Phong tức khắc hiểu ra: Đối phương nhất định đang trốn ở một chỗ có thể nhìn thấy hành động của mình, kế đó không đổi sắc mặt, ngấm ngầm quan sát xung quanh, tìm kiếm nơi có thể là chỗ Hoài Dung náu mình, mặt khác tiếp tục nói: “Không nói cũng chẳng sao cả, ta đã biết cả rồi. Là sơn quỷ nọ muốn ngươi giam bọn ta lại, đúng không?”
“Làm sao ngươi biết...”
Hoài Dung nói được một nửa chợt ngừng phắt lại nhưng cũng đã đủ để chủ quán rượu nhếch khóe miệng mỉm cười. “Ta đương nhiên có cách của ta. Thế này đi, chúng ta làm một vụ giao dịch, ngươi nói cho chúng ta biết làm thế nào để ra khỏi đây, ta nói cho ngươi ta làm thế nào biết được.”
“Nằm mơ! Cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi chắc? Ta quyết không nói gì cả!”
Tuy Hoài Dung lanh lợi cảnh giác nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhóc còn non, nói ra câu đó có khác nào thừa nhận chỗ này nhất định có lối ra, với lại bản thân biết lối ấy. Chủ quán rượu thở phào trong lòng, miệng lại nói: “Ai da, không tốt không tốt. Ngươi xem ở đây chẳng hề có đồ ăn, nếu giam bọn ta đến chết ở chỗ này, không tránh được sẽ biến thành quỷ đói quấn lấy ngươi. Đến lúc ấy hễ ngươi chợp mắt, liền thấy ba oan hồn gầy như que củi vây lấy ngươi đòi ăn, há chẳng đáng sợ sao?”
“Nói linh tinh, ta chẳng thèm sợ cái gì mà quỷ đói! Là tự các ngươi xông vào chỗ này, chết cũng chẳng trách được ta...”
“Thế sao?” Giọng nói vốn đang mang vẻ cười tự dưng trở nên lạnh lùng nghiêm khắc. “Vậy nhưng người trong Hoài gia sơn trang thì sao?!”
Câu này cất lên, đối phương lập tức im lặng. Lý Thuần Phong đợi một lúc không thấy có trả lời, sắc mặt khẽ động, đứng dậy, thuận tay cầm lấy thanh đao trong tay Uất Trì Phương, đi tới chỗ tấm đá khắc chữ. Đầu mày nhíu lại, đuôi mày nhướng lên, ánh mắt như sao sáng đao sắc, khuôn mặt chẳng chút vẻ cười cợt. Từ lúc quen biết tới nay, lần đầu tiên trông thấy nam tử nọ có thần thái lạnh lùng át người nhường này, Phất Vân không khỏi kinh ngạc; Lý Thuần Phong làm như không thấy, đi ngang qua người nàng. Đôi mắt chẳng chớp lấy một cái nhìn vào bức tường đá trống trơ chẳng có ai, lời nói cất lên chầm chậm, nhả ra từng chữ từng chữ khiến người ta không tự chủ được lòng thấy lạnh buốt.
“Mặc kệ hận thù có sâu tới thế nào cũng không nên dồn người vô tội vào chỗ chết; càng huống chi những người đó đều là những người ngươi thân thuộc. Lạm sát người vô tội, bất kể lý do gì cũng tuyệt không thể tha!”
Bầu không khí căng thẳng không rõ từ đâu ập tới bao trùm không gian. Nha đầu nọ vẫn im lặng như cũ nhưng cẩn thận để ý có thể nghe thấy hơi thở dồn dập đang bị nén xuống. Lý Thuần Phong nhướng mày, lập tức xả một đao vào vách đá cạnh người, tia lửa tóe tung, miệng quát: “Cút ra cho ta!”
Chính vào lúc ấy, tường đá trước mặt chủ quán rượu ứng tiếng mở ra, thì ra sau tường đá có một cái sơn động nhỏ. Kẻ bên trong hai tay co rúm ôm lấy vai, “A” một tiếng sợ hãi kêu toáng lên, lúc ngẩng đầu, quả chính là khuôn mặt bối rối của Hoài Dung. Uất Trì Phương xông tới, tóm nó lôi ra ngoài, đang định nhấc tay đánh thì chợt nhớ ra đối phương là một cô bé, lại rụt tay về, chỉ nắm chắc lấy cánh tay nó, khiến nó chẳng thể động cựa. Hoài Dung mặc kệ tất thảy giãy giụa, miệng kêu lớn: “Ta không có giết người! Ngươi nói oan cho ta! Ta không có giết người!”
“Thế sao? Kẻ tạo ra lời đồn sơn quỷ giáng là ngươi, kẻ dùng hoa độc hại dân thôn là ngươi, kẻ định giam chết bọn ta tại chỗ này cũng là ngươi, những hành vi đó của ngươi có cái nào không phải là chuyện hại người?” Đôi mắt nam tử áo xanh lạnh lẽo nhìn Hoài Dung. “Nói đi, là kẻ nào sai ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hoài Dung thôi không giãy giụa, từ từ cúi đầu xuống, thân thể cũng co quắp lại, thấp giọng nói. “Ta... ta không muốn gì cả, chỉ muốn về nhà...”
“Nhà ngươi ở đâu?”
“Không biết, ta chỉ nhớ ở đó có rất nhiều bò dê, rất nhiều những căn nhà rất rất lớn... năm ta năm tuổi, ta liền bị người ta gạt bán vào kinh thành. A Ca cũng là cô nhi, huynh ấy và ta có nằm mơ cũng muốn quay về quê hương, nhưng mà không có lộ phí, lại sợ bị Hoài tam gia biết được bắt về...”
Than một tiếng, sắc mặt Lý Thuần Phong cũng dịu xuống. Thời nhà Đường vẫn giữ một bộ phận của chế độ nô lệ, người đã bị liệt vào sổ sách với thân phận nô lệ thì không những không được kết hôn với giới bình dân mà ngay cả con cái họ cũng phải đời đời làm nô. Tương đương với tầng lớp dưới cùng tháp hèn nhất trong xã hội, trừ khi thoát được sổ sách chuộc được thân, còn đâu vĩnh viễn không được giải thoát. Cho nên chuyện lừa bán làm nô lệ nơi nào cũng có, thậm chí có chuyện con gái nhà giàu bị kẻ khác tìm trung gian lừa gạt, từ đó hoàn toàn mất đi tự do, rơi vào kiếp đê hèn. Thân là nô lệ, một khi chạy trốn, bất cứ người nào cũng có quyền bắt giữ, chủ nhân cũng có thể tùy ý xử lý.
“A Ca? Là cái kẻ đi cùng ngươi lúc săn bắn buổi trước hả?”
“Chính là huynh ấy.” Nói tới người nọ, khuôn mặt Hoài Dung lộ ra nụ cười, dung nhan bình thường xem ra bỗng có thêm mấy phần mỹ lệ. “A Ca nói huynh ấy sẽ dẫn ta cùng đi, cùng rời khỏi sơn trang. Tối hôm đó, bọn ta giống như mọi khi gặp nhau trong từ đường. Lúc đang bàn bạc, ta liền nghe thấy bài vị cất tiếng nói, nói rằng hắn là sơn quỷ trong núi, sẽ giúp bọn ta hoàn thành tâm nguyện.”
“Sơn quỷ?”
“Ừm, hắn bảo ta, dưới bàn thờ có một cái bản đồ, muốn ta tìm tới chỗ đánh dấu trên bản đồ đó, còn nói cho ta biết làm thế nào để sử dụng cơ quan nơi đó.” Nha đầu nọ nhìn xung quanh, nói: “Chính là nơi này. Mấy người Tam gia đều bảo trên Hắc Vân Lĩnh có sơn quỷ, trước giờ không dám tới gần, bọn họ không biết ở đây có chỗ bí mật thế này.”
“Tìm tới nơi này để làm gì?”
“Hắn muốn ta làm một việc...”
“Việc gì?”
Hoài Dung ngừng lại, từ từ kéo tay áo, lộ ra vết thương lúc trước Lý Thuần Phong và Uất Trì Phương từng nhìn thấy.
“Hắn nói, ở đây có một cây hoa kỳ lạ, muốn ta dùng máu của chính mình tưới lên.”
Ba người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cây hoa đỏ hồng kia, cánh hoa đỏ như máu không gió tự lay, trông như là vật có sinh mệnh, mang một thứ khí chất yêu dị khiến lòng người ta tự dưng thấy lạnh lẽo. Hoài Dung kể tiếp: “Lúc ấy hoa này chưa nở, khắp cành đều là nụ trắng phau. Ta làm theo lời sơn quỷ, rạch lòng bàn tay nhỏ máu lên rễ hoa, hoa liền nở từng chút từng chút, màu sắc cũng dần đổi sang đỏ, bộ dạng ấy quả thật lạ lùng cực độ, ta chưa từng gặp chuyện gì kỳ quái như thế. Sau khi trở về, ta theo lời hẹn lại tới từ đường, quả nhiên sơn quỷ lại lên tiếng. Hắn muốn ta một tháng sau khi nhìn thấy có mây đen bốc lên trên Hắc Vân Lĩnh thì lại vào núi.”
“Chính là thời điểm sơn trang Hoài gia xảy ra chuyện?”
Gật đầu, Hoài Dung nói: “Không sai. Một tháng sau, nơi đây quả đúng là có mây đen, từ xa trông lại khắp trời dày đặc khói nồng. Mấy người ở sơn trang Hoài gia rất sợ hãi, cho rằng đã xảy ra sự lạ, chỉ có ta cùng A Ca không sợ chút nào. Ta tranh thủ cơ hội đi săn đi vào sơn động, làm theo lời sơn quỷ dặn dò, hái lấy hoa ở đây, giã cho nhão, tìm cơ hội trộn vào thức ăn của mấy người trong sơn trang nọ. Cứ thế, mười ngày sau, hắn sẽ tới đưa ta cùng A Ca về nhà.”
Phất Vân tâm tư nhanh nhạy, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nói như thế muội cũng chưa từng trông thấy bộ dạng của hắn. Liệu có phải có kẻ thừa cơ lừa muội không?”
“Tuyệt đối không thể. Hắn cái gì cũng biết, nếu không phải là sơn quỷ, làm thế nào khiến cho núi nhả mây đen được?”
“Chuyện đó cũng không nói chắc được.” Lần này người lên tiếng là chủ quán rượu nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. “Trong Sơn hải kinh có ghi chép về núi lửa cứ quăng vật gì vào là cháy sạch, trong Thủy kinh chú cũng có lời bàn về chuyện khói lửa từ lòng đất bốc lên, ngọn Hắc Vân Lĩnh này quá nửa là thuộc loại đó. Chẳng qua là chưa hề phun trào, còn về chuyện sinh khói. Nước có tính nước, núi cũng có tính của mình, giả như ở lâu trong núi này, quen thuộc quy luật biến hóa của núi, nói không chừng có thể dự đoán trước được thời điểm phun nhả.”
Uất Trì Phương bên kia không nhịn được, quát Hoài Dung rằng: “Đây chính là nguyên nhân ngươi tạo ra lời đồn về sơn quỷ giáng, hạ độc hại người? vẻn vẹn chỉ vì thoát ly sơn trang, trở về quê hương liền hại nhiều người như thế, tuổi còn nhỏ, lòng dạ đã ác độc nhường ấy!”
Sắc mắt Hoài Dung liền tái trắng, thình lình ngẩng đầu giận dữ: “Đấy là việc của ta! Trên đời này trừ A Ca ra, vốn chẳng có ai tốt với ta, ta vì sao phải tốt với người khác? Kẻ khác sống chết thế nào liên quan gì tới ta?”
“Ngươi!”
Thấy hiệu úy giận dữ đùng đùng, Lý Thuần Phong vỗ vai hắn. “Bỏ đi.” Rồi quay sang Hoài Dung: “Bất kể thế nào, ba người bọn ta không thù không oán với ngươi. Bây giờ mọi việc đã nói rõ ràng cả rồi, ngươi hẳn cũng nên để bọn ta rời đi chứ? Ta cũng chẳng sao, cho dù có ở lại trong động đá này cũng chẳng vướng bận gì; chỉ là nếu như thế ngươi cũng phải ở lại đây bồi tiếp. Vì ba người không liên quan lại hại bản thân không thể về nhà, há không đáng tiếc sao?”
Không hề có hứa hẹn gì đặc biệt nhưng câu này đã đánh động Hoài Dung. Nha đầu nọ cúi đầu nghĩ ngợi, chẳng nói chẳng rằng đi vào trong lùm hoa, nhắc đi hai hòn đá đen, bên dưới lộ ra một cái chốt làm bằng đá trắng. Uất Trì Phương giơ ngón tay cái, nhỏ giọng khen: “Lý huynh, thật nhờ vào huynh cả!”
Lý Thuần Phong cười nhạt, trả đao lại cho hiệu úy. Phất Vân tinh mắt nhìn thấy trên mặt đất có hai chấm máu, khẽ kêu một tiếng. “Huynh bị thương rồi à?”
Thở dài một tiếng, chẳng mấy khi mặt chủ quán rượu đỏ lên, rất không tình nguyện chìa ra tay phải đang giấu sau lưng, nơi gang bàn tay đã đỏ sâm.
“Cầm đao của Uất Trì chém vào đá, dùng sức có hơi mạnh một chút...”
Thấy vẻ mặt hắn xấu hổ, Phất Vân không nhịn được bật cười khúc khích, rồi vội vàng bịt môi lại. Uất Trì Phương thì dở khóc dở cười, chỉ đành xé tay áo băng lại cho hắn.
“Xem ra về sau ngoài việc phải dạy Lý huynh bắn cung ra, cái ngón dùng đao này cũng phải nghiên cứu một chút.”