← Quay lại trang sách

Chương 9 Biến cố bất ngờ

Quả nhiên, sau khi ăn no một bữa khuôn mặt của chủ quán rượu lập tức rạng ngời, thần thái sung mãn. Lúc này hai người đang ngồi ở vị trí sát con phố của Vạn Toàn các, trước mặt thịt cá ê chề. Cửa sổ mở toang, gió mát từ tốn lùa vào, tâm tình Uất Trì Phương thoải mái vô cùng, tựa như đã trút được tảng đá lớn. Đột nhiên nghĩ tới cái vụ thánh chỉ triệu người hiền tài, hiệu úy lập tức lại thấy nặng nề.

“Lý huynh, hôm trước thánh thượng lại sai người tới Tùy Ý lâu của huynh, lần lệnh triệu này cực kỳ nghiêm khắc.”

“Ừm.” Lý Thuần Phong thuận tay bốc một miếng bánh xốp bỏ vào miệng, lèm bèm nói: “Mặc kệ thôi.”

“Thế... thế là có ý gì?” Uất Trì Phương không khỏi trợn mắt líu lưỡi.

“Ý tứ chính là, thành Trường An đã không còn là nơi cư trú lâu dài được nữa.”

“Sao cơ?”

“Chớ có kinh ngạc.” Chủ quán rượu nhanh mắt lẹ tay đón lấy bầu rượu suýt nữa bị hiệu úy vì rúng động mà đánh đổ. “Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, trước mắt cũng chỉ có thể như thế?’

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì? Hoàng đế muốn ta phục vụ cho triều đình, Lý mỗ lại chỉ muốn làm người nhàn tản chốn giang hồ, nếu mà nhận lời thì không khỏi trái với bản tâm. Còn về chuyện cầu mưa, đây vốn là việc hoang đường vớ vẩn, làm trái mệnh lệnh thì là bất trung, tuân mệnh ắt tức là không thành thật, nếu tuân mệnh mà sự không thể thành công, kết quả cũng thế. Nếu đã vậy, không chuồn thì còn thế nào?”

“Chuồn thế nào?”

“Không khó, việc này ta đã bố trí ổn thỏa. Bất tri bất giác đã ngụ tại thành Trường An này được bảy năm, cũng đến lúc phải rời đi rồi. Đất Thục hiểm trở, dãy Thiên Lão là kỳ quan, Đông Hải có dải Kiệt Thạch, Côn Lôn có mạch Tây Sơn... Trong thiên hạ đâu đâu cũng là nơi ta chưa từng thăm thú, có việc ta chưa biết, đúng là nên du lãm bằng hết.”

Nghe hắn chậm rãi nói, phóng khoáng không chịu ràng buộc, trong lòng Uất Trì Phương không khỏi buồn bã. Hiệu úy là người trọng tình nghĩa, vừa nghĩ tới bằng hữu tốt sắp đi khỏi, tức thì ngay cả rượu cũng không nuốt nổi. Lý Thuần Phong tựa như biết suy nghĩ của hắn, nâng chén nói: “Đời người như lá rụng, phiêu linh chẳng biết đâu. Có thể kết giao với bậc quân tử ngay thẳng như Uất Trì, được bầu bạn một thời gian cũng đã là may mắn của Lý mỗ. Duyên phận kiếp này chưa hết, năm khác ắt có dịp gặp lại. Nào nào nào, hãy cạn chén, chớ học điệu bộ nữ nhân.”

Từ lúc quen biết tới nay, chưa từng thấy chủ quán rượu thanh khẩn trịnh trọng như thế khác hẳn bộ dạng đùa bỡn cợt đời ngày thường. Uất Trì Phương cõi lòng ấm lại, không chần chừ nữa, ngửa cổ uống cạn rượu, sắp phải biệt ly, rượu nồng cay ngọt đằm trong miệng cũng đượm thêm chút vị cay đắng. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hiệu úy bèn hỏi: “Thế quận chúa thì sao? Huynh và nàng...”

Lý Thuần Phong nhàn nhạt nói: “Nàng là nàng, ta là ta.”

Uất Trì Phương sửng sốt, lắc đầu cười khổ: “Lý huynh, huynh... cũng thật là người vô tình.”

“Đa tình chẳng phải lầm lỗi, nhưng nếu hành động theo tình cảm, biết rõ là sai mà vẫn phạm phải, khó tránh làm hại người khác. Với sự thông minh của nàng, ắt cũng hiểu được.”

“Nhưng quận chúa đối đãi với huynh...”

“Thế thì làm sao? Nàng là con cháu hoàng gia, mọi việc khó bề tự chủ; còn ta...” Trầm ngâm một lúc, Lý Thuần Phong bỗng cười, nói: “Ta là tội nhân bị tông tộc gạch khỏi gia phả, kết cục đã định, càng không có gì để nói. Cái sai lầm buông thả theo tình cảm, đời người mắc một lần đã đủ rồi, há có thể lại tái phạm?”

Chủ quán rượu nói thì tùy ý nhưng Uất Trì Phương nghe vào lập tức đứng bật dậy, há to cái miệng. Trung Quốc thời cổ, sở dĩ gọi là nước nhà, chính là bởi thi hành chế độ tông pháp*, gạch khỏi gia phả có thể tính là hình phạt nghiêm khắc nhất, trừ phi phạm phải tội lớn đại nghịch bất đạo thì mới bị đuổi khỏi gia môn.

Tức là chế độ họ tộc. Trung Quốc cổ đại cực kỳ coi trọng gia tộc. Trong đó “tông” chính là dòng trưởng, cũng là dòng được tôn kính nhất, nắm quyền lực lớn nhất trong gia tộc, cho nên gọi là “tông pháp”. (DG)

“Sao huynh lại…”

“Bất ngờ sao?” Thần thái Lý Thuần Phong bình tĩnh như không, đôi mắt không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn hiệu úy. Uất Trì Phương ngẩn người, từ từ ngồi xuống, thình lình ngẩng đầu, kiên định nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta chỉ tin tưởng Lý huynh. Huynh nhất định bị kẻ khác đổ oan!”

Lần này tới lượt Lý Thuần Phong ngẩn người, rồi lập tức ha ha cười lớn: “Uất Trì, huynh quả thật là...”

Còn chưa dứt lời, bên tai bỗng nghe có tiếng thanh la vang tới. Hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài, thấy một hàng nghi trượng đang đi tới trước lầu. Ở xa nhìn không rõ, hình như có hai cỗ kiệu, một trước một sau, đều mặc áo đỏ. Trông kiểu tóc thì trước là nam, sau là nữ. Cỗ kiệu nọ cực kỳ lộng lẫy, trên ghế có trải gấm lụa, trang trí bằng hoa tươi và lá cây, nhưng kiểu dáng hoàn toàn không phải là thứ người thường sử dụng. Phía trước phía sau mỗi bên có mười đạo đồng vai gánh kiệu, tay cầm pháp khí, miệng tụng niệm, xung quanh người xem bu đây. Người bàn bên cạnh cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

“Đây chính là đôi nam nữ hiến tế sao? Thật là tội lỗi. Nghe nói giờ Tỵ sáng mai sẽ bắt họ uống thuốc độc tự sát.”

“Cái gì mà tội lỗi, đấy là phúc phận muốn cầu cũng không được, nghe vị chân nhân nọ nói, hai người này xả thân cầu mưa, sẽ được thành tiên.”

“Hây, người chết đi rồi, ai mà biết thành tiên hay thành quỷ? Nói không chừng là chết uổng mà thôi.”

Nghe lời bàn xung quanh, trong lòng Uất Trì Phương không nhịn được phẫn nộ, nói: “Gã Hứa chân nhân khốn nạn này, ta thấy chính là một kẻ lừa đảo! Cái gì mà hiến tế người sống, cái gì mà ông trời giáng họa, ta chẳng thèm tin! Người đang sống sờ sờ là thế, sao có thể xem như đồ tế?”

Lý Thuần Phong thu ánh mặt lại, không luận đúng sai. “Thời loạn thì lắm yêu nghiệt, từ xưa đã thế. Lòe đời lấy tiếng, dùng ảo thuật làm loạn mắt người, đem lời đồn mê hoặc lòng người, ấy là mánh khóe thường thấy, không cần ngạc nhiên. Hai ta cũng chỉ là người tầm thường, không quản nổi việc cả thiên hạ. Nếu đã là do hoàng đế hạ chiếu lệnh, việc này đã không thể thu hồi rồi. Lại nói, huynh hiện đang là võ quan, lẽ nào định kháng chỉ cướp người hay sao?”

Hiệu úy nghĩ cũng thấy đúng, chỉ đành kìm một bụng bất bình xuống. Lúc này kiệu đã đi tới gần, ngay ở dưới lầu. Lơ đãng liếc một cái, ánh mắt Uất Trì Phương khựng cứng lại, gần như không dám tin vào mắt mình: Nữ tử trên kiệu ánh mắt quật cường, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm, đây chẳng phải Lý Hành hôm trước đi khỏi nhà mình thì còn là ai? Cùng lúc ấy, nữ tử vừa khéo ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đối phương bỗng hiện vẻ phức tạp, nhưng rồi rất nhanh thu lại.

“Lý cô nương! Lý cô nương!”

Hiệu úy ở trên lầu đứng phắt dậy, bất kể mọi thứ, cất giọng gọi lớn. Nữ tử làm như không nghe thấy, cũng không nhìn hắn nữa. Thấy đoàn người dần dần đi xa, Uất Trì Phương không khỏi ngây ra như gỗ. Lúc này có người vỗ nhẹ lên vai hắn, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt có chút ngạc nhiên của chủ quán rượu.

“Huynh quen biết nữ tử nọ?”

“Phải, phải... nàng là...” Còn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động vừa rồi, hiệu úy trả lời một cách máy móc. Thình lình tỉnh ngộ, Uất Trì Phương nắm lấy tay áo Lý Thuần Phong như nắm cọng rơm cứu mạng. “Lý huynh! Huynh nhất định phải cứu lấy nàng!”

“Oa?” Chủ quán rượu khẽ nhíu mày. “Từ từ nói.”

Thế là Uất Trì Phương bèn nói hết đầu đuôi quá trình quen biết của bản thân và Lý Hành, thuở nhỏ quen nhau thế nào, về sau bởi đâu mà nhận ra nhau, ngay cả chuyện tối hôm đó dẫn nàng về nhà mình cũng kể ra hết. Mi mày Lý Thuần Phong không khỏi càng nhíu chặt hơn.

“Huynh nói nàng là con gái của Lư Giang vương?”

“Không sai!”

“Thế thì lạ rồi!”

“Có cái gì lạ?” Uất Trì Phương đang lúc tâm thần không yên, cũng chẳng buồn suy nghĩ dụng ý trong lời Lý Thuần Phong. “Ta chỉ cho rằng nàng đã trốn đi, không nghĩ tới ấy vậy mà lại tình nguyện làm tế phẩm! Chuyện này... chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Nếu ta đoán không sai, cô ấy làm thế là có mưu đồ.” Lý Thuần Phong bình tĩnh nói: “Lần này làm quan chủ tế chính là vị Bành quốc công kia?”

“Chính phải!” Nghe một câu kia, Uất Trì Phương cũng hiểu ra, cả kinh thốt: “Huynh muốn nói, nàng muốn ám sát...”

“Ừm, từ tình huống huynh kể mà xem xét, trong lòng cô ấy chỉ có mỗi chuyện báo thù. Một lần không thành ắt có lần thứ hai.”

“Như thế không ổn! Muội ấy nhất định sẽ bỏ mạng!” Nhớ lại những kỷ niệm từ khi quen biết tới giờ, tuy thời gian ở cùng nhau rất ngắn ngủi, nhưng thân thể thiếu nữ ấm áp đêm đó, mái tóc mượt mà ẩm ướt tỏa hương ấy, lại còn lời chuyện trò dưới đèn uyển chuyển mà yêu kiều kia, giờ khắc này đều hiện lên rõ ràng tới cực độ trong lòng hiệu úy. Bấy giờ Uất Trì Phương mới kinh hãi phát giác, vô tình giữa hai người đã có ràng buộc, không phải tình ý, nhưng chí ít cũng không thể dứt bỏ, muốn cởi cũng không ra. “Không, ta quyết không thể trơ mắt nhìn muội ấy đâm đầu vào chỗ chết!”

Uất Trì Phương nói câu này rất kiên quyết. Ánh mắt Lý Thuần Phong trước thì kinh ngạc, sau thì có sự bừng tỉnh nhìn thấu sự đời. Đang định mở miệng, phía cầu thang vọng lại tiếng bước chân, liền đó một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mắt.

“Tiên sinh! Tiên sinh!” Dao Quang như trút được gánh nặng, chạy tới, khuôn mặt vui vẻ. “Cuối cùng cũng để con bắt được người rồi!”

“Nói cái gì đấy?” Chủ quán rượu vươn tay vỗ đầu thiếu niên, khuôn mặt mang nụ cười, rõ ràng trong lòng cũng rất vui, miệng lại nói: “Tiên sinh nhà ngươi lại chẳng phải giặc cỏ, bắt làm cái gì? Phải rồi, ngươi làm sao biết ta ở đây?”

“Hầy, con chính là có thần mách bảo.” Dao Quang làm bộ làm tịch nói. Lý Thuần Phong thoáng nghĩ đã biết: “Là Hồ Lô với Qua Ca hả? Thảo nào.” Hồ Lô, Qua Ca là hai thiếu niên ăn mày, đều là thủ hạ của Chung Quỳ, đi khắp phố phường ngõ hẻm, tin tức cực kỳ nhanh nhạy. Chủ quán rượu xuất hiện giải nguy ở Ninh Quang tự đã lộ tung tích, đương nhiên không thoát nổi tai mắt bọn chúng.

“Thật mất hứng, cái gì cũng biết.” Dao Quang có chút cụt hứng, có điều rất nhanh lại đắc ý. “Đây, cái này, có đoán được là ai đưa con không?”

Thấy thiếu niên lấy trong người ra một phong thư, đồng thời khuôn mặt nở nụ cười cổ quái, chủ quán rượu đưa tay nhận lấy. Trên tờ giấy viết thư màu da trời có hai hàng chữ tiểu khải thanh lệ, viết: “Giờ Dậu đêm nay, thuyền hoa trên sông.”