Chương 10 Dương quan
Trăng tỏ tầng không, liễu rủ ven bờ, thuyền hoa trên sông. Tựa như cảnh tượng buổi mới quen biết, chỉ là tâm cảnh đã khác khi ấy. Uất Trì Phương có chút không yên, kéo Lý Thuần Phong một cái, thấp giọng nói: Ta vẫn nên ở đây đợi Lý huynh thôi.”
“Ầy, không cần. Không phải huynh muốn cứu cô nương Lý Hành nọ sao? Bên quận chúa có khi có một chút cơ hội.”
“Nhưng mà huynh...”
Chưa nói xong, người bên cạnh đã tỉnh bơ tiến tới, Uất Trì Phương chỉ đành nuốt một bụng ngôn từ trở lại cất bước đi theo.
Ánh trăng sáng trong, ánh sao rạng tỏ. Hoa xuân đều đã rụng hết, quế thu hẵng còn chưa nở, men bờ sông mọc vô số lau sậy, màu xanh mướt, theo gió ngả nghiêng, nhuộm mùa hè sôi nổi náo nhiệt thành cảnh hoa tĩnh mịch. Chính lúc ấy, có âm thanh văng vẳng khẽ vang, phá đi sự yên lặng của màn đêm. Quay đầu nhìn, trên thuyền hoa mơ hồ xuất hiện bóng hình nữ tử, cúi đầu gẩy đàn, dường đang chờ đợi.
Ngồi trên thuyền, trong lòng Uất Trì Phương bứt rứt. Phất Vân vẫn như buổi đầu gặp gỡ, điểm trang thanh nhạt, y thường tinh khôi, càng toát vẻ kiều diễm mà thanh nhã, chỉ là mi mày có hơi nhíu lại, dường như tâm sự muôn trùng. Nàng không chút ngạc nhiên với chuyện hiệu úy cùng tới, tựa sớm đã liệu trước, ngay cả chỗ ngồi chén bát cũng chuẩn bị cho ba người. Có lẽ nàng biết Lý Thuần Phong ắt sẽ hành xử như vậy; theo đó nghĩ sâu thêm một tầng thì trong lòng chủ quán rượu cũng sớm biết rằng nàng biết. Giữa hai người rốt cuộc ngầm ăn ý thế nào, là ai hiểu ai nhiều hơn một chút, thật khó mà nói cho rõ được.
“Quận chúa,” Thấy hai người không ai nói gì, Uất Trì Phương chỉ đành ho nhẹ một tiếng. “Đêm nay thật có nhã hứng, cây đàn này...”
Mắt chuyển qua cây cổ cầm bên người nữ tử, thấy có đôi phần quen mắt. Phất Vân gật đầu nói: “Không sai, cây Phượng Hề này chính là vật thầy để lại.”
Phất Vân từng theo Học sĩ Lưu Quân học đàn. Lưu Quân yêu đàn phát si, bởi thế đã hại chết chủ nhân cũ của cây cổ cầm này, cuối cùng thì bị Kinh Liệt giết, trước lúc chết đã giao phó cây đàn này cho Phất Vân, chính là án Du Hiệp lệnh. Đây cũng là duyên do nàng quen biết hai người Lý Thuần Phong, Uất Trì Phương. Lúc này ngắm lại, thân đàn đen tuyền bóng mượt hệt như mặc ngọc, thật là thần vật.
“Đêm trăng nghe đàn, quả thật phong nhã.” Lý Thuần Phong ở bên thản nhiên nói. “Chỉ tiếc là Lý mỗ là hạng chợ búa, không khỏi phụ lại cảnh đàn ngọc đêm trăng này.”
Phất Vân khẽ cười, nói: “Nhớ buổi đầu gặp gỡ, Lý huynh cũng từng nói cái gì mà kiếm ăn kiếm uống. Lý... chàng... chàng chính là thích phá hoại phong cảnh.”
Câu cuối cùng bỗng thấp hẳn xuống, ngữ ý không phải giận dữ mà lại đượm vẻ muộn phiền. Lọt vào tai Uất Trì Phương, không biết vì sao hiệu úy có chút sợ hãi. Lại nhìn Lý Thuần Phong, cánh tay nâng chén khựng lại, không nói gì, sau đó tiếp tục uống rượu.
“Phải rồi, có chuyện này muốn hỏi quận chúa: Quận chúa từng gặp Lư Giang vương Lý Viện đã quá cố hay chưa?”
“Lư Giang vương?” Phất Vân thoáng nghĩ ngợi, đáp: “Ông ấy là cháu họ của thượng hoàng, vai vế trên ta một bậc. Mấy năm trước bởi tội mưu phản mà bị giết nhưng ta chưa từng gặp người này.”
“Đã như vậy, con gái của ông ta quận chúa hẳn cũng chưa từng gặp.”
“Chưa từng. Có điều lúc thượng hoàng còn tại vị, Lưu Giang vương từng đưa con gái tới yết kiến mấy lần.”
“Đã rõ, đa tạ.”
Đoạn đối thoại này, người hỏi tựa hồ chưa hỏi vào trọng điểm, người đáp cũng không hề bận tâm tới vấn đề của đối phương. Uất Trì Phương nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi, định mở miệng hỏi lại sợ mạo muội, bỗng thấy Phất Vân nâng một cái hộp ngọc đặt ở đầu bàn.
“Hôm nay hẹn gặp là vì vật này.”
“Ồ?”
Thân hộp ngọc nọ thuần một màu trắng, chạm vào mượt ấm, trên có khắc hình hoa sen quấn quýt, tỏa ra mùi hương tóc mây man mác. Trên hộp không hề có khóa mà dùng chỉ thắt một cái nút nho nhỏ. Chủ quán rượu đang định mở ra thì bị Phất Vân ngăn lại.
“Chưa đến lúc. Mười ngày sau lại xin Lý huynh mở ra xem.”
Không chút do dự cất hộp ngọc vào người, chủ quán rượu gật đầu: “Được.”
Lúc này nữ tử mới than nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: “Thật ra đây vốn là vật của huynh. Vật trả chủ cũ, ta cũng giải quyết được một phần tâm nguyện.”
Vừa nói, Phất Vân vừa dạo đàn. Dây đàn có hơi lỏng, âm thanh gảy nên đượm chút trầm buồn, Phất Vân liền chỉnh lại cho chuẩn, miệng nói: “Lý huynh hiểu nhiều biết rộng, có từng đi qua Dương Quan? Nghe nói đó là một nơi rất xa xôi, ở phía tây Trường An. Ở nơi đó không thấy thành trì, chỉ có thảo nguyên chăn thả xanh bát ngát; cũng không mấy nhà cửa, chỉ có bò dê thành đàn...”
Nàng nói tới đây, trên khuôn mặt còn có ý cười nhàn nhạt nhưng một giọt nước mắt lăn xuống gò má, “tích” một tiếng, rơi trên cổ cầm. Trong lòng Uất Trì Phương bỗng run lên, gọi: “Quận chúa!” Lại nhìn Lý Thuần Phong, thấy sắc mặt hắn trong khoảnh khắc tái nhợt đi, nhưng thoáng cái đã khôi phục lại vẻ thường.
“Biết nơi đấy nhưng chưa từng đi qua.”
“Ừm” một tiếng, Phất Vân ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần, Uất Trì Phương đang định mở miệng thì nghe tiếng nàng thì thầm hỏi: “Nếu ta không còn ở đây, liệu chàng có thể nhớ ta bao lâu?”
Lúc nói nàng không hề nhìn Lý Thuần Phong, thần thái bình tĩnh thản nhiên, không hề tránh né vòng quanh. Nhưng vào lúc này, ở nơi này, trước người ấy, thì tựa thuận lý thành chương, tự nhiên mà vậy. Uất Trì Phương mới đầu còn chưa hiểu gì, tới khi chợt hiểu cái mình nghe thấy vốn nên là lời tâm sự quyến luyến giữa hai người thì lập tức giật mình kinh ngạc, bứt rứt không yên nhìn bằng hữu tốt của mình. Chủ quán rượu lại không mảy may kinh ngạc, chỉ trịnh trọng đáp rằng: “Trong mười năm, quyết không dám quên.”
Mãi tới lúc này, trên khuôn mặt Phất Vân mới hiện lên một chút tươi cười. “Chàng từng nói, mười năm thời gian chẳng qua cũng chỉ trong đôi ba câu kể. Đời người thoảng chốc, được quân tử tưởng nhớ mười năm là may mắn của Phất Vân.” Không đợi Lý Thuần Phong đáp, nàng khẽ gảy đôi tiếng. “Khúc này gọi là Dương Quan phổ.”
Kế đó liền tiếp tục gảy đàn, mới đầu hẵng còn chút sượng, dần dần tâm hòa với đàn, ngón tay cũng trở nên thuần thục, trước mắt người nghe bỗng như hiện ra cảnh sa mạc cát vàng, thảo nguyên xanh biếc, trời như nắp lò, bốn bề chỉ có tiếng gió vi vút, ngút mắt là cảnh vắng vẻ hoang sơ, tất thảy đều hóa thành nỗi thê lương chẳng thấy được người xưa cũng không gặp được người sau*.
Lấy ý từ hai câu: Tiền bất kiến cổ nhân, Hậu bất kiến lai giả. Trong bài Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang thời Sơ Đường của Trung Quốc. (DG)
Bất thình lình, dường có tia sáng lóe lên trong mắt Lý Thuần Phong. Chủ quán rượu đột ngột đứng dậy, khiến cho hiệu úy đang chìm đắm trong tiếng đàn giật thót người, vội vàng quay nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt Lý Thuần Phong tràn ngập vẻ kinh ngạc bừng tỉnh, tựa hồ trong khoảnh khắc đã hiểu ra điều gì. Phất Vân ở bên cạnh không chút bận tâm, vẫn cúi đầu gảy đàn như cũ, tựa hồ toàn bộ thân tâm đều đã hòa vào trong tiếng đàn.
“Lý huynh?
Uất Trì Phương đang định mở miệng, đối phương đã xoay người xông ra cửa thuyền. Hiệu úy kinh ngạc vội vàng đứng dậy đuổi theo, vừa vén rèm cửa đã thấy Lý Thuần Phong đứng ở đầu thuyền, ngửa đầu nhìn trời.
“Huynh đây là...”
Chưa nói hết câu đã bị Lý Thuần Phong ngắt lời: “Uất Trì, mau xem kìa!”
Trong giọng nói có niềm vui không thể kìm nén. Uất Trì Phương ngửa cổ nhìn lên, cạnh vầng trăng tròn có ba ngôi sao sáng, tụ ở mé đông nam; cẩn thận quan sát mới phát hiện ánh trăng đã không còn sáng như trước mà có quầng sáng hơi mờ, vành trăng trở nên mơ hồ không rõ. Một dải mây đen mảnh dài giống như dây lưng chia vầng trăng thành hai nửa. Ngoài cái này ra thì chỉ có trời đêm mênh mang vô biên vô hạn. Trong lòng hiệu úy cảm thấy nghi hoặc, đang định hỏi thì lại nín lại: Lý Thuần Phong đang nín thở tập trung, chăm chú quan sát bầu trời, tay áo đón gió, mái tóc phất bay trong gió, vào thời khắc này, nam tử bình phàm chốn hồng trần tựa đã hóa thân thành thần tiên nơi thiên giới.
“Uất Trì! Sớm ngày mai hãy đưa ta vào cung!”
“Sao cơ?” Nghe câu này, Uất Trì Phương không khỏi kinh ngạc, kế đó thì mừng rỡ: “Lý huynh không đi nữa?”
“Ý trời đã bắt Tham Thương, kết cục đã định, còn có thể nói gì. Nhưng việc sinh ly đêm nay không thể tránh, chuyện tử biệt ngày mai vẫn có thể ngăn.” Quay đầu lại, ánh mắt Lý Thuần Phong trong sáng, còn rạng hơn cả ánh sao. “Nghe này! Ta hứa với huynh, nhất định sẽ cứu vị cô nương họ Lý nọ cho huynh!”
Uất Trì Phương mừng rỡ trong lòng, dang tay ôm chặt lấy hắn, lại không biết phải nói gì mới được. Tiếng đàn trong thuyền không biết đã ngưng từ lúc nào, tiếng thở than khẽ khàng, gần như không thể nghe ra. Khúc Dương Quan đã kết thúc.