Chương 11 Cứu nạn
Mặt trời vẫn hừng hực chễm chệ trên cao, cúi nhìn đám người hệt như kiến cỏ bên dưới. Dưới đài cao ngồn ngộn những người từ bốn phương tám hướng nghe tin kéo tới xem, trên đài thì có hai cái bồ đoàn đặt tách riêng, hương hoa tỏa khắp. Mấy đứa đạo đồng đi xung quanh đài rải bùa giấy hệt như tuyết rơi vương lên người quan khách không tránh kịp, miệng thì vẫn lầm rầm tụng niệm. Thình lình có tiếng chuông khánh, đám đông trở nên ồn ào, nhìn lại thì thấy trên đài đã có thêm một đạo nhân râu mày trắng phau.
“Hứa chân nhân!”
Đám đông xúm lại xem đã bắt đầu kêu tên đạo nhân nọ. Vị Hứa chân nhân kia đôi mắt khép hờ, mặc kệ dưới đài ầm ĩ, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng động đậy.
“Thời khắc thăng tiên đã tới, không được làm lõ. Còn không mau mời người lên đài!”
Lên tiếng chính là quan chủ tế Vương Quân Khuếch đứng bên. Theo giọng hắn, hai người một nam một nữ mình mặc áo bào đỏ từ hai bên phải trái đi lên đài, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn. Trên mặt họ đều đeo mặt nạ thần mưa làm bằng đồng xanh, không nhìn rõ được dung mạo, đây chính là một nam một nữ tự nguyện làm tế phẩm sống, Lưu Toàn và Lý Hành. Tiếng bàn tán dưới đài càng lớn hơn, có kẻ lắc đầu than thở, có người quỳ xuống bái lạy, nhưng tuyệt đại đa số người thì chỉ hiếu kỳ đối với màn náo nhiệt kế tiếp.
Tiếng chuông tiếng khánh lại vang lên, một đứa đạo đồng tướng mạo lanh lợi mình mặc áo gấm tiến lên, tay bưng một cái mâm bạc, kính kính cẩn cẩn hướng lên trời bái lạy. Trên mâm là bài văn tế cáo thiên địa do đích thân Lý Thế Dân viết trên một tấm lụa vàng mỏng. Đợi đạo đồng bái lạy xong, tới lượt Hứa chân nhân tiến lên quỳ xuống. Đạo nhân miệng niệm thầm rồi thình lình vẫy phất trần, một luồng lửa sáng bay thẳng tới tế văn ngự bút trên mâm, thoắt cái đã đốt mảnh lụa vàng thành tro bụi. Dưới đài vang lên tiếng trầm trồ, ai cũng khen pháp lực của Hứa chân nhân cao thâm. Đạo đồng đặt mâm bạc xuống, thoáng cái đã đem nước trong vắt tới, hòa tro lụa vào trong đó, chia làm hai bát, bưng tới trước hai người ngồi trên bồ đoàn. Nam tử không chút do dự, một hơi uống cạn bát nước, nữ tử kia lại ngồi ngay ngắn ở đó, không hề cụng cựa. Đôi tay lùa trong tay áo, chưa hề rút ra.
Đạo nhân có chút ngạc nhiên, mở bừng mắt. Vương Quân Khuếch nhíu mày, đang định đi tời thì nghe dưới đài có người kêu lớn: “Dừng lại! Mau mau dừng lại!”
Người đang tới cưỡi trên một con tuấn mã, xông thẳng vào khu đài tế. Con ngựa nọ phóng cực nhanh, đám đông dưới đài cuống quýt tránh né, rất nhanh đã nhường ra một con đường. Binh sĩ canh gác dưới đài đang định ngăn lại thì thấy người nọ thân bận quân phục, tay nâng một đạo thánh chỉ, lớn tiếng quát: “Thánh thượng ban chiếu, tạm thời dừng tế tự!”
Liền đó toàn trường xôn xao. Người kia ung dung xuống ngựa, đi lên đài cao, khom người giao thánh chỉ vào tay Vương Quân Khuếch. Người nọ thân hình cao lớn, phong thái oai hùng, chính là hiệu úy phủ Huân Vệ Uất Trì Phương.
• • •
“Muốn trẫm hạ chỉ ngừng tế tự?” Trên đại điện, đế vương đang chăm chú nhìn nam tử áo xanh dưới thềm, ánh mắt không lộ thái độ. “Bởi đâu?”
“Thời tiết có lệ thường, trời vận hành tự có đạo lý; người thuận theo ắt hưng thịnh, kẻ làm trái ắt tiêu vong. Phàm chuyện gì cũng nên thuận thế mà làm, không thể miễn cưỡng.”
Lý Thuần Phong được thái giám dẫn tới dưới thềm, đang đĩnh đạc đàm luận, quan Thái Sử lệnh Phó Nhân Quân bên cạnh đã không nhịn được nữa. “To gan! Ngươi muốn nói trời muốn diệt Đại Đường ta sao?”
“Sai rồi. Triều ta sửa văn trị võ, tự nhiên được trời bảo hộ. Thánh thượng anh minh thần võ, trời cao há lại không thể bất chấp lòng dân? Bởi thế cái nạn trước mắt chỉ là tạm thời, chỉ cần thuận theo ý trời, tự nhiên gặp dữ hóa lành, hóa giải trong chốc lát.”
“Hóa giải trong chốc lát?” Bùi Tịch không khỏi cười lạnh. “Ba tháng không mưa, trời giáng hạn hán lớn, thóc gạo chẳng thu được lấy một hạt. Tình hình như thế nói cái gì mà hóa giải trong chốc lát? Thật đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, chỉ biết nói khoác lừa đời!”
Lý Thuần Phong cũng không tức giận, lớn tiếng nói: “Thảo dân nếu đã dám nói có thể hóa giải, vậy đương nhiên là hóa giải được. Chỉ cần bỏ chuyện tế tự, sau giờ Ngọ, trước giờ Thân hôm nay ắt sẽ có mưa lớn, liên tục mười ngày không dứt.”
Lập tức đại điện vang lên tiếng kinh ngạc. Lý Thế Dân trầm ngâm không lên tiếng, đã thấy Mã Chu đứng ra, khom người nói: “Thần là chỗ quen biết cũ với Lý Thuần Phong, nguyện lấy tính mạng cả nhà đảm bảo cho hắn. Cái nạn ôn dịch trong thành Trường An vừa rồi chính là nhờ sức Lý huynh một mình hóa giải. Người này học thức uyên bác, tuyệt đối không phải hạng nói khoác lừa đời, vẫn mong thánh thượng minh giám.”
Lần này tiếng kinh thán lại càng vang dội, ánh mắt đám đông đều tập trung cả vào người thanh niên áo vải đang cúi đầu nọ. Trầm tư một lúc, Lý Thế Dân quyết đoán hạ lệnh: “Truyền chỉ, dừng việc tế tự.”
“Thánh thượng, không thể!” Phó Nhân Quân cuống quýt tấu: “Giờ giấc tế tự này là do đích thân Hứa chân nhân tính toán ra, lỡ mất thời gian thì không thể lên đến thiên đình. Lý Thuấn Phong này chẳng qua là hạng phàm phu, sao có thể nhìn thấu cơ trời? Tin lời hắn chỉ sợ có hối cũng muộn!”
Nhướng đôi mi mày, vẻ sắc bén lại hiện lên trong mắt Lý Thuần Phong. “Phó đại nhân, Lý mỗ chẳng có gì khác, chỉ có mỗi thân này, liền đem ra đảm bảo: Nếu hôm nay trời không mưa vậy thì lấy mạng của ta đi tế thiên đình.”
Ngoài cửa cung, Uất Trì Phương đang đi tới đi lui.
Thấy mặt trời càng lúc càng cao, rất nhanh sẽ tới thời điểm tế tự vào giờ Tỵ, trong lòng lại càng như có lửa đốt, cứ chốc lát lại nghển cổ nhìn vào trong nội điện nhưng chẳng thấy được gì. Chính đang lúc sốt ruột, chợt thấy chủ quán rượu cùng một viên thái giám vội vã đi ra, hiệu úy lập tức vọt chạy qua.
“Lý huynh!”
“Không có thời gian nói nhiều, thánh chỉ ở đây, cầm lấy đi cứu người đi.” Lý Thuần Phong đem thánh chỉ do thái giám nâng trên tay giao cho Uất Trì Phương, thấy thế trong lòng hiệu úy mừng như điên, trịnh trọng đón lấy, gật đầu: “Được!”
Một người một ngựa phóng đi như bay. Nam tử áo xanh ở đằng sau khẽ than một tiếng, khoanh tay lại, thần thái lãnh đạm, ánh mắt dừng ở trên bầu trời không một gợn mây.
“Chuyện này... chuyện này... sao có thể như thế?” Vương Quân Khuếch trợn mắt nghẹn lời nhìn chiếu thư nọ. “Việc tế tự rõ ràng là do hoàng đế đích thân hạ lệnh mà!”
“Ty chức chỉ vâng lệnh truyền chỉ, còn như do đâu thánh thượng đổi ý, đại nhân có thể đích thân đi hỏi.” Uất Trì Phương tay nắm chuôi đao, không kiêu không hèn đáp lại. Đúng lúc ấy, đầu bên kia bỗng vang lên tiếng động nặng nề, dưới đài vang lên một trận kinh hô, hiệu úy quay đầu thì thấy Lưu Toàn đã đổ gục trên bồ đoàn, lặn lộn vài vòng rồi không động đậy nữa. Mặt nạ rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trợn trừng, tràn đầy vẻ đau đớn quằn quại trước lúc chết, thất khiếu có máu đen chầm chậm rỉ ra. Uất Trì Phương giật mình kinh hãi, bây giờ mới biết trong nước bùa kia đã trộn độc dược từ trước. Dưới đài tức khắc trở nên xao động, phần đông lúc đầu chẳng qua ôm lòng muốn xem náo nhiệt mà tới, đến khi thật sự tận mắt thấy có người chết trước mặt, kẻ nhát gan đã bịt kín mắt, số lớn khác thì mắng chửi đạo sĩ trên đài. Hứa chân nhân lập trừng mắt, cao giọng quát bảo: “Pháp thuật đã thi triển, giờ giấc không thể đổi! Là yêu nghiệt phương nào dám mê hoặc thánh thượng, phá hoại phép thuật Huyền môn của ta!”
“Phép thuật Huyền môn cái nỗi gì?” Uất Trì Phương lửa giận bốc cao, nói: “Rõ ràng là tàn hại mạng người! Nói cho lão biết, sau giờ Ngọ hôm nay sẽ có mưa lớn, đây là kết quả Lý huynh quan sát thiên tượng, chẳng chút liên quan tới có trò tế người chó má của lão.” Thấy Lý Hành vẫn ngồi nguyên si trên bồ đoàn, không hề lên tiếng, đang định kéo nàng đi thì bị hai đạo đồng ngăn cản.
“Sau Ngọ có mưa lớn?” Đạo nhân cười lạnh một tiếng, vung phất trần nói: “Ngươi xem xem bầu trời thế này!”
Theo hướng phất trần, bầu trời trong vắt, nắng gắt như lửa. Dõi mắt trông xa chẳng thấy được một bóng mây, ánh sáng chói chang khiến cho bốn bề không gian sáng lạn... mà thời gian thì đã sắp tới giờ Ngọ.