← Quay lại trang sách

Chương 12 Hành thích

Uất Trì Phương không khỏi sượng người. Hứa chân nhân nói tiếp: “Cái bần đạo thi triển chính là Ngũ Lôi chính pháp cả đời tu luyện được, có thế kết thông với trời đất. Sau khi tế văn này trình lên trời, còn cần Ngọc đế đích thân xem xét, rồi lại lệnh cho Long vương làm mưa, ít ra cũng phải mười ngày, sao có thể mau như vậy?”

Lúc này dưới đài đã có hạng người lanh trí kêu lên. “Vậy thì nếu Ngọc đế không đồng ý chẳng phải sẽ không có mưa sao?” Lập tức xung quanh cười rộ lên, lại có kẻ góp lời: “Nói không chừng Long vương đi vắng, lại còn lầm lỡ thời gian, nói như thế, có mưa hay không mưa nói ngày nào mà chẳng được!” Lời nói nhắm thẳng lên trên đài khiến bộ mặt già nua của Hứa chân nhân giận tím.

“Tiểu bối ngu dốt! Trời nắng nôi thế này, ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm thế nào biến ra mưa!”

Trong lòng cũng bắt đầu dao động, tâm tình một mảnh phiền loạn, Uất Trì Phương bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện với Lý Thuần Phong đêm qua.

“Lý huynh, rốt cuộc huynh đã trông thấy gì thế?”

“Không phải trông thấy mà là nghe thấy. Dây đàn của cây Phượng Hề này đã lỏng ra rồi.”

“Dây lỏng? Đây... đây là đạo lý gì vậy?”

“Trăng có quầng, đây là điềm có gió; đàn lỏng dây nguyên do là bởi hơi nước quá nhiều. Nước, gió hòa hợp ắt sinh mưa móc. Vả lại trăng ngụ ở sao Bích, lại chếch bên mé trái sao Tâm, vừa vặn hợp vào điềm mưa lớn sắp tới, nếu gặp được gió đông nam như lúc này, sắp tới chính là sẽ có mưa liên miên. Tổng kết lại những điều đó, nếu ta đoán không sai, ngày mai chính là thời điểm thời tiết chuyển mưa.”

“Cho nên huynh định vào cung?”

“Phải. Có thể lấy đấy làm lý do thuyết phục hoàng đế bỏ chuyện tế tự, cứ như thế, vị Lý cô nương kia cũng sẽ có cơ sống sót.”

“Huynh nắm chắc được mấy phần? Lỡ ra...”

“Thành bại do trời, không ở con người.” Nam tử áo xanh lời lẽ lãnh đạm. “Chỉ cần trời không lừa ta, làm cái đáng làm, Lý mỗ cũng chẳng có gì phải sợ.”

Nghĩ tới đây, dũng khí của Uất Trì Phương đột nhiên tăng mạnh, liếc Lý Hành đang ngồi im phăng phắc ở bên kia một cái, vỗ ngực nói: “Được, trước mặt bao nhiêu người ở đây, ta với lão cược một ván. Nếu lời Lý huynh là thật, hôm nay có mưa, lão sẽ phải rời khỏi thành Trường An, không bao giờ tới đây làm mưa làm gió nữa; nếu như không mưa, cái chức hiệu úy lục phẩm của Uất Trì Phương không cần cũng được, từ đây lãng du thiên hạ. Lão có dám cược hay chăng?”

Hiệu úy nói tới độ hào khí dạt dào, đám đông dưới đài lúc này sớm đã ghét cay ghét đắng hành vi giả thần giả quỷ của đạo sĩ, bây giờ bèn nhất loạt vỗ tay kêu hay. Cưỡi hổ khó xuống, Hứa chân nhân cũng chẳng thèm bận tâm tới chuyện làm ra vẻ ẩn sĩ thanh cao đạo đức nữa, giận dữ nói: “Có gì mà không dám? Vừa hay giờ Ngọ sắp tới đến nơi rồi! Tới lúc ấy để mọi người nhìn xem, rốt cuộc ai mới thật sự có đạo hạnh!”

Quả thật, mặt trời treo cao, mắt thấy đã qua giờ Ngọ. Uất Trì Phương không hề hay biết, lúc này trong cung cũng có một cuộc đánh cược khác liên quan tới chuyện sống chết. Từ lúc quen biết tới bây giờ, ngôn từ cử chỉ của Lý Thuần Phong sớm đã khiến hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, vả lại lần này lại vì lời nhờ cậy của hắn mà không tiếc dấn thân vào nguy hiểm, hiệu úy đương nhiên có ý ra sức bảo vệ.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, thiên tượng lại chẳng có chút biến hóa nào, cây cối cũng không mảy may lay động. Đám đông xung quanh bắt đầu bàn luận. Hứa chân nhân khịt mũi hừ một tiếng, khẽ vung phất chần, mặt mày đắc ý. Vương Quân Khuếch đã biết được lý do thay đổi của thánh ý từ tin báo của gia tướng, vị quốc công này vốn đã ngứa mắt Lý Thuần Phong, lần này kẻ kia ấy vậy mà dám phá hoại việc tế tự, hủy đi con đường kiếm ân sủng của bản thân, Bành quốc công lại càng hận chủ quán rượu tới tận xương tủy, ước gì hoàng đế lập tức giết hắn đi mới hả, tâm tư này cũng giống hệt như của Hứa chân nhân. Trong lòng Uất Trì Phương bắt đầu không yên, mồ hôi cũng ứa khắp lưng. Hắn chẳng phải lo cho quan chức của bản thân mà là lo cho thanh danh bằng hữu bị hoen ố. Nhưng lúc này đây, hiệu úy cũng chỉ có thể sốt ruột mà chờ, chẳng có biện pháp gì.

Đúng vào lúc ấy, từ chân trời xa xôi thình lình vang lên tiếng ì ùng trầm nặng mơ mơ hồ hồ, không nói rõ được rớt cuộc là tiếng gì. Mọi người ai nấy nhìn nhau, có kẻ kêu lên: “Là Lôi Công! Có sấm rồi!”

“Nói bậy!” Hứa chân nhân lớn tiếng quát: “Lấy đâu ra tiếng sấm!”

Vừa dứt lời, lại có tiếng khác. Lần này thì càng rõ ràng, chính xác không sai, đúng là tiếng sấm sét đã lâu không nghe thấy. Đám đông bắt đầu nhao lên, tất cả mọi người đều nghển cổ nhìn lên trời. Chính lúc này, sắc trời sầm xuống, gió lớn cuộn lên, thổi cho cây cối rung lắc như điên, Hứa chân nhân đã biến sắc, những lời còn lại không nói ra nổi nữa.

“Mưa! Có mưa rồi!”

Mới đầu là một hai giọt, càng về sau nước mưa tựa như tích lâu ngày cuối cùng đã tìm được chỗ xả, biến thành cái thế trút nước. Tiếng mưa giống như tiếng ngàn vạn con ngựa phi hí gào, chứa đựng sức mạnh kinh hồn.

“Trời rủ lòng thương!”

“Cuối cùng cũng mưa rồi!”

Chẳng ai tránh trú, thậm chí ngay ý nghĩ che lấy thân cũng không có, đám đông dưới đài cứ thế quỳ trong mưa, hướng lên tầng không mà bái lạy ông trời, mặc cho nước mưa vắng bóng đã lâu tưới cho toàn thân ướt sũng, người nào người nay mặt mày vui mừng như điên, có vài người còn mừng tới bật khóc. Uất Trì Phương thở phào một hơi, đưa tay lau mặt, chẳng biết rốt cuộc trên mặt là mồ hôi hay là nước mưa. Lúc này mới nhìn lên đài, Hứa chân nhân sớm đã không biết chuồn đi đâu mất, chỉ còn lại một mình Vương Quân Khuếch miệng há to, đứng đờ ra như gỗ.

Thời khắc này trong lòng hiệu úy tràn ngập niềm vui, thật chẳng muốn để ý tới kẻ này, liền cất bước đi tới chỗ Lý Hành vẫn đang ngồi nguyên đấy, đưa tay ra, nhỏ giọng nói: “Không sao rồi, tới đây, đi cùng ta.”

Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bên dưới mặt nọ chăm chú nhìn hắn, mặc dù ngăn cách bởi tâm mặt nạ Uất Trì Phương vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt thân thuộc kia, thậm chí còn tưởng tượng được thần sắc của nàng, hiệu úy không kìm được hé môi cười. Đúng lúc ấy, Uất Trì Phương thấy thiếu nữ thở dài một tiếng trong trẻo.

“Xin lỗi, Tiểu Phương ca ca, là muội đã lừa huynh.”

Uất Trì Phương còn chưa kịp hiểu ấn ý trong câu nói, bên sườn phải bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, kế đó là cơn đau nhói. Cúi đầu nhìn thì thấy một con dao ngắn sáng choang. Hắn giật mình kinh hãi, trong đầu hỗn loạn, vừa kêu lên một tiếng “Muội...”, thiếu nữ đã rút dao lại, thân thế mềm mại không hề do dự, tựa như một cánh bướm lao về phía Vương Quân Khuếch đang đứng sau lưng hắn. Kế đó vang lên một tiếng “phập” nhè nhẹ, con dao đã đâm vào lưng Vương Quân Khuếch, xuyên thẳng tới ngực. Danh tướng Đại Đường xoay người lại, tay ôm vết thương đang ứa máu trước ngực, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, ngón tay chỉ vào thiếu nữ giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, cuối cùng thì rên lên một tiếng, từ từ đổ gục xuống. Một tờ giấy vàng loang máu rơi khỏi ngực hắn, ra là tấm bùa hộ thân mà Hứa chân nhân ban cho.