← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Rhoda Kassellaw sống ở Beech Hill, cách Clanton gần 20 cây số về phía Bắc. Cô ở trong một ngôi nhà gạch đơn sơ trên một con đường nội hạt nhỏ hẹp. Những bồn hoa trước nhà không hề có ngọn cỏ dại nào và được chăm sóc hằng ngày, bãi cỏ dày mượt và được cắt tỉa chu đáo. Lối vào nhà được rải đá dăm trắng, dọc hai bên là rải rác những xe đẩy, bóng và xe đạp. Hai đứa con nhỏ của cô lúc nào cũng chơi ngoài sân, chơi hăng lắm, thỉnh thoảng mới dừng chơi để nhìn một chiếc xe hơi chạy ngang qua.

Ngôi nhà thôn quê nhỏ yên bình này chỉ cách nhà ông bà Deece một tầm ném đá. Chồng cô bị xe tải cán chết đâu đó ở Texas khi còn khá trẻ, và thế là ở tuổi 28, Rhoda đã trở thành góa phụ. Tiền bảo hiểm nhân thọ của chồng giúp cô trả hết khoản vay mua nhà và mua xe. Số tiền còn lại được đầu tư để cho cô có một khoản thu nhập hàng tháng vừa đủ để sống và nuôi hai đứa con. Hầu như cô luôn ở ngoài sân vườn chăm sóc những luống rau, hoặc ra trước nhà nhổ cỏ và chăm hoa.

Cô sống khá khép mình. Các bà già ở Beech Hill xem cô là một góa phụ kiểu mẫu, ở yên trong nhà, vẻ mặt buồn sầu, hạn chế giao tiếp xã hội ngoại trừ thỉnh thoảng đến nhà thờ. Họ bảo nếu cô đi nhà thờ thường xuyên hơn thì hay biết mấy.

Không lâu sau cái chết của chồng, Rhoda đã định quay về nhà mẹ ở Missouri. Cả cô và chồng đều không phải người gốc Hạt Ford. Họ chỉ ở đây vì chồng cô được công ty điều động. Nhưng tiền mua nhà đã trả hết, bọn trẻ sống vui vẻ, hàng xóm thì tử tế, và gia đình cô lại tọc mạch về số tiền bảo hiểm cô nhận được. Vậy nên cô quyết định ở lại Hạt Ford này. Cái suy nghĩ chuyển đi vẫn không bao giờ dứt nhưng chẳng bao giờ thành.

Rhoda Kassellaw là một phụ nữ đẹp, đẹp khi nào cô muốn, dù không mấy khi như vậy. Dáng người thon thả của cô thường ẩn mình dưới lớp váy cotton rộng hay lớp áo vải chambray thô những lúc làm vườn. Cô trang điểm rất nhẹ và mái tóc hoe thì luôn được bởi gọn gàng sau đầu. Hầu như cô chỉ ăn những thức trong khu vườn hữu cơ của mình, và có lẽ nhờ thế mà cô có làn da mềm mại sáng hồng. Một góa phụ trẻ đẹp như thế thường sẽ là nhân vật nổi bật của hạt, nhưng cô lại là người khép mình.

Tuy nhiên, sau ba năm để tang, khao khát lại trỗi dậy trong Rhoda. Tuổi xuân qua đâu chờ đợi ai, ba năm trời vừa lướt qua chớp mắt đấy thôi. Cô còn quá trẻ đẹp để mỗi tối cuối tuần ở yên trong nhà và đọc chuyện ru con ngủ. Cô nghĩ hẳn ngoài kia phải có gì đó để làm, dù chắc chắn không phải ở Beech Hill ảm đạm này.

Cô đã thuê một cô bé da đen ở cùng con phố để chăm con, rồi lái xe cả tiếng về phía Bắc, đến Tennessee, nơi cô nghe đồn là tụ điểm của vài quán bar, sàn nhảy rất được. Có lẽ ở đó chẳng ai biết cô là ai. Cô thích thú nhảy nhót và đùa giỡn với những lời tán tỉnh, nhưng không bao giờ uống gì và luôn về nhà sớm. Rồi việc này đã trở thành thông lệ, mỗi tháng cô phải đi chơi hai đến ba lần.

Dần dần, những chiếc quần jean cô mặc ngày càng bó hơn, những điệu nhảy ngày càng bốc hơn, và giờ vui chơi ngày càng dài hơn. Người ta dần để ý đến và bàn tán về cô ở những quán bar và hộp đêm dọc xa lộ nội bang.

Hắn đã theo cô về đến tận nhà hai lần, trước khi ra tay giết cô. Chuyện xảy ra vào một đêm tháng Ba, khi những bồn hoa trước nhà vẫn tỏa ra mùi hương hy vọng của mùa xuân. Trời hôm ấy tối đen, không trăng không sao. Bear, con chó giữ nhà đã đánh hơi thấy khi hắn đang nấp bên một cái cây ở sân sau. Bear, con chó vốn luôn yên lặng, giờ bắt đầu gầm gừ sủa vang.

Con trai Michael của Rhoda năm tuổi, và cô con gái Teresa thì mới lên ba. Chúng đang mặc bộ pijama hình nhân vật Disney được ủi thẳng thớm, nằm ngắm đôi mắt long lanh của mẹ khi cô đọc cho chúng chuyện ông Jonah và con cá voi. Cô ôm chúng, hôn chúc ngủ ngon, và khi Rhoda tắt đèn phòng chúng, thì hắn đã vào nhà rồi.

Một tiếng sau, cô tắt tivi, đi quanh nhà khóa cửa và chờ Bear vào, nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Cũng chẳng có gì lạ, vì Bear hay truy đuổi đám thỏ, sóc vào sâu trong rừng, nhiều khi đến khuya mới về. Bear có thể ngủ ngoài hiên và đánh thức cô bằng tiếng sủa lúc bình minh. Vào phòng ngủ, cô cởi bỏ bộ váy cotton nhẹ và mở cửa buồng thay đồ. Hắn đã chờ sẵn ở đó, trong bóng tối.

Hắn chộp lấy cô từ sau lưng, dùng bàn tay to dày đẫm mồ hôi bịt miệng cô, “Tao có dao. Tao sẽ đâm chết mày và lũ con.” Tay kia của hắn đưa lên con dao sáng loáng, vẫy vẫy nó trước mắt cô.

“Hiểu rồi chứ?” hắn phả hơi nóng vào tai cô.

Cô run rẩy và cố gắng lắc đầu. Cô chẳng thấy được mặt hắn. Hắn đẩy cô xuống sàn buồng thay đồ lộn xộn, ngã sấp mặt, rồi hắn giật tay cô ra sau, trói lại. Hắn lấy một cái khăn quàng len màu nâu của bà già nào đó đã cho cô, rồi cột chặt quanh mặt cô. “Không được hé miệng,” hắn tiếp tục gầm gừ. “Không thì tao giết con mày.” Khi đã xong phần bịt mắt, hắn bắt đầu nắm tóc cô, lôi cô đứng dậy đi đến giường. Hắn đưa lưỡi dao kề cổ cô, “Đừng chống cự. Lưỡi dao ngay đây này.” Hắn cắt phăng quần lót của cô rồi bắt đầu cưỡng bức.

Hắn muốn thấy đôi mắt cô, đôi mắt xinh đẹp hắn từng thấy trong hộp đêm. Và cả mái tóc dài nữa. Hắn đã mời cô vài ly, nhảy với cô hai lần, thế mà đến lúc hắn muốn ngỏ lời thì cô lại chặn họng hắn. “Thử đi nào, em yêu,” hắn nói vừa đủ để cô nghe thấy.

Trong ba tiếng qua, chai Jack Daniel đã giúp hắn có đủ gan làm thế này, nhưng giờ chất cồn đang làm hắn mụ mẫm. Hắn đè lên người cô, ép từ từ, chậm rãi, tận hưởng từng giây phút. Hắn thì thào kiểu một kẻ tự thấy mình tài giỏi khi chiếm được thứ mình muốn.

Mùi whiskey và mùi mồ hôi của hắn khiến cô thấy buồn nôn, nhưng cô sợ quá chẳng dám nôn. Làm thế có thể khiến hắn nổi giận, có thể khiến hắn động thủ. Khi dần chấp nhận chuyện kinh khủng này, cô bắt đầu suy nghĩ. Phải im lặng. Đừng đánh thức bọn trẻ. Hành sự xong rồi, hắn sẽ làm gì đây?

Hắn bắt đầu đẩy nhanh hơn, tiếng thì thào của hắn cũng lớn hơn. “Im lặng, bé yêu,” hắn cứ rít lên. “Không thì tao đâm.” Cái giường sắt cứ kêu ken két, hắn chưa quen lắm với kiểu giường này. Ồn ào thật, nhưng hắn đâu quan tâm.

Tiếng giường kêu làm Michael tỉnh giấc, rồi nó thức cả Teresa dậy. Chúng nhẹ nhàng ra khỏi giường, lẳng lặng đi xuống hành lang tối om để rồi chứng kiến chuyện đang xảy ra. Michael mở cửa phòng mẹ mình, thì thấy một kẻ lạ đang nằm đè lên mẹ, nó kêu lên, “Mẹ!” Ngay lập tức, gã dừng lại, quay đầu về phía bọn trẻ.

Tiếng kêu của đứa con trai khiến Rhoda kinh hoàng, cô bật dậy vung cả hai tay vào hắn bằng hết sức bình sinh. Một cú đấm nhẹ trúng mắt trái hắn, rồi một cú đấm mạnh khiến hắn hơi choáng. Cô giật cái khăn đang bịt mắt mình ra, hai chân vẫn đá hắn liên hồi. Hắn tát cô, cố đè cô xuống lại. “Danny Padgitt!” cô vừa vùng vẫy, vừa hét lên. Hắn đánh cô cái nữa. “Mẹ!” Michael kêu lên.

“Chạy đi con!” Rhoda cố hét, nhưng tiếng kêu chưa kịp ra khỏi họng đã nghẹn lại vì cú đấm của hắn.

“Im đi!” Padgitt quát.

“Chạy đi!” Rhoda lại hét lên, và hai đứa trẻ quay người chạy đi, lao xuống cầu thang, vào căn bếp và ra khỏi nhà an toàn.

Ngay khi cô hét tên hắn, Padgitt đã biết hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài khiến cô im lặng mãi mãi. Hắn cầm lấy con dao, đâm hai nhát, rồi bò ra khỏi giường, mặc vội áo quần và bỏ chạy.

Tối hôm đó, ông bà Aaron Deece đang xem chương trình tivi giờ muộn của đài Memphis, thì nghe thấy tiếng Michael gọi ngày càng lớn dần. Ông Deece ra mở cửa thì thấy cậu bé đã đến trước hiên nhà. Bộ pijama của cậu bé đẫm mồ hôi và sương đêm, hàm răng va lập cập đến nỗi nói không nên lời. “Hắn đánh mẹ cháu!” cậu bé cứ nói mãi. “Hắn đánh mẹ cháu!”

Nhìn vào khoảng tối giữa hai ngôi nhà, ông Deece thấy Teresa cũng đang chạy đến. Cô bé chạy mà cứ như đứng yên, như thể vừa muốn đến đây vừa không muốn rời nhà mình. Khi gặp bà Deece ở trước gara, cô bé đang mút tay và không nói được gì.

Ông Deece liền chạy vào nhà, lấy hai khẩu shotgun, một cho mình, một cho vợ. Bọn trẻ được đưa vào bếp, bị sốc đến tê dại. “Hắn đánh mẹ cháu,” cậu bé cứ nói mãi. Bà Deece liền ôm lấy hai đứa dỗ dành. Bà nhìn khẩu shotgun ông chồng vừa đặt lên bàn. “Ở yên đây,” ông nói rồi lao ra khỏi nhà.

Ông không phải chạy đi xa. Rhoda đã gần đến được nhà Deece trước khi quỵ ngã trên bãi cỏ ướt. Người cô không một mảnh vải che thân, và cổ đầy máu. Ông bế cô lên, đưa đến hiên trước, rồi hét gọi vợ đưa bọn trẻ ra sau nhà, giữ chúng ở yên trong phòng ngủ. Ông chẳng muốn bọn trẻ phải thấy giờ hấp hối của mẹ mình.

Khi ông đặt cô lên ghế dựa, Rhoda thều thào trong hơi thở cuối cùng, “Danny Padgitt. Là Danny Padgitt.”

Ông lấy chăn che lại cho cô, rồi gọi xe cứu thương.

Danny Padgitt lái chiếc bán tải ở làn giữa, chạy như điên, khi nào cũng trên trăm tư cây số giờ. Hắn đã chếnh choáng nhưng chẳng muốn nhận mình say. Chỉ mười phút nữa là hắn về đến nhà, an toàn trong vương quốc nhỏ của gia đình hắn, nơi còn gọi là cồn Padgitt.

Mấy đứa oắt con làm hỏng bét mọi chuyện. Thôi để mai hẵng tính. Sau khi nốc một hơi dài hết phần năm chai Jack Daniel, hắn thấy tỉnh hơn một chút.

Một con thỏ hoặc cáo chồn gì đó phóng ra từ bên lề, và vừa thấy nó, hắn liền phản ứng bốc đồng, đạp phanh theo bản năng, nhưng rồi lại chuyển sang đạp ga, vì hắn đâu quan tâm mình đâm phải thứ gì và thật ra quá thích thú trò giết thú trên đường, nhưng lần này hắn quá trớn. Bánh xe bị phanh đứng sững, thế là đuôi xe trượt tới làm xe hắn quay ngang. Rồi phản ứng bản năng đã làm hại hắn. Hắn xoay tay lái nhầm hướng, và chiếc xe bắt đầu quay tròn như xe đua vào khúc cua gắt. Nó bị trượt vào đường mương, nảy lên hai lần rồi đâm vào một hàng thông. Nếu tỉnh táo, chắc hắn đã chết rồi, nhưng kẻ say hay gặp may.

Hắn bò ra khỏi khung cửa kính vỡ nát, ngồi dựa vào xe một hồi lâu, đếm những vết thương vết trầy trên người và tính toán xem có thể làm được gì. Một chân hắn đột nhiên tê hẳn đi, và khi leo ngược lên đường, hắn mới nhận ra mình không thể đi được xa. Mà hắn cũng đâu cần thế.

Chưa kịp định thần, ánh đèn đỏ xanh đã chiếu vào mặt hắn. Một cảnh sát bước ra khỏi xe, kiểm tra hiện trường bằng cây đèn pin dài. Rồi thêm mấy ánh đèn pin khác cũng chĩa vào.

Họ thấy có máu, có mùi whiskey, thế là đủ để lấy còng ra.