CHƯƠNG 3
Dòng sông đà Mississippi hững hờ chảy từ Tennessee về phía Nam và đổ một mạch thẳng tắp như nhân tạo suốt gần 50 cây số xuyên qua trung tâm Hạt Tyler, Mississippi. Cách ranh giới Hạt Ford tầm ba cây số, nó bắt đầu uốn khúc và đến khi rời Hạt Tyler, trông chẳng khác gì con rắn thiêng đang cuộn mình chẳng muốn đi đâu nữa. Nước sông giờ đậm đặc, đầy bùn, chảy chậm, rất nhiều khúc nông. Dòng sông đà này không nổi tiếng vì vẻ đẹp của nó. Bùn, cát, sỏi nối đuôi nhau tạo thành những hàng dài uốn lượn đến vô tận dọc lòng sông. Hàng trăm bãi lầy và lạch nhỏ kéo con sông chảy chậm như rùa.
Hành trình qua Hạt Ford của nó khá ngắn, chỉ uốn mình ôm gọn một vòng khá tròn quanh hai ngàn mẫu đất ở góc Đông Bắc của Hạt, rồi tiếp tục hướng về Tennessee. Vòng tròn này gần như hoàn hảo, gần như định tách ly bãi đất này thành một hòn đảo, nhưng đến phút cuối lại đổi ý và trở mình quay đi, để lại một dải đất hẹp nối bãi với bờ.
Bãi đất giữa vòng tròn sông này được gọi là cồn Padgitt, một cánh rừng rậm rạp giữa vùng nước, với những cây thông, bạch đàn, du, sồi chen chúc nhau, xen kẽ vô số đầm lầy và lạch nhỏ chằng chịt mà hiếm khi liên kết. Trên cồn chỉ có một ít đất đã được khai hoang nên cũng chẳng có gì để thu hoạch, ngoại trừ rất nhiều gỗ và bắp của dân chế whisky lậu. Thêm cả cần sa nữa, nhưng đấy là chuyện sau này mới có.
Trên dải đất hẹp nối ra cồn, có một con đường lát nhựa, lúc nổi lúc chìm, nhưng luôn có người trông coi. Con đường này được chính quyền hạt xây dựng từ lâu, nhưng hiếm ai dám dùng đến.
Cả cồn này thuộc sở hữu của gia tộc Padgitt kể từ thời Tái Thiết, khi Rudolph Padgitt, dân Nam tiến sau Nội chiến, đến đây không lâu sau chiến tranh và nhận ra rằng mọi mảnh đất đẹp đều đã có chủ. Ông ta đã tìm kiếm trong vô vọng, chẳng thấy chỗ nào hay ho, rồi tình cờ tìm được cái cồn đầy rắn rết này. Nhìn trên bản đồ, nó có vẻ đầy triển vọng. Ông đã gom một nhóm nô lệ vừa được giải phóng, xách súng và mã tấu mở đường lên cồn. Nhưng thật ra đâu ai ngoài ông muốn cái bãi đó.
Rồi Rudolph cưới một cô gái bán hoa trong vùng và bắt đầu đốn gỗ trên cồn. Vì sau Nội chiến, nhu cầu gỗ rất lớn, nên chẳng mấy chốc, ông ta phất lên nhanh chóng. Bà vợ của ông có vẻ rất mắn đẻ và chẳng mấy chốc ông ta đã có cả đàn Padgitt con. Một người da đen làm cho ông đã học được cách chưng cất rượu. Thế là Rudolph lại chuyển sang trồng bắp, nhưng không để lại ăn, cũng chẳng bán, mà dùng nó để sản xuất một trong những loại whisky ngon nhất vùng Hạ Nam Hoa Kỳ.
Rudolph nấu rượu lậu suốt 30 năm, cho đến khi ông chết vì xơ gan vào năm 1902. Thế là cả gia tộc Padgitt thừa hưởng cồn đất, tiếp tục làm tốt việc xẻ gỗ và nấu rượu lậu. Trên cồn có gần chục nhà nấu rượu, tất cả đều được bảo vệ cẩn mật, rất kín đáo, vận hành trơn tru đến mức hoàn hảo.
Nhà Padgitt nổi tiếng vì thứ rượu của mình, dù trong ngành này này, càng kín tiếng thì càng tốt. Họ rất kín đáo và đặt nặng tình thân gia tộc, cực kỳ khép kín và luôn sợ có kẻ nào đó xâm nhập vào vương quốc nhỏ này rồi phá hoại lợi nhuận khổng lồ của họ. Họ tự nhận mình là tiều phu, vì họ cũng xẻ gỗ và phát đạt nhờ ngành này. Công ty Gỗ Padgitt rất có tiếng ở lưu vực khúc sông này. Họ tự nhận mình là người làm ăn lương thiện, đóng thuế đầy đủ, cho con cái học trường công này nọ.
Trong thập niên 1920, 1930, khi rượu không còn nằm trong danh mục cấm, họ nấu bao nhiêu rượu vẫn không đủ cầu. Rượu nhà Padgitt được chuyển trong những thùng gỗ sồi qua sông Mississippi, rồi lên xe tải hướng về miền Bắc, đến tận Chicago. Trưởng tộc kiêm chủ tịch kiêm giám đốc sản xuất và tiếp thị là một ông già cứng cựa đúng kiểu chiến binh, Clovis Padgitt, con trai trưởng của Rudolph. Ngay từ nhỏ, ông Clovis đã được dạy rằng cái đem lại lợi nhuận cao nhất là cái không bị đánh thuế. Đó không chỉ là bài học đầu tiên mà còn là bài học lớn nhất của ông. Bài học thứ hai là chỉ giao dịch bằng tiền mặt. Clovis là dân mê tiền mặt và tìm mọi cách lách thuế, thậm chí người ta đồn rằng nhà Padgitt có nhiều tiền hơn cả kho bạc Bang Mississippi.
Năm 1938, ba nhân viên thuế vụ đã lặng lẽ vượt sông trên một con thuyền nhỏ thuê của dân trong vùng để dò cho ra nguồn gốc tài sản nhà Padgitt. Cuộc đột nhập kín đáo của họ sai đủ đường, sai ngay từ ý tưởng ban đầu. Chẳng hiểu vì sao, họ chọn vượt sông vào lúc nửa đêm. Kết cục chờ sẵn cho họ là bị phanh thây và chôn thật sâu dưới lòng đất.
Đến năm 1943, một sự kiện lạ xảy ra ở Hạt Ford, một người ngay thẳng được bầu làm cảnh sát trưởng. Hoặc là Hạt cảnh trưởng, như ông ta thường được biết đến. Ông tên là Koonce Lantrip, thật ra ông không ngay thẳng đến mức ấn tượng như tôi vừa nói, nhưng ít ra bài phát biểu của ông thể hiện quá rõ như thế. Ông thề sẽ chấm dứt nạn tham nhũng, thanh lọc bộ máy chính quyền hạt, chặn đứng dân nấu và bán rượu lậu, bao gồm cả nhà Padgitt. Nói thế là quá hay rồi, và kết quả là Lantrip thắng cử với cách biệt tám phiếu.
Những người ủng hộ ông háo hức chờ đợi, miệt mài chờ đợi, và sáu tháng sau khi nhậm chức, ông đã quy tụ các cảnh sát viên vượt sông bằng cây cầu duy nhất lúc đó, một cây cầu gỗ được chính quyền hạt xây từ năm 1915 do yêu cầu cứng rắn của Clovis. Thỉnh thoảng nhà Padgitt cũng dùng nó vào mùa xuân, lúc nước sông dâng cao. Ngoài người nhà họ ra, không ai được phép đi qua cây cầu đó.
Hai cảnh sát viên bị bắn ngay đầu, còn xác của Lantrip thì chưa hề được tìm thấy. Thật ra, ba người làm nhà Padgitt đã lôi xác Lantrip ra một đầm lầy, đích thân Buford, con trưởng của Clovis chỉ đạo việc này.
Vụ tàn sát cảnh sát làm dậy sóng Mississippi suốt nhiều tuần, và thống đốc đe dọa sẽ gửi Vệ binh Quốc gia đến. Nhưng ngay lúc đó, Thế chiến nổ ra, thu hút hết sự chú ý của người dân cả nước. Vệ binh Quốc gia đâu còn đủ sức để lo việc này, và những người có thể dẹp yên nhà Padgitt cũng chẳng mấy bận tâm. Bãi biển Normandy hấp dẫn hơn cái bãi cồn này nhiều.
Với kinh nghiệm to lớn rút ra từ vị cảnh sát trưởng trung thực, dân tình Hạt Ford giờ bầu lên một ông theo kiểu cũ.
Ông ta tên là Mackey Don Coley, bố ông ta từng là cảnh sát trưởng thời những năm 1920, khi Clovis cai quản cồn Padgitt. Clovis và cụ Coley thời đó khá thân thiết và ai cũng biết cựu cảnh sát trưởng giàu có nhờ nhắm mắt làm ngơ cho lão Padgitt chuyển hàng ra khỏi hạt. Khi Mackey Don tuyên bố tranh cử chức cảnh sát trưởng, Buford liền gửi ngay cho ông 50.000 tiền mặt. Lần đó, Mackey Don thắng cử áp đảo. Đối thủ của ông theo đường hướng ngay thẳng mà.
Ở Mississippi này, người ta tin chắc dù hiếm khi nói ra, rằng một cảnh sát trưởng tốt thì phải bẩn một chút mới bảo đảm được trật tự trị an. Rượu lậu, gái điểm, bài bạc là những chuyện tất yếu của cuộc sống, và một cảnh sát trưởng tốt phải đủ hiểu biết trong mấy chuyện này để quản lý đám dân chơi và bảo vệ các Cơ Đốc nhân tốt lành. Làm sao mà diệt tận gốc được những thói xấu này chứ, vậy nên cảnh sát trưởng phải điều phối được cái dòng chảy tội lỗi này thật êm thật khéo. Với những nỗ lực điều phối của mình, Mackey Don còn kiếm được thêm chút đỉnh từ những kẻ cung cấp các dịch vụ tội lỗi này. Ông ta đã kỳ vọng như thế. Hầu hết người bỏ phiếu đã kỳ vọng như thế. Chẳng người ngay thẳng nào có thể sống nhờ mức lương còm cõi. Chẳng người ngay thẳng nào có thể len lỏi vào bóng tối của thế giới ngầm.
Suốt cả trăm năm sau Nội chiến, hầu như mọi cảnh sát trưởng Hạt Ford đều nằm trong túi nhà Padgitt, bị mua chuộc bằng cả đống tiền, mua chuộc trắng trợn. Người ta đồn là Mackey Don Coley nhận một trăm ngàn đô mỗi năm, và đến dịp tranh cử, thì muốn bao nhiêu cũng được. Nhà Padgitt còn vung tay cho nhiều chính khách khác nữa để họ im lặng và duy trì chức vụ để im lặng. Nhà Padgitt đâu yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn được yên thân trên cồn của họ thôi.
Sau Thế chiến II, nhu cầu rượu lậu cứ giảm dần đều. Vì nhiều thế hệ nhà Padgitt đã được dạy để hoạt động ngoài vòng pháp luật, nên Buford và cả gia tộc bắt đầu tản ra làm đủ loại giao thương phi pháp. Chỉ bán mỗi gỗ thì kinh doanh ảm đạm, lại bị ảnh hưởng bởi quá nhiều yếu tố thị trường, và quan trọng nhất là không kiếm được lượng tiền mà gia tộc kỳ vọng. Thế là họ bán súng, xe ăn trộm, tiền giả, mua rồi đốt nhà để kiếm tiền bảo hiểm. Suốt 20 năm, họ vận hành một nhà thổ lợi nhuận khủng ở rìa Hạt Ford, cho đến khi nó bị cháy một cách bí ẩn vào năm 1966.
Nhà Padgitt cực kỳ sáng tạo và tàn nhẫn, họ luôn bàn mưu lập kế tìm cơ hội kiếm tiền, luôn chực chờ cướp của kẻ khác. Có lời đồn lan khá rộng vào thời đó, rằng nhà Padgitt thuộc Dixie Mafia, một băng có cơ cấu mở, gồm đủ loại trộm cướp liều lĩnh tác oai tác quái ở vùng Thâm Nam vào những năm 1960. Những lời đồn này chưa hề được chứng minh mà thật sự rất nhiều người chẳng tin chuyện này, đơn giản bởi nhà Padgitt quá kín đáo, không chịu chia sẻ chuyện làm ăn với ai bao giờ. Dù gì, lời đồn này vẫn lan xa trong vài năm, và nhà Padgitt là chuyện cửa miệng ở các quán xá quanh quảng trường Clanton. Chẳng ai xem nhà Padgitt là anh hùng, nhưng huyền thoại thì đúng.
Năm 1967, một cậu trai trẻ nhà Padgitt chạy đến Canada để trốn nhập ngũ. Cậu ta dạt đến California, chơi thử cần sa và nhận ra mình có khiếu vụ này. Sau vài tháng, cậu chàng nhớ nhà và mò về cồn Padgitt. Cậu ta mua theo bảy cân cần sa, chia cho các anh em họ của mình, và ai cũng thấy hứng thú với thứ này. Cậu ta giải thích rằng khắp cả nước, nhất là ở California, thứ này được tiêu thụ như điên. Để các bạn biết, Mississippi khi nào cũng đi sau xu hướng cả nước ít nhất là năm năm.
Trồng thứ này chẳng tốn mấy chi phí, rồi vận chuyển đến các thành phố có nhu cầu cao là kiếm được bộn bạc. Bố cậu ta, Gill Padgitt, cháu của Clovis, đã thấy ra cơ hội, và chẳng mấy chốc, các cánh đồng ngô được đổi sang trồng cần sa. Một dải đất dài 600 mét được phát quang để làm đường băng cho phi cơ mà nhà Padgitt mới tậu. Trong vòng một năm, những chuyến bay hằng ngày đến ngoại ô Memphis và Atlanta giúp hình thành mạng lưới tiêu thụ. Và với bàn tay của họ, cuối cùng cần sa cũng trở nên phổ biến ở vùng Thâm Nam.
Ngành rượu lậu phế lắm rồi. Ngành nhà thổ coi như bỏ. Nhà Padgitt còn bắt mối ở Miami và Mexico, tiền đổ về cả tấn. Suốt nhiều năm, chẳng ai ở Hạt Ford biết nhà Padgitt đang buôn thuốc phiện. Mà họ cũng có bao giờ bị bắt đâu. Chưa người nhà Padgitt nào bị truy tố vì tội liên quan đến ma túy.
Nói rõ luôn, chưa một người nhà Padgitt nào bị bắt. Suốt cả trăm năm buôn rượu lậu, cướp bóc, buôn súng, bài bạc, làm tiền giả, mở nhà thổ, hối lộ, thậm chí giết người và cuối cùng là sản xuất ma túy, mà chẳng có một ai, không một ai bị bắt. Vì họ là một hội khôn lanh, cẩn thận, chu đáo, kiên nhẫn trong từng đường đi nước bước.
Thế mà đến một ngày, Danny Padgitt, con út của Gill, bị bắt vì tội cưỡng hiếp và sát hại Rhoda Kassellaw.