CHƯƠNG 42
Năm 1979 là năm bầu cử địa phương ở Mississippi, cũng là lần thứ ba tôi tham gia bỏ phiếu. Lần này im ắng hẳn so với hai lần trước. Không có ai tranh cử chức cảnh sát trưởng với McNatt, một chuyện chưa từng có. Người ta đồn là nhà Padgitt đã mua chuộc một ứng viên mới, nhưng sau sự thất bại của lệnh ân xá, ứng viên đó cũng lặn mất tăm. Tham nghị viên Theo Morton có một đối thủ tìm đến tôi đăng bài quảng cáo với chất vấn thẳng mặt - TẠI SAO THAM NGHỊ VIÊN MORTON CHO DANNY PADGITT ĐƯỢC ÂN XÁ? TIỀN! VÌ THẾ ĐẤY! Dù tôi muốn đăng bài quảng cáo đó lắm, nhưng giờ chẳng có dư thời gian hay sức lực để dính vào vụ kiện tội phỉ báng.
Ở Tứ Tàn, cuộc tranh chấp chức cảnh sát dân cử thu hút đến 13 ứng viên, nhưng ngoài chỗ đó ra, không khí tranh cử mọi nơi khác đều lặng lẽ. Toàn hạt chỉ quan tâm đến vụ án mạng kép của Fargarson và Teale, và quan trọng hơn, ai sẽ là người tiếp theo. Cảnh sát trưởng McNatt, tổ điều tra ở cảnh sát bang và phòng pháp y đã lật lui lật tới mọi manh mối có thể. Giờ chỉ còn biết chờ đợi.
Khi ngày Quốc khánh 4 tháng 7 đến gần, càng dễ thấy rõ sự hưng phấn năm nay kém xa mọi năm. Dù hầu như ai cũng cảm thấy an toàn, nhưng cảm giác thấp thỏm vẫn bao trùm toàn hạt. Lạ là có lời đồn rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra vào lúc mọi người quy tụ ở quảng trường mừng Quốc khánh. Những lời đồn trong thời gian tháng 6 chưa bao giờ hoang đường và lan nhanh đến thế.
Vào ngày 25 tháng 6, tại một văn phòng hoành tráng ở Tupelo, tôi đã ký cả chồng giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu tờ Thời báo cho một công ty truyền thông mà Ray Noble ở Atlanta nắm một phần cổ phần. Noble đưa cho tôi chi phiếu 1.500.000 đô, và tôi nhanh chóng, có thể nói là bồn chồn, đem nó sang bên kia đường, nơi người bạn tôi vừa mới quen, Stu Holland, đang chờ sẵn trong văn phòng rộng rãi của mình ở Ngân hàng Thương mại. Thanh toán một chi phiếu lớn như thế ở Clanton thì ngay sớm mai cả thành phố đã kháo nhau rồi, nên tôi để tiền lại chỗ Stu rồi lái xe về nhà.
Đấy là chuyến xe dài nhất đời tôi. Phấn khởi đấy, vì tôi đã bán món hàng của mình với giá cao nhất thị trường. Tôi đã lấy đủ từng đồng giá trị rồi giao báu vật của mình cho một người mua danh giá cùng nhiều dự định phát triển nó. Tiếng gọi phiêu lưu đang vẫy mời và giờ tôi sẵn sàng đáp lại.
Nhưng cũng buồn đấy, vì tôi vừa từ bỏ một phần đời lớn nhất và đầy tưởng thưởng nhất của mình. Tờ báo và tôi đã cùng nhau phát triển, tôi thì trưởng thành, nó thì lớn mạnh. Nó đã làm đúng vai trò của một tờ báo thành phố nhỏ, một người quan sát hăng hái mọi sự kiện đương thời, một biên niên sử thành phố, một nhà bình luận chuẩn mực trước các vấn đề chính trị và xã hội. Còn tôi trở thành một chàng trai kiên gan bền chí và ngây thơ táo bạo đã xây dựng lên một công trình đẹp đẽ từ con số không. Tôi đang trong độ tuổi sung sức nhất, nhưng hiện giờ, tôi chỉ muốn tìm một bãi biển và một cô gái.
Khi về đến Clanton, tôi vào văn phòng Margaret, đóng cửa lại và kể cho bà về chuyện bán tờ báo. Bà bật khóc, mắt tôi cũng ươn ướt. Sự trung thành tuyệt đối của bà luôn khiến tôi kinh ngạc, và cũng như bà Callie, Margaret luôn lo cho phần hồn của tôi, nhưng dần dần bà đã yêu mến tôi vô điều kiện. Tôi giải thích rằng chủ mới là những người tuyệt vời, không có kế hoạch thay đổi lớn gì và đã đồng ý tôn trọng tuyệt đối hợp đồng năm năm của bà, thậm chí còn tăng lương. Chuyện này càng khiến bà khóc to hơn, nhưng có lẽ đã thành nước mắt của sự vui mừng.
Hardy thì không khóc. Đến giờ này, ông đã phụ trách phòng in gần 30 năm rồi. Ông cáu kỉnh, gắt gỏng, uống quá nhiều như mọi thợ in khác, và nếu chủ mới không thích thế thì ông sẽ nghỉ việc và đi câu cá ngay. Ông cũng không quan tâm lắm chuyện hợp đồng mới.
Davey Bigmouth Bass cũng không khóc. Ông sốc trước tin này, nhưng phấn khởi ngay vì biết được tăng lương.
Baggy lúc đó đang đi nghỉ mát đâu đó ở bờ Tây, với anh em, không phải với vợ. Ray Noble đã lưỡng lự trước chuyện thêm năm năm hợp đồng với Baggy uể oải, và tôi không thể chốt được cho ông chuyện này dù như thế thì tôi lại thấy thanh thản lương tâm hơn. Baggy tự lo được mà.
Trong tòa soạn có năm nhân sự, và tôi đích thân đi báo cho từng người. Với những cảm xúc trái chiều nhưng đều chấn động, phải mất cả buổi chiều mới xong việc đó và tôi cũng thấy cạn kiệt sức lực hay cảm xúc. Tối đó, tôi gặp Harry Rex ở phòng hậu của Pepe, ăn mừng qua ly margarita.
Tôi háo hức được rời thành phố và chu du đâu đó, nhưng chưa thể đi nếu cuộc hành quyết đẫm máu chưa dừng lại.
Trong tháng 6, các giáo sư nhà Ruffin cứ đi đi về về Clanton. Họ tránh hết các việc lặt vặt được giao, cũng không cần đi nghỉ mát, cố gắng sắp xếp sao cho lúc nào cũng có ít nhất hai hoặc ba người ở bên mẹ mình. Sam hiếm khi rời khỏi nhà. Cậu ở lì trong Hạ trấn để bảo vệ mẹ, nhưng cũng để khỏi gây chú ý. Mối đe dọa của lão Durant vẫn còn đó, dù lão đã tái hôn và hai đứa con cũng đã đi khỏi Clanton rồi.
Sam ngồi hàng giờ ở hiên, đọc sách ngấu nghiến, chơi cờ đam với ông Esau hay bất kỳ ai ghé qua giúp canh gác. Cậu chơi cờ tào cáo với tôi, và khi đã thông thạo liền rủ tôi cược một đô một ván. Chẳng mấy chốc, tôi đã nợ cậu ấy 50 đô, tiền bạc lúc khác sẽ đưa, vì chơi cược cao như vậy mà để bà Callie biết thì chết.
Một tuần trước lễ Quốc khánh, nhà Ruffin tổ chức ngày đoàn viên. Vì nhà tôi còn năm phòng ngủ không ai ở và cực kỳ vắng tiếng người, nên tôi nhất quyết cả nhà họ phải ghé lại ở cho vui. Đại gia đình Ruffin đã mở rộng nhiều từ khi tôi mới quen họ hồi năm 1970. Ngoại trừ Sam, tất cả đều đã có vợ chồng và họ đem lại cho bà Callie cả thảy 21 đứa cháu. Không tính Sam và ông bà Callie, Esau, thì còn 35 người, và 34 trong số đó về Clanton tụ họp. Vợ của Leon phải ở lại Chicago chăm sóc bố bị ốm.
Và 33 trong số 34 người đó lần lượt kéo đến biệt thự Hocutt. Họ đến từ nhiều vùng khắp cả nước, chủ yếu là từ miền Bắc, chia thành nhiều đợt liên tục cả ngày, đợt nào cũng được đón tiếp nồng nhiệt. Khi Carlota và chồng cùng hai đứa con nhỏ từ Los Angeles đến Clanton lúc 3:00 sáng, đèn đuốc khắp nhà đều rực sáng và Bonnie, vợ của Bobby xắn tay làm bánh áp chảo ngay.
Bonnie tiếp quản luôn căn bếp của tôi và ngày nào tôi cũng chạy ra cửa hàng tạp hóa ba lượt để mua những thứ cần nấu gấp. Tôi mua cả đống kem và bọn trẻ sớm nhận ra là hễ xin giờ nào cũng được cho ăn thỏa thích.
Vì hàng hiên hiếm khi có người đứng của tôi dài và rộng, nên nhà Ruffin quây quần tại đó. Sam đưa bà Callie và ông Esau ghé nhà mỗi buổi chiều. Bà quá muốn được ra khỏi Hạ trấn. Ngôi nhà ấm cúng của bà giờ cảm giác chẳng khác gì nhà tù.
Nhiều lần tôi nghe các con bà nói chuyện với vẻ nghiêm trọng, lo lắng cho mẹ mình. Mối đe dọa ám sát không hiểu sao lại ít được nhắc đến so với chuyện sức khỏe của bà. Bà đã giảm được hơn 30 cân, còn con số chính xác thì mỗi người nói mỗi khác. Giờ bác sĩ lại lo lắng về lưng và huyết áp của bà. Những căng thẳng sợ hãi đã có tác hại rõ rệt. Ông Esau bảo bà ngủ rất chập chờn, và hay đổ tại thuốc mà ra. Bà không còn hoạt bát, không cười nhiều và xuống sức thấy rõ.
Tất cả đều do “chuyện Padgitt.” Hắn mà bị bắt và chuyện hành quyết chấm dứt là bà sẽ khỏe lên ngay thôi.
Hầu hết các con bà đều suy nghĩ kiểu tích cực như vậy.
Ngày 02 tháng 7, thứ Hai, Bonnie và cả hội đã chuẩn bị bữa trưa nhẹ với salad và pizza. Mọi người nhà Ruffin đang ở Clanton đều có mặt, chúng tôi ra hiên ngồi ăn dưới những chiếc quạt trần quay chầm chậm đến vô dụng. Nhưng may là có cơn gió thoảng và nhiệt độ tầm 34 là đủ để chúng tôi thong thả thưởng thức bữa ăn kéo dài.
Tôi vẫn chưa tìm được dịp báo với bà Callie là tôi đã bán tờ báo. Tôi biết bà sẽ sốc và thất vọng lắm. Nhưng tôi chẳng thấy có lý do gì để chúng tôi ngưng những bữa ăn trưa thứ Năm hàng tuần. Có lẽ đếm lỗi chính tả của người khác còn thú vị hơn ấy chứ.
Trong chín năm trời, chúng tôi chỉ bỏ lỡ tám buổi, đều do đổ bệnh hoặc nhổ răng.
Câu chuyện rôm rả sau bữa ăn bỗng dưng im bặt vì tiếng còi hụ cảnh sát vang lên xa xa, đâu đó bên kia thành phố.
Chiếc hộp chỉ to bằng quyển vở, sâu hơn chục phân, màu trắng với sao và sọc xanh đỏ, là quà của người em gái sống ở Concord, California đặt nông trại Hồ đào Bolan ở Hazelhurst, Mississippi, gửi cho Maxine Root. Hồ đào Mỹ làm quà mừng ngày Quốc khánh thì quá chuẩn. Chiếc hộp được gửi qua đường bưu điện, được bưu tá giao vào tầm giờ trưa, để trong hộp thư của Maxine Root, rồi được đưa vào nhà, qua người gác duy nhất đang ngồi dưới bóng cây sân trước, vào căn bếp nơi Maxine Root đang đứng.
Đã gần một tháng từ khi cảnh sát trưởng McNatt hỏi chuyện bà về lá phiếu trong phòng bồi thẩm đoàn. Bà đã miễn cưỡng thừa nhận mình không bỏ phiếu thuận cho án tử hình Danny Padgitt, và bà nhớ rằng hai người đứng về phe bà là Lenny Fargarson và Mo Teale. Vì họ đều đã chết, nên McNatt nghiêm túc thừa nhận khả năng cao rằng bà có thể là nạn nhân tiếp theo.
Suốt nhiều năm sau phiên tòa đó, Maxine đã phải vật lộn về quyết định của mình. Thành phố ghét bỏ kết quả đó và bà cảm nhận được bầu không khí thù địch mơ hồ. May là các bồi thẩm đã thề sẽ giữ thinh lặng, còn bà, Lenny và Mo tất nhiên chẳng muốn lạy ông tôi ở bụi này. Thời gian trôi qua dần xoa dịu tình hình, bà cũng đã ngơi thấp thỏm về hậu quả phán quyết năm đó.
Vậy mà bây giờ, cả thế giới đều biết bà đã chọn lựa thế nào. Lại có một tên điên đang rình rập bà. Bà đã xin nghỉ phép công việc thủ thư, tinh thần luôn bồn chồn, không thể nào ngủ ngon giấc, chán phải chui rúc trong nhà, chán cảnh đêm nào sân nhà cũng đầy người, chán phải cúi mình mỗi khi đi qua cửa sổ. Bà đã uống quá nhiều loại thuốc xung khắc nhau đến nỗi giờ loại nào cũng vô hiệu.
Ngay khi vừa thấy hộp hồ đào, bà đã bật khóc. Vẫn có người yêu thương bà. Người em gái thân thương Jane vẫn nghĩ đến bà. Giá mà bây giờ được ở California với em mình thì hay biết mấy.
Maxine bắt đầu mở hộp thì bỗng sực nhớ ra một chuyện. Bà đi lấy điện thoại gọi cho Jane. Một tuần rồi, hai người chưa gọi cho nhau.
Jane đang làm việc, mừng rỡ khi nghe chị mình gọi. Họ nói chuyện này chuyện kia, rồi Maxine nhắc, “Cảm ơn em đã gửi hồ đào cho chị.”
“Hồ đào nào cơ?” Jane hỏi, và Maxine khựng lại trong giây lát.
“Hộp quà Hồ đào Bolan ở Hazelhurst, hộp lớn, phải cân rưỡi ấy.”
Lại một thoáng ngập ngừng. “Không phải em gửi đâu. Chắc là người khác rồi.”
Maxine liền gác máy và đi kiểm tra cái hộp. Mặt trước hộp dán tấm thẻ “Quà của Jane Parham.” Nếu không phải người em gái Jane Parham của bà thì là ai mới được.
Bà nhẹ nhàng cầm nó lên. Có vẻ hơi nặng so với một hộp hồ đào cân rưỡi.
Tình cờ, cậu cảnh sát bán thời gian Travis cũng đến nhà. Đi cùng với cậu là Teddy Ray, một nhóc mặt còn mụn, trong bộ đồng phục quá khổ và khẩu súng cảnh dụng chưa hề bắn phát nào. Maxine liền lôi họ vào bếp, nơi cái hộp đỏ trắng xanh đang nằm ngoan ngoãn trên bàn bếp. Người đứng gác duy nhất ngoài kia cũng vào xem, cả bốn người đứng đó nhìn chằm chằm cái hộp mà không nói lời nào. Maxine thuật lại nguyên văn cuộc điện thoại mới tức thì với Jane.
Travis rón rén đưa tay nhấc cái hộp lên, lắc nhẹ. “Có vẻ hơi nặng so với hộp hồ đào,” cậu nhận định, rồi nhìn sang Teddy Ray lúc đó đã tái mét mặt mày và người hàng xóm cầm súng có vẻ sẵn sàng vọt ra khỏi cửa.
“Cậu nghĩ là bom à?” ông hàng xóm hỏi.
“Chúa ơi,” Maxine lắp bắp, có vẻ sắp ngã quỵ.
“Có thể lắm,” Travis bảo, kinh hoàng nhìn thứ đang nằm trên tay mình.
“Ra ngoài đi,” Maxine rụt rè,
“Ta gọi sếp không?” Teddy Ray cuối cùng cũng mở miệng được.
“Có lẽ phải thế,” Travis đồng tình.
“Lỡ nó có hẹn giờ gì đó thì sao?” ông hàng xóm bắt đầu thấy lo hơn.
Travis lưỡng lự một thoáng rồi với nói giọng cương quyết của lính mới chưa biết sợ, “Tôi biết phải làm gì rồi.”
Họ tới cửa bếp, ra dãy hiên dài và hẹp chạy dọc mặt hậu nhà. Travis cẩn thận đặt cái hộp xuống rìa hiên, cách mặt đất chục phân. Rồi cậu rút khẩu Magnum 44 ly ra, Maxine giật mình, “Cậu định làm gì?”
“Ta sẽ xem thử nó có phải bom hay không?” Teddy Ray và ông hàng xóm liền chạy khỏi hiên, kiếm chỗ an toàn trên bãi cỏ cách cái hộp hơn chục mét.
“Cậu định bắn hồ đào của tôi á?” Maxine lưỡng lự.
“Vậy bà có ý gì hay hơn không?” Travis bật lại ngay.
“Có lẽ là không.”
Với cả người được che chắn sau tường căn bếp, Travis chĩa khẩu súng ra ô cửa sổ, nhắm bắn. Maxine đứng ngay sau cậu, cúi thấp người, bám sát eo cậu.
Phát súng đầu tiên trượt cả mét, Teddy Ray hét lên, “Bắn đẹp lắm,” rồi cùng ông hàng xóm cười ngặt nghẽo.
Travis nhắm bắn lần nữa.
Cái hộp phát nổ, giật sập hoàn toàn mái hiên, để lại một lỗ to tướng trên tường bếp và gỗ vụn bắn xa cả trăm mét. Các cửa kính rạn vỡ, những tấm ván bật tung lên và bốn người quan sát đều bị thương. Teddy Ray và ông hàng xóm bị nhiều miếng kim loại găm vào ngực và chân. Cánh tay và bàn tay phải của Travis gần như nát bấy. Maxine bị trúng hai mảnh vào đầu, một mảnh kính trên trái tai phải và một cái đinh nhỏ đâm vào cằm.
Trong khoảnh khắc, cả bốn người đều bất tỉnh do sức tàn phá của quả bom nặng ký rưỡi gồm thuốc nổ gói chung với đinh, mảnh kính và bi sắt.
Tiếng còi hụ cảnh sát vang khắp thành phố, tôi liền đi lấy máy gọi Wiley Meek. Ông ấy cũng đang định gọi cho tôi. “Chúng đã cố cho nổ tan xác Maxine Root,” ông thông báo.
Tôi bảo nhà Ruffin là có vụ tai nạn rồi để họ ngồi lại ở hiên, một mình ra xe chạy đi. Lúc tôi đến gần khu nhà Root sinh sống, các tuyến đường chính đều bị chặn, xe cộ phải quay đầu. Tôi vội quay xe đến bệnh viện, tìm một bác sĩ trẻ có quen biết. Cậu ấy bảo là có bốn người bị thương, không ai trong tình trạng nguy kịch.
Thẩm phán Omar Noose đang xử một vụ ở tòa Clanton chiều hôm đó. Sau này, ông kể lại là đã nghe thấy tiếng nổ. Rufus Buckley và cảnh sát trưởng McNatt đã gặp ông suốt một tiếng đồng hồ, nhưng nội dung họ bàn luận thì không ai được biết. Khi chúng tôi ngồi chờ tin ở phòng xử án, Harry Rex và hầu hết các luật sư đang thơ thẩn ở đó đều chắc mẩm là ba người họ đang vò đầu bứt tai tìm cách ban hành lệnh bắt Danny Padgitt vì hiện tại có quá ít chứng cứ cho thấy hắn có vai trò gì trong những vụ này.
Nhưng đằng nào họ cũng phải làm gì đó, phải bắt giữ ai đó. Cảnh sát trưởng phải bảo vệ nhân dân, và ông phải ra tay ngay, kể cả khi chưa hoàn toàn thích đáng.
Chúng tôi được tin là Teddy Ray và Travis đã được chuyển đến một bệnh viện ở Memphis để phẫu thuật. Maxine và người hàng xóm cũng đang trong phòng phẫu thuật rồi. Thế này rồi mà các bác sĩ vẫn bảo không ai trong tình trạng nguy kịch, dù có khả năng Travis sẽ mất cánh tay phải.
Ở Hạt Ford, có bao nhiêu người biết cách chế bom chứ? Ai có khả năng tiếp cận chất nổ? Ai có động cơ? Đấy là những câu hỏi được tranh luận sôi nổi giữa chúng tôi ở phòng xử và chắc chắn cũng là những vấn đề mà ba ông lớn ngồi trong kia đang cố giải đáp. Noose, Buckley, và McNatt đều là công chức dân cử. Người dân Hạt Ford muốn được bảo vệ. Vì Danny Padgitt là kẻ tình nghi duy nhất trong vụ này, nên thẩm phán Noose cuối cùng cũng quyết định ban hành lệnh bắt.
Họ thông báo cho Lucien, và lão điềm thản nhận việc. Đến mức độ này rồi, kể cả luật sư của nhà Padgitt cũng không dám biện luận gì chuyện đưa hắn về trại giam để điều tra. Thật ra, đằng nào rồi hắn cũng sẽ được thả mà.
Vừa qua 5:00 chiều, một chiếc xe thùng cảnh sát lao ra khỏi Clanton hướng thẳng về cồn Padgitt. Harry Rex giờ cũng có đài thu sóng cảnh sát theo phong trào khá nở rộ gần đây, và chúng tôi ngồi trong văn phòng ông, nhấp bia, lắng nghe tiếng rè rè. Đây hẳn là vụ bắt giữ hấp dẫn nhất lịch sử Hạt Ford, và rất nhiều người muốn tận mắt chứng kiến nó. Liệu nhà Padgitt có dám chặn đường cản trở bắt giữ không? Liệu có nổ súng không? Bắn nhau loạn xạ?
Với cái đài mở sẵn, chúng tôi có thể theo dõi mọi chuyện sắp diễn ra. Trên Xa lộ 42, McNatt và người của ông hội quân với mười “đơn vị” tuần tra xa lộ của bang. Chúng tôi cho rằng “đơn vị” ở đây chỉ đơn giản là xe, nhưng nói kiểu này đúng là nghiêm trọng hơn hẳn. Họ thẳng tiến Xa lộ 401, rẽ vào con đường nội hạt dẫn thẳng đến cồn, sẵn sàng tinh thần cho viễn cảnh kịch tính và xấu nhất. Thế nhưng, ở cây cầu dẫn vào cồn là cảnh tượng không ai ngờ, Danny Padgitt đang ngồi trong xe Lucien chờ sẵn.
Tiếng người trên đài nói nhanh và bồn chồn. “Hắn ngồi với luật sư của hắn!”
"Wilbanks?"
“Phải.”
“Bắn cả hai luôn đi.”
“Chúng đang ra khỏi xe.”
“Wilbanks đang đưa hai tay lên trời. Khôn đấy!”
“Danny Padgitt đây rồi, cũng đưa hai tay đầu hàng.”
“Tôi sẽ đánh cho hắn bỏ điệu cười đó đi.”
“Đã còng tay chúng lại rồi.”
“Khốn kiếp!” Harry Rex hét lên. “Tôi muốn có nổ súng. Như ngày xưa ấy.”
Một tiếng sau, chúng tôi đều túc trực trước trại giam chờ đoàn xe hụ còi chạy về. Cảnh sát trưởng McNatt khôn khéo để Padgitt ngồi trong xe của tuần tra bang, tránh chuyện lính của ông tẩn hắn tơi bời trên đường về. Hai đồng đội của họ đang nằm trong phòng phẫu thuật ở Memphis, ngọn lửa thịnh nộ vẫn đang ngùn ngụt.
Một đám đông hiếu kỳ vây kín bên ngoài trại. Padgitt cười mỉa và chửi thề khi bị lôi vào trong, rồi cảnh sát trưởng cáu tiết quát bảo đám hiếu kỳ ai về nhà nấy.
Thấy hắn để tay trong còng là ai cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Và tin này lan như lửa cháy khắp toàn hạt. Đám mây đen u ám đã được xua tan, tối hôm ấy, Clanton như bừng sống lại.
Khi tôi về đến biệt thự Hocutt lúc trời đã tối, nhà Ruffin vẫn đang miệt mài vui chơi. Bà Callie ngồi đó, vô cùng thư thái. Chúng tôi nán lại ở hiện một hồi lâu, kể chuyện, cười đùa, nghe nhạc Aretha Franklin và Temptations, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo hoa xa xa vọng lại.