Đêm ốc nổi
Đêm ốc nổi
on gái xóm Đồng Vinh như rổ trái cây. Rốt cuộc đều có người lựa hết, cả trái sâu sia sứt sẹo. Cứ theo cách nói ấy, thì Phượng là trái hấp dẫn nhất, tròn trĩnh, mướt mát, có vẻ thơm tho nữa. Phượng nổi trội trong đám với dáng thon, tóc dài, da trắng. Phượng xinh tự nhiên. Tự nhiên như bông súng, bông sen, mọc hoang trên đồng, như trái vú sữa chín mọng trong vườn. Anh nào thấy cũng muốn cắn còn nói gì nữa - thanh niên cứ rập rình bờ rào, chọc chó sủa rân. Không tối nào yên. “Mệt lắm, đứa nào ưng, tao gả quách”. Cha Phượng nói vậy. Ấy là nói cho cái tai được im. Cho được rảnh mà nghe thời sự tối ở cái loa trên cây gòn. Nhưng có yên đâu, bờ rào vẫn có đứa thụt thò, chó vẫn cứ sủa. Người ta nói con gái lớn trong nhà như có trái mìn nổ chậm. Mìn nổ chậm thì chưa sợ mấy. Chỉ sợ thằng cha căng chú kiết nào đó, lẻn vào gài ngòi rồi bỏ chạy, mới tai họa chứ. Nghĩ đi, nghĩ lại, cha Phượng đốt hết điếu này, nối điếu kia. Tàn thuốc đầy góc nhà. Mỗi lần quét, Phượng càu nhàu: “Bớt hút thuốc đi cha”. Bớt sao được, khi mày chưa có đám nào thì trà thuốc là bạn tao trong đêm. Cha Phượng nghĩ vậy. Đến hôm có người dạm hỏi, lòng ông khấp khởi. Chẳng ai đâu xa, thằng Dần xóm trên. Ừ thằng Dần cũng được. Coi vậy mà nó chí thú. Ông mừng. Làm cha mẹ ai chẳng mừng khi con cái nên gia, nên thất. Nhưng vợ chồng nó đang làm ăn xôi xổi, đùng một cái, đưa nhau ra tòa. Chẳng ai hiểu. Cha Phượng cũng không hiểu. Nghĩ mãi, ông đốt thuốc nhiều hơn. Và chiều nay mưa, ngồi trên bộ phảng kê trước hè, gió hơi lạnh, nhìn phía bàu Đưng thấy toàn là nhà và nhà, ông nghe hình như vừa mất cái gì. Cái gì mơ hồ, không rõ nhưng tiếc lắm...
Cơm tối xong, Phượng dọn rửa rồi học bài. Ông Nậm ngồi vân thuốc hút. Bà Nậm tìm mấy cái rổ, bao tải và đèn pin. Mùa đông trời tối nhanh. Mới hơn bảy giờ, ngoài đường ngửa bàn tay không thấy. Từ nhà đến đồng bàu Đưng không xa, nhưng đường nhão nhớt quá. Mưa có đến vài tuần, cứ riu riu nhẹ, mà ngày nào cũng mưa, mưa hoài không dứt. Cánh đồng bàu Đưng trắng nước. Nước lên đến đầu gối, có chỗ sâu hơn. Đêm tối, đồng vắng. Chỉ có gió và gió. Gió lướt trên mặt nước, gợn lao xao từng chùm ốc đánh đu vđi nhau. Ở đây toàn là ốc bưu. Ban ngày, chúng nấp vào gốc rạ. Ban đêm, nổi lên bám vào nhau, chèo kéo nhau, gặp gỡ nhau vừa kiếm ăn vừa vui chơi, thành ngày hội của chúng. Đây là mùa vợ chồng ông Nậm làm ăn. Với cái đèn pin, dầm chân trong nước, từ đầu hôm đến nửa khuya, ông kiếm có khi được cả bao tải. Vừa sáng, bao tải ốc được phân làm hai. Ông Nậm bán chợ xa, bà Nậm lên chợ huyện. Rồi ốc đi đâu nữa không biết, có khi cũng vào các quán đầu chợ. Một đêm, đang bì bõm trong nước, ông Nậm nghe hình như có tiếng chân người, tiếng chân đi trong đêm trên đồng vắng, chuyện lạ? Ông Nậm dừng lại nghe ngóng, quét đèn pin về phía bao ốc trên bờ, có bóng người đi qua, mất hút. Chuyện ấy mình Ông Nậm biết. Sáng ra, ngoài chợ thấy bà Phi bán ốc, bà Nậm hỏi mua.
- Ốc tui mới bắt đêm qua, ngon lắm, mua đi, nhưng mà ai chứ bà mua làm gì?
- Ờ, tui mua về cho chúng khỏi lạc bầy. - Bà Phi mặt tái đi.
Đích thị rồi. Nhưng không bắt được tay làm sao day được cánh? Với lại chắc túng quá làm liều, thôi kệ. Bà Nậm nghĩ. Thường bà Phi đến chợ với cái rổ trống không. Cái rổ và miếng lá chuối vậy thôi. Nhưng hôm nay có cả mủng ốc. Bà Phi mặc độc cái quần đen vải gì không rõ, cứ mỗi lần đứng dậy là hai ống quần xoắn lại nhun nhún như hai cái lò xo. Hai cái lò xo về đến ngõ, có tiếng người la trong sân. Thôi chết rồi. Bà hồi họp đợi chờ. Thực ra việc chẳng đặng đừng. Ai mà không biết. Nhưng biết làm sao? “Bần cùng sinh đạo tặc”. Bà tự an ủi. Hú vía không phải, ông Phi đang hòa giải chuyện con Phượng với thằng Đàn. Thằng Đàn đánh nhau với con Phượng đâu lúc đi học về. Ông Phi lớn tiếng răn đe. Ông cao lêu nghêu như cây sào lò. Suốt ngày, ông đội mũ rộng vành, cầm sào cời than, đẩy củi. Ông xin được chân đốt lò cho hợp tác xã gạch ngói, sau ngày ở trại cải tạo về.
Chuyện đã mười mấy năm. Mười mấy năm bay vèo như cơn gió. Mới hồi tháng Chạp đây, vợ chồng ông Phi về nước. Xe đón, xe đưa. Xe chạy tới tận cổng. Cái cổng to tổ bố, có chấn song xanh trắng, tay nắm mạ vàng. Ông Phi lêu nghêu bước ra, mở cửa dìu bà Phi xuống. Bà Phi váy đầm củn cởn, thưởng thẹo. Ừ thì Việt kiều mà. Đồng đô-la xanh dễ làm người ta mướt ra. Nhưng cũng dễ làm cho đời mọc các thứ nhánh nhóc, các thứ đọt chồi. Thằng Đàn không làm hộ chiếu được, nên đành ở nhà với vợ. Vợ chồng nó quẳng cây sào, không thèm chăn vịt, tập đánh bài, hát karokê và uống bia. Thằng chồng uống bia ở nhà hoài chán, chuyển sang uống ở quán. Quán bây giờ có mà đầy. Ở quán được rót, được mời. Được vuốt những đuôi mắt dài, tình ngắn. Người ta lấp cánh đồng bàu Đưng, xây nhà, xây quán san sát. Trong ký ức của ông Nậm thì con đường nhựa này, hồi xưa là đường đất gầy nhom chạy về xóm Đồng Vinh. Bây giờ, đầu đường là quán café treo nhiều dây đèn màu nhấp nháy. Buổi sáng, có mấy đứa con gái trẻ măng, đầu tóc ướt mem, (xả bớt mưa vần, gió vũ đêm qua) đến quán bắt chéo chân khuấy café, hút thuốc. Mà mấy đứa này kỳ lắm, ăn mặc sao chẳng giống ai. Áo váy mỏng tang, còn hở vai, hở đùi nữa... Cứ mỗi bước ném hai làn mông sóng sánh phía sau. Thằng Đàn mãi nhìn theo. Con kia ngoái lại, cả hai cười. Hình như chúng quen ở đâu rồi. Còn ở đâu nữa? Có người nói thế. Chỉ tội thằng Dần. Dần lụi cụi suốt ngày. Con Phượng sai làm mù mắt, tắt đèn. Việc gì nó cũng làm (mà làm giỏi nữa nghen). Bẻ cau, suốt lúa, cả chích thuốc, chuyền tinh heo... Nhiều tối, Phượng rủ nó ra quán đầu làng hát karaokê, Dần lấy tay che miệng ngáp dài. Trèo cau tối ngày nắng thấy mụ nội lấy sức đâu mà hát? Vả lại tiền hát một giờ có khi bằng công chuyền tinh heo cả buổi. Nghĩ thế nên nó lắc đầu. Nhưng hát đã thành phong trào rồi. Cả xóm, hầu như ai cũng hát. Có người hát ở quán không đã, sắm máy hát ở nhà. Hát để giải phóng sinh lực thừa. Ông Nậm nghĩ khác. Ông nói “Ăn no rỡn mỡ”. Mới đây thôi, mới hồi ông đi bắt ốc, cầm được cái củ mì, mừng hơn cầm mi-cà-rô. Còn bây giờ khác xa, ngày nào con Phượng không hát, thấy trong người sao sao ấy. Thứ ác nhơn, đi hoài thành quen, nhịn chịu không được, ai rủ đi liền. Phượng có hai đứa con, đứa nào cũng xinh như mẹ. Nhưng mẹ hát con không khen hay mà mấy thằng cha bợm nhậu trên quán khen hay mới chết người ta chớ. Trong số đó tất nhiên có thằng Đàn. Từ ngày ông Phi định cư ở Mỹ, thằng Đàn nổi tiếng vung tiền qua cửa sổ. Có lần ông phải nói: “Mày tiêu vừa vừa chứ, bên đó tao đi hái bông vải gần chết đâu có sướng ích gì”. Thằng Đàn ngược lại, nó thấy tiền đô tiêu sướng hơn tiền bán vịt. Cứ vài đêm đi hát một lần. Mà lần nào nó cũng nhắn nhe con Phượng. Phượng có giọng hát hay, phấn son suốt ngày, móng tay, móng chân đỏ chót, chảnh lắm. Phượng nói: “Thỏi son môi này giá hơn tạ thóc đó nghe, à quên gần vài chục đô đó”. Mấy bà đi chợ lè lưỡi, có bà cố nuốt cho trôi miếng nước bọt cứ lờn vờn trong cổ. Một lần đi hát Đàn làm rớt mi-cà-rô, Phượng cúi xuống lượm, để mấy ngấn cổ trắng ngần, Đàn ghé môi vào đó.
- Đừng anh. - Nhưng Phượng đã choàng tay vít cổ Đàn vào ngực. Cái ngực lồ lồ hâm hấp nóng... Và thời gian trôi. Ánh đèn mờ ảo, hơi men và những đồng giấy bạc lạnh lùng, đã kéo Phượng đi... Bàn chân Phượng bước khỏi những đám ruộng bùn đi về miền ảo ảnh. Ở đó có thứ ánh sáng ma mị hoang hoải thắp lên hàng đêm màu phỉnh dụ.
Cán cân công lý cân hai cuộc đời. Một bên tiền bạc, phấn son. Bên kia mồ hôi, nắng gió. Hai cuộc đời không gắn kết vào nhau. Đồng bạc vô tri lách vào ở giữa. Mỏng và sắc. Nó cắt đứt những gì thiêng liêng, cắt đứt dây neo chồng vợ. Dần nghe tòa tuyên bố:
- Hai đứa con, một đứa theo cha, một theo mẹ...
- Không, con không chịu đâu!
Đứa lớn ôm đứa nhỏ khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi tinh khôi. Những giọt nước mắt chưa hề vướng bụi không làm tươi lại được những số phận con người. Dần thấy rã rời. Hai đứa nhỏ cứ ôm nhau. Chúng nhìn mẹ, nhìn cha. Nhìn mọi người với ánh mắt van xin cầu cứu.
Bên kia bờ đại dương, tuyết lạnh lùng rơi, gió vẫn thổi và những cánh đồng bông vải bát ngát. Thiên nhiên không có tội. Nhưng biết làm sao bây giờ? Từ hôm bà Phi oang oang ngoài chợ: “Đây này, bà con xem đây”. Thoạt nhìn thấy trắng hếu như con heo cạo. Nhìn kỹ đó là hình một phụ nữ truồng nhồng nhổng. Ngực chảy xệ. Bà Phi lấy máy, chụp người bu lại coi hình. Kẻ hiếu kỳ ngày càng đông. Họ xem hình hay xem người cho coi hình? Có lẽ cả hai. Người cho coi lạ quá. Tóc có bao nhiêu cũng chòm vàng chòm đỏ. Áo pul đã chật còn màu mè quá cỡ. Lại nữa, quần đùi jean ngắn ngủn, ống xé te tua (để khỏi thành lò xo), cẳng chân có phần trắng hơn nhưng đã nhăn nheo. Bà Phi cười cười, hàm răng trắng muốt đâu còn bợn cơm vàng khè như ngày xưa. Bà nói: “Thằng Đàn say, bỏ cái điện thoại trên bàn, con vợ nó thấy, đem rọi lớn, tưởng ai té ra Phượng, con nhà Nậm”. Bà Nậm bán trái cây gần đó nghe điếng hồn, tay chân bủn rủn. Mồ hôi chảy thành dòng. Bà thấy mất đi một cái gì quá lớn. Lớn gấp trăm ngàn lần rổ ốc mất ngày xưa. Ngày xưa vì khó mà đùm nhau. Còn bây giờ (...) ai đùm được miệng bà Phi?
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 7 năm 2016