← Quay lại trang sách

Chương 9 TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP

Cả Ella và tôi đã cùng quyết định là tốt nhất không nên kể gì về cuộc phiêu lưu của chúng tôi cho bà Zelda hay bố mẹ của Ella. Nếu chúng tôi kể cho họ nghe, tôi sẽ hoàn toàn thông cảm nếu họ cấm Ella gặp lại tôi.

“Mình sẽ kể cho mọi người nghe khi mình tròn mười tám tuổi!” Ella thầm thì khi rời đi. “Và chắc chắn là họ sẽ không tin mình đâu.”

Ông Edward Popplewell đưa Ella về lại nhà bà Zelda. Quãng đường xuyên qua cánh đồng cỏ chăn cừu tối thui bình thường vốn đã khá ghê rợn, và vào buổi tối ngày hôm đó, tôi đoan chắc là Ella đặc biệt cảm thấy biết ơn việc nó có người đi về cùng, ngay cả nếu ông Edward có giải thích về hệ thống tưới tiêu thời Trung cổ của Salisbury suốt quãng đường đi nữa.

Lúc bò vào giường, tôi thấy nhớ tiếng hát ư ử ngái ngủ của Angus và tiếng Stu ở tầng trên thở dài ra tên của một đứa con gái nào đó, dù vậy hiếm có buổi tối nào ngọt ngào hơn thế này. Nỗi lo sợ của tôi chỉ vừa mới lên sẹo, nhưng lần đầu tiên sau rất nhiều ngày, tôi lại một lần nữa có thể chắc chắn rằng tôi sẽ sống sót đến ngày sinh nhật lần thứ mười hai của mình. Nhưng tôi vẫn đi tới phía cửa sổ, chỉ để chắc rằng không có khuôn mặt tái nhợt nào nhìn tôi chằm chằm. Tôi giật mình khi nhìn thấy cái gì đó động đậy ở cạnh thùng rác, nhưng hóa ra chỉ là bà Alma đang đi đổ rác mà thôi.

Đêm đó trời trong veo và trên trời có rất nhiều sao, nhiều đến mức có cảm giác như ở trên đó đang bắn pháo hoa để ăn mừng việc ngài Longspee hạ gục lão Stourton vậy. Tôi thắc mắc không biết bây giờ ngài ở đâu. Về lại nhà thờ, đợi một cậu nhóc đáng thương khác gọi xin sự giúp đỡ ư? Tôi rất muốn biết thêm về cuộc đời của ngài và về những việc mà ngài cần phải gột rửa khỏi tâm hồn mình. Tôi cũng muốn trả ơn ngài vì những gì ngài đã làm cho tôi. Nhưng trên tất thảy, tôi chỉ muốn gặp lại ngài một lần nữa.

Và? Mày còn đợi gì nữa, Jon? tôi nghĩ. Đến tìm ngài đi. Đây là đêm để nói lời cảm ơn. Có khi mày sẽ không bao giờ cảm thấy dũng cảm đến nhường này nữa đâu.

Nghĩ là làm.

Tôi nhét mấy con thú bông của Angus xuống dưới tấm chăn của mình, làm như thể tôi đang nằm dưới đó. Sau đó tôi mặc lại quần áo và cầm theo đôi giày rón rén đi qua cửa phòng ông bà Popplewell xuống dưới cầu thang. May thay, những người giám hộ của chúng tôi luôn cắm chìa khóa trong ổ. Tôi rút chìa ra, hy vọng mình sẽ kịp quay lại trước khi có ai nhận ra bất cứ điều gì.

Lần này, khoảng sân không có một bóng người lẫn ma lúc tôi chạy ngang qua nó về phía nhà thờ. Bức tường bao quanh khu tu viện cao đến mức ngay cả một người lớn cũng khó lòng trèo qua được. May làm sao tôi lại tìm thấy một cái cây có cành to với qua phía bên kia tường, và chuyển từ cành cây sang bên kia. Tôi hạ cánh xuống nền đá phía bên kia bức tường mạnh đến mức cứ tưởng mình bị vỡ mắt cá chân rồi. Nhưng cơn đau nhanh chóng dịu xuống và bóng ma cậu thợ nề học việc cũng không xuất hiện. Không có gì chuyển động giữa những hàng cột. Mặt trăng vẽ những hoa văn màu bạc xuống thảm cỏ - và những cánh cửa dẫn vào nhà thờ đương nhiên là đóng chặt và khóa kín, mặc kệ tôi giật mạnh đến mức nào. Tôi đã mong gì cơ chứ?

“Ngài Longspee?” tôi thì thầm, ấn chặt tai mình vào lớp gỗ cổ kính.

Ngoài một cơn gió nhẹ thổi qua tán cây bách hương, mọi thứ đều lặng như tờ. Tôi ngồi xuống mấy viên đá, dựa lưng vào cánh cửa khóa và nhìn chằm chằm vào con sư tử trên bàn tay mình. Con dấu cũng nhạt màu. Cũng phải thôi - nó đã hoàn thành mục đích rồi mà. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại ngài Longspee nữa. Tôi cảm thấy nước mắt ứa ra.

Khốn kiếp! Từ khi đến cái chỗ này tôi đã bắt đầu mít ướt hơn cả lũ em mình nữa. Tôi lấy ống tay áo chùi mặt và nắm chặt vào hình con sư tử.

“Tại sao cháu khóc, Jon?”

Tôi nhìn lên.

Ngài Longspee đang cúi xuống nhìn tôi. Áo chẽn của ngài vẫn dính đầy máu.

“Không có gì ạ. Hoàn toàn không có gì hết,” tôi thì thầm, cuống cuồng đứng dậy. Tôi hạnh phúc vô cùng khi nhìn thấy ngài. Hạnh phúc phát điên lên được.

“Đó là điều con trai ta luôn nói khi ta bắt gặp chúng đang khóc. Đừng xấu hổ vì những giọt nước mắt của mình. Ta cũng đã rơi lệ nhiều lần trong đời, thế mà cũng vẫn còn chưa đủ.”

Thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực lão Stourton giờ đang treo bên sườn.

“Gì thế?” Ngài nhìn theo ánh mắt tôi. “Cháu trông như thể chưa từng nhìn thấy một thanh kiếm nào bao giờ ấy.”

Tôi đã nhìn thấy kiếm rồi. Hàng tá. Trong các bộ phim và trong viện bảo tàng. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một cái nào được sử dụng trong một trận chiến thực thụ cả. Thật kinh khủng, mặc dù đấy chỉ là những thanh kiếm của các hồn ma. Tôi không tài nào rời mắt khỏi thanh kiếm.

“Nó có vẻ khá nặng, phải không ạ?”

“Ừ đúng. Ta vẫn nhớ tay ta nhanh bị mỏi thế nào khi lần đầu tiên anh trai ta đưa cho ta thanh kiếm của anh ấy. Những ngón tay của ta quá ngắn không thể nắm hết cán kiếm, và sau buổi tập đầu tiên ta thậm chí không nhấc nổi một cái thìa nữa.”

“Anh trai ngài? Tim Sư Tử ấy ạ?”

“Ta có rất nhiều anh trai. Nhiều hơn nhu cầu của bất cứ người nào, và tất cả bọn họ đều lớn tuổi hơn ta. Khỏe hơn nữa. Họ chả bao giờ chán việc làm cho cuộc sống những đứa con rơi của cha họ trở nên khốn khổ cả. Nhưng mẹ kế đã bảo vệ chúng ta... người duy nhất mà bà để cho thoát tội trong mọi tình huống là John.”

Mẹ kế của ngài. Eleonore của vùng Aquitaine. Thầy Bonapart tất nhiên đã từng giảng cho chúng tôi nghe về bà. Và John là John Lackland, hoàng tử John. Là người đàn ông đã truy đuổi Robin Hood, nếu ông ta thực sự có tồn tại, mà điều này thì thầy Bonapart luôn cực lực phản đối. Tôi muốn hỏi ngài Longspee về ông ta, nhưng ngài trông có vẻ như đang đi lạc trong ký ức của mình. Ngài nhìn xuống phía hành lang tu viện tối thui như thể đang thấy các anh trai mình giữa những hàng cột.

“Cháu có thể... cho cháu cầm thanh kiếm của ngài được không ạ?”

Vâng, tôi biết. Rất là trẻ con. (Mặc dù, chân thành mà nói, có khi bây giờ tôi vẫn hỏi ngài câu ấy.)

Ngài Longspee cười. Nụ cười xóa đi mọi đau buồn trên khuôn mặt ngài.

“Không. Cháu quên rồi sao? Đây là thanh kiếm của một hồn ma. Nó chỉ là một cái bóng thôi, giống như ta vậy.”

“Nhưng nhẫn của ngài!” tôi chỉ vào cái vết trên bàn tay mình.

“Con dấu được ở lại với ta. Thần Chết muốn chắc chắn là ta sẽ hoàn thành lời thề mà ta đã nói. Nhưng tất cả những thứ khác chả là gì ngoài những cái bóng và màn đêm.”

Ngài nhìn tôi. “Bóng tối bôi bẩn tâm hồn ta như bồ hóng, Jon ạ. Ta ước mình có thể lại một lần nữa có được tâm hồn như cháu: trẻ trung, chưa bị vấy bẩn bởi sự giận dữ, ghen tuông và những tham vọng ảo tưởng. Không còn ký ức về những thành tích nhuốm máu sẽ ở lại với ta mãi mãi, không còn sự tàn ác sẽ vĩnh viễn làm ta phải xấu hổ, không còn sự phản bội đã lấy đi niềm tin vào bản thân của ta.

Tôi cúi đầu. Trẻ trung và không vấy bẩn ư? Tôi nghĩ về những bia mộ đã vẽ cho Râu Xồm và tất cả những cái chết không thể đếm xuể mà tôi đã tưởng tượng ra cho ông ta.

Ngài Longspee cười lặng lẽ, rồi thì thầm nói tiếp vẻ bí mật. “Ta đang nói gì thế này? Tất nhiên là cháu biết hết về tất cả những thứ đấy chứ. Khi ta ở tuổi cháu ta đã muốn giết ít nhất là hai ông anh ta. Và ta đã đẩy người tình của cha ta xuống cầu thang, chuyện này đã làm ta phải chịu một trận đòn dữ dội nhất trong cuộc đời.”

Tôi có cảm giác thật dễ chịu khi được nghe những lời thú nhận của ngài. Nhưng tôi vẫn không thể nào rời mắt khỏi thanh kiếm.

“Cháu vẫn ước là ngài có thể dạy cháu,” tôi ấp úng.

“Dạy cháu cái gì cơ?”

“Chiến đấu ạ.”

Ngài nhìn tôi suy nghĩ.

“Đúng, khi ta trẻ như cháu bây giờ ta cũng không muốn học cái gì khác. Vào tuổi cháu ta đã biết khá nhiều về chuyện chiến đấu rồi. Ta thậm chí chưa đầy bảy tuổi khi trở thành một cận vệ.” Trong một lát, hình bóng của ngài mờ đi như thể ngài đang nhòe vào những kỷ niệm.

“Chỉ có một cách để ta có thể dạy cháu đôi điều về chiến đấu,” cuối cùng ngài cũng cất lời. “Ta không chắc đây có phải cách tốt nhất không và cháu có thể sẽ học một vài điều mà cháu không muốn biết đến đấy.”

“Cách nào cơ ạ?” tôi hỏi.

Ngài Longspee nhìn tôi như thể ngài không chắc liệu mình có muốn chỉ cho tôi không.

“Jon Whitcroft trở thành William Longspee,” ngài trả lời, “trong một vài nhịp tim đập...”

“Bằng cách nào ạ?” Giọng tôi còn khẽ hơn cả tiếng thì thầm. Chả có ai khác trên thế giới này tôi muốn trở thành hơn ngài, ngay cả khi ngài chỉ là một người chết.

“Lại gần đây!” ngài nói.

Tôi nghe lời. Tôi bước lại gần đến mức ánh sáng xung quanh ngài làm cho nước da tôi trông cũng nhợt nhạt như ngài vậy, cái lạnh của ngài ngấm qua quần áo tôi.

“Gần hơn nữa, Jon!” ngài nói.

Tôi cảm thấy mình như đang tan chảy. Tôi đang ở trong một cơ thể khác, thậm chí còn trẻ trung hơn tôi, một chiếc thắt lưng, một cái giáp che ngực bằng da... Và có một hiệp sĩ khác, cao ngang với ngài Longspee, với một thanh kiếm trong tay ông ta. Ông ta tấn công tôi. Tôi cũng có một thanh kiếm, ngắn và nặng. Tôi vung nó lên, nhưng không đủ nhanh. Đau. Máu chảy nhỏ giọt xuống cánh tay tôi. Một giọng nói: “Geoffrey! Nó là em trai con đấy!”

“Thì sao?”

Cơn đau dữ dội. Tôi không nghĩ gì nổi. Tôi đang ở đâu đây? Tôi là ai?

Tôi cảm thấy cơ thể mình lớn lên. Bây giờ tôi đã cao lớn và khỏe mạnh, nhưng thậm chí còn nhiều máu hơn. Và cũng đau hơn nữa. Có những thanh kiếm, rất nhiều kiếm, thương, dao và ngựa. Tôi chiến đấu. Lần này thanh kiếm rất dài, tôi phải cầm nó bằng cả hai tay. Tôi cảm thấy tay tôi đâm nó vào một cơ thể khác. Tôi nghe thấy tiếng thở của bản thân mình, nặng nhọc và quá, quá nhanh. Tôi có thể cảm thấy mưa rơi trên mặt - mặn chát. Tôi ngửi thấy mùi của biển. Tôi trượt trên bùn và ngã xuống nền đất. Một cái gì đó thọc sâu vào chân tôi. Một mũi tên. Tôi hét lên đau đớn, hay là giận dữ? Có máu trong mắt tôi. Liệu đó là máu tôi hay máu của một kẻ nào khác?

“Jon!”

Ai đó gọi đi gọi lại tên tôi.

Tôi cảm thấy lạnh, rồi ấm trở lại. Tôi loạng choạng thụt lùi cho đến khi lưng chạm vào bức tường. Tôi vẫn có thể cảm thấy mũi tên trong chân mình. Những ngón tay tôi cố chạm vào nó như thể chúng cần phải tự thuyết phục bản thân là nó không còn kẹt ở trong chân tôi nữa. Nhưng đôi mắt tôi lại tìm kiếm ngài Longspee.

Ngài gần như không còn rõ hình thù. Ánh sáng thường vây xung quanh ngài đã biến mất. Ngài chỉ còn là một cái bóng, không hơn.

“Ta đã suýt bị giết chết trong trận chiến đó.” Giọng ngài như vọng từ xa, rất xa đến. “Có rất nhiều trận đấu như vậy, quá nhiều. Và tất cả những gì còn đọng lại là nỗi đau, sự sợ hãi và tiếng ồn. Chiến đấu với quân Pháp. Chiến đấu với chính những người đồng hương của ta. Chiến đấu cho những ông anh trai của ta, và chống lại chính những ông anh trai của ta...” Giọng của ngài Longspee như thoát ra từ những bức tường, từ những bia mộ xếp dọc theo hành lang tu viện, từ những phiến đá dưới chân tôi. “Tất cả những trò bạo lực đó - đều được biện bạch rằng chúng ta đang chiến đấu vì một lý do chính đáng. Sự tàn ác chính là vũ khí thiêng liêng của chúng ta, thiêng liêng như xương cốt của những kẻ tử vì đạo mà chúng ta thích đeo quanh cổ. Và bây giờ ta đứng đây, nhuốm đầy máu, bị trói buộc bởi lời thề của bản thân, kẹt giữa thiên đàng và địa ngục, và tách biệt khỏi người duy nhất có thể đẩy lùi bóng đêm này.”

Tôi cảm thấy nỗi buồn của ngài cũng đau đớn không kém gì nỗi đau từ mũi tên mà tôi vừa cảm nhận được.

“Cháu có thể làm gì ạ?” tôi lắp bắp. “Có gì cháu có thể làm không?”

Khuôn mặt ngài Longspee vẫn còn đầy u tối. Lâu thật lâu ngài vẫn không trả lời tôi. Và khi ngài cất lời, đó lại không phải là câu trả lời tôi muốn nghe.

“Đi về đi, Jon!” ngài nói, bóng ngài tan vào những bức tường của nhà thờ. “Hãy quên William Longspee đi. Ông ta đã bị nguyền rủa. Nguyền rủa bởi chính lời thề của ông ta và mưu kế của một kẻ khác. Ông ta đã đánh mất trái tim và cả người mà ông ta yêu. Và không có nàng thì không có đường nào thoát ra khỏi bóng đêm này nữa.”

Và ngài biến mất.

“Không. Đợi đã!” Giọng tôi vang vọng quanh dãy hành lang cổ kính to đến mức làm tôi giật mình. Tôi lắng nghe trong màn đêm, nhưng không có bảo vệ, không có linh mục. Và cũng không có cả vị hiệp sĩ quá cố.

Tôi quỵ hai gối xuống. Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Ella hẳn sẽ tự hào về tôi lắm.

“Ngài Longspee!” tôi gọi. “Ngài William Longspee. Hãy quay trở lại đây! Một hiệp sĩ phải ở cạnh cận vệ của mình.”

Không có gì. Chỉ có một con quạ vỗ cánh bay lên từ cây bách hương già cỗi, cất tiếng kêu ầm ĩ, có thể là lời than phiền về sự ồn ào mà tôi đang tạo ra.

Đi thật rồi.

Tôi vẫn đang quỳ, cảm nhận thanh kiếm trong tay, bùn lầy dưới chân, trái tim ngài trong lồng ngực. Đứng dậy đi, Jon! tôi tự nhủ. Lần này thì ngài đã ra đi mãi mãi rồi. Nhưng ngay khi tôi đứng dậy, tôi nghe thấy một giọng nói đằng sau lưng mình.

“Một người chết thì cần gì đến cận vệ chứ, Jon Whitcroft.”

“Ồ có chứ!” tôi lắp bắp. “Đương nhiên rồi.”

“Có ư? Để làm gì?”

Tiếp đi nào Jon, không ngài lại biến mất bây giờ.

“Để hoàn tất lời thề của ngài,” tôi tuôn ra. “Để đánh bóng lớp đá cẩm thạch trên mộ ngài, để bầu bạn với ngài, để... để... tìm con đường thoát ra khỏi bóng đêm, con đường đến với người mà ngài yêu. Sao cũng được! Chắc chắn là phải có gì đấy cháu làm được.”

Ngài vẫn im lặng nhìn tôi.

Tôi nghĩ chắc ngài sẽ không nói gì. Nhưng bóng hình ngài lại trở nên rõ ràng hơn.

“Chỉ có một chuyện ta muốn nhờ cháu,” cuối cùng ngài cũng nói, “và điều ấy có khi là bất khả thi.”

“Điều gì ạ?” Tôi rất muốn làm gì đó cho ngài. Tôi chưa bao giờ mong mỏi điều gì tha thiết hơn thế. Tôi thậm chí có thể thương lượng để giữ Râu Xồm lại trong cuộc đời mình.

Ngài Longspee chần chừ.

Sau đấy ngài nói, “Cháu có dám mạo hiểm đi vào cõi u tối của ta một lần nữa không?”

Tôi gật đầu.

Tôi bước lại gần hơn về phía ngài, cho đến khi cái lạnh nhấn chìm tôi một lần nữa.

Tôi đang ở trong nhà thờ. Tại một lẽ tang. Hàng trăm người đang tụ tập lại giữa những cây cột - đàn ông, phụ nữ, trẻ em. Tôi có thể nhìn thấy những vị linh mục - và dàn hợp xướng trong bộ trang phục giống y hệt của Angus. Nến và đuốc chiếu ánh sáng lập lòe vào thi thể của ngài Longspee. Thi thể của tôi. Dáng nằm của tôi y hệt như bức tượng đá của ngài. Một người phụ nữ đang đứng cạnh tôi, rất ngay ngắn, và đứng bên cạnh bà là ba cậu con trai cùng hai đứa con gái. Ella. Tôi cảm thấy đôi môi tôi muốn gọi tên bà, nhưng tôi không còn sống trong cơ thể này nữa. Tất cả mọi thứ đều trắng. Tất cả mọi thứ đều đen. Và bỗng nhiên tôi nhìn thấy một thứ gì đó khác. Một người đàn ông ngả người về phía tôi. “ Ta nghe nói ngươi yêu cầu vợ cất giữ an toàn trái tim của ngươi,” ông ta thì thầm vào cái tai đã chết của tôi. “Rất cảm động. Có phải ngươi hy vọng cô ta có thể giữ ngươi an toàn vĩnh viễn không, Ela quá ư thông thái xứ Salisbury của chúng ta ấy? Ôi, ngươi nghĩ sai rồi. Ta không đầu độc ngươi để cô ta có thể chung thủy với ngươi cả sau khi ngươi chết đâu. Không. Vợ ngươi sẽ cất giữ trái tim kẻ thuộc hạ của ta. Ta đã chọn hắn chỉ để nhằm mục đích đấy. Và hắn quả là một thuộc hạ rất tốt! Trái tim ngươi đã được chôn giữa những tảng đá sa thạch cổ để những hồn ma độc địa chắc chắn sẽ giết chết tình yêu của ngươi như thuốc độc của ta đã giết chết thân xác của ngươi vậy. Ngươi đã bị bỏ rơi, William Longspee. Bởi ta biết quá rõ rằng ngươi chả là gì nếu không có tình yêu. Ngươi sẽ chết chìm trong tội lỗi của bản thân và tâm hồn ngươi sẽ mắc kẹt trong bóng đêm, đừng hy vọng là lòng dũng cảm của ngươi có thể gột sạch được nó. Ngươi sẽ không hoàn thành được lời thề ngu xuẩn của mình đâu. Ela sẽ chờ đợi trong vô vọng - ở đây cũng như là trên thiên đường. Và lòng trung thành vô lý của nhà ngươi cuối cùng cũng sẽ phải kết thúc.”

Lòng hận thù trong ngài William bóp nghẹt cổ tôi. Tôi cố gắng hớp từng hơi thở. Tận cùng tuyệt vọng! Và tôi chỉ trở lại làm Jon Whitcroft sau khi ngài Longspee gọi tôi đến lần thứ ba.

“Đó là ai vậy ạ?” tôi lầm bầm, vẫn cảm thấy như lòng hận thù của ngài là của chính mình.

“Kẻ đã giết ta,” ngài Longspee trả lời. “Hãy tìm trái tim của ta, Jon. Hãy đi tìm và chôn nó dưới chân vợ ta. Chỉ có điều đó mới mang lại cho ta sức mạnh để hoàn thành lời thề của mình - và hy vọng có thể gặp lại nàng một lần nữa.”