← Quay lại trang sách

Chương 3

Sao lấy nước biển?

- Chớ muốn nước gì nữa cha nội? Người sống còn chưa có nước uống nói chi đắp mặt cho người sắp chết.

Tiếng ồn ào quanh tôi và mùi áo ướt hôi nồng thấm đều trên mặt. Thì ra nãy giờ tôi đã mê đi, ôi cơn mê thật đẹp nhưng cũng thật buồn, cơn mê làm tôi sống lại những ngày tháng có Hằng, có bố, có dì Loan. Cơn mê làm lòng tôi chỗi dậy sự thương yêu và tha thứ. Tôi thấy người như đang đi trên mây, nhẹ nhàng bồng bềnh bay bay...

- Còn dầu không cho thêm chút nữa đi, chỗ này trắng nhách à.

Đau rát ở một bên hông, người tôi khẽ cong lên.

- Gió khắp cùng người, cũng may còn một chút dầu chứ không thôi tiêu tùng.

- Kìa! Cô ấy nhăn mặt kêu đau. Tỉnh rồi.

Những câu đối thoại mỗi lúc một nghe rõ ràng và những lằn cạo trên người bắt đầu nóng ran ê ẩm, tôi hiểu là mình vừa được cứu tỉnh. Thầm cám ơn những người bạn đồng hành đã biểu lộ tình người, tình đồng loại.

- Giá có miếng nước đổ vào miệng chị ấy.

- Thì đi xin may ra có ai còn chút ít.

Một bệt sữa đặc bôi vội vào chân răng nhưng sao thấy đắng ngắt, lắc đầu cố tránh, nước mắt tôi lại ràn rụa chảy ra.

- Đừng khóc nữa có ích lợi gì đâu, Trang kề vào tai tôi nói nhỏ, mình đã mất tất cả nhưng không thể để mất mạng sống.

Tôi nấc lên nhưng ngực bị chặn nghẹn ngay lại.

- Ai đỡ chị ấy lên mui tàu. Dưới này không đủ dưỡng khí. Một người nói như ra lệnh.

Trang nắm chặt tay tôi tỏ ý chống đối:

- Lên đó để đi cho lẹ. Có mỗi miếng gỗ mong manh bắc ngang, sóng đưa một cái không lọt xuống biển cũng rớt xuống thuyền gẫy cổ cả đám. Mấy người khoẻ còn bám không nổi chứ đừng nói gì con bệnh.

- Thì để mình chị ấy nằm vắt ngang, tôi đứng phía dưới giữ lấy người, té sao được mà té, một chút là tỉnh chớ gì.

Nhiều tiếng càu nhàu ngăn cản nhưng rồi cuối cùng tôi cũng được khiêng lên. Gió lùa nhanh vào lồng ngực, hơi thở tôi đã bắt đầu nhẹ hơn nhưng ngược lại ánh nắng xuyên qua lằn vải muốn đốt cháy da thịt.

- Trên này nóng lắm, phải múc nước biển xối lên người cho chị ấy không thì chết thui. Tiếng người tài công nhắc chừng.

- Trời ơi xối gì được mà xối cha nội. Bộ dưới này là cây là cỏ cho ngập nước hết sao? Cũng người lúc nãy la lên.

Trang lờ đi chụp lấy cái thùng người tài công vừa ném tới và thẩy sang cho Nguyện ngồi cạnh đó, một nơi lý tưởng nhất vừa có mái che vừa thoáng khí lại có mảnh gỗ dựa lưng. Giọng Trang khó chịu và đay nghiến:

- Trời anh Nguyện, sao ngồi ôm thằng nhỏ miết vậy? Vợ anh sắp chết rồi cũng phải giúp một tay chứ!

Không có tiếng trả lời nhưng có tiếng thùng ném xuống xuống mặt nước.

- Hay anh nhường chỗ anh cho chị ấy nằm? Phải có lót thiếc mới xối nước được.

Phía sau tài công, từ tay lái trở về cuối được bọc thiếc cẩn thận, có lẽ đóng từ hồi còn nằm trên ụ. Nguyện nhìn quanh, chẳng nói chẳng rằng, uể oải đứng lên bỏ Trường xuống khoang rồi ẵm xốc vợ đặt vào vị trí của mình. Cái mái che lợp bằng tôn vừa bằng ba chiếc nón tránh được một khoảng nắng. Ánh nắng không còn rọi trên người nhưng hơi nóng vẫn bám chặt lấy da.

- Vừa cạo gió vừa hứng gió, kiểu này có trời cứu bả.

Trang vẫn càu nhàu dù đã mon men bò lên tới chỗ tôi nằm. Một phút sau từng ca nước được dội xuống, nước chảy tới đâu, người tôi mát tới đó. Cơn mệt mỏi như tảng nước đá cứ từ từ tan dần.

- Múc thêm nữa đi anh Nguyện, bộ anh tưởng có một mình chị ấy bị thui hay sao?

Gió mát làm tôi thấy tỉnh đôi phần nhưng cái đói vẫn còn tàng ẩn nên cứ mê mê tỉnh tỉnh không sao mở mắt ra được. Hình như trong gió còn mang theo những giọt nước mưa tưới tràn trên người. Mảnh vải dính chặt ngoài da thịt, những giọt nước lộp độp rơi xuống rát buốt và cứ thế rơi, rơi mãi không ngừng...

Cơn mưa nhỏ nhưng dai dẳng mấy ngày liền như bị ảnh hưởng bởi trận bão lớn nào đó từ miền Trung kéo về. Gió hiu hiu lạnh khẽ thổi những hạt mưa bụi tỏa đều dưới nền trời trắng xám, màu xám lạt mang đầy vẻ u buồn và ảm đạm bám chặt vào tâm hồn con người lạnh đến tê tái. Trong cái ướt át lạnh lẽo, mọi sinh hoạt như đình trệ hẳn ngoài trừ hàng quà bánh chợ búa, công tư chức bắt buộc phải đi làm để kiếm sống còn thì ai nấy đều thích nằm ở nhà, kẻ hạnh phúc thì quây quần dưới mái ấm gia đình, bên mâm cơm canh nóng hổi. Còn lại đa số như bị đẩy lui về dĩ vãng với những tiếc nuối ray rứt hoặc cũng có thể để nhớ về nơi chốn sinh trưởng hay núi đồi cao nguyên trùng điệp, nơi có loại đất đỏ đặc quánh dính đầy gót giầy sau mỗi trận mưa dài.

Ngày đã vậy, đêm về lại buồn hơn. Trong tăm tối mù mịt chỉ thấy những bóng cây đứng ủ dột mặc cho mưa vờn ướt lá. Tiếng tóc tóc từ trên mái nhà rớt xuống mái hiên, từng giọt rồi từng giọt, chậm và đều tạo thành cung điệu buồn ray rứt, khắc khoải như tiếng gõ mõ của những vị sư già giữa đêm khuya kèm theo lời tụng kinh trầm, khàn đục cầu cho những oan hồn chưa được siêu thoát. Tất cả từ khung cảnh cho đến âm thanh cùng hoà điệu như cố tình dồn tôi vào tận cùng của nỗi bàng hoàng chua xót.

Tôi trở mình, những sợi lò so bị kéo căng dưới khung giường sắt được dịp kẽo kẹt kêu. Bên cạnh Hằng đang nằm mê thiếp. Mỗi khi trở trời, lượng thuốc của nó phải tăng gấp đôi, giấc ngủ cũng kéo thêm từng giờ rồi từng giờ. Không hiểu trong khi ngủ nó có mơ thấy gì? Thần kinh có dịu lại để cảm tưởng mình đang bồng bềnh trên con thuyền định mệnh kết đầy những vòng hoa trắng hay lại có những giấc mơ ghê sợ không đầu không cuối, chợt lóe chợt tắt ám ảnh?

Tôi biết Hằng có rất nhiều tâm sự buồn và tuyệt vọng cũng như có nhiều điều muốn trăn trối mà không thể nói. Nó cũng có những đau đớn, dằn vặt giữa sự sống và sự chết nhưng vẫn cố dấu, vẫn cố bưng bít kể cả sức khoẻ của mình để giảm bớt sự lo lắng của mọi người và gieo trong đầu óc chúng tôi những tia hy vọng thì bây giờ, tôi, cũng đang mang hy vọng đó, chẳng những để đánh lừa mọi người mà còn đánh lừa cả chính mình. Tôi đang muốn trốn chạy sự thật, một sức nặng tinh thần đè xuống không thể nào vùng vẫy. Ba ống Optalidon dấu dưới nệm đã năm ngày mà tôi vẫn chưa dám mở ra coi lại. Nó không còn là một thứ đáng sợ dưới bàn tay điều khiển của ma quỷ nhưng là một bằng chứng khiếp nhược và chạy trốn. Nhớ lúc bước vào tiệm mua thuốc, mặt tôi lạnh như tiền trước đôi mắt sắc sảo đầy dò xét của người bán hàng.

- Mua nhiều thì cất để dành chớ có uống một lần nghe.

Ngay khi trả tiền tôi đã bỏ luôn ý định điên rồ chỉ vì ánh mắt của bà ta, nó dửng dưng xa lạ không một chút tình người, biết rằng mở tiệm thuốc là muốn bán cho bằng được nhưng ba ống thuốc đâu thể đổi một mạng người? Bà ta đã coi sinh mạng con người quá rẻ tại sao lại chọn nghề đứng bán thuốc? Thuốc để cứu người chứ đâu phải giết người? Đôi mắt lạnh lùng xa lạ kia không khác nào ánh mắt của dì Loan, ánh mắt làm tôi nổi điên với cảm nghĩ quyết sống để tranh đấu. Cái chết của tôi sẽ không gây cho dì Loan một chút hối hận dù đã gián tiếp đẩy tôi tới đường cùng. Có chăng bà chỉ nhỏ cho tôi một vài giọt nước mắt gọi là tiếc nuối chút phần lợi lộc tưởng sẽ được về tay bà sau ngày tôi lấy Nguyện.

Lấy Nguyện? Không bao giờ...

Tiếng tóc tóc ngoài hàng hiên vẫn từng giọt rơi đều nhưng âm thanh càng lúc càng buốt xoáy như kéo tuột tôi trở lại lục lọi trong ký ức đang chất đầy những muộn phiền... Chiếc dù đen giữa bầu trời lất phất mưa như một cánh dơi cô lẻ, lạc loài vướng trên gềnh đá đang run rẩy vì gió táp. Người đàn ông gầy guộc trong mảnh áo tơi với đôi mắt trĩu nặng đầy lo lắng, bố tôi đó, con dơi bố đội mưa tìm dơi con.

- Sao bố không bảo con Bê gọi con về?

Tôi hỏi nhưng không muốn nghe bố trả lời vì dù con Bê hay là dì Loan đi chăng nữa thì cũng vô ích. Hồi sáng tôi đã nói dứt khoát với dì rồi cơ mà! Không hiểu dì muốn bố đi để được kết quả tốt hay muốn dùng bố để đánh đòn tâm lý?

Ra khỏi nhà Dũng, mưa bắt đầu rơi đều hột. Màn mưa mỏng và nhanh làm màu trời đục lên như phủ sương. Chiếc dù che đọng những giọt nước rơi xuống nền đất nhầy nhụa. Con đường lồi lõm từng vũng nước đục ngầu kéo theo một vài mảnh bùn dẻo dính dưới gót giầy da cao cổ của bố, trông chừng như nó phải nặng gấp đôi ngày thường.

- Bố để xe ở đâu vậy?

- Bố đi bộ.

Chuyện khó tin nhưng đang xảy ra vì cứ nhìn đôi giày và hai ống quần sau văng bùn lên tới mông thì biết. Nếu dùng nó làm đòn tâm lý thì lòng tôi đã bị chao động vì tình thương bố đang bừng lên mãnh liệt.

- Vậy mình cũng đi bộ về hả bố?

- Nếu con thích.

Tôi chùn chân khi hình dung con đường dài cả hơn cây số, con đường đất đỏ lầy lội mà vào tháng mưa ai cũng ghê sợ phải đi tránh sang đường khác dù xa hơn. Một cơn gió lạnh bất chợt ùa đến làm chiếc dù chao nghiêng, tôi chợt nép sát vào bố và cánh tay bất giác vòng qua lưng người, hành động tự nhiên không tính toán, không sắp đặt. Phải chăng lúc nào trong tôi cũng mềm yếu cần sự che chở bảo bọc và lúc nào tình yêu thương tôi dành cho bố cũng tràn đầy?

- Bố ốm quá!

Tôi bật tiếng kêu thảng thốt trong khi người bố run lên vì các ngón tay tôi vừa đụng tới vỉ sườn cụt. Chiếc dù lại một lần nữa rung theo dù đã dứt cơn gió.

- Bố để con cầm dù cho.

Tôi buông bố ra, tay giữ cứng cán dù đứng lưỡng lự giữa chỗ tiếp giáp với con đường đất đỏ.

- Hay là mình đón xe đi đường vòng, tuy xa nhưng sạch sẽ hơn bố nhé!

- Không sao đâu, bố thích đi bộ với con một quãng, mấy thuở cha con mình có kỷ niệm như thế này.

Bố cũng như tôi, đôi khi ao ước những cái thật tầm thường, trẻ con như bây giờ trên con đường nhầy nhụa, dưới cơn mưa làm đất trở nên trơn trượt, biết đi là sẽ ngã, là quần áo sẽ nhuộm đầy bùn đất mà vẫn không nề hà. Tự dưng tôi có ý nghĩ không hiểu bố muốn níu kéo lại giây phút chỉ có hai cha con hay muốn dùng tôi để dẫn người lùi về kỷ niệm xa xưa với mẹ Hoài? Sáu năm rồi không lẽ hình bóng mẹ vẫn còn ẩn hiện trong trí của bố? Không lẽ bố vẫn còn thương và tội nghiệp cho mẹ tôi? Nếu vậy bố nghe lời dì Loan tìm tôi để làm gì? Tình thương con bố để ở đâu? Lòng tôi bừng lên sự giận hờn nhưng lại chùng xuống ngay. Làm sao bố biết được ý tôi mà bảo là gả với ép? Biết đâu sự tìm kiếm này lại là ý tốt lành? Biết đâu Nguyện chẳng là người đứng đắn, hiểu biết?

Sự tò mò bỗng nhiên thúc đẩy, tôi muốn hỏi một vài câu để biết sơ qua cuộc diễn biến ngày hôm nay nhưng khó mở miệng. Còn bố, chắc người cũng ngại khi phải mở lời. Chuyện bố tìm tôi vì có người chờ ở nhà là chuyện không thể tưởng tượng được, chẳng những Tuyết, mẹ Dũng, Huyền và ngay đến Nguyện cũng phải đặt dấu hỏi tôi là đứa bướng bỉnh hoặc hư đốn như thế nào. Thực ra tôi chỉ muốn chống đối dì Loan.

- Bố ạ, đừng nhọc sức. Mình đi ngược trở lại kêu xe về thôi, tôi níu tay bố thêm một lần nữa, về nhà dơ hết quần áo sợ không giặt được sạch màu bùn.

Tôi thoáng nhìn bố khi đề nghị, khuôn mặt gầy và buồn da diết. Hình như có chuyện gì đó làm bố phải nghĩ ngợi. Bố đi tìm tôi hay muốn bước chân ra khỏi nhà sau khi gây gỗ với dì Loan? Có lý lắm vì nếu đã cố tìm thì phải mau mau về cho kịp, đàng này bố lặn lội đường bộ đến đây, tính ra đi và về liền cũng phải mất hơn nửa tiếng.

- Dì vừa gây gỗ với bố?

Bố nhìn sững tôi đến vài giây rồi lại trở về với đôi mắt lờ đờ mệt mỏi và hình như bố đã nói dối khi trả lời:

- Không...

- Vậy tại sao bố lội bộ tìm con? Giọng tôi hơi lớn.

- Bố muốn xem con gái bố ương bướng đến độ nào vì hồi sáng dì đã hết lời năn nỉ và bây giờ bố lại phải cất công đi tìm.

À ra thế! Lại lý do, một lý do trong muôn ngàn lý do và lý do nào thì cũng đúng cả. Tôi cười cay đắng, vậy ra bố đến tìm vì mệnh lệnh của dì. Để xem lệnh dì hay tình thương cha con thắng. Tôi níu tay bố lại cố tạo sự tha thiết và nũng nịu:

- Bố con mình kêu xe đi ăn mì ở Cây Gòn nhé! Đã lâu lắm rồi...

Đã lâu lắm rồi, từ ngày có dì Loan bố không còn dành thời giờ riêng tư cho tôi, dù là tổ chức cắm trại hoặc một bữa ăn ngoài trời.

- Trời lành lạnh ăn mì chắc ngon lắm bố nhỉ. Tôi nhắc lại.

- Con đói à?

Không. Tôi không đói nhưng muốn ngồi bên bố ở một nơi có mùi đồ ăn xào nấu, một không khí ấm cúng gia đình.

- Hay ăn bò vò viên cũng được.

Tôi tiếp tục lải nhải như sợ mùi nước lèo không đủ kích thích khứu giác của bố.

- Con không biết tại sao bố đi tìm con hả Phượng?

Tôi khựng lại nụ cười vì chỉ một câu hỏi cũng đủ lôi tuột tôi trở lại thực tế.

- Chuyện gì vậy bố? Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản.

- Cậu Nguyện đến nhà chơi và xin phép được gặp con, bố đã nhắc lại hồi chiều qua không lẽ con quên thật?

Tôi quay đi tránh tia nhìn của bố, nó không phải là những tia phiền trách hay bực dọc mà thế nào ấy, quả thực tôi không thể phân tích được và chính vì thế nên mới liều:

- Con không thích có sự sắp đặt của dì Loan.

- Tại sao con lại không ưa dì?

Bố vô tình buột miệng, một cơ hội vàng để tôi có thể bộc lộ cảm nghĩ trung thực của mình. Tôi đáp nhanh:

- Dì Loan chỉ biết có tiền, chỉ biết...

- Chuyện ấy sau này hãy nói. Giờ phải về kẻo họ đợi.

Bố vô lý quá, vừa xong bảo đi bộ tắm mưa giờ lại nói phải về cho kịp. Khi lý trí lấn áp tình thương thì con người ta trở nên khô cứng đôi khi đến lạnh lùng tàn nhẫn. Hèn chi bố chẳng xen ngay câu mệnh lệnh cắt ngang ý tưởng bất bình tôi sắp sửa nói ra. Xưa nay bố vẫn thế, thời giờ dành để cởi mở tâm tình bố chẳng có cho tôi đến một phút. Rõ ràng bố coi dì Loan hơn tôi.

- Con muốn bố nghe sự thật về dì Loan. Tôi dùng những danh từ nặng nề để khơi dậy sự tò mò của bố.

- Có nghe cũng bằng thừa, dù thế nào thì muôn đời dì Loan vẫn là dì của con.

Bố nói đúng, dù thương dù ghét thì dì vẫn là người trong nhà, là cục bướu, là ung nhọt mà suốt đời bố phải đeo theo. Bố đã nhấn mạnh đến lễ nghĩa hay muốn cho tôi nhìn thấy uy quyền của người. Cái uy quyền tự bao bọc như một bức rào ngăn cách không có sự cảm thông mà ngày xưa đã làm mẹ tôi rét run. Một chút bất bình hiện lên khuôn mặt, tôi lầm lũi bước theo bố không nói thêm một lời. Mưa tạt ướt hai ống quần làm chúng quệt vào nhau kêu xột xoạt, đôi giầy cao gót lúc lắc, vặn vẹo đánh nhau giữa nước và bùn làm đôi lần tuột ra muốn ngã, bước chân tôi mấy lần trơn trượt.

- Có lẽ phải lộn lại kêu xe thôi.

- Vâng. Tôi lạnh lùng trả lời.

Cũng là quyết định của bố. Hình như ông đang rối trí trước một sự việc...?

Xe dừng lại ở cửa sau. Vượt qua đám hoa móng tay sũng những nước và qua những hàng dâm bụt đang mọc nhánh non tua tủa, tôi cảm thấy như bố đang làm một điều gì mờ ám.

- Sao không đi lối trước hở bố?

- Sau trước gì cũng vậy, có điều không ai biết chuyện bố tìm con cả, liệu lời mà nói.

À thì ra thế! Bố luôn là người sống bề ngoài và che đậy.

- Con đi vòng lối trước, có gì mà phải sợ họ.

- Tùy thôi nhưng để ý áo xống một chút. Hình ảnh người thiếu nữ áo quần ướt át coi không thanh lịch chút nào nhất lại là ngày đầu người ta gặp mình.

Thêm một lần nữa tôi thua trước lý luận của bố; có lẽ mẹ Hoài ngày xưa cũng vậy.

Mưa vẫn lộp độp rơi trên đám lá. Thỉnh thoảng gió rung mạnh làm những giọt nước rớt xuống như mưa rào. Tôi chợt níu tay bố lại:

- Bố hái cho con trái ổi đi bố!

Hình như những trái ổi chỉ hấp dẫn khi được nước mưa rửa sạch. Màu da xanh mướt hơi ngả chút ánh vàng khiến cho người ngắm nhìn đang tưởng tượng mảnh ruột trắng au và dòn rụm. Khu vườn rộng thật, đầy những loại cây ăn trái.

- Đi bố, con thích ăn bây giờ!

Sự nũng nịu đòi hỏi của tôi không phải lúc, nói cho đúng không khi nào phải lúc cả, làm bố không thèm quay lại thay vào đó bước nhanh hơn. Cái im lặng khiến lòng tôi xót xa với những ý nghĩ ghen hờn đã ăn sâu trong óc... Giá đừng có dì Loan... Tôi thở dài cay đắng và bước theo bố với tâm hồn nặng trĩu thèm khát một tình thương rơi rớt bố thí trong khi bố vẫn vô tình mở cửa bếp đi thật lẹ vào phòng.

Mọi lần tắm xong tôi hay ngồi trước gương trang điểm trong khi chờ quạt sấy cho khô tóc, một thói quen từ khi học đệ tứ, lúc biết mình có sắc đẹp rất đỗi khiêm nhường. Hôm nay trái với thường lệ và cũng chẳng còn thời giờ vì dì Loan đã cho con Bê lên gọi tôi đến lần thứ ba.

- Cô mặc áo này chắc bà la đó.

Bê sợ hãi khi thấy tôi lục lọi tận dưới đáy tủ lôi lên bộ đồ nhăn nhúm. Bộ đồ màu cánh gián, nó còn mới và thơm nguyên mùi vải vì đã ba năm qua tôi chưa hề xỏ tay vào, không phải tại nó rộng thùng thình mà chỉ vì cái màu làm nước da ngăm của tôi xạm lại.

- Cô đưa em ủi cho, nhăn quá chừng.

- Đi ra ngoài cho tôi thay quần áo, không phải công việc của chị.

Tôi cứng cỏi trả lời như một bà chủ con. Không hiểu sự có mặt của Nguyện trong nhà làm tôi cảm tưởng giá trị mình được coi trọng hơn hay mặc cảm tự ti khiến tôi gắt gỏng như thế. Mặc chiếc áo nhăn hay thẳng thì cũng chẳng ăn thua gì nếu tôi đẹp như Tuyết, ngược lại chỉ tăng thêm sự lố bịch, kệch cỡm và hạ thấp qua cái nhìn đánh giá của người đối diện. Nhưng mục tiêu của tôi đâu phải lấy lòng Nguyện mà chỉ cốt trêu tức và dẹp mọi toan tính của dì Loan.

Bây giờ trước gương tôi đã thành một người khác, còm cõi và già nua. Chỉ có thế dì Loan mới vỡ mộng; đâu phải bất cứ chuyện gì bà muốn là được. Không hiểu sao lúc nào tôi cũng muốn chống ngược lại dì dù cả bằng những hành động điên cuồng và ngu xuẩn. Tôi quên rằng bên cạnh dì lúc nào cũng có bố với gương mặt khó đăm đăm.

- Chào bố, chào dì, chào hai anh.

Từ nhà trong tôi vén tấm màn trúc bước ra phòng khách bằng những bước thật hiên ngang, bằng khuôn mặt thật ngổ ngáo giữa đôi mắt hoảng kinh và đầy ngỡ ngàng của mọi người. Mặt dì Loan xám ngoét vì cử chỉ và lối chào sống sượng hầu như mất dậy. Cái mất dậy mà chỉ có dì mới đọc được qua cách phục sức cố tình cẩu thả, qua khuôn mặt không son phấn và mái tóc ướt những nước, một điều tối kỵ của đàn bà khi tiếp chuyện với khách lạ. Nhưng dì đâu thể chỉ trích tôi ngay trước mặt khách, cái lề lối phép tắc và che đậy tôi đã biết từ xưa. Còn sau khi khách về thì dẫu dì có vẽ rắn thêm chân để bố la tôi thì sự việc cũng đã rồi. Sẽ chẳng bao giờ Nguyện dám trở lại với gương mặt Dạ Xoa của người hắn định cưới. Gương mặt xám và tia mắt dì Loan khẽ long lên làm tôi thấy tràn đầy hả hê dù rằng cũng cùng ánh mắt ấy chứa thêm sự khinh miệt, thứ miệt thị dành cho loại quái thai thời đại.

- Cháu Phượng đấy phải không anh?

- Vâng! Không ngờ đã mười ba năm rồi anh nhỉ!

Bố tôi trả lời ngượng ngập vì sự ăn mặc lôi thôi của con mình; còn tôi nhìn người đàn ông chết sững. Như vậy ông ta là bạn ngày xưa của bố? Bạn xa xưa không thân thì cũng không thể gọi là xấu vì xấu đâu được gọi là bạn? Mọi sự đánh giá và chống đối trước đây như dội ngược đánh trả lại làm tôi choáng váng.

- Cháu càng lớn càng giống anh.

Ông lại còn khen tôi không đến nỗi xấu như mẹ. "Con gái giống cha giàu ba mươi họ. Con trai giống mẹ khốn khó cả đời". Nếu mẹ Hoài đẹp dù có mòn đời cụn kiếp tôi cũng chẳng sợ khốn khó cả đời. Tôi khẽ mỉm cười vì lối khen tế nhị của người đàn ông dù rằng tôi chẳng thấy giống bố tí nào. Người ngồi bên cạnh cũng khẽ nhếch mép cười, bộ ria mép được dịp vểnh lên nổi rõ sự cục mịch. Hình như trong hai người, hắn chỉ là một cái bóng mờ, rất mờ.

- Phượng, con chào chú Khánh. Còn đây là cậu Nguyện, như mấy ngày trước bố đã nói với con.

Cái tên Khánh và khuôn mặt quen quen làm tôi ngờ ngợ nhưng không thể nhớ ra ngay lúc bấy giờ.

- Chú Khánh trẻ quá làm cháu lại tưởng bạn của anh Nguyện nên có hơi vô lễ.

Tôi kéo dài tiếng "hơi" thật mạnh, thật rõ để ông ta hiểu rằng những gì vô tình thì không thể gọi là lỗi lầm.

- Càng tốt chứ có sao đâu, được trẻ cả gần mười lăm tuổi thì ai còn câu chấp làm gì.

- Vậy là năm nay chú đã ngoài ba mươi?

- Không lẽ anh Nguyện chưa tới hai mươi? Khánh vỗ vào vai Nguyện như thúc đẩy hắn nói, có người chê cậu già rồi đó nhé. Đã bảo cạo ria mép rồi hãy đi mà không nghe lời.

- Anh ấy có mỗi bộ râu mà chú bảo cạo thì đâu còn có duyên nữa.

Những mẫu đối thoại lỉnh kỉnh, trêu ghẹo nhẹ nhàng không ngờ lại biến thành vui vẻ tự nhiên. Bố và dì Loan nháy nhau đưa chú Khánh đi coi nhà trên. Còn lại mình tôi và Nguyện với chiếc quạt máy quay chậm, gượng gạo làm không khí chùng hẳn xuống. Nguyện trông khá đẹp trai nhưng cái đẹp của một tên nhà quê với áo quần chim cò nhố nhăng. Lẽ ra hạng người này phải thích tán gái vì đó là sở trường của những tên mặc áo bông hoa sặc sỡ thế mà không hiểu sao trông hắn lại có vẻ khớp. Cũng có thể tôi không hợp nhãn nên hắn chẳng thèm để mắt. Chán chường chưa? Phải đối diện với khuôn mặt thật thế này hắn mới vỡ mộng. Mà khuôn mặt đã ăn thua gì, còn quần áo, còn đôi dép lẹp xẹp nữa kìa, nghĩ vậy nên chẳng còn e dè gì, tôi đứng lên vòng qua chỗ Nguyện ngồi mở hẳn cánh cửa sổ và cột lại màn cửa cho gió lùa vào. Trời vẫn còn lất phất mưa mang không khí trong sạch, tinh khiết và ẩm ướt như pha sương. Những nụ hoa ngọc lan bị nước đọng không thể thoát mùi hương quyến rũ như thường ngày, tuy nhiên mùi ổi chín rộ bay vào thơm xực nức.

- Anh Nguyện thích ăn ổi chín không?

Nguyện vẫn ngồi không nhúc nhích chỉ có cái đầu với mái tóc khá dài hơi quay lại, có lẽ để nhìn chéo vào góc tường chứ không phải nhìn tôi.

- Ổi chỉ để cho các bà các cô chứ đàn ông ai mà ăn.

Bây giờ cóc mới mở miệng, giọng hơi khản đục. Đàn ông có giọng nói như vậy cãi nhau hăng là phải biết.

- Anh biết coi bói không anh Nguyện?

Chẳng hiểu sao tôi lại hỏi vậy. Bảo rằng không thích Nguyện thì rõ ràng không thích ngay từ phút đầu, mà bảo rằng tạo cho hắn có cơ hội trò chuyện để lôi ra khuyết điểm làm bằng chứng khước từ hôn nhân khi bị bố hỏi vặn cũng sai. Hình như khi đôi trai gái không còn gì để nói thì chuyện coi bói là đề tài dễ mổ xẻ hơn là bàn đến vấn đề trời mưa trời nắng.

- Đàn bà sao ai cũng thích coi bói. Coi để làm gì? Sống mà không tin vào mình lại tin vào thầy bói thì làm sao khá được.

Nguyện có vẻ sống thực tế và thích chỉ huy. Chả trách gì vừa nói đến ổi đã bảo chỉ có đàn bà mới ăn. Nói đến xem bói cũng đàn bà. Ngắm trăng, thưởng ngoạn cũng đàn bà, không chừng ăn uống chắc cũng đàn bà nốt. Nguyện là mẫu đàn ông ít tình cảm lại độc đoán nên khó có bồ là phải. Bây giờ tôi biết lý do tại sao hắn phải nhờ người dẫn đến đây.

Buổi gặp mặt đầu tiên gây cho tôi nỗi tẻ nhạt chán ngắt, không đáng nhớ thế mà họ vừa ra về dì Loan đã vào ngay vào phòng tôi hỏi xoắn lấy.

- Cậu ấy còn nói gì nữa không?

- Thưa, chỉ có vậy thôi.

- Có vậy thôi mà những gần tiếng đồng hồ?

À thì ra sự vắng mặt của họ là có chủ đích cả. Tôi đâm ra khó chịu:

- Chuyện vặt vãnh lẩm cẩm trẻ con dì nghe làm chi cho uổng thời giờ.

- Ơ hay chị có học mà mở miệng ăn nói như thế à! Không hỏi làm sao biết tình cảm của hai người để bố chị còn tính chuyện.

Hai tiếng tính chuyện của dì khiến tôi bực bội:

- Hôn nhân hệ trọng một đời chứ đâu phải như chuyện mua bán một con heo mà dì đòi tính liền?

- Chuyện của chị có các vàng tôi cũng chẳng thèm nhúng tay vào. Có điều thấy chị còn trẻ người non dạ nên bố chị bảo tôi vào hỏi vì đàn bà dễ dàng tâm sự, nhỏ to chứ vào được ăn giải gì mà chị hỗn láo với tôi như thế.

Tôi biết dì đang gườm, đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi nếu có thể được vì suốt từ sáng đến giờ tôi là thứ ương dở khùng điên không ai chịu nổi. Biết thế nhưng tôi vẫn không thể không nói rõ ý mình, dẫu bị buộc là hỗn láo, vì chắc chắn dì sẽ mãi làm phiền tôi.

- Con đã thưa với dì là con không ưa Nguyện.

- Tại sao? Dì Loan không tin tôi dám trả lời như vậy.

- Tại sao? Dì hỏi lại, hơi thở hổn hển, dồn dập như vừa xong một trận cãi nhau. Suy ra sự tức giận của con người khó mà che dấu.

- Con thấy không hợp, tôi thản nhiên trả lời, người gì mà ù lỳ, cục mịch.

- Ù lì, cục mịch? À ra thế!

Mặt dì xanh xạm lại như vừa bị ai đụng chạm đến tiền bạc của mình:

- Nồi nào thì úp vung nấy, đậy chi cái nắp vung to chỉ tổ làm cho thiên hạ cười? Đấy là bố chị chọn lựa mà còn như thế chứ nếu là tôi chị lấy cứt vảy ra nhà.

Bố chọn lựa? Không lẽ đi tìm tôi về là bố đã chọn Nguyện? Thời đại nguyên tử chứ đâu phải xa xưa mà dì mang lối dọa trẻ con để hù tôi?

- Bao nhiêu đám trước bố cũng đâu bắt ép mà dì nói tiếng chọn lựa cho thành quan trọng to lớn.

- Thì để mà xem. Già kén kẹn hom. Tôi bảo thật, với cái nhan sắc thiệt thòi như mẹ con chị mà không biết lợi dụng danh nghĩa ông thương gia Hoàng Báu để lấy cậu Nguyện thì quả là ngu hết chỗ nói.

- Chẳng thà con ngu dại ở vậy còn hơn khôn ngoan như dì. Dì quá khôn ngoan đến nỗi trở thành quỷ quyệt nên gia tài của mẹ con để lại đã lọt hết vào tay dì.

Lần đầu tiên tôi dám ăn miếng trả miếng với dì, người đàn bà tôi khinh ghét nhưng vẫn còn e dè vì thương và sợ bố. Phải chăng bà đã xúc phạm đến mẹ tôi, dù chỉ là nhan sắc của người đã chết.

- Câm ngay. Ai cho chị ăn nói hồ đồ mất dậy như thế?

- Không ai cho con cũng cứ nói. Dì nhớ lại đi, ngày dì bước chân vào nhà như thế nào mà bây giờ chỉ còn cái xác nhà rỗng. Chẳng những dì xài phung phí mà còn đưa bố vào con đường ăn chơi hư hỏng. Hại bố con chưa đủ dì còn xúi bố bắt con lấy Nguyện. Không bao giờ, dì nghe rõ chưa? Không bao giờ và cho đến chết. Hôn nhân của con phải do chính con quyết định.

Những mẫu đối thoại giữa chúng tôi nghe lợm giọng chướng tai là thế nhưng nếu có người thứ ba ngồi đây, chắc chắn họ chỉ nghe chúng tôi chuyện trò vui vẻ tương đắc hoặc bằng những câu dạ thưa lễ phép, ngoan ngoãn. Cũng may dì vào giữa lúc Hằng đang trong phòng tắm.

- Ừ thì tự chị quyết định để thành thứ gái ế ăn bám vào nhà này.

- Con ăn bám hay dì ăn bám?

Vẻ quá hung hăng vô lễ của tôi chợt làm dì Loan đổi thái độ. Bà cười hăng hắc, đôi mắt long lên độc ác:

- Thuở đời nào vợ lại bị buộc tội ăn bám chồng trong khi thứ gái già gái ế không dám nhận là ăn bám vào gia đình, là thứ nợ, thứ oan gia nghiệp chướng.

Lời nói như những mũi đinh đóng vào màng óc, tôi chiếu tia mắt căm hờn nhìn bà để chặn đứng tiếng cười mai mỉa nhưng nó vẫn kéo dài xoáy buốt đâm qua. Gái ế, gái già, như vậy bố và dì tống khứ tôi cũng không ngoài mục đích đó? Sự thật bỉ ổi làm tôi chua xót:

- Cha nuôi con là chuyện thường còn dì là người dưng về đây đục đẽo ăn bòn của đám con ghẻ.

- Thì cứ chờ xem ai ăn bòn ai. Nói với chị thà ngồi nói chuyện với đầu gối còn thú vị hơn. Thứ ương bướng chỉ có ông bố chị mới trị được.

Dì Loan đứng dậy kéo lại cổ áo và vuốt mái tóc làm điệu như cố tình trêu tức tôi trước khi bước ra ngoài. Mẹ ghẻ con chồng có ưa nhau bao giờ nhưng hành động của dì không phải là hành động của người vai vế trên mà của kẻ ngang hàng hơn thua ganh ghét nhau từng cái nhìn. Dì hơn tôi mười tuổi chứ mấy, chẳng trách nào tị nạnh từng lời. May mà tôi xấu xí, may mà Hằng tật nguyền, nếu không chắc khó sống cùng một mái nhà. Bố tôi bây giờ gần như hết thời vì đã hết tiền và sắp mất danh. Trước con mắt dì, cả ba chúng tôi là những thứ thừa thãi, như quả chanh đã vắt hết nước, sở dĩ chưa bỏ đi vì vẫn chưa tìm ai khả dĩ hơn bố để mà đục đẽo rỉa rúc...

.

Chuyện Nguyện đến coi mắt không ngờ lại là đề tài sôi nổi cho bữa cơm tối. Dì Loan như quên hẳn câu chuyện đôi co lúc nãy. Dì nói cười luôn miệng cố đẩy bố vào nhập cuộc với niềm vui của mình. Trước đây tôi đã liệt dì vào loại lẳng lơ quả không ngoa vì dì luôn dùng nó để đạt cho được mục đích. Được sự âu yếm vuốt ve của dì trước mặt con cái da dẻ bố tôi đỏ hồng lên. Có thể từ lâu bố đã quá xanh nên vẻ hồng hào mang đến sự khác thường lạ kỳ, như bị một thứ thuốc kích thích quá độ.

- Cậu Nguyện trông khá đấy anh nhỉ. Con nhà giầu mà nói năng điềm đạm, lễ phép chứ không kệch cỡm như những người khác.

Thì ra dì có ý định rõ ràng không cần che dấu. Tội nghiệp bố tôi đang đưa đôi mắt rực rỡ nhìn vợ như chiêm ngưỡng một vị thiên thần.

- Con thấy anh ấy nhà quê thì đúng hơn. Tôi bực dọc xen vào vì không muốn dì tự biên tự diễn.

- Người ta ở Bình Đông mà gọi là nhà quê à! Cách Chợ Lớn chỉ một chiếc cầu, cảnh thơ mộng, có điện nước, ruộng vườn ao cá còn sướng hơn tại thành phố hít bụi bặm. Hơn nữa cho dù lấy chồng nhà quê đã có sao. Nhà quê mới có tiền cho vợ diện chứ tiêu xài cả hai như dì với bố thì của đâu mà đủ.

Dì trả lời sau khi liếc con mắt lá răm cười tình. Chẳng hiểu sự làm dáng quá đáng của dì làm mặt bố đỏ lên hay vì mắc cở hộ cho dì.

- Ăn nữa đi anh, hôm nay ngày vui của gia đình mình mà.

Tôi giật mình. Ngày vui? Không lẽ cái tên Nguyện đã tạo niềm vui cho cả gia đình? Ngực tôi nghẹn lại nhưng vẫn cứ phải nuốt những miếng cơm khô nhạt nhẽo.

- Hồi nãy trước khi về chú Khánh có mời cả nhà tối mốt đi ăn cơm Tàu.

Bố đánh lảng chuyện tiêu xài của dì rất hay bằng một tin mừng làm tôi giật mình.

- Thế thì nhất rồi, mấy giờ vậy anh?

Dì hỏi như đã chấp nhận lời mời. Rõ ràng tôi chỉ là trái banh đứng giữa cho bố và dì ném qua ném lại.

- Họ đưa mình bằng chiếc vespa thì dồn sao hết hở bố?

Không hiểu bố có biết tôi đang hậm hực nên mới hỏi như vậy.

- Họ mời ăn thôi còn phương tiện thì phải tự túc chứ!

- Con nghe dì Loan bảo lấy được anh Nguyện như chuột sa hũ nếp. Ông ấy giàu nhưng sao bủn xỉn quá, không dám sắm chiếc Mercedes như của nhà mình.

Dì Loan biết tôi cay cú lắm nên đã cố tình buông những lời trêu chọc. Dì chỉ cười mỉm, nụ cười mỉa mai nhưng bàn tay đang gắp thịt run lên. Chỉ có tôi mới nhìn ra điều đó trong khi bố vẫn cười vui vẻ:

- Con đánh giá trị người ta bên ngoài là hỏng cả. Người càng giầu càng xuề xòa bê bối nhưng bên trong của chìm hàng hà sa số.

- Đã gọi là của chìm là họ cố dấu thì làm sao mình biết được hả bố?

- Thì họ dấu chứ sao, nhưng dấu sao được với bà con, chú bác, họ hàng? Chú Khánh bảo gia đình bên ấy có hãng chế tạo xà bông ở gần ngay dưới chân cầu Ba Cẳng, một dãy phố lầu cho thuê ở đường Khổng Tử.

- Vậy ra anh Nguyện là công tử. Hèn chi...

Tôi định bảo hèn chi Nguyện trông cục mịch, hèn chi dì Loan vồn vã tối tăm cả mắt mũi nhưng dì đã chặn ngay lời tôi lại:

- Phải như vậy mới xứng với con Phượng nhà mình chứ anh nhỉ. Giọng dì ngọt và dẻo như kẹo mạch nha.

- Không, con không bằng lòng lấy Nguyện.

Tôi vẫn không bỏ được tật đó, không bằng lòng chuyện gì là kêu gào ngay. Tại sao tôi không giữ được tánh điềm đạm chịu đựng như mẹ Hoài? Có phải tại tôi vẫn nghĩ bố là cái mộc luôn che chở cho mình, hay tại con nhà giầu quen thói nuông chiều nên đã trở thành hư đốn?

Bố chợt buông đũa nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng khó hiểu, một lúc lâu mới cất giọng nghiêm nghị:

- Đã bao nhiêu đám con đều nhắc lại câu này hả Phượng? Từ bây giờ trở đi chấm dứt luận điệu vô lễ, vô học trước mặt người lớn.

Cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹn. Miếng cơm nhả ra thì xấu hổ mà nuốt vào thì không nuốt nổi.

- Lấy chồng giàu sướng chết đi được sao chị không bằng lòng?

Từ đầu bữa đến giờ Hằng vẫn lẳng lặng vừa ăn vừa nghe chuyện, giờ mới buông lời. Câu nói vô tình, ngô nghê của một đứa trẻ con, của một con bệnh cả đời chẳng hề bước chân ra ngoài ngưỡng cửa không ngờ là một cơ hội để dì Loan bám vào:

- Tuổi trẻ đa số đều ngu xuẩn nông nổi trước hôn nhân nên cũng cần phải có sự góp ý của cha mẹ. Chẳng bao giờ trứng lại có thể khôn hơn rận nên Phượng, con à! Đừng chống đối ý kiến của bố con. Dù gì bố cũng đã trải qua nhiều kinh nghiệm, hiểu đời nên chọn người không sai đâu.

Bố đã có ý kiến gì mà bảo là tôi chống với chẳng chống. Còn chọn người không sai cũng như đã chọn dì. Bố chỉ có thể lầm lỡ một lần nhưng không thể có đến lần thứ hai. Định đoạt đời cho bố không xong làm sao có thể định đoạt cuộc đời cho tôi? Sợ bố nhưng trước mặt dì, tôi không thể nào kềm hãm được khi nghe những lời nói mà tôi cho là cố tình châm biếm mai mỉa.

- Con tưởng chọn Nguyện là do ý của dì?

Mặt tôi rắn lại khi nhìn dì và giọng ráo khô. Hai con mèo nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Anh giải thích cho con nó hiểu kẻo em lại mang tiếng ép buộc.

Dì hơi sẵng khi nói với bố. Tôi hiểu đó là một lối ra lệnh ngấm ngầm.

- Con gái chỉ có một thời, không lấy chồng có nước đi ăn mày.

Tôi cúi gầm mặt. Không ngờ chỉ một câu nói của dì mà bố nặng lời với tôi như vậy. Xưa nay bao nhiêu đám tôi đều từ chối mà bố có phản ứng gì đâu.

- Thôi anh. Để từ từ em khuyên con...

Tiếng dì mềm mỏng đuổi theo khi tôi tủi thân thoắt chạy lên lầu. Con dơi già đội mưa tìm dơi con. Còn hình ảnh nào đẹp, còn tình phụ tử nào tha thiết hơn thế mà chỉ mới vài giờ con dơi già đã biến dạng. Dì Loan đã nhỏ to thế nào để bố cắn xé, nhai nuốt con mình? Dì đã dùng bản lãnh độc hại nào đến nỗi bố phải đeo bộ mặt khác để giả dối với tôi? Bố là người muôn mặt vậy mặt nào mới đúng thật là của bố? Ăn mày... Ôi danh từ gớm ghê. Phải chăng khi xưa mẹ tôi hay chạy vào phòng tắm khóc cũng chỉ vì những tiếng khủng khiếp đó? Ăn mày... Người bố cần chửi thì lại không dám chửi. Không hiểu tự đáy lòng độc ác không tình thương của bố hay bên dưới gầm bàn dì Loan luồn tay ngắt véo để đầu óc bố mê đặc quên hẳn tình máu mủ ruột thịt. Bố có thương tôi đâu nào, xưa rày từ khi dì Loan về đến giờ chỉ một đôi lúc, hình như là những lúc cả hai giận hờn, bố mới lân la đến bên tôi chuyện trò han hỏi thân tình nhưng chỉ một thoáng rồi lại trở về với con người lạnh lùng của bố, của ngày xưa, của những ngày đang có mẹ Hoài.

Tôi biết không thể kéo dài mãi tình trạng sống như thế này, trong một gia đình không có tình thương mà toàn là giả dối che đậy. Bao năm qua tôi làm con mù, con điếc và gần như là ngu si với mọi người để được yên thân nhưng bây giờ trước vấn đề hôn nhân, cho tôi, vì tôi, tôi không thể đóng mãi vai trò câm nín nguy hiểm đó.

Giờ thì tôi hiểu dì Loan là người không bao giờ có đối thủ. Tôi bỏ cuộc vì sợ phải trả thù con người như bà. Tôi không đủ tính hung ác để nắm giữ vận mệnh đời bà khi lấy được chồng giàu và dì Loan cũng không xứng đáng để tôi phải hy sinh cả đời trong công cuộc trả thù. Dì không đáng để tôi phải nhọc tâm với những mưu mô đánh trả ích kỷ và hèn mọn. Con người ta chỉ nói mạnh nói nhanh khi đứng bên ngoài còn khi vào cuộc ai lại chẳng bảo thủ lo lấy thân, như tôi, bây giờ cũng đang phải lo cho thân mình trước...

.

Tuy giận hờn và chống đối nhưng tôi không thể nào cưỡng lại được mệnh lệnh sắt thép của bố cùng với sự góp sức đắc lực của dì Loan. "Phải tìm hiểu trước khi chối từ." Ừ, mà Nguyện đã cầu hôn đâu. Bố tôi nhắc lại thêm một lần nữa: "Người ta đến không có nghĩa là phải lấy. Đừng tỏ ra mình là con nhà vô giáo dục." Như vậy dù muốn dù không tôi cũng phải nhã nhặn khi tiếp chuyện với họ. Bố muốn tôi sống giả dối ngay cả chính tôi, phải cười nói, phải đi ăn uống với một người mà mình không thể gọi là chồng chỉ vì muốn chứng tỏ là người có giáo dục. Thật buồn cười nhưng cũng thật chua chát. Nếu không có dì Loan, tôi sẽ nghĩ một chiều là bố đã lầm lẫn khi phán quyết. Những gì bố tưởng là tốt đẹp riêng cho bố chưa chắc đã cho tôi. Những kinh nghiệm vàng ngọc của bố tưởng sẽ tạo cho tương lai tôi sáng sủa hạnh phúc chưa chắc tôi đón nhận được huống hồ gì bố đang làm theo mệnh lệnh của một người chỉ biết mơ tưởng có tiền.

Hai hôm sau Nguyện khệ nệ xách hai giỏ ổi còn chú Khánh lễ mễ bưng cả thúng cam sành. Hai con vịt bầu nhà quê mặt mày hớn hở khi thấy Bê chạy ra mở cửa. Không ưa Nguyện, tôi ghét lây sang cả chú Khánh, người đàn ông một thời tôi đã gọi bằng chú và đã từng ôm vai bá cổ, đã từng được cõng được ôm trong lòng. Người đàn ông mãi sau này gặp lại tôi mới thấy hãi sợ khinh ghét thì lại được bố tin tưởng tuyệt đối. Mười ba năm rồi không lẽ tính tình con người không thay đổi? Đã biết bao nhiêu kẻ lên voi xuống chó, đã biết bao người đang từ thằng bỗng chốc biến thành ông, và cũng biết bao người đang tốt lành trở thành đầu trộm đuôi cướp vì những lý do không thể ngờ. Biết đâu chú Khánh chẳng là một trong những kẻ mai mối vô lương tâm để thâu nguồn lợi riêng cho mình.

Tôi đứng trơ nhìn chú Khánh bỏ sọt cam xuống cho con Bê ôm ra nhà sau rồi vừa phủi hai tay vào nhau chú vừa lẩm bẩm:

- Chở của quỷ thật vất vả, ăn chẳng ra gì mà vác chỉ thêm mệt. Khốn nỗi cậu Nguyện nhà này lại muốn khoe cây nhà lá vườn.

Những trái ổi xá lị to tròn như cái chén nhưng sao lòng tôi vẫn lạnh nhạt dửng dưng:

- Thì ra hôm nọ anh Nguyện chê ổi ở đây là cũng có ý cả. Theo cháu nghĩ ổi nhà anh ấy trồng tuy ngon ngọt nhưng vẫn không bằng gái ở vùng đó.

- Cháu Phượng nói sai vì nếu gái Bình Đông được như cháu nói thì Nguyện đã không phải vất vả lặn lội mò xuống dưới này.

- Chú khéo nói quá nhưng phải nói là bố cháu vô phước nên đã sanh ra cháu, vừa xấu xí lại không biết nghe lời.

- Cô Phượng vô cùng khiêm nhượng chẳng trách tiếng lành đồn đi xa.

Tôi giật mình vì câu Nguyện vừa nói. Tôi khiêm nhượng hay đang tìm cách cho họ đừng vác xác tới đây nữa. Không hiểu kẻ tung người hứng sẽ đưa tôi đi đến đâu.

- Anh nghe ai chứ nghe chú Khánh là hỏng cả. Chú đâu biết gì về Phượng.

- Phượng, con ăn nói hay nhỉ! Có xin lỗi chú không nào.

Cả ba cùng quay lại, ông bà Hoàng Báu đã thay quần áo trịnh trọng ra tới phòng ngoài.

- Cháu nó lớn nhưng dại lắm anh Khánh ạ! Chắc phải nhờ đến cậu Nguyện giúp thôi. Dì Loan tiếp lời như sợ câu bố nói vừa xong không đủ làm cho cả hai hài lòng.

Tôi chợt giật mình khi đụng phải ánh mắt dì Loan, ánh mắt có đuôi mà ít khi trước mặt tôi, dì dám công khai vận động tới nó. Trong này ba người, ai là đối tượng của dì?

- Phượng nữa, vào thay quần áo kẻo mọi người chờ.

Dì nói tiếp nhưng mắt đã dừng ở điểm tới. Nó xoáy thẳng vào chú Khánh làm người tôi nổi gai ốc.

- Con thấy chóng mặt.

Tôi trả lời lưỡng lự, chủ ý không muốn đi từ trước nhưng không nhìn vào phản ứng của bố vì vẫn bị đôi mắt kia thôi miên. Ánh mắt đã làm tôi liên tưởng dì đang có một kế hoạch mới. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ.

- Hay bọn già mình đi với nhau để hai cháu ở nhà không chừng mà lại hợp với chúng.

Hay quá. Hay cho dì nhưng không hay cho tôi. Không ngờ người đàn bà khi đã có chủ đích hoặc tình ý đều khôn ngoan quỷ quyệt. Tôi có nên phá hỏng kế hoạch của dì?

- Đi ăn tiệm hoài cũng chán. Cháu ở nhà nói chuyện với Phượng cũng vui.

Tôi lừ mắt nhìn Nguyện. Con cóc đáng ghét kia, im lặng thì thôi mà hễ mở mồm là nói những câu chói tai chịu không được.

- Vậy cũng tốt. Phượng ở nhà tiếp đãi cậu Nguyện cho tử tế nhé! Bây giờ bố mới lên tiếng, hình như để nhắc nhở những nghiêm luật của mình.

- Vâng.

Tôi miễn cưỡng trả lời bố nhưng vẫn không rời từng cử chỉ của dì Loan. Người ta đang làm dáng trước một người đàn ông lạ, đang muốn làm đóa hoa trổi bật hương sắc trước vạn vật nhưng tiếc rằng nó nở không đúng chỗ, đúng nơi, không phải lúc và đã quá trễ nên trở thành trân truốc.

Dì Loan và mọi người đã đi khỏi nhưng tôi vẫn còn ngẩn ngơ với trăm ngàn ý nghĩ vừa dồn đến. Mãi khi Nguyện giả bộ húng hắng ho tôi mới trở về trạng thái chán nản lúc đầu. "Ở nhà tiếp đãi Nguyện cho tử tế", một nghiêm lệnh của bố. Mọi uất ức chỉ có thể diễn tả bằng lời nói:

- Anh muốn tôi phải tiếp đãi thế nào mới vừa lòng?

Nguyện đưa mắt nhìn tôi ngạc nhiên:

- Đừng khách sáo cứ coi tôi như bạn Phượng vậy mà!

- Tôi không thích có bạn, nhất là bạn trai.

- Có lẽ dì Loan chưa nói cho Phượng rõ ý định của tôi. Thực ra tôi muốn chúng ta tiến xa hơn tình bạn.

- Điều anh muốn chưa chắc người khác đã muốn. Nhất là ý muốn đó không phải tự anh mà còn do nhiều người giựt dây. Thời đại này anh còn thích làm trò xiếc.

Tôi nặng lời. Tôi biết tôi quá nặng lời vì nhìn sự biến chuyển trên gương mặt Nguyện thì cũng đủ biết.

- Anh đã bao giờ thấy Hằng chưa?

- Hằng là ai? Nguyện rút khăn tay ra lau mồ hôi trán.

- Em ruột Phượng, nó bị bệnh tâm thần, bệnh thần kinh, điên thì đúng hơn. Nhà Phượng có máu điên, mẹ Phượng chết cũng vì bệnh ấy. Còn Phượng...

- Cô Phượng đùa hay quá! Cô định dọa cả tôi nữa hay sao? Nguyện cố gắng cười vì vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

- Không dọa mà đó là sự thật, cũng như khi nãy chú Khánh bảo tính tình Phượng dễ thương, thực ra Phượng là người bất bình thường.

- Tôi cũng bất bình thường chứ đâu phải riêng cô.

- Tại vậy mà anh đến đây?

- Phải nói là tại như vậy mà chúng ta đã gặp nhau.

- Gặp nhau chắc gì đã là của nhau. Tôi cảm thấy chúng ta không hợp vì tôi không thích loại đàn ông không thể tự kiếm vợ phải nhờ đến người khác.

Nguyện thấy nóng bừng ở hai má. Vậy là tất cả những gì chú Khánh nói về Phượng đều đúng cả.

- Cô ấy là mẫu người để làm vợ nhưng hơi cứng cổ. Thứ ngựa chứng phải có tay cầm cương cho giỏi, anh liệu sức trị nổi không?

- Thì cứ chờ thời gian chứng minh. Cháu mà đã muốn thì có Trời cũng chẳng cưỡng lại được.

Trời không cưỡng được nhưng chưa gì Nguyện đã muốn bị con ngựa chứng quật ngã. Rõ ràng Phượng quá sỗ sàng khi từ chối cuộc hôn nhân này. Con ngựa bất kham, con ngựa bất kham, thấy ngựa chứng sợ nó thì đâu phải là tay anh hùng. Nguyện muốn chứng tỏ mình là anh hùng thì phải liều.

- Tôi nghĩ thời nào thì thời, nhờ người mối mai vẫn biết rõ gốc gác lai lịch của họ hơn là phí thời giờ tìm hiểu.

- Hôn nhân anh không tự quyết định được thì trong đời anh còn có thể làm được những việc gì?

Quả Phượng không phải thứ vừa. Tính háo thắng chinh phục từ đâu trỗi dậy, hình như nó chợt nhen nhúm từ lời nói khích của chú Khánh. Nguyện đổi sang nước cờ khác; lần đầu tiên trong đời hắn cười nhũn nhặn:

- Đời tôi chúa ghét con gái nhà giàu vì họ hay õng ẹo, kiểu cách và ngu dốt. Không ngờ cô khác hẳn họ.

- Tại Phượng đâu phải con nhà giàu. Không lẽ chú Khánh chưa nói cho anh biết gia đình của Phượng đã đến hồi mạt vận?

- Giàu hay nghèo chỉ là vấn đề phụ thuộc. Tôi muốn tiến tới vì khâm phục tâm tính ngay thẳng và sự thông minh của cô.

Hắn đã hơi quá lời, hắn biết, lấy vợ thông minh chỉ tổ khổ thân vì từ sự thông minh nó sẽ ngồi lên đầu mình bất cứ lúc nào, mà lấy vợ ù lỳ thì lại như vác cái ách nặng nề vào người. Bảo rằng khâm phục Phượng vì ngay thẳng và thông minh thì càng láo khoét hơn nữa vì Phượng chưa có gì chứng tỏ điều đó ngoài trừ những hằn học quá đáng. Xưa nay coi mắt nhiều nơi, những nơi mà bạn bè hoặc chú bác dẫn đi bảo là môn đăng hộ đối đều là những tụi con nhà giàu. Gái nhà giàu thì kênh kiệu nên hay đốp chát vào mặt hắn là lẽ dĩ nhiên. Có điều Phượng không đẹp, Nguyện biết chắc thế, mà giàu thì cũng đâu giàu lắm để phải tự kiêu tự đại nhưng không hiểu sao Nguyện lại cứ muốn cắm cổ đút đầu vào. Có phải vì đã quá nhiều lần thất bại nên bây giờ hắn muốn thật sự trổ tài để nhận biết về khả năng chinh phục của mình hay chỉ vì lời bỡn cợt vô tình của chú Khánh làm tự ái hắn trỗi dậy?

Nguyện là con một nên được nuông chiều quá mực, lại bị ảnh hưởng bởi tính lười và ỷ lại của người cha nên mọi chuyện trong ngoài đều do mẹ hắn nắm quyền sai khiến. Cả cơ đồ to tát tạo được cũng do một tay bà trong khi ba Nguyện chỉ là bù nhìn. Cái bất tài, ỷ lại của người bố đã thiêu rụi đường hướng sống của hắn. Trong nhà, mẹ hắn là người nắm giữ tài sản uy quyền. Ngoài đời, bà là người giỏi giang tháo vát vì thế có chỗ dựa, Nguyện chẳng lý thú học hành. Thi rớt tú hai, lại đến tuổi lính nên mẹ hắn phải bỏ một số tiền khá lớn mua chức lính ma cho thằng con trai. Vì thế hắn vẫn nhởn nhơ ra vào như một số con ông cháu cha khác. Đôi khi Nguyện áy náy vì sự hèn kém của mình. Là con một đâu phải ra chiến trường nhưng sợ vất vả, cực khổ và sợ những nghiêm luật trong quân đội nên hắn chỉ dựa vào cái chết hoặc sự ra đi biền biệt của bạn bè cùng lứa tuổi để bào chữa cho hành động của mình. Nguyện cho rằng định đoạt tương lai cho hắn đã một lần đúng thì hôn nhân do bố mẹ lựa chọn cũng đúng nốt. Sở dĩ đúng bởi Nguyện muốn vợ hắn phải được thuận ý gia đình vì cả hai sau này sẽ phải ở chung nhà theo ý mẹ hắn, một phần cũng để đỡ tốn của, đỡ phải lo lắng tạo dựng mái gia đình riêng lại có cơ hội gần gũi, gìn giữ tài sản mà Nguyện biết chắc sẽ thuộc về mình. Có điều tuy mọi chuyện đều nghe lời mẹ nhưng Nguyện vẫn sợ bị mang tiếng với bạn bè, xóm ngõ nên trong vấn đề hôn nhân hắn xin được đi thăm dò trước, để đánh tiếng với mọi người rằng Nguyện cũng là lớp trẻ không bị lệ thuộc sai khiến của gia đình.

Gia đình Nguyện tuy giàu nhưng tham việc, tham của và rất cay nghiệt với con ăn đầy tớ trong nhà. Nguyện không so sánh vợ mình với đứa ở nhưng cứ nhìn công việc của chúng thì biết. Ngoài sức khỏe ra chúng còn phải là người giả vờ ngu dốt hoặc không để bụng thì mới sống được với mẹ Nguyện. Cái khổ tâm của Nguyện là làm thế nào lấy người khôn ngoan đẹp đẽ một tí và cũng thuận ý gia đình. Vấn đề môn đăng hộ đối đã khó tìm vì dùng tiếng môn đăng hộ đối cho trỗi bật sự giàu có chứ gia đình Nguyện cũng chỉ khác mọi người cái vỏ bề ngoài còn bên trong của chìm của nổi chẳng đáng là bao. Nhập nhằng giữa giàu và nghèo nên Nguyện bị ảnh hưởng mẹ ở tánh tham tiền. Nguyện vẫn nghĩ vẻ công tử nhởn nhơ, không phải làm lụng vất vả, không phải lo lính tráng sống nay chết mai kiếm đâu lại chẳng được vợ giàu nhưng những người giàu bằng lòng gả con gái cho Nguyện thuộc loại cá mè một lứa, không sứt còng gãy gọng cũng là gái thừa gái ế không ai rờ tới. Tuy tham của nhưng Nguyện vẫn còn đủ trí óc suy tính thiệt hơn và ít ra Nguyện cũng hiểu được người mình ôm ấp hằng đêm phải khá về một phương diện nào đó, không được giỏi giang như mẹ thì cũng phải tháo vát nhanh nhẹn để có thể giữ vững sự nghiệp mẹ hắn đã tạo dựng xưa nay.

- Anh Nguyện, tôi thấy chúng mình không hợp nhau nên nói thẳng để anh khỏi mất thời giờ lui tới.

Nguyện giật mình. Lời Phượng như nhát búa bổ vào đầu dù hắn cố ý né tránh. Đã nhiều lần nhục nhã ê chề mà hắn vẫn cố trèo đèo. Như vậy rõ ràng những đứa con gái hắn muốn tiến tới thì lại chọn chồng không dựa theo cái vỏ bên ngoài hoặc qua tài sản của gia đình hắn. Ấy là chú Khánh đã nói thêm lên để bên đàng gái tối mắt mê của mà dễ dàng chấp nhận. Đúng là cái số tình duyên bạc bẽo. Hắn thở dài thất vọng nhưng đầu óc cứ xoay tròn mãi một câu hỏi: Tiến hay lùi? Lùi như mọi lần thì sẽ lùi mãi cho đến muôn đời, lại còn bị mọi người cười hắn không đủ khả năng để cưới vợ.

- Cô không bằng lòng tôi còn mừng nữa. Thực ra tôi cũng đâu muốn lấy vợ.

Bị dồn vào nước bí Nguyện nói để che dấu tự ái không ngờ chó ngáp phải ruồi vì vẻ mặt chưng hửng của Phượng. Nguyện nghĩ ngay đến xảo thuật là gợi thêm sự tò mò để may ra có thể thay đổi tình hình. Quả nhiên Phượng bị rơi vào chiếc bẫy đầu tiên, bẫy của những kẻ kênh kiệu bị người khác coi thường.

- Không muốn sao anh lại mất thời giờ tới đây?

- Đó là theo ý của ba má tôi thôi. Ông bà già nghĩ là tôi đã có vợ con dấu đút ở đâu nên nhất quyết tìm mọi cách để cưới dâu theo ý ông bà, mà cô với họ như dầu và lửa không thể hợp được.

- Sao vậy?

- Vì cô là giới trẻ nói năng tự nhiên trong khi những người già thì giữ ý tứ từng chút một.

- Sao anh không nói thẳng là Phượng vô phép vô tắc đã chết ai đâu.

Nhìn sắc mặt Phượng giận, có lẽ vì tự ái, Nguyện khoái chí cười thầm. Thì ra Phượng chỉ có cái miệng dữ dằn chứ trong dạ thì rỗng tuếch. Bụng có rỗng mới làm dâu nổi mẹ hắn. Người như thế này được lòng hắn lại thuận cả gia đình. Bây giờ hắn mới thấy chú Khánh, cái ông lù khù xưa nay chẳng làm trò gì nên hồn lại được việc. Như vậy nhất định tiến chứ không lùi...

.

- Cô ơi... Hằng bị giựt rồi...

Tiếng con Bê và bước chân chạy huỳnh huỵch từ cầu thang vọng xuống cắt đứt mọi câu chuyện. Tôi đứng bật dậy như cái lò xo quên cả ý tứ phóng ba bậc lên lầu. Trên giường con Bê cũng vừa ngồi xuống. Như mọi lần nó giữ lấy tay Hằng rồi để đùi mình vắt ngang lên đôi chân gầy tóp.

- Trời ơi cái chân to như chân voi mà đè lên người bệnh thì sống làm sao?

Tôi quay lại nhìn thấy Nguyện đứng sừng sững ở ngay ngưỡng cửa.

- Anh lên đây làm gì?

Hỏi để mà hỏi theo sự dè dặt sẵn có chứ tôi không còn lòng dạ nào chấp nhất hoặc hơn thua với Nguyện. Đôi mắt mở trừng của Hằng cùng những bắp thịt từ mặt và khắp toàn thân đang co giật liên tục đủ làm hồn phách tôi chạy tán loạn.

- Để tôi giúp hộ một tay.

Không cần có sự đồng ý của tôi, hắn giữ lấy tay Phượng, thế chỗ cho con Bê.

- Cô Bê dùng hai tay giữ, đừng đè lên trông tàn nhẫn chịu không được.

Tàn nhẫn thật nhưng nếu sống trong nhà chỉ có hai đứa chúng tôi túc trực mỗi khi Hằng bị lên cơn giựt thì không thể nào làm khác hơn. May thay Bê đã trả lời với khuôn mặt nhăn nhó:

- Giữ một lát chớ suốt mấy tiếng chịu gì nổi thầy?

- Chừng nào không chịu nổi hẵng hay.

Tôi nhìn thấy thái độ vùng vằng bất mãn của Bê khi nó phải đổi thế ngồi. Còn tôi cũng quên luôn hắn đang sai khiến cả mình.